Mục Dục Vũ ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, ở cách đó không xa, vây quanh bàn tròn, trong giấc mơ của hắn có đầy đủ không thiếu người nhà của hắn, vợ, đứa nhỏ, Tiểu Bạch ngốc, còn có người bọn họ vây quanh , mẹ của hắn.
Ai cũng đều có, bọn họ đều ở đấy, đều ở nơi mà hắn nhìn thấy được.
Nước mắt của hắn đột nhiên liền chảy xuống.”
Ngày hôm đó đưa tang Mục Giác thời tiết tốt ngoài dự kiến , vào cuối thu, bầu trời xanh xanh với làn da lướt nhẹ mơn man trên làn da, không một bóng mây, ánh nắng ấm áp, áo khoác màu đen siết ở trong tay trở nên vô ích, có cảm giác như đang ở trong ngày hè.
Mục Dục Vũ vẫn đang phát sốt, bác sĩ gia đình đã khám cho hắn một lần, nhưng tình huống vẫn chưa chuyển biến tốt, cả ngày hắn cảm thấy tâm trí choáng váng, giống như có ai đó cứ liên tục rót nước vào đầu hắn, từng bước đi đều nặng trịch , trên cổ đã không chịu nổi gánh nặng.
Nhưng không có cách gì, trường hợp này dù thế nào hắn cũng không thể vắng mặt được, Tôn Phúc Quân và trợ lý Lâm mỗi người một bên, cẩn thận theo bước , tùy thời điểm dè chừng đến khi hắn đi không nổi nữa thì đỡ một phen.
Nhưng ngài Mục toàn bộ hành trình đều cắn răng không để cho người ta chạm vào hắn một chút, hắn kéo hai cái đùi đi về phía trước , thời tiết ấm áp lướt qua đầu, có những đốm sáng trước mắt hắn, miệng khô lưỡi khô, bước chân lâng lâng, nhưng ý chí kiên định, thần trí tỉnh táo, hắn thậm chí có thể khống chế tốt biểu tình khuôn mặt, đối với những người đến đưa tang, nên gật đầu thì gật đầu, nên hàn huyên thì hàn huyên.
Lễ tang tiến hành thật sự thuận lợi, Mục Dục Vũ bình tĩnh nhìn hộp tro cốt của mẹ nuôi được đưa vào hố, lại bị người ta chậm rãi vùi lấp lên, sau đó trước mộ, ở mặt trên đặt lên mặt đá granite sang trọng cứng rắn . Toàn bộ quá trình mặt hắn không chút thay đổi, nội tâm trống rỗng, cho đến khi nghe thấy trợ lý Lâm ở bên cạnh thấp giọng nói: “Tiên sinh, đi qua tặng hoa đi.”
Hắn có chút trì độn tiếp nhận hoa tươi từ tay trợ lý Lâm, trôi qua mười giây, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ bản thân là người dẫn đầu bước về phía bia mộ tặng hoa cho Mục Giác. Hắn có chút không rõ chuyện này có ý nghĩa gì? Mục Giác đã muốn chết không phải sao? Người đã chết, chính là trên thế giới này biến mất, mất rồi, như vậy còn đặt hoa lên mộ bà thì có tác dụng gì? Bà vĩnh viễn sẽ không biết, cũng sẽ không có đáp lại, sẽ không mỉm cười, sẽ không vui vẻ nói , A, hoa này thật là đẹp mắt.
Vĩnh viễn sẽ không có .
Mục Dục Vũ mím môi thành một đường, hít sâu một hơi, chầm chậm đưa hoa qua đặt ở trước bia mộ Mục Giác. Ảnh trên bia mộ là ảnh hắn tự chọn, Mục Giác kia đã bước vào trung niên, trên mặt lộ nụ cười ấm áp , ánh mắt giống nhau ăn mặc thấu tướng giấy tính chất, trực tiếp đánh vào trái tim hắn.
Đó là Mục Giác hắn biết rõ, là Mục Giác hắn nghĩ sẽ vẫn bên hắn.
