Không Gian Song Song

Chương 45



Chỉ có Nghê Xuân Yến là không giống , chỉ có cô thật tâm  tựa vào lòng hắn,  cùng hắn tương liên,  cùng vinh nhục. Cô không đoái hoài tính toán cho bản thân,  cô cũng không biết chuyện nam nữ,  cô không có mẹ, cô không có ai tâm sự chuyện khuê mật, cho nên cô toàn tâm phó thác, cho nên ôm cô, Mục Dục Vũ cảm thấy an ổn, lại không đành lòng.



Mục Dục Vũ nắm chặt  tay Nghê Xuân Yến, giống như thói quen cạnh tranh của Mục tiên sinh, mặt hắn liền như vậy  không chút thay đổi ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, toàn thân ngay cả độ sáng bóng loáng giày da  đều là xa hoa đúng mức Mục tiên sinh, nhưng tay hắn nắm chặt bàn tay của người bên cạnh, hắn không nhìn tới Nghê Xuân Yến, cũng không để ý tới Nghê Xuân Yến giờ này phút này có suy nghĩ gì, sẽ có cảm xúc gì, hắn chỉ là sau khi gian nan xác định một quyết định mấu chốt bắt đầu tính từng bước,  quyết định này đưa ra, nhất quyết không thu lại, tứ mã nan truy.



Đây là chuyện Mục tiên sinh sẽ làm, cũng là  chuyện Mục Dục Vũ sẽ làm .



Cứ như vậy trước đi, Mục Dục Vũ nghĩ, không cần để ý đến việc cô cảm thấy thích hợp hay không, dù sao  cũng ở trước mắt, nắm chặt rồi nói sau.



Nhưng người phu nữ này đại khái lý giải không được chuyện này , giờ phút này khẩn trương lưng  đứng thẳng , trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây chỉ sợ có xe  đi ngang qua bị người ta nhìn thấy cảnh tượng trong xe. Cô có lẽ không đủ thông minh, cũng không ngốc, chỉ là thói quen ít nghĩ làm nhiều, bỏ qua cảm xúc và cố gắng nỗ lực. Mục Dục Vũ biết,  câu nói để tôi giúp cô ủ nóng đã dọa đến cô,  cô có kinh nghiệm ứng phó với bọn du côn thu phí , ứng phó với bọn lưu manh muốn sàm sỡ,  nhưng cô không biết đối mặt với tình huống ái muội với ông chủ, huống chi, ông chủ này từng là người cô theo đuổi trước kia.



Nhưng chỉ có như vậy mới có loại cảm giác sung sướng mới mẻ, Mục Dục Vũ híp mắt, nhẹ nhàng vuốt phẳng  lòng bàn tay không mấy trắng mịn. Thậm chí dẫu không có những giấc mơ kì quái kia khơi gợi dục vọng, chỉ cần giờ này phút này, có người phụ nữ như vậy, chất phác đơn thuần,, bộ dạng cũng không tệ lắm, dáng người cũng không biến dạng,  giữ một người phụ nữ như vậy, tổng so với việc giữ một chàng trai hay một cô gái trẻ thì tốt hơn nhiều lắm, cũng thể diện nhiều lắm.



Cô rất tốt , thành thật, không có dục vọng, nếu phải tìm người chung sống với hắn, nhất định phải là người như vậy.



Giống như mẹ đẻ của hắn, cả đời cần cù và thật thà lo liệu gia đình, một ngày một đêm thêu thùa kiếm tiền, cũng chẳng qua cũng vì để cho đứa nhỏ tốt hơn, như thế mà thôi.



Bọn họ cống hiến chỉ là cống hiến, bất kể hồi báo, không màng khó khăn,  thậm chí bọn họ còn không ý thức được bản thân đang cống hiến, bọn họ nghĩ đó là chuyện bọn họ nên làm, bao nhiêu người phụ nữ như vậy im lặng làm, không ai cảm thấy điều đó thật là phi thường.



Người phụ nữ như vậy, mặc bộ quần áo hở hang cũng không thấy quyến rũ, họ mang bên mình sự chân thành. Mục Dục Vũ hiểu được, khi hắn chạm vào tay cô, chính là loại cảm xúc này.



Mục Dục Vũ nắm chặt tay cô, quay đầu hỏi: “Căng thẳng?”



“Tôi tôi tôi liền thấy , như vậy không thích hợp…” Nghê Xuân Yến lắp bắp nói, “Anh, anh còn có danh dự , vạn nhất để cho người ta nhìn thấy …”



“Cô lúc này còn có thể thay tôi lo lắng, ” Mục Dục Vũ buồn cười lắc đầu, hắn một tay lôi kéo tay cô không buông, xoay đi qua, trực tiếp ôm lấy bả vai cô, sau đó nhìn cô đỏ  mặt không nói lời nào.



