Không Gian Song Song

Chương 48



“Mục Dục Vũ nhìn có chút lưu luyến, hắn nghĩ thì ra năm tháng thấm thoát thoi đưa là ý này,  trong những ngày đó, hắn nhất định bỏ qua rất nhiều thứ, hắn bỏ lỡ giai đoạn đẹp nhất của cô, rốt cuộc cũng không thể quay về thời gian đó , có vài thứ, thì ra mất đi cũng không phải là nhỏ.”



Mục Dục Vũ nghe thấy điều đó đầu như phình lên, hắn nghĩ điều bây giờ hắn hối hận nhất là đã kết hôn, không đúng, hắn căn bản không muốn kết hôn,  lại bị kéo vào giấc mơ kỳ lạ này, vẫn là cảnh tượng mừng rỡ đó, hắn cảm thấy thật buồn cười và  hoang đường. Hắn nhìn trái phải xung quanh, phát hiện hàng nhà rất cũ,  phía trên tường được treo đầy những hình ảnh long phụng thiếp vàng, xung quanh treo đầy chữ hỉ rực rỡ. Những thứ trang trí này không phải mới dùng lần đầu, biên giác có chút ố thế nào cũng không che giấu được, Mục Dục Vũ nhìn thấy chán ghét. Băng ghế dành cho khách mời cũng cũ kĩ,  người phục vụ mang sườn xám hoa quê mùa,  bát đũa tồi tàn trên bàn bày ra các thứ đơn giản.



Đây là bữa tiệc kết hôn của hắn? Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, trong trí nhớ hắn cũng từng có một bữa tiệc kết hôn, một phòng khiêu vũ rộng lớn của khách sạn Hilton, được trang hoàng bằng hai màu trắng vàng lộng lẫy,  hoa hồng trắng và hoa bách hợp, suối sâm banh chảy không ngừng, Diệp Chỉ Lan mặc áo cưới của nhà thiết kế Châu Âu chuyên môn thiết kế cho cô ta, đem hết xa hoa  phô bày trên trang phục. Hắn còn nhớ rõ chính mình lúc ấy đứng ở kia, mặc áo bành tô,  mang  nơ, cảm giác chính mình tựa như một hàng hóa được niêm yết giá, tại nơi này được trả giá tốt. Hắn không nhớ rõ chính mình lúc ấy có hay không trào phúng cười, nhưng Diệp Chỉ Lan  có , sau khi cô ta cởi tầng tâng áo cưới thì nhìn hắn cười miệt thị. Nhưng mà cơ bắp trên mặt cô run run quá mức, thế cho nên tươi cười khinh bỉ đều biến mất, ngược lại lộ ra vẻ đáng thương và yếu đuối.

Hôm nay nghĩ đến, Mục Dục Vũ hiểu được Diệp Chỉ Lan cũng là thân bất do kỷ, thời điểm cô ta chấp nhận kết hôn đầy bi ai và bất lực . Có lẽ trong tiềm thức cô ta vẫn còn tưởng tượng về tình yêu lãng man, có lẽ cũng khát vọng dùng loại biểu diễn tính bướng bỉnh này  khiến người đàn ông của mình thương tiếc và khoan dung. Đáng tiếc đối tượng của cô ta lại là Mục Dục Vũ, Mục tiên sinh phàm là trả giá một phần đều phải tính kế mười phần giá trị, hắn làm sao có thể lấy sự bất lực của mình để hiểu sự bất lực của người khác?



Ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ của hắn.



Cho nên nói hôn nhân của hắn đáng chê cười cũng không chính xác, Mục Dục Vũ nghĩ, phải nói đó là một thời cơ không thích hợp để đầu tư. Hai người bọn họ đều thiển cận, chỉ thấy trước mắt, không nhìn đến tương lai, cả đời người dài lâu đến vậy, bọn họ khi đó thật sự không rõ, không phải  cứ hôn lễ kết thúc mọi chuyện đều xong.