“Mẹ, ” Mục Dục Vũ cúi thắt lưng, cúi đầu mở miệng, “Con chọn cho mẹ nơi này mẹ có thích không? Nếu không có thể mẹ có thể báo mộng cho con, con lại đổi, đổi đến nơi mẹ thích mới thôi…” Hắn một mặt nói, một mặt cố gắng mỉm cười, lấy ngón cái nhẹ nhàng chà lau vết bụi không tồn tại trên bia mộ kia, nhưng mà đột nhiên trong lúc đó, hắn hé miệng, lại một câu cũng nói không nên lời.
“Tiên sinh.” Lâm trợ lý tiến lên nhẹ giọng nhắc nhở hắn, “Xin nén bi thương.”
Mục Dục Vũ quay đầu liếc mắt nhìn hắn, hắn muốn hỏi Lâm trợ lý, chẳng lẽ bản thân hắn thoạt nhìn rất bi thương sao? Rõ ràng ở giờ phút này, hắn tựa như một bình thủy tinh phế thải rỗng tuếch, hắn bị vét sạch từ trong ra ngoài, ở nơi vô hình nào đó, rõ ràng đang có một cái ủi hoạt động, đem tất cả các cảm xúc hắn hút sạch không còn.
Hắn làm sao có thể bi thương? Cái gì là bi thương?
Mục Dục Vũ thẳng thắt lưng, hắn dùng tốc độ chậm so với bình thường vài lần lùi về một bên, đờ đẫn nhìn người chung quanh một đám tiến lên lặp lại động tác vừa rồi. Trước mặt của hắn, mặc cho ai trên mặt đều là một bộ dáng thương tâm, giống như so với hắn còn đau khổ hơn, nhưng mà trong bọn họ có bao nhiêu người biết Mục Giác ? Trong bọn họ có được mấy người từng tiếp xúc? Bọn họ chỉ biết là bà học thanh nhạc, cả đời làm giáo viên thanh nhạc, khi về hưu cũng vẫn vậy; cả đời bà chưa lấy ai, không biết có phải có bệnh không tiện nói ra không thể cho ai biết; bà còn nhận nuôi một đứa nhỏ, mà tiền đồ đứa nhỏ kia bây giờ rộng mở , nhưng bà không hưởng vài ngày phúc phải đi .
Điều bọn họ biết đến chỉ là mặt ngoài tốt đẹp nhất, không có người nào biết người phụ nữ đã khuất này luôn lo lắng suy nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân mình; không có người biết năm đó bà phải lặn lội khắp nơi tìm một dứa bé trai không cùng huyết thống với bà; không có người biết vì nuôi sống đứa trẻ đó đã phải đổ bao tâm huyết; cũng không có người biết, ở tận cùng sinh mệnh, nguyện vọng duy nhất của bà cũng chỉ mong đứa trẻ đó được hạnh phúc.
Bà đã đi qua từng ngày khi còn sống thế nào, từng yêu một người đàn ông ra sao, người đàn ông gọi là Trương Trạch Dương kia, là bức ảnh chụp cũ kĩ duy nhất mà bà mong muốn được hợp táng, nhưng người đàn ông trong ảnh đó đã chết hay chưa chết? Nếu ông ta còn sống, có thể còn nhớ rõ có người phụ nữ gọi là Mục Giác không?
Mục Dục Vũ sáng nay tự tay đem bức ảnh chụp đặt ở bên trong chiếc túi bên người Mục Giác, đi theo di thể của bà vào trong lò hỏa táng, bọn họ lấy loại hình thức vĩnh viễn để ở cùng một chỗ, nhưng là loại hình thức này có ý nghĩa sao?
Ai lại để ý điều đó?
