“Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có mèo cào, ngứa , có chút vội vàng khát vọng, nhưng hắn lại không muốn đối mặt với loại cảm xúc này, hoặc là nói, hắn không nghĩ được khát vọng thình lình này hướng về cái gì”
Chị Dư nói không sai,thức ăn Nghê Xuân Yến làm dù sao cũng cách mấy giờ, đun nóng một lần nữa sau đồ ăn lá cây đều ủ rũ , nhưng Mục Dục Vũ khi ăn lại cảm thấy ngon miệng lạ kì, liền như thiếu niên mỗi khi ăn cơm đều ăn đồ ăn thừa, nhìn qua đầy bụi đất, nhưng hương vị lại ngon đến vậy, dường như lắng đọng lại khói lửa, tích góp từng tí một trí nhớ, cắn xuống không có vị mới mẻ như vậy, nuốt vào bụng sau lại làm đầu lưỡi lưu lại mùi vị khó quên.
Mục Dục Vũ đã nhớ không nổi chính mình có bao nhiêu năm chưa ăn qua đồ ăn thừa , nhưng nếu hắn là Mục Dục Vũ lúc trước, khi hắn vẫn là thằng nhóc nhỏ bị ba đuổi đánh ra ngoài cửa, có một đoạn thời gian rất dài, trên bàn cơm ở gia đình bác, hắn cơ hồ chỉ có thể ăn đồ ăn thừa. Bác và dượng của hắn đã trải qua thời ấu thơ thiếu thốn của những năm đầu cải cách ở Trung Quốc, đợi cho đến khi trưởng thành mỗi khi tự nấu ăn lại dưỡng thành một thói quen , dường như vĩnh viễn khống chế không tốt phân lượng nguyên liệu nấu ăn, không phải làm quá nhiều thì chính là làm quá ít, nhưng hai vợ chồng đều cố tình keo kiệt, đó là trên bàn không để chừa dù chỉ là một sợi giá đỗ, đều phải ăn sạch sẽ, thừa đồ ăn đi đổ thì tuyệt đối không có. Vì thế trên bàn cơm, trước mặt Mục Dục Vũ vĩnh viễn là một chén cơm trắng, một cái bát tráng men trắng, bên trong có một đống thức ăn thừa, dùng nước tương một lần nữa hâm nóng lại. Đồ ăn thừa này màu sắc luôn luôn đen thui, cắn vào miệng mang theo hương vị kỳ lạ, thời tiết nóng có khi còn có vị chua chua, nhưng Mục Dục Vũ không có quyền không ăn, hắn đang ở thời kỳ trưởng thành, hắn luôn rất đói bụng, không ăn cơm no hắn sẽ không có sức lực đối phó với cuộc sống, không ăn no hắn sẽ chẳng chống chọi được với hơi thở đầy áp bức này.
Dù là như thế, bác hắn vẫn là lải nhải lẩm bẩm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ghét bỏ hắn ăn quá nhiều, chỉ biết ăn cơm mà không làm việc, còn phải cho hắn tiền học phí, còn phải cho hắn tiền quần áp, giống hệt như một cái bao không đáy, làm thế nào cũng không lấp đầy.
Mệt quá .
Dượng bình thường không quan tâm bác, chỉ có khi bị nhóm phụ nữ bên ngoài xì xầm mới về nhà rống một câu: “Còn không phải chính mày làm !”
Vì thế bác càng phát tiết ra, thét chói tai mắng: “Tôi còn không phải vì nghĩ cho nhà các anh lưu lại nòi giống, sợ người chê cười anh không con!”
“Ông đây không con sao? Bụng của cô cũng chẳng chịu thua kém, sao không sớm vài năm, tự dưng lại rước một đống phiền toái về nhà?”
“Sớm vài năm? Sớm vài năm tôi làm sao có thể biết mình sinh con được hả? Hơn nữa, lúc trước sao tôi thấy được vấn đề chẳng phải do tôi, t ôicòn cảm thấy anh là người mới có bệnh!”
“Mẹ nó con đàn bà thối mày nói cái gì? !”
