Không Gian Song Song

Chương 37



Nhưng điều gì đã khiến năm tháng bóc trần từng sắc màu trên người cô gái, khiến cô trở thành một người phụ nữ như vậy?”



Mục Dục Vũ là  người thích thừa thắng xông lên, Nghê Xuân Yến gật đầu này, giống như một quả cứng rắn đã khoét được một lỗ nhỏ, chiếu  theo tính tình của hắn, thì phải là nhân cơ hội đem lỗ hổng kéo đến lớn nhất, chưa lấy được thứ bên trong nhất quyết không bỏ qua. Hắn biết Nghê Xuân Yến đồng ý chuyện này, chính xác là nhất thời nảy sinh lòng trắc ân, người phụ nữ như cô, chịu qua khổ, với cô ai cũng quá nghèo, ai cũng quá đáng thương, cô lại tính tình ngay thẳng, tùy tiện, thật dễ dàng suy bụng ta ra bụng người, lại mang sự đồng cảm dễ dàng. Hắn biết Nghê Xuân Yến nảy sinh thông cảm này xuất phát từ nhiều mối quan hệ không rõ ràng, tình cảm này , nó có muốn nảy sinh,  khi nào thì nảy sinh, phát triển như thế nào, đều phải nắm giữ ở trong tay Mục Dục Vũ.



Hắn biết chính mình vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc muốn đặt Nghê Xuân Yến ở  vị trí nào, nhưng bởi vì còn chưa suy nghĩ, hắn ngược lại cảm thấy thoả thuê mãn nguyện, liền như lấy từ đối thủ cạnh canh quyền sử dụng đất đai, hắn đối với thành quả cảm không biết  này hưng phấn tận đáy lòng. Hắn mơ hồ nghĩ, cứ như vậy đi, trước  mắt đem Nghê Xuân Yến đặt tại nơi gần với mình nhất, về sau muốn làm gì, về sau nói sau. Chỉ cần cô vẫn còn có thể trong tầm tay, ở nơi hắn thấy được, bước tiếp theo là tiến hay là lui, điều là hắn định đoạt.



Nhưng Mục Dục Vũ không thừa nhận cũng không được, đem Nghê Xuân Yến đưa vào nhà làm đầu bếp khiến cho trái tim ngủ yên của hắn bắt đầu nổi lên gợn sóng. Gợn sóng kia lúc đầu thì im lặng , chỉ là  trong lòng nóng lên ngứa ngáy, về sau lại dần dần mở rộng, biến thành những hy vọng nhất định. Hy vọng lại tiến thêm một bước phát triển, diễn biến thành hắn bắt đầu bất an, sợ người giúp việc hiểu sai ý, lại không đành Nghê Xuân Yến làm việc, nghĩ đến thì phải tìm mọi cách biến cô thành người phụ nữ của Mục Dục Vũ,  khả năng này nhìn nhận cũng không hẳn sai, có thể nói giả lại không đúng, bởi vì đánh trúng nội tâm mơ hồ khát vọng, đột nhiên trong lúc đó liền làm Mục Dục Vũ kháng cự.



Bất kể như thế nào, hắn vẫn là ngài Mục, ngài Mục là không thể mắt mù tay ngắn như thế, hắn muốn dạng phụ nữ gì lại không có? Đâu phải cứ vì Nghê Xuân Yến mà hạ mình ?



Mục Dục Vũ càng nghĩ càng thấy đúng, vì thể hiện điều này, khi Nghê Xuân Yến bắt đầu đến làm việc, hắn đi sớm về trễ, tránh ăn những món Nghê Xuân Yến làm, đối với đầu bếp cũng không thân thiện. Kế tiếp vài ngày, hắn lại cố ý chọn ba lấy bốn, trước mặt chị Dư  cùng người giúp việc khác mặt oán giận vài lần, nội dung đơn giản là Nghê Xuân Yến làm đồ ăn mặn hoặc là nhiều vấn đề khác. Kế tiếp vài ngày sau, hắn thậm chí tìm cái lông gà vỏ tỏi lý do làm cho  chị Dư tẩu đem Nghê Xuân Yến gọi tới, giáp mặt mắng cô một chút, nội dung từ chuyện cô không mang đồng phục đến chuyện cô cắt thái không tốt.



