Không Gian

Chương 58: Đứa trẻ lớn tuổi



“Ngươi là rồng gì vậy?” Giọng hỏa diễm quân chủ có chút hoảng sợ. Vừa rồi tiếng hô của cự long kia thế mà lại khiến linh hồn nó lâm vào chấn động, hơn nữa dường như nó nghe thấy trong tiếng hô kia còn bí mật mang theo tiếng chuông.

“Như ngươi nhìn thấy.” Israel nói xong, làm một thủ thế huyền ảo, kim quang phát ra trên người cự long càng đậm hơn một ít.

Hỏa diễm quân chủ thấy vậy trong lòng có chút run lên, không biết vì cái gì, kim quang kia khiến nó có loại dự cảm xấu. Nó nhanh chóng đưa tới Địa Ngục chi hỏa, một ngọn lửa màu đen hướng cự long đánh tới.

Nó tính toán nhầm rồi, cái này nếu tập kích Israel có khả năng còn có tác dụng. Ngọn lửa đen của nó đánh vào trên kim quang, nháy mắt tiêu tán.

Có điều nếu vừa rồi Israel không phát động chuông nhiếp hồn, thì có lẽ lúc này long hồn của hoàng kim cự long liền bị Địa Ngục chi hỏa đốt sạch. Cho nên có đôi khi đánh nhau không chỉ cần thực lực, còn cần một chút vận may.

“Ta ~~ ta ~~ không chơi với ngươi, ta muốn về nhà.” Hỏa diễm quân chủ đột nhiên trở nên giống như một đứa trẻ, xoay người muốn chạy trốn.

Nhìn hỏa diễm quân chủ dùng thân thể khổng lồ, xấu xí, còn có thanh âm chói tai giống như móng tay cào ở trên bảng đen nói ra lời ngây thơ như thế, người xung quanh bị sét đánh đến ngoài khét trong sống. Đối với chuyển biến đột ngột này không biết nên nói cái gì cho phải?

Động tác của Israel cũng dừng một chút, sau đó thì thào niệm vài câu chú ngữ, từ ngực hắn tản mát ra một vầng sáng nhu hòa, nháy mắt đem hỏa diễm quân chủ bao phủ trong đó.

“Oa ~~ người xấu ~~ ta muốn về nhà.” Hỏa diễm quân chủ nhất thời khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt thật lớn nhỏ giọt lên mặt đất, thiêu đốt ra một đám hố đen bự.

Cảnh tượng kia quả thực là vô cùng thê thảm, người xung quanh đều muốn nâng tay che hai mắt.

Tiếp theo hỏa diễm quân chủ hư không biến mất, trừ Israel ai cũng không biết hỏa diễm quân chủ dọa người kia là trở về, hay là bị tiêu diệt.

“Này ~~ liền xong rồi?” Lão nguyên soái có chút không dám tin, ông vốn nghĩ sẽ có một phen khổ chiến.

“Thì xong rồi, ta cảm thấy ta đã hoàn toàn thích ứng với chuyện như vậy, chuyện vu yêu lần trước không phải cũng như vậy? Mạnh mẽ ra sân, sau đó chạy trối chết.” Clive cảm giác này cũng không có gì lớn lao cả.

Sau khi Israel thu hỏa diễm quân chủ, không kịp nhìn tình huống của nó, vội vàng điều khiển hoàng kim cự long bay về hướng người khổng lồ nguyên tố.

Ngay lúc hắn bay gần đến, lực lượng dùng hết, hoàng kim cự long chậm rãi tiêu tán. Thời điểm nó sắp biến mất, nó ôn nhu đến mức gần như thở dài mà hô về phương hướng Aylmer: “Aylmer, con của ta.”

Aylmer đang chiến đấu quay đầu, nhìn hoàng kim cự long tiêu tán. Cậu bi thương rống lớn một tiếng: “Ma ma ~~” Sau đó nhanh chóng bay về bên này.

Pháp Thần thổ hệ làm sao lại bỏ qua cơ hội đánh lén tốt như vậy, người khổng lồ thổ hệ nguyên tố giơ lên đại chưởng chụp tới Aylmer đang đưa lưng về phía nó. Lúc này một ảo ảnh long kỵ thương khổng lồ đâm thủng cánh tay nó, nổ tung. Người khổng lồ thổ hệ nhất thời mất đi một cánh tay. Tiếp theo một đám hỏa cầu lớn màu đỏ đem ngực người khổng lồ thổ hệ nguyên tố nổ ra một cái động lớn. Thành công ngăn cản hành động của nó. Carlota cùng Cleo hợp lực bám chân người khổng lồ nguyên tố cùng thổ hệ Pháp Thần, giúp Aylmer tranh thủ thời gian.

