Không Hề Đáng Yêu

Chương 147: 147: Sao Anh Lại Thấy Câu Em Nói Có Ẩn Ý Round 6




(Round 6)
Lập lại vụ án một lần nữa...
Mùa hè cũng là mùa mưa, bỗng nổi lên trận gió to trước cơn mưa rào vang dội lúc đêm muộn, gào thét đập vào cửa sổ thủy tinh, tiếng vang dữ dội, có thể khiến tâm trí người ta sinh ra những cảnh tượng môi trường xung quanh đang bị tàn phá lộn xộn.
Giang Nhược đóng rèm cửa sổ từ lâu, trong phòng ngủ chỉ mở ngọn đèn ánh sáng dịu nhẹ, điều hòa nhiệt độ rất thấp, tiếng gió bên ngoài cùng nhiệt độ thấp trong nhà lúc này vừa khéo hợp lại, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lục Hoài Thâm đứng ở mép giường, hơi hơi cúi người nhìn Giang Nhược.
Cô ấy ngước mặt đón nhận ánh mắt của anh, suy tư một lát và nói: "Cao Tùy có người bạn cùng trường ở đội cảnh sát hình sự, đã từng qua tay vụ án tai nạn xe của bố mẹ em, lúc trước cũng cung cấp cho Cao Tùy một ít manh mối."
"Anh ta cung cấp manh mối cho Cao Tùy thì có tác dụng gì, phá án là việc của cảnh sát." Lục Hoài Thâm đứng thẳng người, đi vòng qua bên kia giường.
Sau khi Giang Nhược vào ở phòng ngủ này, đã chiếm nửa chỗ giường ngủ của Lục Hoài Thâm, anh ấy chỉ có thể dịch sang bên phải.
"Có thể liệt kê những điểm đáng ngờ trước đây tìm được, hỏi người bạn kia của Cao Tùy, việc lập lại vụ án một lần nữa sẽ có tính khả thi lớn hơn."
Lục Hoài Thâm cởi áo ngủ vứt ở sofa bên cạnh, vén chăn lên giường, hỏi ngược lại cô ấy: "Em tìm, người ta sẽ đồng ý chắc?"
Giang Nhược nghẹn lời.
Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô ấy nói không nên lời, lại bảo: "Thời buổi này, rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì mà tình nguyện lôi vụ án cũ bao năm ra phúc thẩm, cũng chẳng được mấy người."
Giang Nhược khoanh chân ngồi ngay ngắn, nhìn anh ấy mấy giây mà trong lòng đủ thứ cảm xúc, "Không phải anh đề xuất để phía cảnh sát tham gia à? Hiện tại có người quen, có thể bớt đi đường vòng, có gì không được?"
"Đó là người quen của Cao Tùy."
Giọng Lục Hoài Thâm có phần nhàn nhã, hơi hơi mang theo âm mũi cùng vẻ hờ hững, qua quan sát Giang Nhược nhận ra được, đây là trạng thái bình thường khi anh ấy thả lỏng tinh thần.
"Cao Tùy là luật sư của ông nội em." Cô ấy cảm thấy chẳng có gì sai.
"Vụ kiện này là một trận đánh lâu dài, tốn thời gian tốn công sức, anh ta làm như vậy có mục đích gì?" Lục Hoài Thâm mang theo một chút ý châm chọc, "Anh ta trung thành thế, Giang Khải Ứng bàn điều kiện gì với anh ta em đã tìm hiểu chưa?"
Giang Nhược không biết bỗng dưng anh ấy lại lôi cái gì ra để nói, hơi giận anh ấy nói Cao Tùy như vậy, không kìm được lý luận: "Mỗi người làm việc đều có mục đích, người không mục đích thì có mà là thánh mẫu, người ta là luật sư kiếm cơm nhờ vào cái đầu cái miệng dựa vào đâu mà phải giúp anh kiện cáo? Yêu nên làm vì đam mê chắc?"
"Yêu?" Lục Hoài Thâm hừ một tiếng từ mũi, "Thế thì nói thử xem là yêu ai?"
Giang Nhược ngẩn ra, duỗi thẳng chân, ôm chăn nằm xuống, "Anh bớt ăn cắp khái niệm đi, chỉ là một cách nói thôi."
Lục Hoài Thâm ôm lấy cô ấy từ phía sau, trọng tâm cơ thể Giang Nhược đang hướng xuống giường, bỗng nhiên bị anh ấy chặn đứng, nhất thời rất khó tự ngồi dậy, chính là tư thế xấu xí của cá chép muốn giãy không giãy lên được.
Lục Hoài Thâm thuận tay cưỡng ép kéo cô ấy ra khỏi chăn mỏng, "Nếu em đã nói ai ai làm việc cũng đều có mục đích, vậy mục đích của em là gì?"
Giang Nhược mới vừa nghe rõ lời anh ấy nói, Lục Hoài Thâm thình lình buông lỏng tay, cô ấy còn chưa kịp dùng tay mình chống đỡ trọng lượng cơ thể, nửa người đã đổ xiêu vẹo lên người anh ấy.
Tay Lục Hoài Thâm vẫn đặt trên bả vai cô ấy, tư thế nửa ôm, cô ấy nằm sấp tựa vào khuỷu tay anh, lúc chống khuỷu tay, phần đuôi tóc quét qua cổ và lồng ngực anh.
Yết hầu Lục Hoài Thâm chuyển động, nhìn cô ấy ngẩng mặt ngước nhìn mình.