“Tôi chưa từng học qua nấu ăn…” Nghê Xuân Yến giải thích.



“Nhưng cô bây giờ đã là đầu bếp!” Mục Dục Vũ quát lớn nói, “Chẳng lẽ cô không biết một chút phẩm chất cơ bản của người đầu bếp? Đừng cho là tôi là khách hàng bên đường của cô!”



Dạy bảo xong Nghê Xuân Yến thoạt nhìn rất im lặng, cô bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập hiểu rõ, tựa hồ muốn nói, nhìn đi, tôi chỉ biết anh là như thế này.



Mục Dục Vũ phiền lòng , hắn vẫy tay cho Nghê Xuân Yến rời đi, trong lòng lại nhịn không được hỏi bản thân, rõ ràng không phải hắn, nhưng vì sao hắn lại giống một chàng trai mới lớn cố ý giận dỗi như vậy?



Đáp án là, bởi vì hắn không hề biết, hắn muốn bắt Nghê Xuân Yến làm sao bây giờ.



Hắn chỉ biết là bản thân lúc nào cũng nhìn thấy cô, khiến cô đứng ở bên cạnh hắn, thì hắn sẽ không phải suy nghĩ, về sau, hắn muốn bắt cô làm sao bây giờ?



Chuyện hôm nay kết thúc trong bầu không mấy vui vẻ, Nghê Xuân Yến làm xong bữa tối của hắn lấy cớ trong nhà có chuyện, nhanh chóng ròi khỏi nhà. Mục Dục Vũ đứng ở trong phòng nhìn xuyên qua lớp kính xuống đất thấy người phụ nữ kia đang lên xe rời đi, hắn chú ý tới thời tiết đã vào cuối mùa thu, sớm muộn gì nhiệt độ chênh lệch cũng rất lớn, nhưng cô vẫn không mang thêm áo khoác, mà chỉ mang một chiêc áo len mỏng màu đỏ đen. Cô dường như rất thích màu sắc buồn này, đối với những màu sắc sặc sỡ đều không mang , nhưng thoái nhượng này lại chính là một bước nhỏ . Mục Dục Vũ bỗng nhiên nhớ tới cô gái hào phóng năm kia, cô gái mười sáu tuổi với gương mặt hóa trang thật thê thảm . Cô rực rỡ, sôi động nhưng quê mùa. Hắn thế này mới ý thức được, từ khi gặp lại Nghê Xuân Yến tới nay, chưa bao giờ thấy cô trang điểm lần nào nữa, chưa bao giờ thấy cô tỉ mỉ chăm chút cho mình. Nhưng  hắn nhớ rõ, người kia là cô gái ham thích hư vinh,  thời điểm cô mặc váy ngắn môi hồng chạy đến gần hắn, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết về bản thân .



Nhưng điều gì đã khiến năm tháng bóc trần từng sắc màu trên người cô gái, khiến cô trở thành một người phụ nữ như vậy?



Cô một chút cũng chưa nghĩ, cũng không tồn tại ý định lập gia đình, cô làm sao lại biến bản thân mình từ một người tươi như hoa lại trở thành một người chỉ biết lo nghĩ đến cuộc sống?



Cổ họng Mục Dục Vũ khô khốc, tay hắn cầm xì gà  lơ đãng run lên.