Ngay lúc Aylmer sắp chạm vào hoàng kim cự long, dường như nó ôn nhu nở nụ cười, hóa thành từng điểm từng điểm ánh sáng biến mất ở trong không khí, chỉ để lại một cái chuông nhỏ màu vàng. Israel cùng Aylmer cảm thấy toàn thân giống như bị một dòng nước ấm bao lấy, ấm áp thực an tâm, đúng lúc này Israel bắt đầu rơi xuống.

Aylmer đúng lúc tiếp được hắn, sau đó rơi trên mặt đất. Đứa nhỏ hóa thành hình người, chảy nước mắt, kích động túm Israel hỏi: “Ca ca, ma ma đâu? Ma ma ta đâu? Ma ma đi đâu?”

“Aylmer, ma ma ngươi không có việc gì, hiện tại nàng đang ngủ say trong chuông nhiếp hồn.” Hai tay Israel gắt gao cầm bờ vai của cậu, sau đó an ủi cậu, bình ổn cảm xúc của cậu.

“Oa ~~” Aylmer nhào vào lòng Israel khóc lên.“Oa oa ~~ ta là đứa nhỏ tồi tệ, vậy mà ta lại không nhận ra ma ma.”

“Oa oa ~~ trước đó ta nên sớm nhận ra nàng, ma ma vẫn luôn chịu khổ, ta cũng không nhận ra được nàng ~~” Aylmer khóc đến mức không kịp thở.

Israel cứ như vậy ôm cậu, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, đây không phải lỗi của Aylmer. Khi đó ngươi còn chưa sinh ra đâu.”

“Nhưng ta nhớ rõ bộ dạng của ma ma, vì cái gì lần trước ta lại không nhận ra nàng, hẳn là ta rất quen thuộc với khí tức của nàng.” Đứa nhỏ tiếp tục khóc thực bi thương áy náy.

“Không có việc gì, không có việc gì, ma ma ngươi hiện tại ngủ thật sự yên bình, đợi sau khi chuyện nơi này chấm dứt ca ca liền mang ngươi đi bắt vu yêu.” Israel vẫn nhớ rõ việc phải giúp cậu bắt vu yêu, chữa trị long hồn.

“Ưm, ca ca ~~ ta muốn ma ma.” Aylmer thút tha thút thít khóc.

“Ca ca sẽ tranh thủ sớm để ngươi nhìn thấy ma ma.”

“Được.”

Bên kia đánh cho oanh oanh liệt liệt, bên này hai người lại đắm chìm trong bi thương của chính mình, người xung quanh nhìn thấy gấp đến độ xoay quanh. Bọn họ có thể đợi đánh xong rồi hãy buồn rầu hay không hở?

Câu trả lời là không thể, Israel luôn lấy bé rồng làm trọng tâm hiện giờ nào có tâm tình quản mấy chuyện này. Nếu không phải người xung quanh quá nhiều, hắn đã sớm mang theo bé rồng vào không gian rồi. Hơn nữa chuyện còn lại, bọn Carlota cùng Beryl có thể thu phục.

Có điều ba nhà Noel, Absalom, Brines đều sâu sắc chấp nhận cái sự thật là Israel nuôi rồng này. Ngươi xem người ta vừa ra sân chính là hai hoàng kim cự long, một băng sương cự long, về sau có khả năng còn thêm một tiểu long thú. Không đúng, nói không chừng còn có con rồng nào khác mà bọn họ không biết nữa. Ặc, không phải là hắn mang cả long đảo về nhà hắn đi?

Cái đội hình hoa lệ này thật sự là chói mù mắt người ta, may mắn bọn họ không phải đối địch với đối phương. Chỉ một mình hắn cũng có thể diệt một đế quốc, bọn họ thật sự không đủ xem mà.

Bên kia sau khi Brendan ôm tiểu long thú ra khỏi mật đạo vẫn chạy về phương hướng đế đô, ở trong lòng hắn, chỉ cần chạy tới đế đô hắn liền an toàn. Hắn biết không thể bị cự long phía sau đuổi theo, không thì hắn liền xong. Lúc này hắn không khỏi may mắn mình là kiếm sĩ, mà không phải ma pháp sư mảnh mai.

Ba hộ vệ vốn bảo hộ Brendan cùng hộ vệ thái trưởng lão mang đến, không phải bị phân thây, thì chính là đã biến thành tác phẩm khắc băng nghệ thuật. Là bọn họ hy sinh, đổi lấy thời gian chạy trốn cho Brendan.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn là bị đuổi theo. Hắn sợ hãi nhìn băng sương cự long khổng lồ kia, toàn thân nhịn không được run rẩy.

“Trả con lại cho ta.” Beryl nhìn đứa con gần trong gang tấc, ngày nhớ đem mong, nước mắt cũng sắp tràn mi mà ra.

“Ngươi ~~ ngươi đừng lại đây, không thì ta giết nó.” Một tay Brendan chặt chẽ bóp cổ tiểu long thú uy hiếp.

“Ngao ô ~~” Tiểu long thú khó chịu uốn éo thân mình nho nhỏ mập mạp, ô ô kêu lên, bộ dạng đáng thương.