Vì thế hai vợ chồng một người một câu có thể ầm ỹ ngất trời , tiếng bọn họ ồn ào làm giật mình em trai nhỏ bên cạnh, vì thế thằng nhóc cũng khóc thét lên, ở trong âm thanh chói tai đó, Mục Dục Vũ im lặng vùi đầu trong bát cơm. Hắn ăn ăn, đột nhiên toàn bộ bát cơm bị người khác đoạt đi, sau đó trên mặt ba ba hai cái đã trúng hai bạt tai.
“Ăn, chỉ có biết ăn thôi! Mày là con quỷ đòi nợ, mày là đồ sao chổi, đều là mày…”
Thiếu niên im lặng , mặt không chút thay đổi lần lượt rơi đón những bàn tay rơi xuống trên người hắn, chờ bác đánh mệt mỏi, hắn mới từng bước lui về nơi ngủ của mình, đem bát cơm vùa mới đoạt lấy, một lần nữa tiếp tục ăn.
Khi đó thiếu niên cũng có nghĩ tới ngày mai, nghĩ về tương lai đau đớn như lửa thiêu, hắn cảm thấy bi kịch bản thân xuất phát từ bần cùng, ngày qua ngày rất túng quẫn, người sở hữu động lực sinh tồn đều dùng để cân nhắc ngày tiếp theo sẽ ăn cái gì, nhưng hắn lại mặc kệ không quản được ăn cái gì. Hắn nghĩ nếu chính mình xuất thân phú quý, ba hắn dù có lạnh lùng, cũng không đến mức vứt bỏ đứa con ruột, hắn nghĩ nếu chính mình có tiền, đường đường chính chính được ăn cơm, bác lại không quá keo kiệt, cũng không đến mức cho hắn ngày ngày ăn cơm thừa.
Điều đó sẽ bảo đảm tương lai, có thể ăn no mặc ấm, có thể đến trường, sau khi lớn lên có thể lấy một người vợ nấu ăn ngon, có thể sinh đứa nhỏ, có thể nuôi sống nó, ngay cả khi vợ hắn chết cũng chẳng trói buộc được, quản hắn mỗi ngày đều ăn no.
Ngài Mục Dục Vũ đột nhiên còn có chút không muốn nuốt, hắn cúi đầu nhìn cơm trưa Nghê Xuân Yến chuẩn bị cho mình, một món chay hai món mặn, khẩu vị thanh đạm, nhưng cũng rất cẩn thận, không có cái gì là qua loa, hắn biết, ngay cả đồ ăn đều được nấu tỉ mỉ đến bắp cải cũng chọn phần mềm nhất, đây cũng giống như khi hắn còn là bệnh nhân nhập viện.
“Cà tím già , ” hắn buông chiếc đũa, lặng lẽ lau miệng, “Thịt bò có chút quá ngọt.”
“Phỏng chừng Xuân Yến quá bận rộn, buổi sáng cô ấy còn dọn dẹp quán bán thức ăn buổi sáng” Tôn Phúc Quân vừa ăn vừa trả lời hắn.
Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Không thể chuyên tâm làm tốt bữa cơm này sao? Còn bán sớm cái gì?”
“Hắc, ngài nói thực mới mẻ, không nghĩ việc buôn bán, hai chị em cô ấy chét đói sao?” Tôn Phúc Quân không chút nghĩ ngợi, thốt ra, nói xong mới ý thức được bản thân nói có điểm không tôn trọng, vội cười nói, “Tiên sinh, ngài là nhân vật lớn, cũng không biết tiểu dân chúng khổ, cứ chuyện bước ra khỏi cửa, mọi thứ đều dùng tiền, cô chủ nhỏ làm ăn còn phải cầu trời tốt, còn phải cầu ông trời phù hộ đừng vừa khai trương lại gặp du côn lưu manh, cảnh sát địa phương. Huống chi, Xuân Yến các nàng không phải đã chuyển đi sao? Nơi đó còn thuê mắc hơn lúc trước nữa.”
Mục Dục Vũ quay đầu nhìn trợ lý Lâm: “A Lâm, anh đưa cho cô ta tiền công chưa?”
Lâm trợ lý kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện này, nếu theo quy định cũ không phải nhân viên đến ngày cuối tháng mới được nhận tiền công sao?”
Mục Dục Vũ không hờn giận nói: “Cấp tiền công mua thức ăn cho đầu bếp, thật sự là. Không cần chờ cuối tháng, ngày mai liền phát. Việc này anh tự mình làm đi, đồng thời đem hợp đồng cho cô ta ký .”
