Không Gian

Chương 14: Bánh bao đột kích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chào mừng sự xuất hiện của cặp đôi hoàn hảo: tiểu shota x tiểu bánh bao *tung bông* *tung hoa* 〜( ̄▽ ̄〜) (〜 ̄▽ ̄)〜

~~~~~

Hiệu suất làm việc của quản gia Burney cùng Kevin vẫn là rất cao, không đến vài ngày đã đem số tài bảo kia thanh lí xong. Bên trong không hề thiếu ngân tệ, kim tệ cùng ma tinh tệ, quản gia Burney đem đại bộ phận tiền bỏ vào thẻ ma tinh, chỉ để lại một ít để chi tiêu. Bảo thạch bị quản gia Burney cất vào bí khố, về sau nói không chừng có chỗ dùng.

Trong số vật phẩm đó còn có một cái nhẫn không gian diện tích hơn một ngàn mét vuông, ba cái năm trăm mét vuông, năm cái một trăm mét vuông, ngoài ra còn có mười mấy túi trữ vật. Mấy thứ này khiến quản gia Burney cao hứng không ngừng, phải biết là trang bị không gian rất hiếm, bình thường chỉ có một ít gia tộc lớn hoặc thương hội lớn có tài lực hùng hậu mới có được. Mà chiếc nhẫn không gian hơn một ngàn mét vuông kia toàn đế quốc không vượt quá năm cái.

Trang bị không gian gì đó bọn họ không đụng tới, trực tiếp giao cho Israel. Israel đem hai túi trữ vật hai mươi mét vuông, cho Burney cùng Kevin mỗi người một cái. Nhẫn không gian rất gây chú ý, trực tiếp cho bọn họ, Israel lo lắng ngược lại sẽ đem phiền toái đến cho họ.

Tiếp đó hắn lại chọn mấy thứ trang bị phòng hộ mà người bình thường đều có thể sử dụng từ trong số trang bị đó cho hai người, lúc gặp nguy hiểm cũng có thể tạm thời ngăn cản một chút.

“Thiếu gia, mấy thứ này rất quý trọng.” Quản gia Burney cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

“Quản gia Burney, bây giờ chúng ta không giống lúc trước nữa. Có túi trữ vật ngươi mang theo này nọ, đi ra ngoài mua gì đó cũng tiện hơn.”

“Nhưng mà ~~” Biết điều Israel nói là tình hình thực tế, nhưng ông vẫn có chút do dự.

“Đây là một phen tâm ý của ta, ngươi cứ nhận đi.” Israel chân thành nhìn Burney quản gia, có chút cường ngạnh đem đồ vật nhét vào tay ông.

“Cám ơn thiếu gia.”

Kevin thấy quản gia Burney nhận lấy, cũng cao hứng phấn chấn nhận đồ thiếu gia cho cậu, giống như một đứa trẻ cứ đem đồ vật bỏ vào rồi lại lấy ra, thẳng đến khi tinh thần lực cạn kiệt, đau đầu sắc mặt tái nhợt. Khiến Israel nhìn có chút dở khóc dở cười.

Còn vũ khí, áo giáp, quần áo pháp sư cho đến trang bị, Israel bảo quản gia Burney làm một vài cái giá, đem mấy thứ đó trưng bày trong mật thất, làm nơi chứa đồ của gia tộc.

Chờ Israel xử lý xong hết thảy, mới có thời gian đi sửa sang lại đống tài bảo thu thập được trong sơn động kia. Khi hắn tiến vào không gian liền hoảng sợ, linh lực trong không gian lại trở nên mỏng manh, giống như lần đầu tiên tiến vào không gian. Linh tuyền cũng khô kiệt, hắn tiến vào phòng chứa đồ thì phát hiện, mấy viên linh thạch hoàn toàn biến thành bột phấn.

Ngay lúc hắn còn đang khó hiểu, bỗng nghe được tiếng ngáy. Hắn theo tiếng ngáy nhìn lại, liền phát hiện âm thanh là từ trên đống bảo tàng thu thập được trong sơn động phát ra. Lúc này quả trứng khổng lồ đã không thấy đâu nữa, trên đó có một đứa trẻ hơn một tuổi trắng nộn nộn, béo núc ních, hiện tại nó đang cong mông ghé vào trên bảo tàng ngáy khò khò, ngủ ngon lành.

Israel nhìn nhìn xung quanh, phát hiện một bên còn có nửa vỏ trứng, còn một nửa khác không thấy đâu, hơn nữa hiện giờ vỏ trứng cũng không phát sáng.