Mục Dục Vũ trầm mặc , đột nhiên trong lúc đó, hắn chú ý tới đôi giày da được làm bằng thủ công đang tiến đến, nhìn từ đôi giáy thủ công hoàn mỹ này lên trên, là đôi chân dài thẳng tắp sau lớp tất da đen, sau đó là một váy đen không một vết nhăn, hắn ngẩng đầu, người phụ nữ này thì ra là Diệp Chỉ Lan đã lâu không gặp.
Cô ta không phải đến một mình, ở bên cạnh cô ta là anh trai cùng mẹ, cũng tức là kẻ bất lực Diệp đại thiếu, quần áo hai người, tuy rằng một thân đen, đều mặc toát ra sự sang trọng quý phái.
Ánh mắt Mục Dục Vũ lạnh lùng , hắn dời tầm mắt, không nói được một lời.
“Dục Vũ, nén bi thương.” Diệp đại thiếu nói.
“Cám ơn ngài Diệp đã đến đây, ” Lâm trợ lý gặp Mục Dục Vũ sắc mặt xanh mét, vội đi lên xã giao, “Chúng ta nên đến phía bên kia nghỉ ngơi, ngài và cô Diệp có thể đi trước…”
“Tôi là Mục phu nhân, ” Diệp Chỉ Lan nâng lên cằm, đông cứng nói, “Mẹ tôi đã qua đời, tôi muốn đứng ở đây…”
Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, hắn hiểu được đây là tư thái Diệp Chỉ Lan muốn làm, cô ta không muốn ly hôn, cô ta xuất phát từ sụ lo lắng cho lợi ích của bản thân, không có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội hôm nay, đây là điều cô ta thuần thuc nhất, cũng am hiểu nên sắm vai loại nhân vật gì.
Những điều đó Mục Dục Vũ đều có thể hiểu được, thời điểm tâm tình tốt không để ý cũng vui vẻ xem diễn, còn có khả năng thêm phối hợp, nhưng mà đó không phải hôm nay, bia mộ chân chính nằm đó , là người mẹ yêu thương của Mục Dục Vũ, trên đời này, là người thân duy nhất.
“Dục Vũ, Tiểu Lan nó, nó nghe nói chuyện của Mục phu nhân nên rất đau lòng, khóc vài trận, kiên trì lại đây đưa bà đoạn cuối cùng.” Diệp đại thiếu vẻ mặt bi ai, “Tôi biết hai người trong lúc đó có nảy sinh chút ít vấn đề, nhưng mặc kệ như thế nào, Tiểu Lan cũng là có đạo hiếu, cậu để cho phu nhân có mặt mũi thành toàn cho nó được không? Nghe nói phu nhân sinh tiền đối với Tiểu Lan cũng tốt lắm, hơn nữa, đoạn cuối cùng, cũng vui vẻ khi có con dâu đưa tiễn…”
“Nói xong chưa ?” Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn, thản nhiên nói, “Nói xong liền đi đi.”
“Mục Dục Vũ!” Diệp Chỉ Lan xấu hổ mặt đỏ lên, thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy tôi và anh nên tranh chấp ở đây sao?”
“Tôi cảm thấy cô nên tự mình hiểu lấy.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Được, đừng ở chỗ này khiến cho chúng ta ngột ngạt , đi nhanh đi.”
“Tôi chẳng qua là muốn bày tỏ hiếu đạo…” Diệp Chỉ Lan trừng mắt to.
Mục Dục Vũ ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, âm trầm nói: “Hiếu đạo? Cô có biết cái kia là gì không? Diệp Chỉ Lan, tôi đã có hai ngày đến ba ngày không chợp mắt, bây giờ tôi cảm thấy sức khỏe và tinh thần đều rất kém, trên người cũng hiểu được không thích hợp, tôi còn thực căm tức, còn không muốn khống chế tính tình. Từ ngày mẹ tôi đi, tôi không có lúc nào là không nhớ tới vì sao tôi bước tới ngày hôm nay? Mẹ tôi tại sao lại biến mất? Nhiều chuyện như thế xảy ra cuối cùng là do lỗi của ai? Dù sao khẳng định tôi cũng sai, đúng vậy, tôi chính là vì tư lợi, tôi muốn tìm kẻ chết thay, mẹ kiếp tôi có giận chó đánh mèo, thì thế nào? Cô có hay không cân nhắc bản thân làm nơi cho tôi trút giận? Sao? Còn có anh, Diệp đại thiếu, anh hôm nay đặc biệt mang cô ta đến trước mặt tôi, anh cảm thấy như vậy mẹ tôi sẽ chừa cho hai người chút mặt mũi? Mẹ kiếp! Cô mẹ nó tự tìm đi !”