“Vâng, thưa ngài.”
Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, từ trong túi xuất ra tờ chi phiếu, ký nhanh , kéo xuống đưa cho Tôn Phúc Quân, nhíu mày nói: “Anh nói cô ta trong khoảng thời gian này không cho phép ra quán, nếu không chính là vi phạm hợp đồng, tôi không thích đầu bếp nấu cơm cho tôi còn không chuyên tâm. Này, cửa hàng cần tân trang cũng cần dùng đến tiền.”
Tôn Phúc Quân giật mình nói: “Cô ấy sẽ không nhận , ngài không biết, cô ấy cứng đầu như con lừa vậy.”
“Không phải cho không , đây là bồi thường tổn thất ngày đó cô ta không đến quán, tương đương tôi mang hết đồ ăn của cô ta mua sạch.” Mục Dục Vũ bình tĩnh bổ sung: “Chờ cô ta ký hợp đồng anh lại nói cho cô ta biết, lần tới còn dám đem thịt bò làm ngọt như vậy, coi như vi phạm hợp đồng.”
Tôn Phúc Quân trừng mắt to, khó hiểu hỏi: “Này, này cũng có thể xem là vi phạm sao?”
“Trong hợp đồng có ghi rõ đang lúc làm cơm không được làm những việc nào khác.” Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Như thế nào, anh có ý kiến?”
Tôn Phúc Quân sáng suốt khép lại miệng, dùng sức lắc đầu.
Trợ lý Lâm làm việc tốc độ rất nhanh, chưa đến mấy ngày, đội ngũ luật sư ly hôn của Mục Dục Vũ ly được thành lập, hắn đã thuê một đội ngũ mạnh, chuyên thay người giàu và thế lực biện giải cho các vụ án ly hôn, thu phí rất đắt, nhưng hết một tuần đàm phán, cũng có đôi chút hiệu quả. Diệp Chỉ Lan đồng ý chuyển khỏi nhà, chuyển đến căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố, hơn nữa như Mục Dục Vũ hy vọng cô ta chỉ mang theo vật của mình. Ngày đó cô ta chuyển đi, Mục Dục Vũ im lặng hút xì gà, qua lớp kính thủy nơi phòng sách nhìn cô ta ăn mặc sang trọng với búi tóc cao sau đầu , mặc trang phục tuyệt đẹp, khoác áo lông thú, mang theo vòng cổ ngọc trai thật dài, giày cao gót màu vàng, giống như bình thường đi dự tiệc, gương mặt kiêu căng đi đến vườn. Cô ta đã không còn bộ dạng điên cuồng của lúc trước, chỉ lướt mắt qua, một chút mơ hồ, lại là cô công chúa kiêu ngạo của Diệp gia. Chính là trên mặt son phấn dày , mặt trắng , như hoa xuân nở trong bùn. Mục Dục Vũ cười phun ra một ngụm khói, hắn nghĩ đại khái Diệp Chỉ Lan lâu lắm không mang mặt nạ Diệp công chúa này, thế cho nên nhất thời, có chút không cân xứng.
Diệp Chỉ Lan đột nhiên quay đầu, ánh mắt lợi hại như điện bắn về phía hắn bên này, Mục Dục Vũ lơ đễnh, híp mắt tiếp tục khinh miệt nhìn cô ta rồi nhả khói, Diệp Chỉ Lan cắn cắn môi, nhìn hắn, kỳ quái cười cười, dùng khẩu hình đối hắn chậm rãi nói một câu nói.
Mục Dục Vũ bỗng dưng giận tái mặt, hắn nhìn rất rõ ràng, người phụ nữ này nói: “Tôi không ly hôn, anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi.”
Diệp Chỉ Lan nói xong câu này, sau đó dắc ý như vừa đánh thắng trận, cô ta nhanh nhẹn xoay người, bước lên xe, xe khởi động, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của hắn. Mục Dục Vũ dập tắt điếu xì gà, lấy ra điện thoại, nhấn dãy số Diêu Căn Giang , nói: “Lão Diêu.”
“Tiên sinh, có chuyện gì?”
“Hôm nay vợ tôi chuyển đi, tôi cảm thấy cô ta ở bên ngoài một mình khá là cô đơn.”
“Ý của ngài là?”
