Không Hề Đáng Yêu

Chương 174: 174: Anh Lại Không Cho Phép Tôi Có Một Người Đàn Ông Chống Lưng




Cao Tùy đến rất nhanh.
"Hi, tới bao lâu rồi?" Cao Tùy xách theo cặp sách đựng tài liệu, không dừng lại một khắc nào, chào hỏi cô xong liền sải bước dẫn cô vào trong, Giang Nhược đi giày cao gót, có chút trầy trật, phải đi thật nhanh mới có thể theo kịp anh ta.
Giang Nhược đi nhanh nên có phần thở gấp, cô nghiêng qua nhìn thử Cao Tùy, "Luật sư Cao chuẩn bị thế nào rồi?"
Cao Tùy thản nhiên mỉm cười, thoải mái đùa với cô: "Thông thường người hỏi vấn đề này, đều không có lòng tin với luật sư."
Giang Nhược xấu hổ: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, e rằng cả thành phố Đông Lâm sẽ chẳng có ai không có lòng tin với đại luật sư Cao đâu."
Cao Tùy chậm bước lại, nụ cười càng thêm tươi sáng, "Giang Nhược, đây là cô đang tâng bốc hả?"
Giang Nhược bị người ta vạch trần, sắc mặt cực kì mất tự nhiên, "Chắc là tôi căng thẳng quá."
Cao Tùy không để trong lòng, "Nhìn ra được."
Giang Nhược nhìn dáng điệu anh ta quyết tâm phải đạt bằng được thế kia, tự an ủi, anh ta nhất định ăn chắc, sẽ không xảy ra sai sót.
Lúc Giang Nhược chờ Cao Tùy đã xem thông cáo mở phiên toà, địa điểm thẩm vấn vụ án ông nội cô ở phòng xử án số 10, 10 rưỡi sáng khai mạc phiên toà, hiện tại còn cách thời gian mở phiên toà hơn một giờ nữa.
Giang Nhược tựa như bước vào phòng thi xa lạ mỗi kì sát hạch, hơn nữa bầu không khí trang trọng nghiêm túc trong toà án khiến người ta kính sợ, cô càng khẩn trương tới nỗi da đầu căng ra, giữa ngày hè, điều hòa nhiệt độ trong tòa nhà cao tầng mở rất thấp, áo sơmi chất liệu lụa nhanh chóng trở nên lạnh ngắt, tùy ý lay động tới lui dính lên da, cô không nhịn được rùng mình một cái.
Giang Nhược không nói chuyện nữa, vô ý thức cắn môi cùng anh ta ra khỏi thang máy.
Khi đợi thang máy, phía sau truyền đến tiếng trò chuyện, nghe tiếng bước chân không đều, hẳn là có không ít người.
Giang Nhược và Cao Tùy đồng thời quay đầu nhìn lại, là Giang Vị Minh cùng một đoàn luật sư.
Ngoài tố cáo Giang Khải Ứng thao túng thị trường chứng khoán trái phép, gây nguy hại đến thị trường tài chính, Giang Vị Minh còn lấy thân phận đại diện cổ đông kiện Giang Khải Ứng biển thủ công quỹ, tổn hại nghiêm trọng quyền lợi cổ đông, hơn nữa còn chiêu dụng nhân tài kiệt xuất trong giới luật sư về các vụ kiện tài chính.
Người này họ Tiều tên Đào, tuổi quá năm mươi, kinh nghiệm lão luyện, hiếm khi thất bại, Cao Tùy từng có lịch sử mấy lần giao chiến với ông ta, bình quân ra thì cũng coi như khó phân thắng bại.
Chẳng qua, thời gian hành nghề của Cao Tùy chỉ bằng một nửa người này, về số lần thắng thua lại có thể ngang nhau, dùng lời của Tiều Đào nói thì là hậu sinh khả uý.
Người Giang Nhược chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là vị luật sư mặc lễ phục với gương mặt vuông vức đứng ở giữa, ở lần thẩm vấn trước, Giang Nhược đã gặp ông ta.

Trong lần ra tòa đầu tiên, Giang Nhược đã hỏi Cao Tùy người này có chính trực không?

