Không Hề Đáng Yêu

Chương 179: Chương 179




Chương 179 (ĐTN): Giang Nhược nghe giọng nói này hơi quen tai, vừa nhìn đã thấy là Tần Thư Nhiên
Đêm gần về khuya, Wechat Giang Nhược nhận được lời mời kết bạn từ Đỗ Thịnh Nghi.
Ảnh đại diện là hình sau gáy dưới bóng chiều tà.
Giang Nhược vừa thêm bạn, vừa cảm thấy kì lạ, chuyện công việc, có người phụ trách phòng làm việc cô ta theo sát, có vấn đề thì cô ta bàn bạc với nhân viên của mình là được, sao còn phải đích thân kết bạn WeChat với cô?
Bởi vì ngoài công việc, Giang Nhược chẳng có gì để nói với cô ta.
Nếu bảo Đỗ Thịnh Nghi có ý đồ quan hệ xã giao gì đó với cô thì đã đành, nhưng bọn họ vừa không cùng giới mà với lai lịch hiện tại của cô cũng không giúp được gì cho Đỗ Thịnh Nghi.
Giang Nhược xuất phát từ thói quen, sau khi thêm bạn, sẽ tiện thể xem thử trang cá nhân của đối phương.

Nhưng trang cá nhân của Đỗ Thịnh Nghi thiết lập thành chỉ được xem trong vòng ba ngày, ba ngày gần nhất không có động thái.
Đỗ Thịnh Nghi đã gửi tin nhắn cho cô: Giang tiểu thư, tôi định nhắc cô đừng quên buổi hẹn tối mai.
Giang Nhược trả lời chính phủ: Vâng, tối mai gặp.
Theo lý mà nói, cuộc trò chuyện lẽ ra phải kết thúc như thế, nhưng lại có tiếp theo.
Đỗ Thịnh Nghi: Đợt trước thấy bài thanh minh của phòng làm việc Tần Thư Nhiên, mới biết được Giang tiểu thư đã kết hôn, tôi tìm cô muộn thế này, không quấy rầy bọn cô chứ?
Nếu tiền đề đã biết cô kết hôn, cái "quấy rầy" này, tất nhiên là có hàm nghĩa sâu xa.
Giang Nhược vừa mới tắm rửa xong nằm lên giường chưa được bao lâu, Lục Hoài Thâm còn ở thư phòng, có cuộc họp trực tuyến cùng công ty nước ngoài.
Câu hỏi của Đỗ Thịnh Nghi làm Giang Nhược khó hiểu, cho dù thật sự quấy rầy, cô cũng sẽ không thể thật sự trả lời rằng: Vâng, chị đang quấy rầy chuyện tốt của vợ chồng chúng tôi.
Giang Nhược nhắn lại: Không sao, không phiền gì.

Đỗ Thịnh Nghi: Bọn cô muộn vậy còn chưa đi nghỉ à?
Từ dùng là "Bọn cô", không phải "cô", trong đây cũng đã bao hàm cả Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược nhớ tới lời Vương Chiêu từng nói với cô, Vương Chiêu không thích Đỗ Thịnh Nghi, bởi vì cảm thấy mục đích của cô ta không đơn thuần.

Giang Nhược sẽ không bày tỏ đánh giá yêu ghét với một người vốn không quá quen thân, nhưng trong tiệc khai trương DS hồi trước, bắt đầu từ lúc Đỗ Thịnh Nghi và cô trò chuyện với nhau, quả thực khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Giang Nhược: Sắp rồi.

Ngụ ý, cuộc trò chuyện này có thể kết thúc.
Đỗ Thịnh Nghi: Thế không làm phiền cô nữa.
Lúc sau lại bổ sung: Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy nói chuyện với cô rất hợp, sau lại phát hiện Giang tiểu thư làm việc khiến người ta yên tâm, hy vọng lần này hợp tác, cô có thể theo sát kiểm định toàn bộ quá trình.
Như lời Vương Chiêu nói, Giang Nhược cũng càng ngày càng nghi ngờ ý đồ của Đỗ Thịnh Nghi, lần đầu tiên gặp mặt vài câu tán gẫu ít ỏi kia, cũng xưng được là hợp chuyện à? Lại vô duyên vô cớ công nhận năng lực của cô như vậy, thật ra Vương Chiêu dốc lòng cho việc này còn hơn cô, bên phía bộ phận pháp vụ phần lớn thời gian đều là Vương Chiêu theo dõi sát sao.

Giang Nhược trăm nghìn lần vẫn nghĩ không hiểu, đem việc này kể với Vương Chiêu cũng không hay lắm, sợ Vương Chiêu cảm thấy tâm huyết và sự hi sinh của mình bị người ta xem nhẹ.