Bộ dạng của tiểu long thú, làm lòng Beryl vô cùng đau đớn. Nàng biến thành hình người, sắc mặt thống khổ nhìn đứa nhỏ của mình. Trong lòng hận không thể đem người thương tổn nó chém thành tám khúc.

Brendan thấy Beryl thỏa hiệp trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này móng vuốt ngắn ngủn néo mập của tiểu long thú bắt lấy tay hắn. Hắn bị đau, tay buông lỏng, nhóc con mượn cơ hội một ngụm cắn tay hắn.

Lúc này một bóng lam sắc chợt lóe, Brendan chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, tay hắn cùng thân thể chia lìa, lại bởi vì đông lạnh mà không chảy ra bất kỳ giọt máu nào.

Hắn trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn chính mình không có bàn tay, cổ tay trụi lủi, sau đó nhìn về phía Beryl. Chỉ thấy nàng ôm tiểu long thú, vẻ mặt đầy ghét bỏ ném tay Brendan xuống đất. Tiểu long thú ở trong lòng nàng ngửi ngửi, sau đó thân mật cọ cọ, thân mình nho nhỏ ủi ủi trong ngực nàng.

Lúc này trong lòng Beryl tất cả đều là con mình, cũng không có hơi sức đi quản Brendan, trực tiếp đem hắn biến thành tượng băng. Sau đó ôm tiểu long thú đi hội hợp với Israel.

Cuộc chiến của Cleo và Carlota lúc này cũng gần kết thúc, bởi vì thổ hệ xưa nay trứ danh phòng ngự, cho nên bọn họ mất một phen khí lực mới đem người khổng lồ thổ hệ nguyên tố kia đánh cho nát nhừ. Vị thái trưởng lão nhà Beeston kia cũng bị Cleo nướng thành than.

Aylmer ở trong lòng Israel khóc mệt mỏi, thút tha thút thít ngủ thiếp đi. Israel ôm cậu, nhìn người khổng lồ thổ hệ nguyên tố ầm ầm ngã xuống đất, thân hình khổng lồ kia mang đến chấn động khiến cả mặt đất đều rung động.

Beryl ở trong một mảnh phế tích, vừa nhìn liền thấy đầu tóc vàng chói mắt kia của Israel. Nàng mang theo đứa nhỏ mới ra đời đi đến trước mặt hắn.

“Aylmer làm sao vậy?” Beryl thấy tình huống của Aylmer có chút không đúng, lo lắng hỏi.

“Nó chỉ là có chút mệt mỏi.” Israel nói xong, nhìn nhìn thằn lằn nhỏ da xanh mập mạp trong lòng Beryl. “Tinh thần của nhóc con không tồi.”

Beryl hôn hôn đầu nhóc con, vẻ mặt từ ái mà ưu thương nói: “Đúng vậy, Jerne cùng phụ thân nó rất giống nhau, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh.” Tên của tiểu long thú là do phu thê Beryl đã sớm nghĩ tốt, chỉ tiếc phụ thân đứa nhỏ không ở đây.

“Chúng ta trở về đi, Aylmer cần nghỉ ngơi.” Chuyện sau đó Carlota cùng lão nguyên soái sẽ xử lý, Israel không chịu trách nhiệm nghĩ.

Beryl gật gật đầu, biến thành cự long ngậm tiểu long thú ở trong miệng. Israel ôm Aylmer nhảy lên lưng nàng, bay về nhà ở đế đô.

Mấy cường giả Thánh cấp xem náo nhiệt thấy đã tan diễn, lần lượt tản đi. Lão nguyên soái cùng Carlota phụ trách thu thập tàn cục. Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, chỉ là phái người thông báo với Ai Phi đại đế một tiếng.

Gia tộc Beeston lần này nguyên khí đại thương, trực tiếp bị bọn họ đánh cho tàn phế. Không phải bọn họ không nghĩ đem gia tộc Beeston toàn diệt. Chẳng qua sau khi gia tộc này tiêu vong, một nhà bọn họ độc quyền, khó tránh khỏi Ai Phi đại đế sẽ không muốn đối phó bọn họ. Hơn nữa khiến đối thủ của mình lo lắng đề phòng sống trong sợ hãi, không phải là một loại phương pháp báo thù càng làm cho người ta sung sướng sao?

Đế đô, Ai Phi đại đế đã nhận được tin tức, phe long kỵ sĩ toàn thắng. Đối với việc gia tộc Beeston cùng gia tộc Salomon che dấu thực lực, Ai Phi đại đế chỉ có thể may mắn, cao thủ Thần cấp của gia tộc Beeston đã chết. Mà nếu gia tộc Salomon muốn tạo phản thì hắn cũng không có biện pháp.

Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là trấn an, lung lạc long kỵ sĩ. Chỉ cần một ngày bọn họ còn trung thành với đế quốc, liền không có bất cứ một đế quốc nào dám nhìn trộm lãnh địa của hắn.