Cô mỉm cười kiềm chế nhìn anh ấy, có sự dịu dàng ý vị sâu xa, "Vậy mục đích của anh thì sao?"
Lục Hoài Thâm khẽ hừ một tiếng, không vừa lòng với cách cô ấy né tránh, hơi cúi mặt, ánh mắt sa sầm nhìn chằm chằm cô ấy, đột ngột siết chặt cô ấy vào lòng.
Giang Nhược mặc váy ngủ hai dây bằng lụa màu rượu vang, chất liệu kia y hệt làn da cô ấy, trơn mướt, bên trong trống không, dán sát lên người anh ấy chẳng khác nào không mặc gì.
Bỗng nhiên dính lấy anh, cô ấy chợt nghẹt thở, ngước nhìn anh không dám động đậy.
Vốn dĩ Giang Nhược còn đang suy xét nên trả lời vấn đề kia ra sao, anh ấy sẽ có đáp án như thế nào?
Thật ra ngay từ ban đầu mục đích của mọi người đều rất rõ ràng, chỉ là về sau dần dần lại không rõ giới hạn, trở nên rất khó để dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng một cách hoàn chỉnh.

Bởi vì bên trong có thêm một vài thứ nhỏ bé, khó lòng giải thích, chỉ có thể hiểu ngầm.
Trong lặng im, khoang mũi đều là hơi thở của anh ấy, trái tim trong lồng ngực đang đập không thể phân rõ là bên này hay bên kia, nhưng càng ngày càng đập nhanh chắc chắn là của cô ấy.
Ngay cả khi đã từng tiếp xúc với khoảng cách âm rất nhiều lần, đắm chìm vào những lần quấn quýt lấy nhau thâu đêm, nhưng y như trước cô ấy vẫn ngại ngùng khi chủ động ôm ấp, vẫn sẽ kích động đến mất phương hướng trong lúc bất chợt thân mật.
Cô ấy của hiện tại, tựa như mới vừa xông vào một mảnh đất trời chưa biết tràn ngập cám dỗ, dè dặt lại băn khoăn.
Nhưng cô ấy vẫn giống mọi cô gái trẻ khác, tận đáy lòng khát vọng được tai ấp má kề với người mình yêu chẳng cần đắn đo gì, làm hết tất cả những chuyện thân mật hoang đường.