“Tốt nhất cho cô ta một ai đó, anh tìm người bày ra tin tức, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Cô ta ly hôn rồi đại khái có thể mang theo cả nửa gia tài của tôi, tôi tin rằng có rất nhiều đàn ông cảm thấy hứng thú với cô ta .”
“Vậy nên chọn lựa một người đàn ông tốt” Diêu Căn Giang thanh âm nghiêm túc, “Câu chuyện cẩu huyết thông thường này, cần một nam nhân vật chính thật tốt để diễn, bằng không sẽ làm tiết mục càng thối nát.”
“Anh phê bình ý tưởng của tôi không sáng tạo sao?” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng hỏi.
“Tôi chỉ là nhắc nhở ngài, ngài có một người vợ không giống với người thường.”
“Cám ơn.”
“Đừng khách khí.”
Hai người dập điện thoại, Mục Dục Vũ rót cho mình một ly rượu, rung chuông bảo người ta mang đá vào, hắn uống thêm Whiskey đá, bỗng nhiên cảm thấy, căn nhà này không có Diệp Chỉ Lan có vẻ yên lặng, có lẽ ngày nào đó nên mời một nhà thiết kế thay đổi toàn bộ nội thất, tốt nhất là nội thất mang lợi ích thực tế, có thể thêm một bức tranh phong cảnh thác nước gì đó.
Hắn hơi hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới giấc mơ quái quỷ kia, chẳng phải trên tường cũng có bức tranh thác nước quê mùa đó sao? Mục Dục Vũ lắc đầu, uống lớn một hớp Whiskey, mang loiaj cảm giác kì dị này vứt bỏ, hắn lúc này mới phát hiện, đã nhiều ngày bản thân không còn mơ đến giấc mơ đó nữa, cũng có thật nhiều ngày không gặp người phụ nữ kia, còn có thằng nhóc gọi là Phi Phỉ.
Có phải những đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi đều điên như vậy? Vừa ngốc, còn thích khóc, luôn muốn ôm, thực đáng ghét. Nhưng nói lại, nó cũng coi như nghe lời, Mục Dục Vũ nghĩ, bộ dạng cũng coi như ngoan, ôm lấy cũng thật mềm, mẹ nó chăm nó rất khá, thường thường tắm rửa, thân thể nhỏ còn có hương sữa.
Còn có mẹ đứa nhỏ cũng ngốc, cả ngày chỉ biết cười ngây ngô, cũng không biết vui cái gì.
Nhưng nếu trong hiện thực Nghê Xuân Yến cũng như vậy cả ngày cười ngây ngô sẽ như thế nào?
Đại khái, nhìn cũng khá dễ chịu, phải không?
Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có mèo cào, ngứa , có chút vội vàng khát vọng, nhưng hắn lại không muốn đối mặt với loại cảm xúc này, hoặc là nói, hắn không nghĩ được khát vọng thình lình này hướng về cái gì. Hắn chỉ là nghĩ, có lẽ không nên vào ban ngày uống Whiskey, rượu này tác dụng chậm, lại còn khá nặng.
Nhưng vào lúc này, chị Dư đột nhiên xông vào phòng của hắn, giọng nói vô cùng lo lắng gọi: “Tiên sinh, tiên sinh, bệnh viện điện báo nói, nói phu nhân tình huống đột nhiên không tốt , bác sĩ điện báo nói bảo ngài quyết định, có muốn đưa bà vào phòng giải phẫu…”
Mục Dục Vũ ngạc nhiên, nhẹ buông tay, ly thủy tinh trong tay trượt rơi xuống nền đất, vỡ nát.
Hắn cố gắng tập trung, lập tức nắm lên áo khoác mặc vào, vội vàng chạy đi, đoạt lấy điện thoại trong tay chị Dư lập tức nói: “Đây, tôi là Mục Dục Vũ, không cần phải hỏi mong muốn của bà ấy, tôi định đoạt! Được, giải phẫu đi, bây giờ tôi sẽ đến.”
Hắn buông điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt một hồi, mới giọng khàn khàn: “Chuẩn bị xe.”
Chị Dư nhìn hắn, dường như có chút thương hại, nhưng chung quy chính là không tiếng động gật gật đầu, xoay người rời đi.