Cuộc chiến chấm dứt, cảnh báo của đế đô toàn diện giải trừ, hết thảy lại khôi phục bình thường. Chẳng qua binh lính tuần tra trên đường ở đế đô gia tăng không ít.

Thám tử của các quốc gia trước tiên đem màn chiến đấu kinh tâm động phách kia truyền về, toàn bộ đại lục mới thôi chấn động. Mọi người đối với việc đế quốc St. Monte đột nhiên gia tăng thực lực đều mười phần kiêng kị, rối rít phái ra càng nhiều thám tử tùy thời chú ý động tĩnh của bọn họ.

Hơn nữa mọi người vô cùng hiếu kỳ đối với vị long kỵ sĩ có được nhiều cự long này, trong lòng bóp cổ tay vì cái gì hắn không sinh ra tại quốc gia của mình. Còn có vài người nóng lòng muốn thử, muốn đi lãnh giáo Israel, làm thế nào trở thành một long kỵ sĩ.

Tuy nhiên một ngày này trong lòng những người gia tộc Beeston đều không dễ chịu, người thừa kế gia tộc tỉ mỉ đào tạo bị giết, trưởng lão gia tộc cũng tử thương hơn phân nửa, đặc biệt thái trưởng lão làm thuốc an thần cho gia tộc Beeston cũng tổn thất.

Gia chủ gia tộc Beeston vô cùng đau đớn, đều là lỗi của ông, gia tộc ở trong tay ông thiếu chút nữa liền bị diệt vong. Ông không cam lòng, phái người liên hệ hai nữ nhi, sau đó vội vàng cầu kiến Ai Phi đại đế. Nhưng lời cầu kiến của ông lại bị Ai Phi đại đế cự tuyệt, chỉ phái người nói lại với ông một câu, việc này hắn cũng quản không được, ai bảo bọn họ đắc tội Long tộc.

Đối với việc gia tộc chịu đau khổ vương hậu cùng vương phi đều vô cùng khó chịu, hai người lần đầu tiên đứng ở cùng một chiến tuyến, đáng tiếc địch nhân của bọn họ thực lực quá mạnh, bất luận các nàng làm ầm ĩ như thế nào, Ai Phi đại đế đều không để ý tới.

Đế đô không thiếu nhà quyền quý sau khi biết kết cục của gia tộc Beeston, sung sướng khi người gặp họa, còn vọng tưởng tạo ra á long kỵ sĩ, lúc này thấy ngốc chưa?

Israel về nhà, trực tiếp ôm Aylmer vào phòng ngủ. Beryl vội vàng cùng bảo bối nhà mình liên lạc cảm tình, bọn họ tách ra lâu lắm, Beryl thật lo lắng con nàng quên mất nàng, có điều xem biểu hiện thân mật của nhóc con, rõ ràng là nàng lo lắng nhiều.

Israel mang theo đứa nhỏ vào không gian, mềm nhẹ thả cậu lên chiếc giường mềm mại, nhìn khóe mắt đứa nhỏ còn vương nước mắt, mũi đỏ hồng, lòng hắn dường như ẩn ẩn đau đớn. Đứa nhỏ nhà hắn vẫn luôn vô lo vô nghĩ, vui vui vẻ vẻ, có lúc nào từng bi thương như thế?

Hắn đổi áo ngủ cùng đứa nhỏ nằm ở trên giường, ôm cậu vào trong ngực, một tay nhè nhẹ vỗ về lưng cậu. Hắn biết lúc này quần áo trên người cậu là ảo hóa ra, cho nên không giúp cậu thay quần áo.

Cảm giác được ôm ấp ấm áp, Aylmer tự nhiên dựa vào, tìm vị trí thoải mái, đem chính mình cuộn thành một cục, sau đó đánh nấc tiếp tục ngủ.

Israel thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, vươn tay đắp chăn cho hai người. Hắn thấy khóe mắt đứa nhỏ còn vương nước mắt chưa rơi xuống, hắn có chút thất thần nhích lên, vươn lưỡi liếm đi nước mắt cậu. Mặn, giống như nhân loại.

Đột nhiên hắn dừng lại, trong lòng tự hỏi, vừa rồi hắn làm cái gì? Hắn ngốc ngốc nhìn gương mặt đứa nhỏ, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.

Suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn hồi tưởng lại từng chút một khi ở chung với đứa nhỏ, càng khiến cho trong lòng hắn không tự giác nảy lên cảm xúc ngọt ngào. Israel nghĩ rằng, chẳng lẽ tình cảm của hắn đối với Aylmer trong lúc không hề hay biết đã sớm biến chất?

Israel không muốn nghĩ nhiều, ôm đứa nhỏ nhắm mắt lại. Nhưng có đôi khi không phải nói không nghĩ liền không nghĩ, nhắm mắt lại lẳng lặng nằm, càng dễ dàng khiến người ta miên man suy nghĩ.