Lục Hoài Thâm cảm nhận được người trong lòng hơi cứng đờ không biết phải làm sao, đối lập với vẻ bình tĩnh hơn người trên mặt cô ấy, hai cái cực kì không khớp nhau.
Giả vờ, lại giả vờ.
"Sáng nay không phải chủ động lắm à?" Lục Hoài Thâm cố tình hạ giọng, bởi thế nghe có vẻ càng thêm trầm khàn, truyền vào tai Giang Nhược là âm điệu mê hoặc, cũng có chút ý khiêu khích.
Lục Hoài Thâm cũng không làm động tác tiếp theo, đôi mắt sâu nhìn cô ấy không dứt.
Đôi đồng tử của Giang Nhược mới vừa đảo, Lục Hoài Thâm lập tức gọi giật cô ấy: "Mắt nhìn đi đâu?"
Giọng điệu kia khá giống giáo viên đang dạy dỗ học sinh không chăm chú nghe giảng.
Giang Nhược bỗng hiểu ra ý đồ của Lục Hoài Thâm muốn cô ấy chủ động, giống kiểu cô ấy trên xe sáng nay.
Có suy nghĩ này, như thể đã nắm thóp anh ấy, có thể nhân cơ hội giở trò xấu, ngược lại cô ấy thả lỏng không ít, tay chống đầu nằm trong lòng anh, ánh mắt sáng rực cứ thế nhìn anh ấy.
"Lục Hoài Thâm, anh muốn gì có thể nói thẳng ra."
"Đánh trận trên giấy, thứ anh muốn, sẽ tự nghĩ cách có được." Ánh mắt Lục Hoài Thâm hơi tối đi, hàm chứa nét tươi cười thấp thoáng, vẻ tự tin và gợi đòn khó tả.
(Đánh trận trên giấy với hàm ý rằng: ai đó làm việc mà chỉ nắm được lý thuyết, chứ không có kinh nghiệm thực tế, không phải là người có thực lực.