Lúc này bụng đứa trẻ phát ra tiếng ọt ọt, nó bò lên, ngáp một cái, dùng móng vuốt nho nhỏ đầy thịt xoa xoa cặp mắt to tròn ngập nước, mắt nó thoạt nhìn là màu đen, thế nhưng cẩn thận quan sát mới phát hiện phiếm ánh sáng đỏ. Chỉ thấy nó sờ sờ cái bụng nhỏ tròn tròn của mình, vui vẻ sử dụng cả tứ chi, bò đến bên cạnh vỏ trứng còn lại. Sau đó giống như ăn bánh bích quy, đem toàn bộ vỏ trứng ăn sạch sẽ.

Tốc độ ăn của nó cực nhanh, cái vỏ trứng kia lớn gấp đôi so với thân thể hắn, thật không biết nó chứa ở chỗ nào nữa.

Chờ nó ăn xong vỏ trứng lại dùng tiểu móng vuốt mập mạp vui sướng vỗ vỗ bụng nhỏ, lúc này nó mới phát hiện Israel vẫn đứng ở bên cạnh.

Nó mê mang chớp chớp đôi mắt to ngập nước, đột nhiên mềm mại kêu một tiếng: “Ba ~~ ba ba, ôm một cái.” Nói xong nó vươn cánh tay mập mạp ngắn ngủn ra, lộ ra một nụ cười thật tươi, đầy mặt đều là bộ dạng cầu ôm một cái, cầu vuốt ve.

Israel nháy mắt bị tiểu gia hỏa này manh trúng, đáy lòng nhũn thành một mảnh. Hắn đi qua xoay người ôm lấy tiểu gia hỏa trần trụi, phát hiện đứa nhỏ này rất nặng, nếu không phải gần đây tu vi hắn tăng lên không ít, nói không chừng thật đúng là ôm không nổi nó. Đứa trẻ nằm trong lòng hắn cười híp mắt, tìm vị trí thoải mái rúc vào, sau đó ngủ.

Tuy rằng không biết đứa nhỏ này là chủng tộc gì, nhưng Israel dám khẳng định nó tuyệt đối không phải nhân loại. Làm gì có nhân loại nào ấp từ trong vỏ trứng đi ra? Có điều vật nhỏ này hẳn là không có uy hiếp gì đi? Nhìn tiểu gia hỏa tóc đen, khiến hắn cảm thấy thân thiết gấp bội, nghĩ rằng có lẽ nuôi nó cũng được nhỉ?

Thần sắc Israel có chút rối rắm ôm tiểu gia hỏa ra khỏi không gian, nhẹ nhàng đặt nó lên giường. Ai biết đứa trẻ nắm chặt quần áo hắn không buông tay, Israel thử vài lần cũng không có biện pháp gỡ tiểu móng vuốt của nó ra, vì thế bất đắc dĩ ôm nó, mặc y nguyên quần áo mà ngủ.

Chỉ thấy trên một chiếc giường lớn, một tiểu shota tóc vàng phấn nộn, trong lòng ôm một đứa trẻ tóc đen khả ái ngủ say sưa. Hình ảnh này đủ để đem mấy bà cô quái dị manh đến máu chảy đầy mặt.

Sáng sớm hôm sau, quản gia Burney đúng giờ đến ngoài cửa phòng thiếu gia, sau khi được thiếu gia cho phép tiến vào phòng, quản gia Burney nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, ai tới nói cho ông biết đứa trẻ thiếu gia ôm trong lòng là thế nào vậy?

Lúc này đứa trẻ bị bọn họ đánh thức, sau khi tỉnh lại đầu tiên liền nhìn thấy ba ba nó, đứa trẻ thật cao hứng. Vì thế hưng phấn kêu một tiếng: “Ba ba.” Sau đó dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn cọ vào ngực Israel.

“Thiếu ~~ thiếu gia, này ~~ đây là tiểu thiếu gia?” Quản gia Burney phát hiện lưỡi mình có chút không lưu loát, đầu óc cũng không đủ dùng, như thế nào sau một đêm tỉnh lại thiếu gia nhà ông ngay cả hài tử đều có rồi.

“Không phải, nhưng ta chuẩn bị cho nó làm đệ đệ của ta.” Israel đưa tay sờ sờ cái đầu xù của đứa trẻ, nó thoải mái nheo mắt lại, chủ động dựa vào cọ cọ.

“Đứa nhỏ này từ đâu ra?” Nghe thấy không phải hài tử của thiếu gia, quản gia Burney nhẹ nhàng thở ra.

“Chủ Thần đưa, một mình ta rất cô đơn.” Lúc Israel nói lời này, thật lòng cảm thấy Chủ Thần chính là vạn năng. “Quản gia Burney, ngươi nói với người khác đây là đứa trẻ mồ côi con của người bà con xa của ta.”

Lúc có suy nghĩ muốn thu dưỡng đứa nhỏ không rõ chủng tộc này, hắn cũng đã nghĩ ra cái cớ thật tốt rồi.