Cao Tùy chẳng trả lời ngay, cũng không cho cô đáp án khẳng định hoặc phủ định, "Biện hộ cho đương sự là chức trách của luật sư, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ quyền lợi của đương sự, chẳng hề liên quan đến sự chính trực của anh ta."
Qua hồi lâu, anh ta mới lại nói: "Giang Nhược, cô biết không? Kỳ thật luật sư là một nghề nghiệp vừa chính vừa tà, người xấu xa có thể xấu xa đến mức không có giới hạn, nhưng trong ngành này chắc chắn bạn không có cách nào vững chân.

Nói trắng ra, mọi quyết định tùy vào người này có giá trị quan như thế nào."
Trừ cái này ra, anh ta không nói thêm nữa.
Giang Nhược lấy lại tinh thần, hướng tầm mắt vào những người xung quanh Tiều Đào.
Trong lòng cô không khỏi buồn cười, thật đúng là huy động hết nhân lực, một nhà ba người đến đông đủ cả, còn đưa theo thư kí.
Tiều Đào và Cao Tùy là người cùng ngành từng gặp mặt, chỉ vì phục vụ đối tượng đối lập, mỗi lần lên tòa đều tìm sơ hở của nhau, đối chọi gay gắt, nhưng cá nhân lại không có thù oán gì, lúc này gặp mặt vẫn bắt tay.
Cao Tùy giới thiệu Giang Nhược: "Vị này chính là Giang Nhược, cháu gái đương sự của tôi, lúc trước hai người đã gặp nhau."
Tiều Đào đẩy nhẹ gọng kính, nhìn Giang Nhược cười nói: "Hơi có ấn tượng."
Giang Nhược coi cả nhà Giang Vị Minh là không khí, từ đầu chí cuối cũng chưa hỏi thăm câu nào, vào thang máy, không biết có phải Giang Chu Mạn cố ý không, đứng sóng vai cùng cô ở tận trong cùng.
Giang Chu Mạn mặc bộ váy liền thân màu đen, giày cao gót đế đỏ nhạt, khí chất sắc sảo nho nhã trước sau như một.
"Ngày làm việc cũng rút ra thời gian được?" Giang Chu Mạn không nhịn được mở miệng trước tiên.
Giang Nhược dùng khóe mắt liếc cô ta một cái, lạnh nhạt đáp lời: "Ừ."
Căn bản không cho cô ta cơ hội tiếp tục đề tài.
Giang Nhược rất ít khi biểu lộ rõ ràng ý thù địch, trừ kiểu gia đình Giang Vị Minh, đây là kẻ địch lâu năm, như nước với lửa, còn có Thủy Hỏa nữa, loại người gây ra mối đe dọa nghiêm trọng với cô.
Giang Chu Mạn cười khẩy một tiếng, "Cô đến cũng không thể giúp được gì, cũng chẳng thay đổi được cái gì."
Giọng Giang Chu Mạn rất nhẹ, lại đang lúc của thang máy mở, đoàn người trước sau đi ra ngoài.
Trước khi Giang Nhược đi ra lạnh lùng nhìn sang Giang Chu Mạn, khóe môi cong lên nụ cười giả tạo, "Vậy chị tới thì có thể thay đổi cái gì? Chị có thể chi phối phán quyết của thẩm phán, hay có thể trực tiếp thay thẩm phán tuyên án?"
Giang Nhược nói xong, tiến lên một bước, đối mặt với Giang Chu Mạn.

Xét chiều cao trần, Giang Chu Mạn thấp hơn cô, nhưng gót giày hôm nay Giang Chu Mạn đi cao hơn, hai người vừa khéo nhìn ngang nhau.

Mỗi người đều mặc đồ tối màu, khí thế tương đương.

