*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ca ca, ngươi thật lợi hại.” Aylmer sùng bái nhìn Israel, vừa mới bắt đầu nó còn lo lắng ca ca sẽ bị khi dễ, quả nhiên ca ca đáng tin nhất, vô luận là chuyện gì hắn đều có thể xử lý tốt.
“Aylmer, ngươi có biết hai mắt của mình làm sao không? Sao vừa rồi lại đột nhiên biến thành màu đỏ?” Israel mặt mày nghiêm túc hỏi.
“Hẳn là bị hắc ma pháp ảnh hưởng, nhưng hình như không có ảnh hưởng gì đối với ta cả.” Aylmer nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó đầy mặt là bộ dáng chính là như thế.
“Ừm, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết có biết chưa? Nếu không cắt một tháng đồ ăn vặt của ngươi.” Trong khoảng thời gian ngắn Israel cũng tìm không ra vấn đề, có chút không yên lòng dặn dò.
“Ta cam đoan, nếu có chỗ không thích hợp nhất định sẽ kịp thời nói cho ca ca.” Aylmer vừa nghĩ đến một tháng không được ăn đồ ăn vặt mỹ vị của nó, liền cảm thấy tận thế cũng chỉ là như vậy đi? Quả nhiên nhóc này dù tuổi thực tế có lớn hơn nữa cũng không thoát khỏi sự thật nó vẫn chỉ là một đứa con nít.
Sau khi Buttercup về nhà, trong nhà lập tức bùng nổ. Ai cũng không nghĩ rằng đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài, lại chỉ có hai người chật vật trở về.
“Ôi, Chủ Thần của ta. Thân ái, đây là làm sao vậy?” Clarisse vẫn luôn đợi tin tức của Buttercup, lúc hắn trở về lập tức hoan hỉ ra đón trước tiên. Ai biết lại nhìn thấy trượng phu một thân chật vật, sắc mặt tái nhợt.
Buttercup không để ý tới nàng, mà là kêu một hạ nhân đến, phân phó với hắn: “Đi mời hội trưởng Neil đến đây cho ta.”
“Đến tột cùng là làm sao vậy?” Clarisse có chút nôn nóng hỏi.
“Đợi hội trưởng Neil đến đây rồi nói.” Hắn nói xong, bước chân trầm trọng đi vào thư phòng, chuyện hôm nay là một đả kích cực lớn đối với hắn.
Clarisse thấy tình huống không đúng cũng không nhiều lời, trầm mặc cùng Buttercup vào thư phòng, tự mình pha cho hắn một ly cà phê nóng hổi.
Chờ đến lúc hội trưởng Neil tới, ba người đóng cửa lại, ở trong thư phòng thương nghị thật lâu. Bọn họ biết rằng lấy vũ lực hiện tại, muốn cứng rắn khiến gia tộc Salomon khuất phục gần như là không có khả năng. Hôm nay hộ vệ trong thành còn chưa động thủ, mà người của bọn họ đã tổn thất toàn bộ rồi.
Thế nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy, mấy người họ lại không cam lòng, bọn họ thương nghị thật lâu mới ra khỏi thư phòng, sau khi đi ra trên mặt họ đều mang theo nụ cười thoải mái.
Ba tháng sau, thôn trang nhỏ bên hồ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng. Vì muốn xây xong thôn trước hội đấu giá, Israel không tiếc bỏ số tiền lớn mời không ít công tượng và các thôn dân cùng nhau tăng nhanh tiến độ xây lại thôn cho thật tốt.
Tới gần bên hồ là một hoa viên quảng trường hình nửa vòng tròn, những kiến trúc còn lại lấy quảng trường làm trung tâm, từ nửa vòng tròn mở rộng ra phía ngoài. Thôn trang phân ra bốn khu vực, khu dân cư, khu hành chính, khu buôn bán, khu giải trí.
Khu dân cư dựa vào bên hồ ở một bên hoa viên quảng trường, phòng ốc đều là kiến trúc hai tầng, cùng với một tiểu viện. Công trình trong phòng hoàn toàn dựa theo kiến trúc hiện đại, còn nguồn điện thì dùng ma tinh cùng ma pháp trận thay thế.
Kề sát khu dân cư là khu hành chính, sau đó là khu buôn bán, bên phía khác của hồ là khu giải trí. Toàn bộ phong cách kiến trúc trong thôn đều giống hệt như đảo Hoa Hạ, đều thể hiện sự trang nhã, kiến trúc cổ kính. Mỗi lần Israel tiến vào Dụ gia thôn đều có một loại ảo giác như về tới cổ trấn ở quê nhà.