“Vâng, thiếu gia. Không biết tiểu thiếu gia tên gọi là gì?” Quản gia Burney nhìn đứa trẻ trần trụi khả ái nghĩ rằng, đợi lát nữa đi mời thợ may lại đây, làm nhiều quần áo thích hợp với thân phận của tiểu thiếu gia một chút, phải thật đẹp.

“Tên là gì à?” Israel đau đầu, đặt tên chính là một kỹ thuật sống.

“Ta biết, ta biết, ba ba người ta gọi là Aylmer Galbraith đó.” Nói xong đầy mặt là bộ dạng kiêu ngạo cầu khen ngợi, cầu vuốt ve.

Israel có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này biết mình tên gì, cái này không phải nghĩa là nó cũng biết mình là chủng tộc gì sao?

Đợi sau khi quản gia Burney lui ra ngoài, Israel mới hỏi đứa trẻ: “Aylmer, ngươi là chủng tộc gì vậy?”

“Biết, người ta nhưng là hoàng kim cự long rất lợi hại, rất lợi hại đó.” Tiểu hài tử đầy mặt kiêu ngạo, đắc ý nói.

“Vậy ngươi là làm sao mà biết được?”

“Có truyền thừa mà.” Đứa trẻ đầy mặt biểu tình ngươi thật ngốc nhìn hắn.

“Hoàng kim cự long trong truyền thuyết khi biến thành hình người không phải đều là tóc vàng sao? Với lại tiểu long mới sinh cũng có thể biến thành hình người sao?”

Nghe xong, đứa trẻ có chút ỉu xìu, bên trong cặp mắt to nổi lên sương mù: “Ba ba ghét bỏ Aylmer sao?”

“Aylmer, ta là ca ca, không phải ba ba. Ca ca không có ghét bỏ ngươi.”

Israel ôm đứa nhỏ, vuốt lông cho nó.

“Nhưng mà ba ba là tóc vàng, nếu không phải ma ma sử dụng hắc ma pháp thì Aylmer cũng có thể giống ba ba.” Đứa nhỏ vừa nói nước mắt vừa lạch cạch, lạch cạch rớt xuống.

“Ngoan, không khóc, không khóc. Aylmer tóc đen cũng rất đẹp, ca ca thích nhất.” Nhìn đứa nhỏ khóc đến đáng thương, Israel tay chân vụng về dỗ.

“Thật sao?”

Israel nhìn đứa nhỏ mang biểu tình ngươi dám nói không phải liền khóc cho ngươi xem vội vàng nói: “Ừ, thật sự. Aylmer xinh đẹp nhất.”

“Ba ba tốt nhất, Aylmer thích ba ba nhất.” Đứa nhỏ được khích lệ mặt mày hớn hở ôm Israel.

Được rồi, cùng đứa nhỏ này nói linh tinh nửa ngày, ngoại trừ biết nó rất có khả năng là hoàng kim cự long biến dị, thì mấy chuyện khác vẫn là không rõ ràng.

“Aylmer, ta là ca ca, không phải ba ba.” Israel lại một lần nữa sửa đúng xưng hô cho đứa trẻ, hắn cũng không muốn làm một phụ thân 11 tuổi đâu.

“À, được rồi, ca ca.” Đứa trẻ không biết vì cái gì ba ba muốn nó gọi ca ca, có điều nếu ba ba thích, thì nó liền gọi như vậy.

“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi mới sinh ra đã biến thành hình người.”

“Kỳ thật người ta vốn là sinh ra từ hơn một ngàn năm trước, thế nhưng ba ba cùng ma ma đều không thấy, ta không có đủ lực lượng để sinh ra. Cho đến khi ba ba trở lại, mang ta đến chỗ có lực lượng tràn đầy ta mới sinh ra.” Tiểu gia hỏa nói xong dường như nhớ tới gì đó, vì thế sợ hãi ôm chặt lấy Israel: “Ba ba, ngươi sẽ không bỏ ta lại nữa đúng không. Ngươi không biết một mình ta rất cô đơn, rất cô đơn.”

“Ngoan, sau này ca ca sẽ không bỏ ngươi lại nữa, không sợ, không sợ.”

Israel ôm nó, nhẹ nhàng vỗ lưng nó. Việc này làm hắn nhớ tới một ít hồi ức không tốt, trước đây hắn thường xuyên bị nhốt một mình ở nhà, cùng với hắn là cô đơn, sợ hãi, đói khát. Vì thế càng đau lòng vật nhỏ này, một mình nó ngây ngốc dưới lòng đất hơn một ngàn năm, có lẽ đó là một thời gian rất dài, đó là khái niệm gì?

Lúc này bụng tiểu gia hỏa phát ra tiếng ọt ọt kháng nghị, đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ. Israel đổi quần áo, tìm một bộ quần áo của hắn lúc còn nhỏ mặc lên người tiểu gia hỏa rồi mới ôm nó đến phòng ăn ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.