Xe rất nhanh liền tới, lão Trần vừa vặn lại đến phiên lái xe, hắn quen thuộc một đường siêu tốc đưa Mục Dục Vũ đến bệnh viện. Toàn bộ quá trình Mục Dục Vũ đều ngậm miệng không nói được một lời, lão Trần có chút lo lắng cho hắn, mạnh mẽ cười nói: “Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, phu nhân là người tốt, nhất định sẽ được ông trời giúp.”
“Bà sẽ lại giận tôi .” Mục Dục Vũ thì thào nói.
“Làm sao có thể? Phu nhân thương ngài như vậy.”
“Bà nói qua rất nhiều lần, không cần giải phẫu. Nhưng tôi lại để bà giải phẫu , ” Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, khàn khàn, “Tôi, tôi không thể nhìn bà chết, bất kể như thế nào, mặc kệ người ta nói cái gì, đều không đáp ứng.”
Hắn nắm chặt bàn tay mình, mở mắt ra, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không thèm nhắc lại.
Mục Dục Vũ chạy đến phòng giải phẫu lúc này đã vây quanh nhân viên y tá và bác sĩ, đợi hắn đến, còn có bác sĩ chuyên môn đến giải thích cho hắn vì sao phải tiến hành giải phẫu, không có cách nào khác nữa . Mục Dục Vũ không yên lòng nghe, phiền chán nhìn chằm chằm ánh đèn phòng giải phẫu, may mắn người đi cùng hắn là lão Trần còn được việc, đi qua cùng bác sĩ thân thiện tán gẫu, chỉ chốc lát, còn có y tá đưa tới các loại biên lai cần hắn kí tên, Mục Dục Vũ cũng không kiên nhẫn nhìn kỹ, nhất nhất đều ký .
“Tiên sinh, ngài ngồi đây đi, thời gian phẫu thuật có thể còn rất lâu.”
“Không cần, ” Mục Dục Vũ vẫy vẫy tay, “Tôi muốn đứng chờ.”
Hắn cúi đầu đứng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình như đứng trong không gian bao nhiêu năm trước, như trong trạng thái đó, trước linh đường gào khóc, bà ngoại quả thực đều phải ruột gan đứt từng khúc , chỉ có hắn nghĩ không rõ, vì sao chỉ trong một nháy mắt, mẹ liền biến thành ảnh chụp, không bao giờ thấy nữa?
Mục Dục Vũ bắt tay sờ vào túi tiền, hắn cần hút điếu thuốc dể chính mình trấn tĩnh sờ soạng nửa ngày mới nhớ tới làm sao hắn có mang theo ? Hắn đối lão Trần hỏi: “Có hút thuốc không?”
Lão Trần theo túi tiền lấy ra một bao, ngượng ngùng nói: “Chỉ có loại này.”
“Cho tôi một điếu.”
Lão Trần ba chân bốn cẳng mở bao bên ngoài, vỗ vỗ hộp thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho hắn, nhưng sờ sờ túi tiền, nói: “Nguy rồi, cái bật lửa để trên xe .”
Mục Dục Vũ giận trừng mắt liếc mắt một cái, muốn tìm bác sĩ bên cạnh để hỏi cái bật lửa, kết quả đối phương vẻ mặt khó xử chỉ vào bảng cấm hút thuốc trên tường nói: “Thật có lỗi Mục tiên sinh, đây là quy định bệnh viện.”
Mục Dục Vũ trong lòng thầm mắng một tiếng fuck, không cam lòng bỏ điếu thuốc lại, nhưng vào lúc này, một tiếng trong trẻo của thiếu niên vang lên bên cạnh: “Anh trai báo chí thạch hoa quả, em có cái bật lửa. em cho anh này.”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện, người trước mặt đứng thì ra là Tiểu Siêu em trai ngu ngốc của Nghê Xuân Yến, hắn theo bản năng hỏi: ” Cậu làm thế nào tại đây? Chị cậu đâu?”
“Tiểu Siêu vội tới ca hát cho dì, nhưng mà dì bị bệnh.” Tiểu Bạch ngốc không dè chừng nói, “Chị bảo em đợi ở đây, rồi báo cáo dì thế nào .”
Mục Dục Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Bạch ngốc liền nhiệt tình lấy ra cái bật lửa, ba một chút đốt sáng lên, cười hì hì tiếp đón hắn: “Nhanh nha, hút thuốc nha.”