“Mục Dục Vũ, anh, anh làm gì, anh…” Nghê Xuân Yến nói chuyện thanh âm đều run lên.



“Đừng nhúc nhích, ” Mục Dục Vũ áp chế bả vai, thầm hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, từ từ nói: “Thoáng một cái nhiều năm như vậy đã trôi qua”.



“Hả?”



“Tôi nói là trước kia chúng ta cũng từng như vậy ” Mục Dục Vũ mang theo ý cười nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Chính là cô chui dưới cánh tay tôi, cứng rắn túm cánh tay tôi đặt lên vai cô, nhớ rõ không?”



Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, gấp gáp  nói: “Kia, kia đều là chuyện từ bao giờ, không phải lúc đó còn nhỏ sao…”



“Lúc đó không còn nhỏ , ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ bả vai cô, ôm sát, có chút cảm thán, lại có chút mịt mờ không rõ, “Lúc này chúng ta cũng không nhỏ”.



“Anh anh anh có ý gì…”



Mục Dục Vũ cười mà không đáp, hắn không thích đem tất cả nói ra, nói rõ việc này sẽ không còn thú vị, mất không khí. Hắn chỉ như vậy ôm Nghê Xuân Yến, đem  cô kéo vào trong lòng, không cho cô lộn xộn, làm cho cô dựa vào cánh tay, hắn cần cảm giác có người tựa vào . Hắn biết qua quá nhiều người phụ nữ không chỉ muốn dựa vào, đó chẳng qua chỉ là những hành động biểu hiện trước mặt. Tình cảm của bọn họ, quả thật uyển chuyển, quả thật động lòng người, nhưng uyển chuyển hay mê hoặc cũng chỉ như bảng màu trước mắt, mục đích chung  của bọn họ đều là danh vọng và tiền tài.



Chỉ có Nghê Xuân Yến là không giống , chỉ có cô thật tâm  tựa vào lòng hắn,  cùng hắn tương liên,  cùng vinh nhục. Cô không đoái hoài tính toán cho bản thân,  cô cũng không biết chuyện nam nữ,  cô không có mẹ, cô không có ai tâm sự chuyện khuê mật, cho nên cô toàn tâm phó thác, cho nên ôm cô, Mục Dục Vũ cảm thấy an ổn, lại không đành lòng.



Mục Dục Vũ thở dài, thấp giọng hỏi người phụ nữ cứng ngắc trong lòng: “Cửa tiệm tốt không?”



“ũng , cũng tốt.”.



“Người mới đến cô quản lý được không?”



“Tôi không quản được” Nghê Xuân Yến khó xử nói, “Thình lình cho tôi thuê ba người, phải trả bao nhiêu tiền lương tôi cũng không rõ lắm…”



“Chuyện này cô không cần phải xen vào, tiền  lương bọn họ A Lâm sẽ phụ trách, tiền thưởng cấp bậc tự cô quyết định, chỉ cần cô đừng làm nhiều việc mà sai bọn họ là được rồi”.



“Làm sao làm vậy được” Nghê Xuân Yến rầu rĩ nói, “Người ta đàng hoàng là đầu bếp, có giấy chứng nhận , tôi thấy , cửa tiệm như miếu nhỏ có Bồ Tát lớn vậy?



“Không hai tay làm sao bắt lửa, được,  nói chuyện đó cô cũng không hiểu, ông quản lý cho bọn họ không được lười biếng, làm có hay không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đối với khách hàng phục vụ linh tinh , đừng để người ta lừa.” Mục Dục Vũ nhíu mày nói, “Quên đi,  tuyệt đối không có khả năng cô bị lừa,  tôi bảo cho A Lâm qua kiểm tra.”

“Tôi,  tôi nghĩ không cần làm lớn phô trương như vậy, tôi nghĩ ban đầu mình chỉ mở một cửa tiệm ăn vặt…”



Mục Dục Vũ cười nhẹ, vuốt ve  bả vai của cô nói: “Chuyện này có gì là phô trương,  làm tốt tôi sẽ đầu tư cho cô một chuỗi, không có việc gì, cứ để tôi tính.”

“sao lại để anh tính…”



“Những chuyện như vậy ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ lưng cô, giải quyết dứt khoát nói, “Sau này đều nghe tôi “.