Hắn quay đầu đối Tôn Phúc Quân nói: “Lập tức tìm hai người đá văng hai người này đi.”
“Thưa ngài…”
“Mục Dục Vũ anh dám!”
“Mục Dục Vũ ngươi nếu không sợ ngày mai trên trang nhất tờ báo…”
“Còn thất thần làm gì? Mau đuổi họ đi!” Mục Dục Vũ giận dữ, cao giọng hạ lệnh.
Tôn Phúc Quân thở dài, đồng tình nhìn Diệp đại thiếu liếc mắt một cái, vẫy tay gọi ba bốn người lại đây, thực đem Diệp đại thiếu đẩy đi, dưới tiếng mắng chửi tức gận. Hắn chào hỏi qua cấp dưới, bảo bọn họ đến dọa người, cho nên Diệp đại thiếu rơi xuống đất vẫn chưa chịu nhiều trọng thương, nhưng da thịt trầy thì khó tránh. Quá trình này hết sức kinh khủng, người vây xem đi qua đều thì thầm to nhỏ.
“Mục Dục Vũ tôi muốn tố cáo anh, anh chờ đi, tôi muốn cáo anh…” Diệp đại thiếu chật vật không chịu nổi đứng lên, bởi vì mất mặt quá mức, cũng không dám ở lâu , hùng hùng hổ hổ kéo Diệp Chỉ Lan thất tha thất thểu rời đi.
“Tiên sinh…” Lâm trợ lý ở bên cạnh thở dài nói, “Ngài hôm nay làm như vậy, thứ tôi nói thẳng, có điểm không kiêng dè.”
“Phải không?” Mục Dục Vũ cau mày, âm trầm trả lời, “Vậy không cần kiêng dè nữa.”
Lễ tang qua đi, Lâm trợ lý đưa Mục Dục Vũ trực tiếp đưa về nhà. Ở trên xe, hắn gọi điện thoại Diêu Căn Giang, chỉ thị hắn đem tư liệu báo cáotừ thám tử tư điều tra Diệp Chỉ Lan trong khoảng thời gian này lại đây, sau đó lại chỉ thị hắn làm vài chuyện. Sau khi cúp điện thoại, hắn lại gọi điện thoại cho luật sư ly hôn của mình, quả nhiên không ngoài sở liệu, Diệp Chỉ Lan vẫn đang kiên quyết không ly hôn, trừ phi ấn theo pháp luật phân chia tài sản.
“Cô ta muốn gì?” Mục Dục Vũ hừ lạnh một tiếng.
Luật sư nói: “Nếu ngài muốn bảo trì tài sản cá nhân, cô Diệp đưa ra một khả năng khác.”
“Cái gì?”
“Đem Diệp thị trả lại cho cô ta.”
Mục Dục Vũ trực tiếp nở nụ cười, hỏi lại: “Anh cảm thấy có người nào đem đồ ăn nuốt vào trong bụng rồi lại nhả ra chưa?”
Sau khi cúp điện thoại, hắn thoáng nhìn vẻ mặt Lâm trợ lý muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Không, ” Lâm trợ lý nghĩ nghĩ nói, “Chỉ là cảm thấy, cô Diệp không nên yêu tiền như vậy.”
Mục Dục Vũ đầu óc nhất giật mình, nghĩ nghĩ nói: “Tra cho tôi tình hình kinh tế gần đây của cô ta, tài khoản lui tới, nhất định có vấn đề.”
“Vâng.”