Trong đầu Israel giống như có một máy ghi hình, thoáng hiện lên những hình ảnh khác nhau. Hắn nhìn thấy hai mắt đứa nhỏ cong cong, bộ dạng tham tiền đếm kim tệ, hắn sủng nịch cười cười. Hắn thấy đứa nhỏ cùng Tiểu Xích chơi đùa vui vẻ cười tươi, hắn cũng lộ ra tươi cười vui vẻ. Nhìn thấy đứa nhỏ bởi vì bị ba vị trưởng lão ép buộc học tập, bị ba vị trưởng lão ở trong thành đuổi đến gà bay chó sủa, thiếu chút nữa lật tung tòa thành lên, hắn nhíu mày cảm thấy trưởng lão ép buộc hơi quá mức một chút.

Nhìn thấy biểu tình của đứa nhỏ đầy vẻ phát hiện bảo bối, khi khoe với hắn đầu tóc vàng của Bert, chính mình nghĩ đem tóc của Bert cắt đi ánh sáng. Khi đứa nhỏ giống như thân mật vui đùa cùng Bert, hắn hận không thể đem bọn họ tách ra thật xa.

Vừa nghĩ đến đứa nhỏ nhà mình có khả năng sẽ vì đầu tóc vàng kia của đối phương mà thích Bert, hắn liền cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn.

Lúc vừa mới bắt đầu, hắn đem đứa nhỏ thành đệ đệ mà nuôi. Bởi vì thời thơ ấu của mình trôi qua không tốt, nên hắn cố gắng sủng cậu, đối tốt với cậu, tựa như như vậy có thể từ trên người cậu đền bù cho chính mình năm đó. Thế nhưng không biết từ lúc nào, hết thảy trở nên có chút không giống.

Nghĩ nghĩ, Israel nặng nề ngủ, hôm nay hắn cũng có chút mệt mỏi. Hơn nữa ở trong không gian, không có ai đến quấy rầy bọn họ, cũng sẽ không có nguy hiểm.

Ngủ ngủ Israel cảm thấy có người khẽ vuốt lồng ngực hắn, mềm nhẹ tựa như bị lông vũ xẹt qua. Sau đó đùi trong của hắn truyền đến một trận ôn nhu, tựa như có người dùng chân cọ xát, trêu chọc hắn.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn lại, bên người hắn nằm một thiếu niên tóc đen, thân thể quang lõa trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên, ở trong lòng hắn cọ cọ.

Có lẽ là thiếu niên phát hiện hắn tỉnh lại, lớn mật cưỡi ở trên người hắn, cúi người hôn nhẹ thân thể hắn. Nụ hôn kia giống như lông vũ nhẹ nhàng phớt qua da thịt mẫn cảm của hắn, Israel cảm thấy thân thể nóng lên, có phản ứng bản năng.

Lúc này thiếu niên ha ha nở nụ cười, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn không ngừng dao động trên lồng ngực hắn, như gần như xa, câu lấy tâm hồn người ta. Tiếp tay đi đến đùi trong của hắn, vuốt ve qua lại.

Israel cảm giác dục hỏa thiêu đốt, hạ thân không ngừng kêu gào muốn được giải phóng, thế nhưng tiểu yêu tinh trên người luôn xem nhẹ nơi đã sớm cứng rắn đứng nghiêm của hắn.

Ngay lúc hắn nhịn không được muốn đem thiếu niên đặt ở dưới thân hung hăng xâm phạm, hắn đột nhiên nhớ tới mình đang ở trong không gian, mà ngủ bên người là Aylmer.

Israel mở mắt ra, Aylmer vẫn như cũ rúc vào trong lòng hắn ngủ, quần áo trên người cậu đã biến mất, đầu vai trắng nõn mượt mà lộ ra ngoài chăn, cái đầu nhỏ của cậu ở trong lòng mình cọ cọ. Một chân của cậu ở dưới tấm chăn không thành thật cắm ở giữa hai chân hắn, dây dưa.

Israel cười khổ, thì ra đều là nhóc con này chọc họa. Vừa rồi tuy rằng là đang nằm mơ, bất quá thân thể hắn thật sự có phản ứng. Hắn xốc chăn lên, tay chân rón rén rời giường đi vào phòng tắm.

Không có biện pháp, hắn chỉ có thể dựa vào ngũ chỉ cô nương giúp hắn giải quyết. Có điều khi giải quyết nhu cầu sinh lý, trong đầu hắn không tự giác hiện lên thân thể xích lõa kia của Aylmer, còn có xuân sắc khôn cùng trong mộng.

Lúc này hắn cũng không buồn ngủ, đơn giản tắm rửa, xoay người đi ra ngoài phòng. Hắn ngồi trên hành lang dài mát mẻ, bưng một ly nước đá, uống một ngụm. Ý lạnh kia khiến hắn thanh tỉnh không ít, lúc này hắn mười phần xác định tình cảm của mình đối với Aylmer đã biến chất.