Kiểu như anh nhà đang chê chị nhà chỉ biết bốc phét mà không dám làm thật đấy.)
Giang Nhược nổi loạn cả đời, nghĩ thầm, cứ không cho anh đạt được đấy.
Cô ấy nằm luôn xuống chiếc gối dưới cánh tay anh, duỗi thẳng hai tay trắng mịn rồi nói: "Em mệt, ngủ thôi, chúc ngủ ngon."
Sau đó ôm chăn lăn sang bên cạnh, nhắm mắt, nói ngủ là ngủ.
Ở đằng sau, Lục Hoài Thâm xụ mặt, lưỡi đá vào hàm răng, tắt đèn.
Giang Nhược còn đang nghi hoặc, Lục Hoài Thâm thật sự có thể nhịn được?
Cùng với âm thanh giọt mưa gõ trên thủy tinh, chăn phía sau bị xốc lên cao rồi rơi xuống, Giang Nhược đã bị kéo vào vòng ôm nóng bỏng, cánh tay mạnh mẽ cùm chặt người cô ấy, Lục Hoài Thâm vùi đầu vào cổ cô ấy, cánh môi in dấu trên ngực, cô ấy nói không nên lời.
Người không nhịn được đâu chỉ mình anh?
Giang Nhược bóp ghì cẳng tay rắn chắc trước ngực, vạt váy bị vén lên, cô ấy cắn môi, hô hấp thắt lại, người phía sau rên rỉ thành tiếng, tựa như khó chịu cũng tựa như thở than.
...
Giang Nhược dậy sớm Lục Hoài Thâm mười lăm phút, lúc anh ấy tiến vào tắm rửa, mái tóc cô đã được vén ra sau đầu một cách lỏng lẻo, đang trang điểm trước gương, cứ tô tô lại chùi chùi trên mặt.
Vốn là phòng đàn ông, không có bàn trang điểm của con gái, trước mắt Giang Nhược cũng vẫn ngại nói với Lục Hoài Thâm lắp thêm bàn trang điểm trong phòng ngủ, đành phải đem mấy đồ dưỡng da cùng đồ trang điểm, nước hoa..., đặt hết trên bệ rửa tay và tủ đựng đồ trong nhà tắm.
Giang Nhược nâng mí mắt thấy anh ấy trong gương, sống cùng một người đàn ông, cùng nhau đứng trước bệ rửa tay, vẫn cảm giác có vài phần kỳ lạ.
Lục Hoài Thâm đứng ở bên cạnh cúi đầu nặn kem đánh răng, hai người đều vẫn mặc áo ngủ, Giang Nhược nhìn một nam một nữ trong gương vừa quen thuộc lại có phần xa lạ, nhìn thêm mấy lần, phát giác trong cảm giác kì lạ thế mà lại lộ ra sự hài hòa.
Lục Hoài Thâm ngước mắt, bắt trọn ánh mắt cô ấy chưa kịp thu về, mang theo giọng mũi loáng thoáng ngái ngủ hỏi cô ấy: "Nhìn gì?"
"Có gì đâu." Giang Nhược bỏ kem dưỡng da xuống, lại bôi kem che khuyết điểm, đánh kem nền, trình tự phức tạp, động tác tay thành thạo.
Ngày hôm qua Lục Hoài Thâm đã được mở mang kiến thức, hôm nay vẫn không kìm được nhìn thêm mấy lần.
Anh ấy cạo râu xong bôi aftershave, Giang Nhược xịt nước hoa lên cổ tay và gáy, hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Khi thay quần áo, Giang Nhược nhớ tới ngày hôm qua trước lúc ngủ nói đến vấn đề để cảnh sát lập lại vụ án một lần nữa.
Cô ấy vừa mặc xong váy, tay vòng ra sau lưng kéo khóa, như tự lẩm bẩm: "Nếu một lần nữa lập lại án, chuyện Chương Chí lúc sinh thời sau khi chết, hẳn là phải coi như đó là chứng cứ mà điều tra hết à? Thế vợ con ông ta...!chẳng phải sẽ bị liên đới sao?"
Lục Hoài Thâm cài khuy áo sơmi, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tất nhiên, hơn nữa một nhà ba người còn liên quan mật thiết."
"Nhưng Chương Dao nỗ lực muốn muốn sống cuộc đời yên ổn như thế..."
Giang Nhược nhớ tới cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, lúc chặn cô ấy và Lục Hoài Thâm lại, đầu hơi ngẩng, lấy thân mình, kiên quyết lấy tư thế một người giữ cửa quan, vạn người không mở được.
Lục Hoài Thâm ngừng một chút, "Em có cảm giác đồng tình?"

