Bạch Lê Hoa giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, nhìn về phía Vương Thúy Lan: “Đây là làm sao vậy?”
“Hổ Tử……”
Vốn nhi tử nằm ở đó, trong lòng Vương Thúy Lan thực là nôn nóng sợ hãi, nhưng lúc này thấy Bạch Lê Hoa, đột nhiên nghĩ đến việc mình làm, nguyên nhân nhi tử bị bệnh, lập tức không thể nói ra lời.
Lương lão cha thấy nóng lòng, tự động nói tiếp, “Con đi đâu vậy? Sao lâu như vậy cũng không ra? Hà Tiểu Hổ đã xảy ra chuyện, ngươi mau đến xem xem.”
Lúc này, Vương Thúy Lan mới nhớ tới mục đích của mình, bắt lấy tay Bạch Lê Hoa, “Ngươi cứu cứu Hổ Tử đi!”
Bên cạnh, Tiết Thải đang đau khổ suy tư bị làm lơ hoàn toàn.
Bạch Lê Hoa làm bộ làm tịch nhìn Hà Tiểu Hổ một chút, lúc này, nốt đỏ đã lan tràn đến trên mặt, toàn bộ mặt đỏ bừng một mảnh, cực kỳ ngứa khiến cho hắn không ngăn được rên rỉ trong miệng, vặn vẹo toàn thân, ở trong chăn cọ tới cọ lui.
Tư thế rất kỳ quái.
Nàng đem chăn xốc lên thì thấy thì ra vì phòng ngừa hắn gái những nốt đỏ đó, phu thê Hà Thiệu liền dùng dây thừng trói hai tay hai chân hắn lại.
Do giãy giụa mà những nơi đó đều chảy máu.
Hà Thiệu và Vương Thúy Lan đứng ở bên cạnh, nhìn nhi tử biến thành dạng này, trong lòng quặn đau, vội quay mặt đi.
Nhưng Tiết Thải lại nhìn sát vào, bên trong đôi mắt to toàn là nghi hoặc, “Sao ông bà lại trói hắn lại?”
Vương Thúy Lan giải thích, Tiết Thải lại tỏ vẻ nghe không hiểu, nửa ngày sau mới tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “A! Hắn làm sai bị trừng phạt đúng không!”
Vương Thúy Lan tức tối đến mê muội, vậy mà lại đi tin tưởng một thăng nhãi ranh, rồi lại nghe thấy Bạch Lê Hoa nói: “Chứng bệnh này…… Quá kỳ quặc!”
Nàng trong lòng cả kinh.
Lại thấy Bạch Lê Hoa cau mày nói: “Hay là ôn dịch, bệnh truyền nhiễm linh tinh đi!”
Ôn dịch có bao nhiêu lợi hại, bà có biết qua.
Nhưng bây giờ bệnh tình nhi tử không phải giả, nghĩ như vậy, cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà trên người bà cũng bắt đầu ngứa lên.
Vì thế càng thêm luống cuống.
Bạch Lê Hoa vừa lòng nhìn phản ứng của bọn họ, nhớ lại lúc nhàm lục lọi trong cuốn 《 thế giới thực vật kỳ diệu》có giới thiệu: Mỹ nhân tâm, kịch độc, triệu chứng giả.
Ý nghĩa là, chạm vào thứ này sẽ trúng độc, độc này thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng này chỉ dùng để đùa giỡn, khó chịu một thời gian thì sẽ giống như người không có việc gì, chỉ để lừa người ngu.
Không nghĩ tới, Hà Thiệu cao lớn thô kệch lại la to, “Lấy mạng của ta đi!”
Cũng không cần biết đang ở đâu, nằm ở trên người Hà Tiểu Hổ gào khóc.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa!” Bạch Lê Hoa bị bọn họ nháo đến đau đầu, không có tâm tư trêu đùa, “Về sau đừng làm chuyện không sạch sẽ! Lần này ta có thể cứu được hắn, nhưng lần sau thì không chắc đâu!”
Lời này bên trong có ý gì, trong lòng mọi người biết rõ ràng.
Một lúc sau, Bạch Lê Hoa dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, qua bên cạnh dùng dao cắt cỏ cho heo, tùy tay cắt một vài dược liệu, trộn lẫn ở trong rổ đưa ra trước mặt bọn họ.
Nàng bảo, “Ăn hết toàn bộ thì sẽ khỏe.”
Đồ ở trong rổ, đã tản ra mùi hôi thối mãnh liệt.
Nhìn cái rổ quen thuộc, Vương Thúy Lan nói không ra lời, “Đây, đây không phải là……”
Trong đầu phản ứng đầu tiên đó là tiện nhân này muốn trêu đùa bọn họ!
Môi nàng run rẩy, dường như phát điên xông lên, “Ta đánh chết ngươi, đồ đĩ này!”
Nhưng chưa đến gần, liền bị Hà Thiệu giữ chặt lại, đồng thời đạp thật mạnh vào eo nàng, “Ngươi làm phản à!”
Vương Thúy Lan nằm cuộn trên mặt đất, trơ mắt nhìn những đồ vật dơ bẩn bị nhét vào trong miệng Hà Tiểu Hổ ……