Hắn luôn là người hiểu rõ mình muốn cái gì, cũng chưa bao giờ là một người tốt. Hắn muốn Aylmer trở thành bạn lữ trong nhân sinh của hắn, hiện tại đứa nhỏ đã trưởng thành, điều duy nhất hắn cần làm chính là làm thế nào dụ dỗ cậu yêu mình.

Lấy trình độ để ý của Aylmer đối với hắn, hắn nghĩ đứa nhỏ cũng không phải không có cảm tình với hắn. Hắn sẽ không đi suy xét xem nếu người đứa nhỏ thích không phải hắn thì phải làm sao, hắn chỉ biết cố gắng khiến cậu không rời khỏi hắn, vẫn ỷ lại hắn, tiến tới yêu hắn.

Lại ngồi một hồi, hắn nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi vào phòng ngủ đánh thức Aylmer. Lúc này toàn thân Aylmer không một mảnh vải, bị đánh thức cậu xoa mắt ngồi trên giường, chăn trượt xuống dưới eo. Lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, Israel cảm thấy hắn còn chưa kịp dụ dỗ cậu, thì cậu sẽ trong lúc vô tình dụ dỗ hắn biến thân thành sói.

“Ca ca.” Bởi vì bị chuyện trước đó ảnh hưởng, tinh thần Aylmer có chút uể oải không phấn chấn.

Israel ngồi xuống ở cạnh giường, sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: “Qua vài ngày chúng ta về thành trước một chuyến, sau đó ca ca liền mang ngươi đi bắt vu yêu.”

“Được.” Đứa nhỏ dùng lực gật gật đầu, tiếp theo nói: “Ca ca, sau khi chữa trị linh hồn ma ma thì có phải nàng sẽ trở về ôm ấp của Long Thần hay không.”

Israel ngẩn người, sau đó gian nan gật đầu. “Bất quá ca ca vẫn sẽ ở cùng ngươi.”

“Ta không sao, ma ma trở lại ôm ấp của Long Thần nhất định cũng sẽ thực hạnh phúc.” Đứa nhỏ lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Israel cảm thấy đứa nhỏ nhà mình thật sự trưởng thành rồi.

Qua vài ngày, tâm tình Aylmer khôi phục không ít. Hiện tại cậu thích cùng Beryl trêu đùa bé thằn lằn da xanh kia. Israel thật sự không biết cái con thằn lằn xấu xí mập mạp đó có cái gì hấp dẫn người ta nữa. Hắn tuyệt đối không thừa nhận, là vì toàn bộ lực chú ý của Aylmer đều đặt trên người nhóc con kia, hắn ghen tị.

“Jerne, đến bên này, ca ca cho ngươi ăn chân gà nướng.” Aylmer hướng về phía nhóc Jerne lắc lắc chân gà tản ra mùi vị mê người trên tay.

Jerne ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn vo như bồ đào nhìn nhìn ma ma nhà mình, lại nhìn nhìn chân gà trên tay Aylmer.

Thấy ma ma chỉ mỉm cười nhìn nó, Jerne khó xử một hồi, tứ chi cùng sử dụng bò đến bên chân Aylmer. Động tác kia khỏi nói thật đúng là giống một con thằn lằn da xanh, chỉ có điều là thêm một đôi cánh nhỏ.

Jerne nghe mùi hương càng ngày càng thơm, nước miếng không tự giác chảy xuống. Có điều nó nhìn độ cao mình với không tới, vẫy cánh muốn bay lên. Đáng tiếc nó rất béo, thân thể vừa rời khỏi thảm lông trên đất, liền bùm rớt xuống dưới.

“Ha ha ha ha ~~” Aylmer bị động tác buồn cười của nó chọc cho ôm bụng cười to, cậu quay đầu nhìn về phía Beryl nói: “Con ngươi chơi thật vui.”

Beryl trừng mắt liếc nhìn tiểu chủ nhân bất lương đem bảo bối của mình thành đồ chơi này, sau đó ôn nhu nói với nhi tử béo nhà mình: “Jerne bảo bối, cố gắng.”

Jerne nghi hoặc nhìn nhìn hai người lớn, không quá hiểu rõ. Thế nhưng hương vị kia thực mê người, nó rất muốn ăn. Nó lại thử bay lên, sau lần thứ 27 thất bại, nhóc con bật ra móng vuốt nhỏ, bốn chân cùng sử dụng theo chân Aylmer ngồi dưới đất muốn bò lên người cậu.

Lúc này một đôi tay nắm da gáy của nó, kéo nó lên ném vào trong lòng ma ma nó, tiếp đó thức ăn thơm ngào ngạt mà nó muốn cũng được đưa vào trong lòng nó.

Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng nó vẫn thực vui vẻ, bởi vì nó ăn được đồ ăn mỹ vị. Aylmer vươn đầu ngón tay, chọc chọc đầu nó, nói một tiếng: “Ngươi cái đồ tham ăn.”

Jerne không để ý tới cậu, tựa vào lồng ngực ấm áp của ma ma, mở cái bụng ra đem chân gà đặt ở trên đó, bốn chân ôm lấy ăn thật ngon miệng.

Israel ngồi xuống bên cạnh Aylmer, phòng ngừa con thằn lằn da xanh kia chiếm tiện nghi đứa nhỏ nhà hắn.

Beryl ôn nhu cười, nhìn bảo bối Jerne trong lòng mình, một bộ hữu tử vạn sự chân*. Aylmer nhìn hai mẫu tử bọn họ dáng vẻ hạnh phúc, ánh mắt tối lại.

*Hữu tử vạn sự chân: có con có cháu, mọi sự đều tốt cả.

Israel trong lòng yên lặng thở dài, kéo đứa nhỏ qua ôm vào trong ngực. Hôn hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Ta đã nói viện trưởng Farley từ chức, qua hai ngày chúng ta liền đi.”

“Vậy bọn Bert làm sao đây?” Đứa nhỏ nghĩ những người đó cũng coi như một nửa đồ đệ của cậu, đột nhiên bỏ rơi bọn họ có phải không tốt lắm hay không, cậu tuyệt đối không có ý tứ khác.

“Không có việc gì, nên dạy chúng ta đều đã dạy, về sau phải nhờ vào bọn họ tự mình tu luyện.” Bởi vì đứa nhỏ quan tâm Bert, Israel có chút ăn giấm xoa bóp khuôn mặt nộn nộn của cậu.

“Đau.” Hai tay Aylmer che mặt, trừng mắt nhìn ca ca mình.

Ánh mắt Beryl quái dị nhìn hai huynh đệ này, nàng thật sự cảm thấy không khí giữa bọn họ vô cùng ái muội, không giống huynh đệ, ngược lại giống tình lữ. Nháy mắt nàng bị chính ý nghĩ trong lòng mình làm cho kinh hãi, nàng ném một ánh mắt nghi vấn về phía Israel.

Israel biết nàng suy nghĩ cái gì, không chút do dự gật đầu với nàng. Beryl cứng đờ, không nghĩ tới thật sự có nhân loại thích cự long, bất quá nàng sẽ chúc phúc bọn họ.

Lực sinh sản của cự long rất thấp, cho dù hai cự long cùng một chỗ cũng không nhất định sẽ có đời sau, vậy cần gì phải gây trở ngại người khác theo đuổi hạnh phúc.

Ngay lúc một người một long trao đổi, một giọng nói non nớt chen vào. “Này này, không phải các ngươi quên ta rồi đi, thả ta ra, ta cũng muốn ăn cái gì đó.”

“Ngươi là ai?” Israel thật đúng là không biết cắm vào ý niệm của hắn cùng với Beryl trao đổi là cái thứ gì?

“Ta là hỏa diễm quân chủ vĩ đại.” Giọng nói non nớt kia đắc ý nói.

Lúc này Israel mới đột nhiên nhớ tới, hình như hắn còn thu một kẻ ghê tởm kỳ quái. Nếu lúc này nó không nhảy ra, hắn thật đúng là quên mất.

“Ngươi mới ghê tởm, cả nhà ngươi đều ghê tởm.” Giọng nói non nớt kia nổi trận lôi đình, tiếp đó lại oa một tiếng khóc lên. “Dù ngươi có là chủ nhân của ta, ngươi cũng không thể đối xử với ta như vậy, ta vừa mới sinh ra không đến ba ngàn năm, vẫn là con nít, không nghĩ tới lại bị nhân loại đem ra nô dịch, ô ô ô ~~~ oa ô ô ô ~~”

Tên kia càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng hưng phấn. Israel thật sự chịu không nổi nó, đem nó từ trong ngọc bội đi ra.

Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, một đứa trẻ trần truồng, làn da có chút đỏ, rất là khả ái xuất hiện tại trước mặt mấy người. Nhóc con không có phát hiện nó đã được thả ra, tự mình khóc đến thương tâm.

“Ca ca, đây là?” Mặt Aylmer đầy vẻ khó hiểu nhìn Israel.

“Hình như đây là hỏa diễm quân chủ.” Israel có chút không xác định nói.

“Người ta vốn chính là hỏa diễm quân chủ, chẳng qua người ta còn chưa lớn lên mà thôi.” Nhóc con không phục phản bác.

Aylmer đưa tay ở trên người nó chọt chọt, xoa bóp, nhóc con da đỏ hình như là bị cào ngứa, ha ha nở nụ cười. Nó vừa khóc vừa cười, như vậy miễn bàn có bao nhiêu khó coi.

Israel kéo tay Aylmer, sau đó hỏi đứa nhóc da đỏ: “Ngươi tên là gì, bao lớn?”