Hắn có nghĩ tới nên đối Nghê Xuân Yến thật tốt, không hề xoi mói cô, đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không như hắn nghĩ, trước mắt nên bỏ chuyện này sang một bên. Nguyên phó tổng công ty Lý Triệu Minh bị bắt tin tức  ồn ào huyên náo, giống như Diêu Căn Giang  dự đoán , tin tức phản đối  thậm chí khiến công ty mang đến ảnh hưởng không tốt, làm cổ phiếu sụt giảm. Mục Dục Vũ chỉ huy một tổ ứng chiến bận rộn đến chân không chạm đất, lại liên hệ truyền thông trao đổi, lúc này chuyện mới lắng xuống đôi chút . Đấu thầu và bất động sản lúc này xảy ra vấn đề, Mục Dục Vũ tự thân khơi thông quan hệ, mỗi ngày xã giao các cấp quan viên vô cùng khó khăn, sau khi trở về còn phải cùng quản lý trong công ty ọp bàn đối sách thương lượng, căn bản không còn thời gian để ý tới cái khác.



Hôm nay hắn cũng bận rộn như vậy , hắn bỗng nhiên đến Nghê Xuân Yến, hắn nghĩ đến việc đã mấy ngày chưa gặp cô, cũng chưa ăn qua thức ăn cô nấu, cũng không biết thời gian hắn bận Nghê Xuân Yến thế nào, đồng thời, trong đầu liền hiện lên bóng dáng ngày đó hắn nhìn theo Nghê Xuân Yến rời đi khi cô mang áo len mỏng màu đỏ. Cô rất gầy, bởi vì gầy yếu nên thân hình thon dài,  cô đi nhanh, hoàn toàn không có tư thái thục nữ nên có,  tư thế của cô vô cùng không đẹp, đó là thói quen thô lỗ từ xưa. Trong những năm tháng hắn không hề biết, người phụ nữ này cứ kiên định bước về phía trước, một mình kéo theo đứa em trai ngốc, bất chấp tất cả, kiếm sống trong cái xã hội chết tiệt này.



Cô cũng không phải ngay từ đầu liền bán mỳ thịt bò, sau khi bỏ học, cô từng làm công nhân,  cô học nghề, trong tư liệu trợ lý Lâm cung cấp,  cô thậm chí còn đến học lớp học ban đêm, học máy tính đánh chữ, học làm thư ký . Đại khái ở trong giấc mơ về tương lai của cô, cô đã từng nghĩ đến điều đó , Nghê Xuân Yến không phải ngay từ đầu đã nghĩ kế thừa quán ăn trong nhà. Cô nghĩ qua đến chuyện học hành, đại khái còn muốn tìm văn phòng công tác, đối với giai tầng nơi cô ở, người ngồi văn phòng  chính là có tiền đồ .



Cuộc sống cũng không phải luôn u ám đen tối, cũng từng có hy vọng, không phải sao?



Nhưng mà cha cô đột ngột qua đời khiến giấc mơ của cô tan vỡ. Cô gái không thể không mang gánh nặng gia đình, không còn cách nào, thời điểm đó, cô không gánh, cũng không người giúp cô.



Mục Dục Vũ hiểu rõ chuyện đó, hắn chính là từ trong cuộc sống đó giãy dụa đi ra, hắn nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này đã trải qua khó khăn gì, cho tới hôm nay cô còn có thể giữ mình trong sạch, cũng đã là kỳ tích.



Mà  cô không chỉ có như thế, không chỉ bị sự khó khăn của cuộc sống ép đến không thở nổi, cô còn giúp đỡ người khác, phụ nữ này, kỳ thật đã ngốc hết thuốc chữa.



Trong khoảnh khắc đó Mục Dục Vũ liền đối với chuyện ngày đó có chút hối hận , hắn nghĩ hắn rút cuộc làm sao vậy? tại sao lại khiến một người phụ nữ khó xử? Kia rõ ràng là bắt nạt người mà.



Hắn nghĩ nghĩ, ở trong xe gọi điện thoại cho tổ trưởng, đó là một người phụ nữ đã kết hôn, nghiêm túc, có trách nhiệm công việc, là nhân viên lâu năm của hắn.



