Những lời này Lương Nhị Lang chưa nói ra, nhưng chỉ cần nghĩ tới đã sợ.
Trong bụng Lý Tiểu Ngọc mang thai hài tử của hắn, nếu mà tên hỗn đản kia không thả người thì hắn phải tìm bọn họ liều mạng.
Hơn nữa bây giờ không có bạc, mẹ vợ sớm muộn gì cũng đuổi hắn khỏi cửa, đến lúc đó nhà cũ của Lương gia lại bị đại phòng chiếm, làm sao sống đây.
Hắn dang tay ôm Lý Tiểu Ngọc, vùi đầu vào cổ nàng, “Cũng may bọn hon thả người, Tiểu Ngọc, nàng có bị thương ở đâu không? Con của chung ta khỏe không?“
Đáng tiếc lúc này Lý Tiểu Ngọc không nghe được Lương Nhị Lang đang nói gì.
Nàng chỉ cảm thấy trời sập đất lún, trong đầu trống rỗng.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lương Đại Lang thức dậy liền đi thuê xe bò.
Hôm nay bọn họ muốn bán nhiều đồ nên muốn đến sớm tranh quầy hàng.
Cơm sáng cũng không kịp ăn đã nhanh chóng lấy giỏ, lưới, túi, ki hốt rác mà Lương lão cha bện, cùng với cá và thảo dược bỏ đầy lên xe.
Có thể bán chút nào hay chút ấy.
Lúc tới chợ thì hai người tách ra, Lương Đại Lang đi bán cá, Bạch Lê Hoa đem theo Tiết Thải đi bán giỏ, đồ vật linh tinh.
Sau khi chiếm được vị trí, vì vẫn còn sớm nên người họp chợ không nhiều, Bạch Lê Hoa liền dặn dò Tiết Thải: “Chờ lát nữa nhất định phải ra sức hét to, lễ phép, nhìn thấy người lớn tuổi thì kêu gia gia nãi nãi, trung niên thì kêu thúc thúc bá bá, còn trẻ tuổi thì nêu ca ca tỷ tỷ nhé.”
Tiết Thải vốn dĩ không muốn hét to, nhưng hắn bị Bạch Lê Hoa dùng cá kho mua chuộc.
Còn chưa có người đã bắt đầu luyện tập, “Thúc thúc bá bá, đến xem giỏ đi, gia gia con bện chắc lắm!”
Đại nương bán trang sức cho cô nương ở bên cạnh thấy, nhịn không được cười nói, “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.”
Bạch Lê Hoa nói: “Không có cách nào, nhà nghèo nên hài tử cũng sớm giúp việc.”
Vừa nghe lời này, Tiết Thải càng ra sức kêu, “Thúc thúc bá bá, đến xem giỏ đi, chỉ có một lượng bạc một cái, tuyệt đối có lời!”
Dọa Bạch Lê Hoa nahnh chóng che miệng hắn lại.
Một lượng bạc một cái giỏ, muốn giết người sao!
Chẳng qua chỉ là nháo một chút, nhưng giọng nói của hắn lại thu hút hai người.
Một người mặt tròn, một người mặt vuông, đều là vẻ mặt đầy tính toán.
Nam tử mặt vuông hỏi: “Giỏ này của ngươi làm bằng vàng hay sao? Một lượng bạc một cái!”
“Tiểu hài tử này không hiểu chuyện nên làm ầm ĩ. Giỏ chỉ cần mười tám văn là đủ rồi.” Bạch Lê Hoa cười làm lành nói.
Tục ngữ nói rất đúng, không giơ tay đánh mặt người đang cười! Tuy hai người này tới không có ý tốt, nhưng Bạch Lê Hoa đang buôn bán, nên chút đạo lý này vẫn hiểu.
Nam tử mặt vuông vẫn ghét bỏ, “Mười tám văn? Vẫn còn mắc quá, ta vừa thấy có sạp bán có mười sáu văn thôi.”
“Ngài phải nhìn kỹ thuật bện nha, ngài xem giỏ này bện rất chắc, ngài chỉ bỏ mười tám văn tiền mua về lại có thể dùng đến mười tám năm đó!”
Lời này của nàng có ý tứ, tuy hơi khoa trương nhưng lại chọc mọi người cười.
Kia nam tử cầm giỏ nhìn nhìn, đúng là không tệ.
Nhưng vẫn cứ có chút do dự, “Giỏ này của ngươi thật sự có thể dùng mười tám năm sao?”
Bạch Lê Hoa: “……”
Nàng nhìn cách ăn mặt của hai người này thì không hề nghèo, vậy mà có chút tiền cũng soi mói?
Theo lý luận thì mười tám năm không xài thì đồ gì cũng bị mối mọt ăn hết.”
“Có thể!” Bạch Lê Hoa nghĩ nghĩ, “Nhưng mà sẽ tốn một lượng bạc.”
Thấy nàng khoác lác, nam tử mặt tròn vẫn luôn im lặng hỏi: “Nếu chúng ta dùng không được mười tám năm thì sao?”