Mục Dục Vũ ngây ngẩn nhìn nụ cười cô tư trên gương mặt kia, lần đầu tiên cảm thấy, Tiểu Bạch ngốc này cười rộ lên giống như trong suốt, không lẫn tạp chất, giống nhau giúp hắn châm thuốc là chuyện tốt bình thường trên thế gian này. Hắn không khỏi đem điếu thuốc đặt ở miệng, châm lên , hút một ngụm sau chậm rãi phun ra, Tiểu Bạch ngốc hoan hô một tiếng, cao hứng nói: “Đốt đốt .”
“Chuyện này có gì mà cao hứng ?” Mục Dục Vũ nghe thấy chính mình thì thào hỏi, hắn không có châm chọc, cũng không có cười nhạo, lúc này đây, hắn chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi.
“Bởi vì đốt nha.” Thiếu niên còn thật sự trả lời.
“Không phải nên đốt sao?”
“Nhưng là nó đốt nha ” thiếu niên lóe ánh mắt đen láy, tiếp tục lặp lại một lần, “Nó đốt nha.”
Đúng vậy, nó cũng có thể không đốt, nó cũng có thể bị những người khác đốt, vì thế khả năng xảy ra là tương đối, nó đốt thật sự là là một chuyện thật cao hứng.
Mục Dục Vũ chậm rãi tươi cười, hắn hút một ngụm thật sâu, đem sương khói phun đến trên mặt Tiểu Siêu, dẫn tới Tiểu Bạch ngốc một trận ho khan, lại muốn tránh đi nhưng không dám trốn, bộ dáng rất đáng yêu.
Tựa như trong giấc mơ của hắn, còn có thằng nhóc con kia.
Mục Dục Vũ đưa tay xoa xoa đầu của hắn, thấp giọng mắng câu: “Cậu thật sự là kẻ ngốc.”
“Em không phải.” Thiếu niên tích cực phản bác hắn, “Chị nói em chỉ là học chậm, em không ngốc.”
“Được, cậu không ngốc.” Mục Dục Vũ gật đầu, “Cậu không hề ngốc.”
“Đúng vậy, ” Tiểu Bạch ngốc cao hứng , nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, “Em sẽ làm rất nhiều, em sẽ ca hát, em sẽ lấy bật lửa cho chị đốt bếp lò, em còn tự mình đi siêu thị mua đồ nha.”
Mục Dục Vũ nhìn bộ dáng hắn cao hứng phấn chấn, nhịn không được nói: “Cậu nói cũng không biết xấu hổ, cậu lớn như vậy còn để cho chị cậu đẩy cậu trên xe, cũng không xem bản thân nặng tới đâu.”
Thiếu niên nháy mắt mặt đỏ , hắn gục đầu xuống, nắm bắt góc áo, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, học lái xe rất khó, chị không cho em học.”
Mục Dục Vũ ho khan một tiếng, nhanh chóng quay lại, hắn cũng không biết chính mình như thế nào , đột nhiên trong lúc đó, lại nói ra như vậy.
May mắn xấu hổ của hắn không duy trì bao lâu, của phòng phẫu thuật nhanh chóng được mở ra dưới sự mong đợi của nhiều người, Mục Dục Vũ có loại dự cảm điềm xấu , hắn đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nhóm bác sĩ y tá nối đuôi nhau mà ra.
“Đây là có chuyện gì?” Mục Dục Vũ đi qua đó, bình tĩnh hỏi.
Bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống nói: “Ngài Mục , chúng tôi rất tiếc, vừa mới mở lồng ngực bệnh nhân, phát hiện tế bào ung thư đã khuếch tán ra rất nhiều nơi như gan, phẫu thuật, đã bất lực .”
Mục Dục Vũ cảm thấy chính mình như bị người ta hắt một chậu nước đá, nửa ngày thất thần, qua một hồi lâu, mới dần dần tìm về ý thức bản thân, hắn nghe thấy giọng nói mình chua chat hỏi: “Cho nên, các ông khâu mẹ tôi lại và đẩy ra?”
“Có thể lý giải như vậy, ” giáo sư thở dài, nói: ” ngài Mục , Mục phu nhân trong mấy ngày này có thể sẽ đi, ngài, nén bi thương.”