Giang Nhược thật lâu sau mới trả lời: Tất nhiên, đều phận sự của tôi, thật ra đa phần công việc đều là đồng nghiệp của tôi theo sát, có cô ấy ở đó, Đỗ tiểu thư cứ yên tâm.
Đỗ Thịnh Nghi hồi âm: Được, cũng cảm ơn Vương tiểu thư.
Bị Đỗ Thịnh Nghi ồn ào như thế, cơn buồn ngủ của Giang Nhược vơi đi hơn nửa, qua một lát, cô xuống tầng hâm nóng ít sữa bò để uống, nếu trước lúc ngủ mà còn tỉnh táo, cô quen uống một ít sữa bò, bất kể có thật sự hỗ trợ giấc ngủ hay không, cô chỉ muốn tác dụng tâm lí.
Lúc lên tầng, cửa thư phòng vẫn đóng chặt, Giang Nhược sợ anh vẫn đang họp trực tuyến, bèn không gõ cửa, lặng lẽ vặn mở cửa nhích đầu vào, đang định hỏi anh khi nào kết thúc, kết quả thấy anh không ở bàn sách, mà đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
Cô đang định đóng cửa lại, đột nhiên nghe anh nói với đầu kia điện thoại: "Bất kể cô có mục đích gì, một vừa hai phải thôi."
Động tác tay Giang Nhược làm được một nửa, dừng lại, bởi vì ngữ khí của Lục Hoài Thâm nghe có vẻ...!rất phức tạp.
Ngữ điệu rõ ràng đang bên bờ nổi giận, đã có hơi hướng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong giọng nói lại có một sự lạnh lùng đè nén cơn phẫn nộ, như kiểu đang nhẫn nại.
Giang Nhược nghĩ thầm, người nào chọc giận Lục Hoài Thâm mà có thể khiến anh nhịn được không phát cáu?
Giang Nhược dứt khoát quang minh chính đại thò nửa người vào, nhẹ nhàng gõ cửa, tỏ ý cô đang ở đây, vô tình bắt gặp anh nói chuyện điện thoại.
Lục Hoài Thâm xoay người nhìn cô, không biết bên kia lại nói gì đó, anh không thể nhịn được nữa, nói giọng lạnh lùng: "Tắt đây, cô tự giải quyết ổn thỏa đi."
Giang Nhược cũng không hỏi là ai, nói: "Em phải ngủ đây, anh làm xong sớm nhé."
Lục Hoài Thâm còn đang mặc áo sơmi quần tây, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt bởi cuộc điện thoại kia mang đến vẫn còn chưa tiêu tan, bảo cô ngủ trước.
Giang Nhược cũng không làm phiền anh, về phòng tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn treo tường ánh sáng lờ mờ, tự ngủ trước.
Thời điểm Lục Hoài Thâm về phòng, cô nửa ngủ nửa tỉnh, không nghe thấy âm thanh anh tắm rửa, anh vén chăn lên, trên người còn mang theo hơi ẩm ướt cùng mùi hương sữa tắm.
Phỏng chừng sợ làm ồn đến cô, tắm ở phòng bên cạnh rồi mới vào.
......
Chiều hôm sau Giang Nhược và Vương Chiêu đi đến nơi hẹn Đỗ Thịnh Nghi.

Vì khách sạn kia có yêu cầu về trang phục, trước tiên hai người mang đồ trang trọng đến công ty, trước lúc đi thì thay, hai người đều lái xe, mỗi người một xe theo nhau tới chỗ hẹn.
Khách sạn Đông Giang đã có lịch sử hơn một trăm năm, ban đầu chỉ tiếp đón nhân vật chính khách nổi tiếng, chỉ mở cửa cho tầng lớp thượng lưu, trải qua mấy lần tu sửa và cải cách, trở thành khách sạn sang trọng tích hợp nhà hàng và quán bar, tuy rằng nhóm đối tượng hướng đến là đại chúng, nhưng một vài nhà hàng cùng một số tầng nào đó vẫn thực hiện chế độ hội viên như cũ, chỉ mở cửa với nhóm người nhất định, dùng làm nơi hội họp và tụ tập.
Phong cách kiến trúc của khách sạn lấy yếu tố kiểu dáng châu Âu làm chủ, trang trí nội thất thứ nào thứ nấy đều xa hoa tinh tế, trên giếng trời giữa đại sảnh treo rủ xuống một đèn chùm pha lê khổng lồ, tiếng nhạc violon du dương không dứt, khách khứa qua lại vô số.
Lúc mới bước vào, Vương Chiêu thốt lên: "Đúng là chốn xa hoa trụy lạc."
Giang Nhược mặc một bộ váy liền thân lệch vai xẻ tà màu xanh thẫm, Vương Chiêu thì là một bộ váy yếm dài hở lưng màu đen.