Thiếu đi cái tay gây rối, nhóc con nghiêm trang ngồi thẳng, có điều dường như nó còn quá nhỏ, ngồi không phải thực ổn, có chút ngã trái ngã phải.“Ta gọi là Archie Ellis, năm nay 2463 tuổi, tính theo tuổi của nhân loại các ngươi mà nói, ta năm nay đã ~~ hưm ~~”

Nhóc con cau mày, xòe đầu ngón tay mập mạp cố gắng tính, nửa ngày mới cao hứng ngẩng đầu nói: “Ta đã mười tuổi rồi.”

“Phụt ~~ khụ khụ ~~” Israel vừa uống một ngụm nước, nhất thời bị nghẹn. Thì ra người này là miệng cọp gan thỏ, trên bản chất vẫn là một đứa con nít, có điều đứa con nít này cũng hơi quá lớn tuổi.

“Ọt ọt ~~” Bụng Archie kêu lên, nó có chút ngượng ngùng nói: “Ta đói bụng.”

Israel túm sau cổ nó, giao nó cho Beryl: “Nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa cũng là nuôi, ta nghĩ ngươi không ngại nuôi thêm một đứa đi?”

Israel thực buồn bực, hắn đây là đến dị giới mở nhà trẻ sao? Thế nào mà mình luôn nhặt phải mấy đứa con nít vậy. Trừ Aylmer không nói, Tiểu Xích cũng giống như một đứa trẻ mới sinh, Beryl mang kèm theo một bé thằn lằn da xanh, hiện tại lại thêm một con tiểu ma vật da đỏ.

Beryl nhìn vẻ mặt nhóc con đầy ủy khuất, đáng thương nhìn mình, nàng vừa làm mẫu thân nhất thời mềm lòng, vì thế nhận lấy Archie.

Israel nhìn hai đứa bé một da đỏ, một da xanh bất đồng chủng tộc trong lòng Beryl, cảm giác rất có hỉ cảm. Aylmer dường như cũng có cảm giác này, nhìn bên kia ha ha cười lớn.

Beryl trừng mắt nhìn hai tên chủ nhân vô lương này, ôm hai đứa nhỏ phân phó người hầu đi lấy thức ăn. Dường như Archie rất thích Beryl ôn nhu, ở trên người nàng cọ cọ. Ý thức lãnh địa của nhóc thằn lằn da xanh rất mạnh, nó ý thức được có người muốn giành ma ma với nó, căm tức nhìn Archie vung móng vuốt bé xíu thị uy.

Lúc này một người hầu tiến vào, nói với Israel: “Thiếu gia, người nhà Brownett lại tới nữa.”

“Ngươi nói ta đến nhà Brines, không ở đây.” Từ khi nhà Brownett biết hắn là long kỵ sĩ, vẫn không ngừng phái người đến gây rối hắn, khiến hắn phiền không chịu nổi.

Hơn nữa bọn họ còn mặt dày vô sỉ nói với bên ngoài mình là người nhà Brownett, cũng không xem bọn họ lúc trước làm chuyện gì.

Tin tức của giới quý tộc rất linh thông, đặc biệt đối với tin tức về những người quan trọng, nhất định bọn họ sẽ nắm giữ trước tiên. Cho nên đối với chuyện giữa nhà Salomon cùng nhà Brownett không thể không nói bọn họ đã sớm sáng tỏ. Đối với tuyên bố của gia tộc Brownett, bọn họ chỉ ôm tâm tình xem kịch vui.

Có điều các quý tộc đều đã thành tinh hết rồi, mặt ngoài không có bất kỳ tỏ vẻ gì. Lỡ như ngày nào đó đầu long kỵ sĩ bị cửa kẹp, trở lại gia tộc Brownett, vậy không phải bọn họ đắc tội với người ta sao?

“Đúng vậy thiếu gia, còn có mấy nhà quý tộc khác mời cũng phải cự tuyệt hết sao?”

“Đúng, ta lặp lại một lần, trừ gia tộc Absalom, Noel, Brines cùng viện trưởng Farley, ta không tiếp nhận bất cứ lời mời nào, cũng không muốn thấy bất luận kẻ nào.” Israel nhìn mấy sinh vật phi nhân loại ở bốn phía mình, lúc này hắn đã không cần sợ hãi bất luận kẻ nào. Cho nên hắn tình nguyện đem thời gian dùng để bồi Aylmer đang tâm tình không tốt, cũng không nguyện đi xã giao dối trá với những người đó.

“Ca ca, bọn họ thật phiền, muốn giáo huấn bọn họ hay không.” Aylmer bất bình thay hắn.

“Không cần, gia tộc mất một vị long kỵ sĩ, hiện tại khẳng định bọn họ cũng không chịu nổi. Có đôi khi tra tấn trong lòng so với tra tấn thể xác càng làm cho người ta thống khổ hơn.”

“Ờ.” Aylmer cái hiểu cái không gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.