Lương Đại Lang trêu: “Vậy sau này ngươi có cùng chúng ta lên núi nữa không?”
“Lên lên lên! Sao ngươi nhỏ mọn vậy, một chút thua thiệt cũng không ăn.
Ngoài miệng Cát Lại Tử thì oán trách, nhưng trong lòng vui mừng, chỉ muốn chạy xuống núi đem khoe bào tử cho người khác xem, đây chính là con mồi hắn săn được, xem ai còn dám cười nhạo hắn làm mất mặt cha hắn nữa!
Hắn vừa nói vừa vô cùng đem dây thừng cột từ cổ bào tử vòng đến hai chân trước rồi thắt nút.
Trói như vậy thì bào tử không chạy thoát được, cũng có thể dắt nó đi, nhẹ nhàng hơn nhiều so với túm lỗ tai nó xách đi.
(LNT: Bào tử (袍子) -- kg biết là con gì luôn, nếu ai biết thì giải thích giùm m nhé)
Trói xong bào tử thì hắn ném hai con thỏ cho Bạch Lê Hoa, “Cầm đi, về làm một bữa ăn ngon!”
Còn con gà rừng kia thì hắn xách trên tay, thấy ai cũng khoe.
Xem dáng vẻ đắc ý của hắn, Bạch Lê Hoa nhịn không được hỏi: “Cát Lại Tử, đồ ngươi bắt được có thể bán giá tốt không?”
Mấy đồ ăn hoang dã này ở những trấn nhỏ ngoại trừ tửu lầu thì có rất ít người mua.
Nhưng trong tửu lầu đã có sẵn nguồn hàng cố định, người bình thường đem bán rất dễ bị ép giá.
Nếu không thì trong nhà cũng không nuôi thỏ và gà rừng bắt được lần trước đến bây giờ.
Cát Lại Tử vỗ bộ ngực bảo đảm, “Ngươi quên cha ta làm gì sao? Ta lại biết giá thị trường, những người đó nể mặt cha ta nên sẽ không quá đáng.”
Người trong thôn đều biết, cha của Cát Lại Tử là thợ săn giỏi bậc nhất.
“Trong nhà ta còn một con gà rừng và một con thỏ, ngươi có thể giúp ta bán không?”
Cát Lại Tử không chút nghĩ ngợi liền nói: “Được!”
“Ta vẫn còn một miếng da hổ hoàn chỉnh nữa, có thể bán luôn không?”
“Được! Không phải, từ từ, ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Cát Lại Tử suýt chút nhảy dựng lên!
Bạch Lê Hoa vẻ mặt vô hại: “Lần trước vào núi ta gặp lão hổ hấp hối đó, ta lột da nó ra! Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Cát Lại Tử liên tục xua tay, “Không, không có.”
Lúc này, Cát Lại Tử mới nhận ra là nữ nhân này không chỉ lột da hổ mà còn cắt thịt hổ chia cho mọi người ăn!
Tiếng Tiết Thải run rẩy bên cạnh: “Cát đại ca, ngươi có cảm thấy Béo Nha là cọp mẹ không?”
“Ta…Không có!”
Bạch Lê Hoa giơ nắm đấm, nhìn Tiết Thải nhếch miệng cười, uy hiếp hỏi: “Đệ dám nói vậy hả?”
“Bởi vì cả lão hổ cũng sợ tỷ!”
Nói xong, hắn nhanh chân bỏ chạy, vì sợ Bạch Lê Hoa đuổi theo nên hắn vừa chạy vừa ngoái nhìn, không chú ý đụng vào ngực một nữ nhân.
Nữ nhân kia hình như cũng có chút hoảng sợ, cú va chạm này khiến nàng lảo đảo.
Chờ nàng ta đứng vững rồi, nhìn thấy người đụng vào nàng ta thì tức giận há mồm mắng, “Ngươi cái tên tiểu quỷ đoản mệnh này, đi không nhìn đường à!”
Tuy Tiết Thải còn nhỏ nhưng hiểu chuyện sớm, bây giờ vì đụng vào ngực của nữ nhân nên đứng ngây người, mặt đỏ tới mang tai, không nói được tiếng nào.
Cát Lại Tử thấy vậy nhanh chân đuổi theo, kéo Tiết Thải ra sau lưng, trợn trắng mắt nhìn Lý Tiểu Ngọc:”
“Ngươi có mắt mà không biết tránh đi hả? Làm như mình là cái cọc không bằng!”
Sáng sớm đã nhìn thấy bà nương này, đã không muốn để ý tới nhưng không ngờ nàng còn mặt mũi làm ầm ĩ lên.
Nguyên nhân Lý Tiểu Ngọc tức giận là vì nhà mẹ đẻ, lúc ấy nàng tin tưởng nương ma quỷ của nàng, chỉ nghĩ dù sao bạc ở trong tay mình, nhất quyết không lấy ra là được.
Ai ngờ đến ở nhà mẹ đẻ mới biết đây là cái động không đáy.