Mà là hôn lễ qua đi, chuyện này vừa mới bắt đầu.



Hắn đang xuất thần, lại bị giọng nói Mục Giác gián đoạn: “Thằng khốn con đang nghĩ ngốc cái gì vậy, mẹ con còn đang nói chuyện đó. Ta nói, con muốn chạy trốn kết hôn? Ta, ta nói cho con ta tuyệt đối không cho phép, nghe thấy không, tuyệt đối không cho phép…”



Mục Dục Vũ buồn cười đánh gãy lời bà: “Mẹ, xem mẹ nói cái gì vậy, con chỉ là…”



Hắn một câu nói còn chưa dứt lời, lại nghe thấy giọng nói Nghê Xuân Yến từ sau lưng bọn họ truyền đến, mang theo run run và sợ hãi, cẩn thận hỏi: “Mục Dục Vũ, lời mẹ anh nói không phải sự thật phải không?”



Mục Dục Vũ quay đầu, phát hiện Nghê Xuân Yến mặc một chiếc váy cưới ngớ ngẩn, trên mặt trắng trắng hồng hồng, trên đầu còn mang theo một chuỗi sa hoa giá rẻ, nhìn thấy hắn còn muốn cười. Nhưng hắn lại không thể cười nổi, bởi vì đôi mắt được kẻ viền đên Nghê Xuân Yến dần dần đỏ lên, lập tức nước mắt trào ra, trên mặt cô biểu tình thấy thế nào cũng  giống lập tức sẽ khóc lóc om sòm, Mục Dục Vũ theo bản năng phản ứng lại, không chút nghĩ ngợi, nhảy đi qua một phen che miệng của cô, vừa may che được tiếng “Oa” phát ra.



“Khóc cái gì hả, tôi có nói cái gì đâu?” Mục Dục Vũ xấu hổ vì bị chú ý, mặc dù ở trong mơ, nhưng này giấc mơ rất chân thật, hắn không thể không xuất hiện phản ứng thật, vì thế hạ giọng quát, “Đừng nháo, nghe thấy không?Muốn nháo thì khi về rồi nháo, bây giờ theo tôi về  phòng thay quần áo trang điểm lại, nhìn xem cô đều thành cái dạng gì…”



Nghê Xuân Yến tủi thân  theo dõi hắn, ô ô nói cái gì



“Được đừng suy nghĩ lung tung, đi một chút, theo tôi đi vào.” Mục Dục Vũ kéo cô đi, hắn quay đầu ý bảo Mục Giác đừng lại đây, sau đó nửa  ôm Nghê Xuân Yến lui vào phòng thay quần áo. Nghê Xuân Yến một đường giãy dụa, Mục Dục Vũ cũng không dám buông tay, đợi đến nơi thì buông ra, lập tức bị  cô hung hăng đá cho một cái

“Ai u.” Mục Dục Vũ đau hô một tiếng, khí lực cô cũng thật mạnh, mặc dù ở trong mơ, làm sao lại đau thật vậy?



“Mục Dục Vũ, ngươi mẹ nó dám đá bà đây lúc quan trọng này, em thành quỷ đều không buông tha anh  nghe thấy không?” Nghê Xuân Yến khóc mắng đứng lên, đưa tay lên đấm hắn, vừa đấm vừa mắng, “Anh đố khốn, anh nói, anh có hồ ly tinh bên ngoài phải không? Hả? Có hay không gạt em làm người ta lớn bụng? Đều đến bước kết hôn này rồi, anh còn dám trốn hôn? Anh làm một lần thử xem!”



Mục Dục Vũ không biết nên khóc hay cười nhìn cô, này người phụ nữ này lo lắng và khủng hoảng đều là thật, dường như hắn  nói không kết hôn, người phụ nữ  này ngay sau đó không tiếc cùng hắn đồng quy vu tận. Hắn nhận đòn của cô một lúc, sau đó bắt lấy tay cô, khẽ quát một tiếng: “Quậy đủ chưa? !”