Nhưng Giang Chu Mạn rèn giũa khí chất bản thân đoan trang quá, hiện giờ ở trước mặt chị ta, Giang Nhược cũng sẽ chẳng cố tình giả vờ hiền lành, nhìn chị ta bằng vẻ mặt thờ ơ khó chịu.
Giang Nhược nhìn bóng ngược của mình trong mắt Giang Chu Mạn, mặt vô cảm nói từng câu từng chữ: "Suy cho cùng, chị là cái thá gì?"
Giang Nhược nói xong thì ra khỏi thang máy cũng không ngoảnh đầu lại.
Lúc Cao Tùy vừa ra quay đầu lại thì thấy một màn giằng co giữa hai người, buồn cười mãi, "Bây giờ phụ nữ các cô đều thích buông lời tàn nhẫn kiểu ấy hả?"
Giang Nhược ngẩng đầu ưỡn ngực: "Chí ít không thể thua về khí thế."
"Người biện hộ trên tòa lại chẳng phải hai cô, đua khí thế cũng vô dụng, đây gọi là khua môi múa mép cho sướng miệng trong chốc lát."
Giang Nhược xì một tiếng: "Có phải tôi chọc chị ta trước đâu, không thấy tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với chị ta à?"
Cao Tùy cảm thấy tò mò: "Cô đối với kẻ thù đều thế này à? Như..." Tay anh ta nâng lên, khoa tay múa chân một chút trước mặt cô, "Gắt gỏng cay nghiệt như vậy?"
Giang Nhược mặt không biến sắc: "Thế cũng phải tùy người."
"Lấy ví dụ."
Giang Nhược nghĩ ngợi, không biết nói như thế nào, tia sáng lóe lên, nói: "À đúng rồi, tôi từng đánh chị ta.

Người bình thường chọc giận tôi, tôi không đánh.

Nêu ví dụ như vậy đủ rõ ràng chưa?"

Cao Tùy kinh ngạc mở to mắt, liền đó dùng tay che che mũi: "Rõ ràng, thẩm vấn trên toà tôi sẽ dốc hết sức."
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, chuyện tôi nên làm."
Đang nói, Giang Chu Mạn đuổi tới, dường như lời Giang Nhược nói làm cô ta nổi nóng, chắn trước mặt Giang Nhược, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không làm được gì, không có nghĩa là tôi cũng không thể làm gì."
Giang Chu Mạn nói rồi lấy ngón tay chọc vào ngực Giang Nhược, nói gằn từng chữ một: "Cuốn cô vào vụ kiện tụng này cũng dễ như trở bàn tay."
Nói xong Giang Chu Mạn thu tay, sắc mặt dữ tợn đột nhiên biến mất, cô ta mỉm cười: "Cũng không biết cô rơi vào tranh chấp tài chính, anh ấy còn có thể thừa nhận người vợ như cô nữa hay không."
Nói xong sải chân đuổi kịp Giang Vị Minh cùng Giang Cận.
Cao Tùy đau đầu, bóp nhẹ ấn đường, "Đây chính là điều tôi lo lắng trước đây."
"Cái gì?" Giang Nhược nhíu mày.
"Hiện tại cô chuẩn bị lấy về cổ phần Giang thị của mình, còn muốn chia một nửa cho Lục Hoài Thâm, trên tòa bọn họ có khả năng sẽ chất vấn Giang Khải Ứng đã lợi dụng cô làm một số việc gây nguy hại đến lợi ích của Giang Vị Minh trong nội bộ Giang thị, lửa cháy đến người cô thì Lục Hoài Thâm, người muốn lấy một nửa số cổ phần của cô chạy thoát được sao? Chỉ là không biết bọn họ có chứng cứ ván đã đóng thuyền hay chưa," Cao Tùy cắn môi một cái, híp mắt nhìn chằm chằm ngoài hành lang.
Giang Nhược khó hiểu: "Bọn họ có thể có chứng cứ gì, tôi đang sử dụng cổ phần của tôi một cách hợp pháp."
"Giả tạo chứng cứ, không biết à?"
Giang Nhược khựng lại, hỏi: "Luật sư Tiều cũng là người giúp đỡ?"
Cao Tùy cau mày: "Câu này không thể nói bậy.

Có lẽ Tiều Đào vẫn mù tịt chẳng biết gì, không tìm ra lỗ hổng thì về tình cũng có thể tha thứ, suy cho cùng trong vụ án của ông nội cô, chứng cứ bọn họ ngụy tạo còn thiếu chắc?"
Lòng Giang Nhược chùng xuống.
Cao Tùy lại nói: "Định làm liên lụy đến cô thì thật ra đã nằm trong dự liệu, chẳng qua là bọn họ định dùng cách gì thì hiện tại mới đoán ra."
"Nếu bọn họ muốn Lục Hoài Thâm cũng bị cuốn vào trong, vậy thì đây là nhà họ Giang không đếm xỉa gì đến thể diện nhà họ Lục?"
"Không biết." Cao Tùy trầm tư giây lát, lại nói: "Đợi tôi một lúc."
"Có cách rồi à?"
Cao Tùy nói: "Không biết có thể thành hay không, tỷ lệ rất thấp, tôi thử xem, cô chờ ở đây."
Anh ta mới vừa đi được hai bước, lại lộn trở về hỏi cô: "Cô kể lại cho tôi chuyện Thủy Hỏa theo dõi cô xem nào."