Giang Nhược không nói chuyện.
Anh ấy nhíu mày: "Em cũng hơi lương thiện thái quá đấy."
Giang Nhược biết lần này lương thiện trong miệng anh ấy vốn không phải khen ngợi, "Em chỉ thấy bọn họ vô tội, làm mẹ con bọn họ lại lún vào chuyện này, rất dễ rước tai họa cho cô ấy."
Lục Hoài Thâm buông tay đang sửa sang cổ tay áo, "Bọn họ vô tội? Vậy em có từng nghĩ mình cũng vô tội không?"
Giang Nhược dừng lại, trong lòng trùng xuống, môi mím chặt, nói nghiêm chỉnh từng chữ một: "Em chỉ biết chẳng có ai vô tội, cũng không ai không vô tội, mọi việc đều có khởi, thừa, chuyển, hợp, đều là việc sau kế thừa việc trước, nhưng nhiều lúc đến cả cơ hội lựa chọn mà bản thân cũng chẳng có, đã bị ép phải chấp nhận hậu quả."
(Khởi, thừa, chuyển, hợp: là thứ tự viết văn Trung Quốc thời xưa, khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)
Sắc mặt Lục Hoài Thâm chẳng dễ nhìn là mấy, nhìn cô ấy rõ lâu, cười lạnh lùng nói: "Sao anh lại cứ thấy câu em nói có ẩn ý."
Giang Nhược không hề nhìn anh ấy, nghĩ ngợi, vẫn cứ nói: "Chính là có ẩn ý."
Giang Nhược nghĩ mãi nghĩ mãi liền cảm thấy hối hận, đề tài mẫn cảm nhất giữa bọn họ, cộng thêm động chạm quan niệm, nhất thời xúc động, lại làm lịch sử tái diễn, so với trong quá khứ, kết quả không hề thay đổi.
Không khí như thể ngưng đọng, thật lâu sau, Lục Hoài Thâm kéo tủ đựng động hồ, tiện tay lấy một chiếc ra, lại đóng ngăn tủ cạch một cái, xoay người ra khỏi phòng quần áo.
Giang Nhược tiếp tục đưa tay ra sau lưng kéo khóa váy, nóng nảy, làm thế nào cũng không kéo được, cuối cùng dứt khoát cởi bỏ, thay bộ mới.
Lục Gia Lạc hôm nay dậy sớm, cùng ăn sáng với Lục Hoài Thâm và Giang Nhược, ngồi xuống mới phát giác không khí quái dị trên bàn ăn, im lặng đến đáng sợ, quan sát vẻ mặt hai người, ai ăn của người nấy, đến cả ánh mắt giao nhau cũng không có.
Bây giờ nó đi hình như không kịp nữa rồi, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục ăn.
Rozy ăn xong, liếm chậu cơm đến mức phát sáng, chạy tới ngồi cạnh bàn, ngoái đầu ngó Giang Nhược, lại ngó sang Lục Hoài Thâm, cuối cùng cụp tai, bước đến ngồi cạnh chỗ Lục Gia Lạc.
Lục Gia Lạc lấy hết can đảm gợi chuyện, "Anh cả, em ở nhà không có việc gì làm, có thể đến nhà chị dâu tìm anh trai em với Trình Khiếu không?"
Lục Hoài Thâm chẳng buồn nâng mí mắt, trả lời ngắn gọn cứng nhắc: "Tùy em."
Lục Gia Lạc lại hỏi Giang Nhược: "Chị dâu, có thể đến nhà chị không?"
Giang Nhược trả lời nhẹ nhàng thân thiện hơn nhiều: "Đương nhiên có thể, đi ra ngoài xem phim gì đó cũng tốt hơn ở nhà một mình."
"Vậy tối nay anh chị đến đón em không? Hay em tự bắt xe về?"
Giang Nhược nói: "Để chị qua đón em."
Lục Gia Lạc hỏi là anh chị, nhưng Giang Nhược căn bản không nhắc đến Lục Hoài Thâm trong đó.
Trán Lục Gia Lạc sắp vã mồ hôi đến nơi rồi, vội vàng cơm nước xong xuôi đi ra phòng khách xem phim truyền hình, thoát khỏi bầu không khí làm người ta ngạt thở này.
Giang Nhược vẫn ngồi xe Lục Hoài Thâm đi làm, suốt đường không nói chuyện, lúc xuống xe cũng không đóng cửa nặng tay, nhưng một người đầu không ngoảnh lại, một người tức tốc phóng xe rời đi.
Sáng nay không biết là cố ý hay vô tình, Lục Hoài Thâm không dừng ở ngã tư vẫn thường xuống xe mà cứ nhất mực vòng qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, dừng xe ở chỗ ngay gần cổng công ty cô ấy.
Giang Nhược cảm thấy Lục Hoài Thâm chắc chắn là cố tình!
Có khéo hay không, lại để Vương Chiêu bắt gặp Lục Hoài Thâm đưa cô ấy đi làm, cô nàng dừng xe ngay cổng vào hầm để xe, bảo Giang Nhược lên xe cô ấy, hai người cùng nhau đi thang máy từ hầm B2 lên.
"Bọn cô sao đấy? Tôi thấy lúc xuống xe sắc mặt cô hơi sai sai nha."
"Đừng nhắc nữa, bực mình." Giang Nhược uể oải chống đầu, chiến tranh lạnh thật sự làm hao phí bao nhiêu sức lực của cô ấy.
Vương Chiêu lùi xe vào chỗ, ngữ khí khá miễn cưỡng, "Phải đấy phải đấy, yêu đương chỉ tổ bực mình, chia tay cho rồi.