Mục Dục Vũ dùng giọng nói không biểu lộ cảm xúc phân phó: “Chị Trâu , giúp tôi đến siêu thị mua hai cái áo ấm, một nam một nữ, phải đẹp, phải giữ ấm tốt,  áo nam dành cho người trẻ tuổi, số đo liền chiếu theo A Lâm như vậy, nữ thì ” hắn dừng một chút, “Nữ mua cái màu đỏ , kiểu dáng không cần mới, nhưng nhất định phải đủ ấm.”



“Số đo thì sao?”



“Số đo  ” Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Chiều cao gần như bằng chị, nhưng so với chị gầy hơn.”



“Hiểu rồi .”



Trước khi làm việc, thư ký Trâu  liền đem hai cái áo đưa tới, bởi vì cô không biết Mục Dục Vũ sử dụng ha không, đã đem hai cái áo chiếu lễ vật quan trọng gói lại. Mặt Mục Dục Vũ bình tĩnh khiến cho thư ký Trâu đem bao bên ngoài đều lột bỏ, đem hai cái áo bỏ vào một túi giấy bình thường, sau mang theo ra khỏi văn phòng.



Hắn nghĩ có lẽ Nghê Xuân Yến sẽ thích, bởi vì cô thích màu đỏ. Màu da cô  trắng, mặc đồ đỏ có thể làm cho sắc mặt tốt hơn.



Nhưng chờ hắn về nhà , không nhìn thấy bóng dáng Nghê Xuân Yến. Mục Dục Vũ ngay từ đầu nghĩ đến cô ở phòng bếp, vì thế liền  phòng tắm rửa thay quần áo trước. Chờ hắn làm xong rồi xuống dưới, ngồi xuống bàn ăn, vẫn  không thấy Nghê Xuân Yến, chị Dư mang lên cho hắn một bữa tối thoạt nhìn rất tinh tế, Mục Dục Vũ gắp một miếng nấm liền biết không phải tay nghề của Nghê Xuân Yến.



Mục Dục Vũ lạnh lùng hỏi chị Dư : “Cái này ai làm ?”



“Ồ, là tôi gọi điện mời, đầu bếp ngày trước ngài từng khen ngon…”



“Đầu bếp của tôi đâu?”



Chị Dư  khó xử nhìn hắn một cái, nói: “Cô ta, hôm nay không có đến.”



Mục Dục Vũ ba một chút buông chiếc đũa, đề cao tiếng nói hỏi: “Cô ấy vì sao không đến?”



“Tôi không rõ lắm.”



“Chị là quản lí của cô ấy, nhân viên đi đâu cũng không rõ!” Mục Dục Vũ nhíu mày uy nghiêm  mười phần hỏi, “Chị Dư như vậy là muốn người phía dưới tự ý làm việc ?”



“Tiên sinh, ngài hiểu lầm , là Nghê tiểu thư căn bản không phục tôi quản, ” Chị Dư  vội vàng nói, “Cô ta đến phòng bếp làm việc vài ngày liền xảy ra tranh chấp với đầu bếp, lại làm vỡ một bộ chén đĩa ngài thích, mấy ngày hôm trước còn cùng người phụ trách thu mua Tiểu Trương Tiểu Triệu bọn họ ầm ỹ một trận, tôi đến nói cô ta, trách móc một chút, cô ta còn nói tôi, nói tôi…”



“Nói chị cái gì?”



“Nói tôi lấy lông gà giương tên, cũng không phải tôi trả tiền lương cho cô ta, tôi không được xen vào.” Chị Dư  tức giận nói, “Tiên sinh, người phụ nữ này rất thô lỗ , lại không hiểu quy củ, lại không tuân thủ quy tắc, trong nhà chúng ta khi nào thì lại mời  người như vậy?Cô ta cứ coi đây là chợ rồi thích chửi đổng lên? Chúng ta…”



“Được rồi.” Mục Dục Vũ không nể mặt, âm u nói, “Chị đến phòng bếp gọi những người khác đến đây, tôi muốn hỏi họ xảy ra chuyện gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.