Để thôn dân có thể sinh hoạt tốt hơn, mỗi hộ thôn dân đều có một cửa hiệu mặt tiền ở khu buôn bán. Điều này đối với các thôn dân một khắc trước còn sinh hoạt khó khăn, giây tiếp theo liền tiến vào cuộc sống tốt đẹp mà nói quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
Mà những cửa hiệu còn thừa lại cùng với khu hành chính, hiện tại đều đang ở trạng thái trống rỗng. Chỉ hy vọng hội đấu giá lần này có thể tổ chức thành công, khiến thôn trang phát triển. Mà có vài thương nhân biết nhìn xa đã bắt đầu hỏi thăm giá cùng phương thức cho thuê cửa hàng ở Dụ gia thôn. Nhưng bởi vì giá cho thuê rất cao, rất nhiều thương nhân đều chùn bước, chỉ có rất ít thương nhân có thực lực hùng hậu, cũng có tinh thần mạo hiểm đến thuê cửa hàng.
Trên đảo Hoa Hạ, toàn bộ công tác chuẩn bị cho hội đấu giá đều đã hoàn thành. Đại đa số cửa hàng trên đảo đều đã khai trương, ông chủ của những cửa hiệu đó chính là Israel.
Ở vị trí khiến người ta dễ chú ý nhất mở một khách sạn tên là Hoa Hạ, nhưng nơi này cũng không hoàn toàn là chỉ cung cấp đồ ăn. Nơi này được chia làm các khu vực nhà hàng Trung, nhà hàng Tây có công năng khác nhau, cung cấp cho thực khách những món ăn có hương vị và phong cách không giống nhau.
Điểm giống nhau duy nhất của các khu vực này chính là, trang hoàng xa hoa tráng lệ giống nhau, phù hợp với giá trị quan cùng thẩm mỹ quan của giới quý tộc. Mặt khác ở trên đảo hắn còn mở tiệm trang phục, tiệm vật phẩm trang sức, tiệm điểm tâm, tiệm đồ uống lạnh.
Mà khu giải trí, thì cung cấp các loại phục vụ như mát xa, dược dục, chân dục vân vân, cũng có mạt chược quán, tennis quán, kì bài quán. Những hạng mục cơ bản ở nơi này đều dựa theo hiện đại, nhưng bên trong lại kết hợp với những điểm đặc sắc của đại lục này. Ví dụ như dược dục không sử dụng trung dược, mà thay bằng phối phương ma dược của thế giới này.
Việc quản lý cùng phục vụ trong khách sạn trên đảo, đều là tham khảo hiện đại để thực hiện. Mà toàn bộ quản sự, nhân viên phục vụ, nhân viên chỉnh sửa kỹ thuật, hộ vệ trị an trên đảo Hoa Hạ đều là những nô lệ hắn mua lần trước. Trong mấy tháng bọn họ ở đây, đều do quản sự được tuyển ra căn cứ vào quy định về chế độ và chuẩn mực phục vụ của Israel tiến hành huấn luyện.
Israel cũng thường xuyên đi thị sát, đưa ra yêu cầu cải tiến ở những chỗ không vừa lòng. Bởi vì nơi đây có chỗ ở tốt, được ăn ngon, làm việc cũng không phải quá nặng nề, hơn nữa chủ nhân mới đối xử với bọn họ giống như bình dân bình thường. Đối với các nô lệ vẫn luôn bị vây ở tầng dưới chót của xã hội sống sót không hề dễ dàng, thì nơi này quả thực chính là thiên đường, cho nên khi huấn luyện bọn họ đều học tập vô cùng nghiêm túc.
Hơn nữa nhân viên trên đảo đều được phân loại theo tính chất công việc khác nhau, mặc cùng một loại đồng phục lao động. Đồng phục chủ yếu lấy sườn xám, đường trang làm chủ, nhưng trên mỗi loại đồng phục đều có đồ án thống nhất, một con ma thú hung mãnh chưa từng thấy xoay quanh trong mây mù, con ma thú kia cho người ta cảm giác khí phách uy nghiêm, khiến người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác kính sợ. Mà con ma thú này chính là ngũ trảo kim long thần thoại trong truyền thuyết, vua của loài rồng.