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, dùng hết toàn thân khí lực gật gật đầu, hắn nhìn mẹ nuôi được người ta cẩn thận đẩy ra, bà từ từ nhắm hai mắt, bộ mặt hiền lành phúc hậu, cho dù sắc mặt tái nhợt, có vẻ mơ hồ, còn có thể nhìn thấy năm đó bà tìm được hắn, bộ dáng ôn hòa trí tuệ.
“Đứa nhỏ con chịu khổ rồi, cùng đi với dì thôi, ” bà cố gắng mỉm cười, trong mắt lóe nước mắt, cẩn thận hỏi hắn, “Cùng dì đi được không?”
“Đi đâu?”
“Thành phố, dì là cô giáo, đây là công việc của dì và chứng minh thư, dì không phải là người xấu, dì là bạn tốt mẹ con, ngày bé dì còn ôm qua con, nhớ rõ không? Ngày bé dì còn dạy con hát bài hát, tiểu Búp Bê cùng Tiểu Hùng khiêu vũ, nhớ rõ không?”
“Không nhớ rõ.”
“Vậy, vậy khăn tay thêu hoa nhớ rõ không? Mẹ con thêu cho con, cũng thêu cho dì , của chúng ta đều là con vịt con màu vàng, chúng ta một người một cái, con xem, con khi đó gọi ta là dì đầu gỗ, bởi vì con không biết ta là họ Mục, nhớ rõ không? Ta là dì đầu gỗ nha…”
“Dì nói nhiều câu vô dụng như vậy làm gì?” Thiếu niên không kiên nhẫn hỏi, “Đi theo dì, có thể ăn cơm no sao?”
“Có thể.” Bà lập tức gật đầu.
“Ngay cả sống cũng có thể đến trường sao?”
“Có thể, dì đã liên hệ với trường trung học tốt nhất cho con. Chúng ta trước mắt học bổ túc nửa năm, khai giảng liền xếp lớp.”
“Tôi muốn nói với nhiều, tôi ăn thật sự nhiều.” Thiếu niên dò xét bà, “Ở Trước kia tôi lớn lên, dì phải nuôi sống tôi.”
“Được, ta cam đoan.”
“Lấy cái gì cam đoan?”
“Ta sẽ thề với mẹ của con.”
“Hơn nữa, người chết làm gì được, người sống cũng không bị tội. Dì phải viết cái giấy cam đoan, ấn dấu tay, tìm người bảo lãnh, thủ tục nhận nuôi phải n hợp pháp.” Thiếu niên giảo hoạt nói, “Đừng bắt nạt tôi nhỏ không hiểu chuyện, dì muốn sau này thoát khỏi tôi, tôi sẽ đến nơi dì làm việc quậy chết dì.”
“Đều theo con.”
“Vậy, chúng ta thành giao đi.” Thiếu niên liếc mắt, lạnh lùng nói, “Còn có một việc, mặc kệ ai gọi là mẹ, dì đừng hy vọng tôi gọi là mẹ ngươi.”
“Không có việc gì, con gọi dì là tốt rồi.”
Mục Dục Vũ cảm thấy cả người lạnh như băng, trước mắt biến thành màu đen, hắn nghĩ đuổi theo xe đẩy mẹ nuôi, nhưngdưới chân mềm mại vô lực, thêm một bước, cư nhiên suýt nữa ngã xuống đất.
Bên cạnh có người đỡ hắn, một người phụ nữ lo lắng gọi hắn: “Mục Dục Vũ, anh không sao chứ? Anh, anh đừng làm tôi sợ, anh trả lời tôi một tiếng, anh không sao chứ hả?”
Mục Dục Vũ quay đầu, phát hiện người phụ nữ kia có chiếc cằm nhọn, tóc dài buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, trong đôi mắt chứa đầy lo lắng nhìn hắn.
Trong lòng hắn tê rần, phục hồi tinh thần lại,thì thào với người phụ nữ này: “Nghê Xuân Yến, mẹ tôi gần chết.”
“Phi phi, còn không có đâu, anh giữa ban ngày bậy bạ cái gì nha.”
“Thật sự, bà gần chết.” Hắn run run bắt lấy tay người đó, đem bàn tay nhỏ nhắn đó gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, “Bà sẽ chết , bác sĩ nói, chỉ còn mấy ngày nữa thôi .”