......
Giang Nhược ngồi ở ngoài hành lang tòa án, không biết Cao Tùy đã đi đâu, trước khi mở phiên toà Giang Nhược được nhân viên thông báo, phiên tòa này tạm thời đổi thành không công khai, cho nên họ hàng thân quyến không thể vào dự thính.
Giang Chu Mạn và Giang Cận, cùng với thư kí đi theo, cũng đều bị từ chối ở ngoài cửa.
Giang Cận im lặng, không khí giữa hai anh em rất bế tắc, trong lòng Giang Nhược cũng thấp thỏm không yên.
Giang Cận quay lưng về phía Giang Nhược, cô không thấy rõ nét mặt của anh ta, rất lâu sau chỉ nghe thấy anh ta ha một tiếng cười lạnh lùng, chậm rãi xoay người nhìn về phía Giang Nhược, khóe miệng phủ đầy vẻ giễu cợt, "Đời này việc duy nhất Giang Khải Ứng làm được ra trò, chính là có đứa cháu gái ngoan như cô, đồng thời tìm được một luật sư bản lĩnh không tồi."
Giang Nhược cười: "Quá khen."
Giang Cận bỗng chốc thu lại nụ cười trên mặt: "Anh ta cho rằng cô không xuất hiện, thì tôi không động nổi đến cô?"
Giang Nhược bình tĩnh cười nói: "Đến loại trọng phạm như Thủy Hỏa anh còn có thể thu mua, tôi tin cái gì anh cũng có thể làm được."
Giang Cận nén giận không nói chuyện, ánh mắt thâm độc quắp chặt khuôn mặt cô.
"Tên khai sinh của Thủy Hỏa là Tùy Hà đúng không? Anh biết lần trước hắn tìm tôi nói gì không? Nếu không biết tôi có thể nói với anh." Giang Nhược ngồi ở trên ghế, nhàn nhã đung đưa mũi chân, theo động tác của cô, mặt da láng của giày cao gót mũi nhọn màu đen trên chân bị ánh đèn chiếu bóng đến độ có thể soi gương.
"Thủy Hỏa bảo hắn hoàn toàn có thể lấy mạng của tôi ở nơi hoang vu không người." Giang Nhược cười hờ hững nói.
Nụ cười kia cực kỳ nhức mắt, nắm tay Giang Cận không kìm được siết chặt.
Giang Nhược ngồi đó bất động như núi, nghiêng đầu nghênh khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ nhìn anh ta: "Tôi đi ngay ngắn ngồi nghiêm trang, anh làm sao mới có thể đụng đến tôi được đây? Trái lại thì Giang tiên sinh, hình như làm không ít chuyện không thể phơi ra ngoài ánh sáng."
(Câu đầy đủ là Đi ngay ngắn ngồi nghiêm trang/ người thẳng không sợ bóng xiên: hai câu này dùng để ví von chỉ cần cách hành xử, làm việc đàng hoàng đứng đắn thì chẳng có gì phải sợ)
Giang Cận tức quá hóa cười: "Giang Nhược, hiện tại cô trở nên không sợ phiền phức như vậy, vì sao? Là bởi vì Lục Hoài Thâm chống lưng cho cô?"
Giang Nhược khoanh tay trước ngực, nhún nhún vai nói: "Anh có ông già anh hộ tống, lại không cho phép tôi có một người đàn ông chống lưng?".

Giang Chu Mạn chợt cười châm biếm, Giang Nhược như không nghe thấy.
Cô cụp mắt suy nghĩ một lát, nhìn về phía Giang Cận nói chậm rãi: "Thế mới nói, làm chuyện xấu thì đừng để lòi đuôi nhiều quá, càng không thể để người ta tóm được sơ hở."
Nhưng cô không biết, sơ sót này lại không phải bản thân Giang Cận làm lộ mà là đồng đội lợn của Thủy Hỏa chủ động lộ ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.