Bởi vì đã gần đến thời gian tổ chức hội đấu giá, tiệm đấu giá Absalom ở trấn Gavin đã hoàn toàn chuyển lên trên đảo, hiện tại Troud cùng với những người hắn ta mang đến đều chuyển lên đảo ở. Làm một chủ nhân khẳng khái, Israel để cho bọn họ hưởng thụ phục vụ trên đảo trước tiên.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng thành Salomon đã rất thoải mái, sau khi đến nơi này họ mới phát hiện đảo Hoa Hạ tuyệt đối không kém hơn so với thành Salomon.
Trên đảo có nhiều hạng mục giải trí đa dạng, có mỹ thực chưa bao giờ nếm qua, mà khách phòng thì ấm áp thoải mái, phục vụ tri kỷ giống như ở nhà, dịch vụ mát xa thoải mái từ đầu đến chân khiến người ta thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mỗi ngày ở trong hoàn cảnh thoải mái, ở tốt, ăn ngon, chơi vui, thiếu chút nữa đã khiến bọn hắn quên hết tất cả, quên luôn nhiệm vụ lần này.
“Chủ Thần a, bằng hữu của ta, làm sao ngươi lại nghĩ ra những chủ ý kỳ diệu thế này chứ?” Sau khi Troud đem các hạng mục trên đảo gần như hưởng thụ hết một lần, tán thưởng hỏi.
“Sách là tài sản quý giá của nhân loại, cũng là tri thức mà nhân loại tích lũy không phải sao?” Israel cười cười, vẫn không trả lời thẳng vấn đề này.
“Thật sự là một lời tổng kết cơ trí.” Troud cũng không hỏi tiếp, mỗi gia tộc lâu đời đều có vài quyển sách bí ẩn xa xưa mà ngay cả đồ thư quán của đế quốc cũng không có.
“Troud, khách quý đến lần này phải làm phiền các ngươi an bài tiếp đãi.” Hiện tại đã gần tới hội đấu giá, bắt đầu có khách quý lục tục tới. Tuy rằng Israel là lãnh chủ nơi này, nhưng hiện giờ hắn chẳng là cái gì trong mắt những khách quý đó cả, huống chi hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ở trong mắt những người kia, có lẽ mình chỉ là một con rối của gia tộc Absalom mà thôi.
“Đây là vinh hạnh của ta, những khách quý quan trọng này ta sẽ an bài ở trên đảo theo đề nghị của ngươi. Về phần những khách nhân bình thường thì không nằm trong phạm vi suy xét của chúng ta. Có điều thôn nhỏ kia của ngươi là lựa chọn không tồi đâu.”
“Đó là đương nhiên, về sau lãnh địa của ta còn phải dựa vào thôn trang kia mà phát triển.” Lão hồ ly này đừng tưởng rằng hắn không biết, ông ta thuê không ít cửa hiệu trong thôn đâu, thậm chí còn mở một quán rượu ở vị trí tốt nhất dựa vào bên hồ nữa kìa.
“Đến lượt thương nhân cùng quý tộc trấn Gavin nóng nảy đi?” Tuy rằng Troud nói như vậy, nhưng hắn ta không có một chút vẻ lo lắng hoặc nôn nóng nào.
“Cái này không liên quan đến chúng ta không phải sao? Chỉ mong hai nhà chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ, bằng hữu của ta.” Nói xong hai người nhìn nhau, hiểu ý cười, chẳng qua nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy lộ ra một cỗ giả dối. Mà Faith đáng thương bị bọn họ ủy thác trọng trách, đang bận rộn đến mức chân không chạm đất. Phải biết rằng lần này không chỉ đưa đến những tồn tại cao nhất như Thần cấp, mà còn có hoàng thất cùng đại quý tộc của các đế quốc lớn, thậm chí ngay cả hoàng tộc Tinh Linh thần bí cũng có trong danh sách. Xem trận thế này, dù trong hội đấu giá đột nhiên xuất hiện Long tộc ông cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Từ mấy ngày nay, ngày nào Faith cũng mang tâm tình kích động đầy cõi lòng, tinh thần tăng hơn gấp trăm lần để chuẩn bị cho hội đấu giá. Ngày mai ông sẽ nghênh đón vị khách quý đầu tiên, nên ngày mai ông sẽ cố gắng hết sức thể hiện bản thân mình. Nghĩ tới việc này ông không khỏi có chút khẩn trương, tựa như lần đầu tiên tham dự cuộc thi thăng cấp ở học viện ma pháp lúc trước vậy.