Nghê Xuân Yến ngẩng đầu, trên mặt trang điểm lấm lem, bộ dáng nhìn đáng thương vừa đáng yêu, cô oa một tiếng khóc, nức nở nói: “Anh tốt lắm, còn chưa kết hôn anh đã hung dữ, này ngày không có …”



“Tôi nói quậy đủ chưa!” Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi trừng mắt với cô.



Dưới uy lực của hắn, Nghê Xuân Yến không dám lớn tiếng , còn  nức nở run run bả vai, tủi thân ghê gớm.



Mục Dục Vũ đau lòng , hắn cũng nói không rõ chính mình vì sao lại đau,  giống như nhìn thế giới đang suy sụp, nếu hắn không cưới cô, hắn bỗng nhiên còn có loại không đành lòng. Hắn ôm lấy cô, dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có dỗ dành cô: “Tôi nói không cưới cô sao?”



Nghê Xuân Yến nghĩ nghĩ, lắc đầu



“Vậy cô quậy cái gì?”



“Anh anh anh muộn, kết hôn đến muộn…”



Mục Dục Vũ nghĩ rằng chẳng lẽ nguyện ý, ta đến trường hợp này, tôi cũng không biết hôm nay kết hôn. Nhưng hắn không thể nói như vậy, hắn nghĩ cả đời này cũng sẽ không kết hôn với Nghê Xuân Yến, như vậy ở trong mơ hoàn thành tâm tư của cô cũng tốt. Vì thế hắn nói: “Tôi muộn là tôi không đúng, nhưng cô chẳng phân biệt được xanh đỏ đen trắng như vậy lao tới nháo, chẳng lẽ cô không hiểu ?”



Nghê Xuân Yến hổ thẹn , cô cúi đầu nói thật ra: “Em, em sợ…”



“Sợ cái gì? Sợ tôi không cưới cô?”



Nghê Xuân Yến gật gật đầu



Mục Dục Vũ thật dài thở dài một hơi, hắn dùng lực ôm lấy cô, bỗng nhiên có cảm giác cưới cô cũng không sao. Hắn cúi đầu, ôm cô ngồi xuống, để cho cô ngồi vững trên đùi hắn. Sau đó, hắn lấy ra khăn tay, cầm lấy lau sạch nước mắt trên mặt, chấm sau, giúp cô lau gương mặt sạch sẽ, lộ ra vẻ xinh xắn.

Đây là tuổi trẻ no đủ của Nghê Xuân Yến, đây là những năm đẹp nhất của cuộc đời cô, nụ hoa mới nở, giống như mang theo giọt sương hoa hồng.



Mục Dục Vũ nhìn có chút lưu luyến, hắn nghĩ thì ra năm tháng thấm thoát thoi đưa là ý này,  trong những ngày đó, hắn nhất định bỏ qua rất nhiều thứ, hắn bỏ lỡ giai đoạn đẹp nhất của cô, rốt cuộc cũng không thể quay về thời gian đó , có vài thứ, thì ra mất đi cũng không phải là nhỏ.



Sau đó, Mục Dục Vũ một lần nữa cầm lấy phấn son để trên bàn, tự mình thay Nghê Xuân Yến một lần nữa trang điểm. Hắn chưa từng vì người phụ nữ nào làm chuyện này, nhưng hắn kiến thức rộng rãi, biết những nguyên tắc cơ bản, động tác trên tay cũng không có vẻ quá mới lạ. Hắn cẩn thận thay cô tô son,  tay cô chuốt lông mi, hắn nhìn cô ở dưới tay hắn dần dần lộ ra tinh xảo, tự đáy lòng cảm thấy tự hào, đây là phụ nữ của Mục Dục Vũ, cô nhìn xinh đẹp như vậy, đều là vì hắn.



“Còn, còn có thể nhìn không?” Nghê Xuân Yến nhăn nhó .