Vương Chiêu cầm túi tài liệu, hai người được người ta dẫn lên phòng bao nhà hàng ở tầng 12.
Đi vào tầng 12, trong nhà hàng đều là nam nữ ăn mặc cầu kì, nghiễm nhiên là đẹp đẽ và trang trọng quá mức, Vương Chiêu nói: "Đỗ Thịnh Nghi này có phần tinh tế quá nhở, bàn hợp đồng ở đâu chẳng là bàn, chọn nơi thế này, đến lúc đó bọn mình kết toán tài vụ hay tự thanh toán đây? Để cô ta trả tiền, có vẻ công ty mình keo kiệt bủn xỉn, nhưng nếu bắt công ty chúng ta gánh vác, thật đúng là phô trương lãng phí, phòng bao ở đây giá cả không rẻ, chỉ khi đón tết nhà tôi tụ tập gia tộc mới đến một lần đấy!"
Kết quả cửa vừa mở ra, hai người đều sững sờ.
Tại đây không chỉ có Đỗ Thịnh Nghi, còn có một bàn cả trai lẫn gái.
Vương Chiêu ha ha một tiếng, dùng giọng chỉ có Giang Nhược có thể nghe thấy nói: "Xem ra không cần chúng ta nhọc lòng vấn đề thanh toán."
Giang Nhược đờ đẫn mà đáp: "Đúng vậy."
Bởi vì ngoài mấy vị đại lão lạ mặt nhưng trông có vẻ xuất thân không nhỏ, còn có một vị vung tay một cái đã có thể trả tiền.
Giang Cận.
Ánh mắt phức tạp của Giang Nhược nhìn về phía Đỗ Thịnh Nghi, mà Đỗ Thịnh Nghi đã chừa lại chỗ cho các cô trước, lúc này người phục vụ đưa các cô đến vị trí, thân thiết kéo ghế ra.
Khi ngồi xuống, Vương Chiêu nghiêng đầu nói nhỏ với Giang Nhược: "Cảnh này tôi mới thấy lần đầu."
Vương Chiêu từng cùng bộ phận quan hệ công chúng thậm chí là lãnh đạo đến tiệc xã giao, nhưng người trong bữa tiệc đều thuộc đối tượng hợp tác có thể phát triển, cùng thuộc một giới, mà tại đây ngoài Đỗ Thịnh Nghi là đối tượng hợp tác của bọn cô, còn có Giang Cận không biết ý đồ đến, những người khác về cơ bản đều là những tên tuổi đầu tư có tiếng trong giới truyền thông.
Đỗ Thịnh Nghi hôm nay tới, hẳn là ăn cơm cùng nhà đầu tư, gọi bọn cô qua, là muốn bàn chuyện hợp đồng đại diện, hoàn toàn chẳng suy xét, Giang Nhược cùng Vương Chiêu không cùng một giới với những người kia.
Bởi vậy, Vương Chiêu hoài nghi thành ý và ý đồ của Đỗ Thịnh Nghi, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đỗ Thịnh Nghi giới thiệu hai cô với người trên bàn tiệc, Giang Nhược và Vương Chiêu đều khách sáo chào hỏi người ta.
Có nhà đầu tư không biết ngọn nguồn giữa Giang Cận và Giang Nhược, thấy Giang Nhược xinh đẹp, liền lôi kéo làm quen nói: "Anh Giang không ngờ tới ăn bữa cơm cũng có thể gặp được cô gái cùng họ nhỉ? Đây thật đúng là duyên phận."
Giang Nhược kín đáo cười cười: "Quả là duyên phận.


Anh nói như thế, tôi phát hiện Giang tổng đây khá giống người anh họ không cùng huyết thống nhà tôi."
Ánh mắt Giang Cận lộ ra vẻ lạnh lẽo, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm cô mấy lần.
Sau đó ánh mắt ái muội của nhà đầu tư kia quét tới quét lui trên người cô, còn muốn uống rượu với cô.
Giang Nhược khước từ: "Ngại quá, tôi lái xe."
Nhà đầu tư kia rất xa xỉ: "Không sao, anh đưa em về, nếu không thì thuê tài xế lái thay cho em cũng được."
Giang Nhược thong dong cười cười: "Chồng tôi không thích tôi uống rượu lắm, cho nên..."
Nhà đầu tư kia sửng sốt một lát, theo bản năng nhìn lướt qua tay cô, rõ ràng không có nhẫn cưới, chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi, anh ta thấy nhiều rồi.
Anh ta lắc ly rượu, nói kiểu kì quái: "Đây là Giang tiểu thư chướng mắt bọn tôi, không chịu nể mặt thôi."
Họ Tiêu này, tuy rằng dáng vẻ cũng coi như đàng hoàng, nhưng bộ dạng nhị thế tổ hạ lưu cà lơ phất phơ, khiến người ta khá chán ghét.
(Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.

Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)
Trước kia Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm là hạ lưu, đó là tình thú, hạ lưu trong điệu bộ của người này mới đúng là hạ lưu.
Giang Nhược bị người ta gây khó dễ, các cô là do Đỗ Thịnh Nghi mời đến, Vương Chiêu thấy Đỗ Thịnh Nghi thản nhiên bất động, khóe miệng ngậm nụ cười nhẹ chỉ nghe không động tĩnh gì, lần lữa không định ra mặt giảng hòa.
Vương Chiêu giận sôi máu, vẻ nhiệt tình trên mặt tức khắc tiêu giảm không ít, chẳng qua vẫn định khách sáo, cô ấy hỏi Đỗ Thịnh Nghi: "Đỗ tiểu thư quen biết nhà đầu tư kia không? Tửu lượng Giang Nhược không tốt, chốc nữa còn phải lái xe."
Đây là biến tướng bảo Đỗ Thịnh Nghi nói lời kết, cô ấy không tin Đỗ Thịnh Nghi nghe không hiểu.
Bấy giờ Đỗ Thịnh Nghi mới buông ly rượu, nói: "Tiêu tổng, Giang tiểu thư đây, chính là Giang tiểu thư dính tin đồn với Thư Nhiên đợt trước, phòng làm việc của Thư Nhiên thanh minh rồi, Giang tiểu thư đã kết hôn."
Cô ta nhả chữ nhẹ nhàng từ tốn, tuy rằng đang cười, nhưng trong lời nói lại vẫn có sự lạnh nhạt thờ ơ.
Ngay lúc đó họ Tiêu mắng thầm trong lòng, con đàn bà chết tiệt, ai để ý mày kết hôn hay chưa, ly rượu này hắn đã rót xong, không uống chính là vứt bỏ thể diện của hắn.
Thấy Giang Nhược tuy không nể nang, nhưng cụp mắt xuống, thản nhiên kháng cự, cho người ta cảm giác xa cách tương đối rõ rệt.
Lúc ấy trong lòng gã đàn ông xì một tiếng giả bộ thanh cao, không cùng một giới, không bắt bí được cô, nhìn dáng vẻ cũng là người sẽ không làm chuyện đó, qua lại như thế cũng chẳng còn hứng thú gì với cô, Đỗ Thịnh Nghi đưa bậc thang, anh ta liền xuống theo.
"Vậy hay là ly này, Đỗ tiểu thư uống thay cô ấy."
Đỗ Thịnh Nghi không nói một lời đặt ly rượu trong tay xuống, đón ly rượu Tiêu tổng đưa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, còn hướng miệng ly xuống đất, không chừa một giọt.
Họ Tiêu cười hừ nói: "Đỗ tiểu thư là người dứt khoát."
Người khác phụ họa: "Có lúc nào cô ấy không dứt khoát?"
Đỗ Thịnh Nghi chỉ cười cười, coi như đáp lại.
Giang Nhược ngẫm nghĩ nói: "Đỗ tiểu thư, trường hợp hôm nay, hình như chúng ta cũng không thích hợp bàn hợp đồng, hay là đổi ngày khác?"
Đỗ Thịnh Nghi chau mày không dễ nhìn ra, khẽ nói: "Thật ngại quá, gần đây lịch trình của tôi khá bận, hôm nay mới từ nơi khác kết thúc tuyên truyền về, kế tiếp lịch trình cũng rất dày, tôi nghĩ hợp đồng đã tồn đọng một thời gian rồi, vừa vặn đêm nay ăn cơm cùng nhà đầu tư bộ phim tiếp theo, cho nên mới gọi các cô, thuận tiện ký hợp đồng luôn, để tránh chậm trễ thời gian của mọi người.