Nhưng hai người bọn cô chia tay là phải đổi giấy chứng nhận, phải nghĩ kĩ càng."
Giang Nhược: "Vẫn chưa đến nông nỗi ấy đâu..."
Vương Chiêu gật đầu, dáng vẻ như trong dự liệu của tôi, "Người yêu cãi nhau cũng bình thường, huống chi là vợ chồng.

Lục Hoài Thâm kia, chính là ở nhóm có IQ đỉnh cao, chóp kim tự tháp, tính khí chắc hẳn cũng hơn người.

Hoặc là cô dỗ dành, hoặc là nhẫn nhịn..."
Vương Chiêu còn chưa nói dứt lời, Giang Nhược liền đáp lại không phục: "Dựa vào đâu?"
"Tôi vẫn chưa nói xong, vội đi đâu?" Vương Chiêu liếc cô ấy một cái, "Nếu cô có thể nói ra ba chữ dựa vào đâu, chứng tỏ tính cô cũng không vừa! Nếu cô không muốn dỗ dành anh ấy, vậy thì chỉ có đợi anh ấy đến dỗ cô thôi.

Đàn ông là của cô, sử dụng như thế nào, gọt giũa như thế nào phải xem chính bản thân cô rồi."
Giang Nhược đang suy xét hai từ sử dụng cùng gọt giũa, Vương Chiêu vỗ vỗ vai cô ấy, nắm tay nói: "Cố lên."
Sắp đến thời điểm tan làm, Giang Nhược nhận được điện thoại của Lục Gia Lạc, hỏi cô ấy buổi tối muốn đi ăn lẩu xem phim cùng bọn họ không.
Buổi chiều, Trình Khiếu và Lục Giam cùng người ta đến trường đại học gần đó chơi bóng rổ, Lục Gia Lạc sợ dãi nắng, ở nhà xem phim tình cảm gia đình cả buổi chiều với Kiều Huệ.
Bấy giờ Trình Khiếu và Lục Giam mới về, chuẩn bị buổi tối đi ăn lẩu xem phim.
Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
Lục Gia Lạc hỏi có muốn gọi anh cả đi cùng không, Giang Nhược nghĩ Lục Hoài Thâm hẳn là không thích ăn lẩu, cũng chẳng thích chen chúc ở rạp chiếu phim xem phim, liền bảo không cần đâu.
Lục Gia Lạc nói: "Cũng phải, anh cả hơi lớn tuổi, có lẽ ở cùng bọn mình sẽ không hợp."
Giang Nhược không có lời gì để phản bác.
Sau khi tan làm Vương Chiêu nghe nói cô ấy định đi ăn lẩu với người ta, vừa khéo tiện đường liền đưa cô ấy một đoạn, Giang Nhược cũng gọi cô nàng đi cùng luôn.
Vương Chiêu lớn hơn Giang Nhược một tuổi, so với độ tuổi của bọn trẻ thì thuộc vào mức chênh lệch rất tế nhị, so lên có thể coi như bề trên, so xuống có thể làm chị em, nhưng tính tình Vương Chiêu vui vẻ, lại biết ăn nói, mấy người hòa mình cực nhanh.
Bầu không khí trong nhà hàng lẩu náo nhiệt ngút trời, mấy người đang vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, Lục Hoài Thâm gọi điện thoại đến.
Giang Nhược trượt màn hình nghe máy, "Alo?"
Hà Nội, 9/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.