Đến tòa nhà, Mục Dục Vũ tắm qua rồi uống thuốc, lại uống canh của chị Dư dặn riêng đầu bếp làm, sau đó leo lên giường. Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, ra sức đứng lên, đem điện thoại bên cạnh đưa đến tay, gọi điện cho Tôn Phúc Quân.
“Thưa ngài?”
“Qua hai ba giờ anh đến phòng tôi nhìn một lần, nếu tôi phát sốt, gọi mà bất tỉnh, ” Mục Dục Vũ khàn khàn, “Tóm lại, nếu tình huống tôi có gì kí lạ, phiền toái anh đưa tôi đi bệnh viện.”
“Tiên sinh, ngài cảm thấy như thế nào, không tốt sao?” Tôn Phúc Quân khẩn trương đứng lên, “Hiện tại đi bệnh viện không được sao?”
Mục Dục Vũ trầm mặc một hồi, nói: “Bây giờ còn không tệ như vậy, tôi chỉ là, lo lắng vạn nhất…”
“Hiểu được .” Tôn Phúc Quân ngắt lời hắn, giản yếu nói, “Đêm nay mỗi cách hai giờ tôi sẽ đi qua kiểm tra một lần, tình huống ngài không tốt, thôi sẽ là người đầu tiên biết.”
Mục Dục Vũ bỗng nhiên có loại cảm giác thê lương không nói nên lời, giống như hoảng sợ khi đi lạc đường, xung quanh toàn người xa lạ, nhưng khuôn mặt nào hắn cũng không biết. Hắn hít sâu một hơi, quyết đoán nói: “Chuyện này, anh nhớ kỹ là tốt rồi, cúp máy đây.”
Hắn ba một tiếng cúp điện thoại, nhắm mắt lại tê liệt ngã xuống ở trên giường. Trong lòng hắn trống rỗng nghĩ, Mục Giác đã chết, mẹ không có, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Tôi nên làm cái gì bây giờ?
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hát quen thuộc của Tiểu Bạch ngốc, đó là bài Mục Giác dạy nó hát, cũng là bài hát ý nghĩa nhất mà hắn từng nghe qua.
Bài hát là “ Đã đến lúc tạm biệt”.
Hắn mở mắt ra, bò khỏi giường, trong tiếng hát trong trẻo đẩy cửa ra, trong tiếng hát còn lẫn với tiếng hoan hô, tiếng cười đùa, có tiếng thét chói tai của đứa nhỏ, tiếng phụ nữ thấp giọng quát lớn , lúc này, có giọng nói thân thiết động lòng người mà hắn nhớ nhung vang lên, âm thanh đó, mang theo sự dịu dàng với một chút khàn khàn, như tiếng đàn cello tao nhã nhất, im lặng lắng nghe, hắn cơ hồ có thể chỉ dựa vào giọng nói có thế thấy được người đó khóe miệng mỉm cười, đôi mắt ánh sáng nhu hòa, thái dương đầu bạc, trán đầy nếp nhăn.
“Tiểu Siêu hát thật hay, hát, lại hát một lần, hát khúc điệp khúc ngọt ngào thêm chút, tựa như đường kẹo kéo vậy, kéo thật dài, nhưng lại không kéo đứt đoạn, hiểu chưa?”
“Vâng, kẹo đường ăn ngon.” Tiểu Bạch ngốc còn thật sự nói, “Con có thể hát ngọt như đường.”
“Ừ, con thật ngoan , đến, chúng ta lại thử một lần.”
Mục Dục Vũ ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, ở cách đó không xa, vây quanh bàn tròn, trong giấc mơ của hắn có đầy đủ không thiếu người nhà của hắn, vợ, đứa nhỏ, Tiểu Bạch ngốc, còn có người bọn họ vây quanh , mẹ của hắn.
Ai cũng đều có, bọn họ đều ở đấy, đều ở nơi mà hắn nhìn thấy được.
Nước mắt của hắn đột nhiên liền chảy xuống.