Nếu tạo thành bối rối cho các cô, thật sự ngại quá."
Đỗ Thịnh Nghi nói chuyện luôn cho người ta cảm giác không đón ý nói hùa không hạ thấp bản thân, dùng cách nói của Vương Chiêu là, thân ở hồng trần, lại không vướng bụi trần.
Người như vậy, trong làng giải trí quả thật là một dòng nước trong.
Đã nói đến mức ấy rồi, Giang Nhược nói tiếp thế nào cho được.
Vương Chiêu nói: "Thế hay là bây giờ Đỗ tiểu thư xem hợp đồng trước?"
"Được." Đỗ Thịnh Nghi lời ít ý nhiều, dáng vẻ dễ nói chuyện.
Đỗ Thịnh Nghi mặc một chiếc váy sơ mi sáng màu cổ chữ V xẻ sâu, tóc dài buộc chỉnh tề thành đuôi ngựa thấp, trên trán có một chút tóc mái, môi đỏ mày ngài, có nét phong tình không lộ liễu.
Bất kể ai nhìn vào, đều biết là người có chuyện xưa, quanh người cô ta luôn có hơi thở trầm lặng cô quạnh, đặc biệt là thời điểm yên lặng nhìn bạn, như là đang nghe bạn nói chuyện, nhưng lại như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Đỗ Thịnh Nghi cầm hợp đồng lật giở, tốc độ cực nhanh, căn bản chẳng nhìn kỹ, chỉ hỏi: "Nội dung là những gì trước đây đã thỏa thuận với phòng làm việc hả?"
Vương Chiêu nói vâng.
Đỗ Thịnh Nghi không nói hai lời, trực tiếp lấy bút kí tên, xong rồi nói: "Kế tiếp nên làm theo quy trình nào, bọn cô cứ theo là được."
Vương Chiêu và Giang Nhược nhìn nhau, quả thật là người dứt khoát.
Giang Nhược nghĩ thầm, rốt cuộc là cô ta tin tưởng phòng làm việc, hay vốn chẳng để tâm việc này? Không sợ DS làm gian dối, bên trong có điều khoản không bình đẳng?
Đỗ Thịnh Nghi gập tài liệu đưa cho Vương Chiêu: "Hợp đồng tôi kí rồi, làm phiền nể mặt tôi, ăn xong bữa cơm hãy đi, mấy vị này đều là nhân vật mấu chốt quyết định bộ phim sau của tôi."
Cô ta nói như vậy, lại khiến Giang Nhược lật ngược suy nghĩ của mình, không để tâm sự nghiệp, sao có thể tham dự bữa tiệc như vậy?
Nói ngắn gọn tóm lại, Đỗ Thịnh Nghi là người không thể đoán thấu.
Vương Chiêu cùng Giang Nhược đồng ý ăn cơm xong mới đi, vừa ngồi xuống một lát đã rời đi, đúng là không nể mặt Đỗ Thịnh Nghi.
Vương Chiêu thì không sao hết, hợp đồng tới tay, ăn bữa cơm thì đã sao? Hợp đồng này chính là định tâm hoàn của cô ấy, việc thăng chức chung quy có chỗ trông cậy rồi, tâm trạng cô ấy không tồi, cũng đồng ý luôn.
Trong bàn tiệc chỉ cần có phụ nữ, bất kể dáng dấp như thế nào, luôn có vài người đàn ông nóng lòng muốn thử chòng ghẹo mấy lần, nếu ngoại hình không tồi, tâm tư nghiêng ngả thì bắt đầu ùn ùn không dứt, đặc biệt những người đàn ông này đa phần đều là tay lão luyện thích chơi trò trăng hoa.
Ép rượu là bước đầu tiên đưa lên giường, không đến lượt ngủ cùng hoặc vướng mối quan hệ nào đó không thể đưa lên giường, ngoài miệng sàm sỡ mấy câu dường như cũng có thể tỏ rõ oai phong đàn ông trước mặt người đồng giới.

Thói hư tật xấu tận trong xương cốt của đàn ông lưu truyền lại qua hàng trăm nghìn năm.
Giang Nhược qua rồi, Vương Chiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi, không phải khách hàng của cô ấy, cô ấy cũng chẳng có tâm tư lựa ý hùa theo, chỉ dùng đồ uống qua loa lấy lệ với những người này.
Chưa được bao lâu, phòng bao lại có một người tới, tiến vào liền nói: "Các vị, ngại quá, tới muộn rồi, lịch trình trước kéo dài thêm một lúc mới kết thúc."
Giang Nhược nghe giọng nói này hơi quen tai, vừa nhìn đã thấy là Tần Thư Nhiên.
Giọng Đỗ Thịnh Nghi đã vang lên bên tai: "Lúc trước quên nói, nam chính bộ phim tiếp theo tạm định là Tần Thư Nhiên, cho nên cậu ta cũng sẽ tới.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.