Nghê Xuân Yến ngốc ngốc , nhất thời sẽ có chút không hiểu được. Cô nghĩ ngợi , bị Mục Dục Vũ ôm cũng không giãy dụa, có lẽ này cũng là hy vọng lâu dài từ trước, Mục Dục Vũ trong lòng  nghĩ, nhiều năm qua không có một người đàn ông nào,  tình cảm yêu đương say đắm trong suốt một thời thanh xuân khắc sâu trong tâm trí, nói cô đối với hắn không cảm giác, không thích, là không có khả năng . Không một người phụ nữ nào có thể làm vậy được, cô cũng không phải trời sinh giả dối, cũng chẳng diễn trò tự nhiên đến vậy. Chỉ là trong lòng cô còn giấu diếm, không dễ dàng phô bày, không quan trọng, hắn biết là tốt rồi.



Hắn biết là tốt rồi.



Xe lặng yên dừng lại, Mục Dục Vũ lấy ra di dộng nhấn dãy số, hỏi: “Người ở đâu? Được rồi, tôi đến đây”.



Nghê Xuân Yến vẻ mặt mờ mịt, Mục Dục Vũ nói lái xe mở khóa, ôn hòa nói: “Đến rồi, xuống xe”.



Nghê Xuân Yến luống cuống tay chân mở cửa xe xuống xe, Mục Dục Vũ cũng  xuống, ngẩng đầu nhìn tòa dân cư độc lập, chỉ chốc lát, bên trong  chạy ra hai người, người đầu là Tôn Phúc Quân, đi theo là Lâm trợ lý.



“Cô chỉ việc nhìn, đừng nói gì.” Mục Dục Vũ căn dặn Nghê Xuân Yến.



Nghê Xuân Yến nghiêm túc gật gật đầu,  trong ánh mắt vẫn là lộ ra sắc mặt vui mừng, Mục Dục Vũ cười cười, đối Lâm trợ lý nói: “Hỏi rõ ràng chưa?”



“Không, anh ta kiên trì chờ ngài đến mới nói.” Lâm trợ lý thông báo.



“Đại Quân, cái giá của anh thật lớn mà , muốn vạch trần còn để tôi đến đây một chuyến, có phải anh nghĩ tôi không dám đuổi anh?” Mục Dục Vũ nhíu mày nói với Tôn Phúc Quân .



“Sao có thể atiên sinh, thật sự là tôi nói chuyện có điểm kỳ quái, tôi chính mình tra xét một đoạn thời gian,  nhưng tính về mặt này, cả hội bọn họ đồng loạt vu oan, tôi chỉ biết thừa nhận.” Tôn Phúc Quân cười hớ hớ nói xong, xoay người nói với Nghê Xuân Yến , “Em gái, cô cũng đến đây? , tôi chỉ biết cô khẳng định giúp tôi cầu tình , đúng không? Không cần lo lắng, tôi không sao, Mục tiên sinh như gương sáng, có thể phân biệt đúng sai”.



“Ý của  anh là tôi phải minh oan cho anh?” Mục Dục Vũ tức giận nói một câu, đối Lâm trợ lý nói: “Anh mang Nghê Xuân Yến qua bên kia  một chút, đợi lát nữa chúng tôi quay lại, tôi phải trao đổi với Đại Quân”.



Nghê Xuân Yến khẩn trương nói: “Mục Dục Vũ, anh cần phải nghe anh Đại Quân rõ nói, đừng oan uổng người tốt…”



Mục Dục Vũ nhăn lại mi, Lâm trợ lý quan sát sắc mặt, lập tức nói: “Nghê tiểu thư, chúng ta đi thôi”.



Nghê Xuân Yến còn có điểm lo lắng, nhìn nhìn Tôn Phúc Quân, Tôn Phúc Quân cười hì hì nói: “Tôi không sao , đi thôi đi thôi”.



Như thế cô mới chịu đi, Mục Dục Vũ liếc nhìn bóng dáng cô, đối Tôn Phúc Quân cười lạnh nói: “Nhân duyên của anh cũng tốt ghê”.



“Ha ha, cũng được.” Tôn Phúc Quân nói, “Tôi cứu em trai cô ấy, cô ấy là biết ơn thôi”.



Sắc mặt Mục Dục Vũ thế này chuyển tốt, nói: “Nói đi, sao lại thế này?”



Tôn Phúc Quân trầm ngâm một chút, nói: “Trong nhà ngài có người không sạch.”



“Tôi sớm biết, tôi làm ra vẻ bọn họ còn hữu dụng”.



“Tôi chỉ là, nước trong nhà ngài có trộn gì đó, nguyên tưởng rằng sạch sẽ , hiện nay cũng không sạch sẽ .” Tôn Phúc Quân nhìn hắn, cẩn thận nói: “Thân thể sức khỏe ngài tốt không?”



Mục Dục Vũ biến sắc, nghiêm túc hỏi: “Anh nói có người bỏ thuốc vào thức ăn của tôi?”



Tôn Phúc Quân gật gật đầu, nói: “Theo tôi điều tra , hẳn là đã được một thời gian”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.