“Rất được.” Mục Dục Vũ mỉm cười nói, “Cũng không nhìn xem là ai làm cho.”



Nghê Xuân Yến quay đầu xem trong gương chính mình, có chút khó có thể tin, theo sau vui vẻ mở miệng, nói: “Ông xã anh giỏi quá.Không biết anh cũng biết làm nha?”



“Tất nhiên.” Mục Dục Vũ nghiêng đầu nở nụ cười, đi qua, đưa tay kéo sa hoa trên đầu cô xuống, đem tóc dài của cô thả ra, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy, như vậy đẹp.”



“Ai.” Nghê Xuân Yến vui vẻ phấn chấn, t đi qua hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái.



Mục Dục Vũ sờ sờ má, ánh mắt híp lại, trước khi hắn hiểu được, thân thể đã có phản ứng, hắn nghiêng đầu, tự nhiên nâng lên cằm  Nghê Xuân Yến, nhẹ nhàng hôn .



Ngay từ đầu hôn chỉ là tự nhiên mà vậy, nhưng hôn rồi, lại dần dần thưởng thức ra trong đó ấm áp cùng thơm ngọt. Hắn bắt đầu không biết mệt mỏi, trằn trọc nhấm nháp lặp lại môi của cô, kịch liệt khiêu mở răng cô, muốn tìm hương ngọt kia đến tận cùng. Đây là người phụ nữ của của hắn, không màng ích lợi, không cất giấu tư tâm , không có tính kế, không có âm mưu, mong muốn ước ao của cô, chẳng qua chỉ là hắn mà thôi.



Hắn không biết hôn bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân như mới được sinh ra, ôm lấy một người hắn thương yêu, hắn này cả đời chưa từng như vậy, chưa từng sa vào dục vọng thân thể, nhưng tại giây phút này, hắn bỗng nhiên hiểu được nhân loại vì sao muốn phát minh ra chuyện hôn môi này, bởi vì có khi chỉ là môi cùng môi gần sát, cũng đã  mang rất nhiều ý nghĩa.



Quá khứ quá khứ, tương lai tương lai, dường như đều ngưng tụ ở giây phút này, hắn không phải Mục tiên sinh, cô cũng chẳng phải Nghê Xuân Yến, bọn họ chính là một đôi trẻ tuổi sắp kết hôn trẻ tuổi. Bọn họ không lo nghĩ nhiều, bọn họ cũng không biết tương lai sẽ có bao nhiêu biến cố  và khó khăn, nhưng bọn họ tin rằng nếu được chung sống cùng nhau sẽ rất hạnh phúc, hai người cùng một chỗ, cuộc sống tương lai càng rực rỡ.



Mục Dục Vũ khiến người phụ nữ trong lòng mềm nhuyễn mới luyến tiếc buông môi của cô. Lúc này Nghê Xuân Yến là thật đẹp, mắt sáng trong, môi đỏ hồng, vẻ đẹp này là từ hắn, ngoại trừ hắn, không còn bất kì ai khác có thể khiến người phụ nữ này như hoa nở rộ, kiều diễm vô cùng,



“Cứ như vậy gả cho tôi?” Hắn đột nhiên hỏi



Nghê Xuân Yến đỏ mặt, nhưng là ánh mắt như sao sáng, nhìn hắn, dũng cảm gật gật đầu



“Không sợ tôi, ” hắn suy nghĩ một chút, nói đại một câu, “Không sợ tôi ngày nào đó cô phụ cô?”



“Nếu như vậy em  liền thiến anh!” Nàng trợn tròn ánh mắt, hùng hổ nói, có thể nói xong rồi, cô lại dùng biểu tình đáng thương, cẩn thận chứng thực hỏi, “ông xã, anh sẽ không bỏ trốn? Anh không phải loại người như vậy.”



Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn không nói gì, trịnh trọng cúi đầu, lại lần nữa hôn xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.