Không Hề Đáng Yêu

Chương 185: 185: Có Phải Chỗ Nào Có Vấn Đề Nên Mới Không Mang Thai Được Chứ Gì




Lần này Lục Thậm Cảnh cách mấy năm mới trở về, Lục Chung Nam lấy thái độ cương quyết của người làm chủ nhà, yêu cầu toàn bộ thành viên trong gia đình tham dự, bởi vậy trước 7 giờ 40 theo quy định, người đã đến đông đủ, đồ ăn cũng lục tục lên bàn.

Thường Uyển ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi bên cạnh con trai mình, thoạt nhìn đặc biệt giống một con gà mái kiêu ngạo, trường kỳ chịu đựng sự chèn ép của Lục Hoài Thâm, rốt cuộc hiện tại đã có triển vọng.

Mà Lục Thậm Cảnh chính là con gà con làm bà ta tự hào.

Con cô cả Lục Vĩ Vân có công chuyện không tới, thế nên bà đưa cháu ngoại mình đến, trẻ con đói sớm, Lục Vĩ Vân bón cơm cho nó trước, thời điểm người lớn ăn cơm, nó bèn tự rời bàn đi chơi, vòng tới bên Lục Thậm Cảnh, thấy chỗ anh ta ngồi là xe lăn, mở to đôi mắt tò mò, đứng ở bên cạnh nhìn trái ngó phải.

Thân hình bạn nhỏ thấp bé, đứng đằng sau ghế không ai thấy nó, mọi người cũng chỉ nghe được tiếng dò hỏi non nớt: "Cậu hai, chân cậu què mất rồi, có phải đau lắm không?"
Tên mụ đứa bé là Thập Thất, vừa đầy ba tuổi, từ lúc sinh ra chưa từng gặp Lục Thậm Cảnh, vừa rồi Lục Vĩ Vân dạy nó cách xưng hô thế mà nó lại nhớ được.

Giọng Thập Thất trong trẻo, trên bàn tiệc tuy rằng ai nấy đều trò chuyện với nhau, nhưng âm thanh đều không lớn, giọng trẻ con liền có vẻ lanh lảnh cực kì.

Trẻ con ba tuổi vẫn đơn thuần vô cùng, tâm tư căn bản chẳng cách nào so được với người trưởng thành, kỳ thật nó cũng chỉ xuất phát từ quan tâm mới hỏi như vậy, đợt trước chân ông nội nó bị thương ngồi xe lăn, bà nội hỏi nó: Ông nội què chân, sau này cháu có chăm sóc ông không?
Bởi vậy trong đầu một đứa trẻ cực ít trải nghiệm đã hình thành một nhận thức: Ngồi xe lăn là què chân, chân què sẽ rất đau, ông nội còn đau đến mức không ngủ được cơ mà.

Mà lời trẻ con không kiêng kị này giống như một lưỡi dao sắc bén, vững chuẩn tàn nhẫn chọc trúng chỗ đau của Thường Uyển.

Con trai bà ta ưu tú như thế, sao có thể bị người ta nói thành người què chứ?

Lúc ấy bà ta đã giận tím mặt, mắng té tát đứa bé: "Mày nói linh tinh cái gì đấy, cái gì mà què với không què!" Nói xong còn gắng sức kéo Lục Vĩ Vân vào: "Nhà các cô dạy trẻ con kiểu gì đấy? Mở mồm toàn câu vô giáo dục.

"
Nguyên nhân cảm xúc bà ta mất khống chế là bà ta biết rõ một đạo lý, Lục Chung Nam sẽ không đem gia nghiệp giao vào tay một người què.

Nhưng chân Lục Thậm Cảnh có khả năng khôi phục, trải qua phục hồi chức năng, hiện tại anh ta đã có thể đi vài bước, cứ tiếp tục thế, khôi phục tình trạng sức khỏe là chuyện ngày một ngày hai.

Lục Vĩ Vân cũng cảm thấy trẻ con nói thẳng toẹt, đang định dùng lời đúng đắn giải thích cho cháu ngoại, cậu hai sẽ khỏe lên, kết quả vừa nghe thấy câu mắng mỏ nanh nọc của Thường Uyển, nhất thời đầu óc Lục Vĩ Vân trống rỗng, cơn giận xông thẳng đỉnh đầu.

Mà hình dáng đôi mắt xếch hung dữ của Thường Uyển vốn đã đáng sợ, Thập Thất lại bị bà ta quát như vậy, cả người đều ngơ ngác, sợ tới mức muốn khóc mà không dám, nước mắt chứa chan, lã chã chực khóc, cơ thể nhỏ bé run lên từng cơn, bất lực nhìn xung quanh, dáng vẻ khiến người ta hết sức thương xót.

Kết quả Lục Vĩ Vân ngồi cạnh anh trai cùng mẹ Lục Thừa Vân, cách bên này hơi xa, thân thể bé xíu của Thập Thất bị ghế chắn, chẳng nhìn thấy gì.

Trước khi Lục Vĩ Vân phát cáu, đã đứng lên tìm cháu ngoại, gọi một tiếng: "Thập Thất?"
Thập Thất tức khắc nước mắt rơi ào ào, kêu oa oa: "Bà ngoại! "
Cả phòng liền tràn ngập tiếng khóc òa uất ức của đứa trẻ.

Đương sự Lục Thậm Cảnh cũng chẳng để bụng lời này, chẳng ngờ mẹ anh ta phản ứng kịch liệt vậy, nhíu mày nói: "Nó bé thế, đồng ngôn vô kị, đều là lời vô tâm.

"

Lục Chung Nam cũng quát mắng bà ta, bảo bà ta chuyện bé xé ra to, nhỏ mọn quá thể.

Lục Chung Nam nói bà ta thế vẫn là nhẹ, trò hay còn ở phía sau, con người Lục Vĩ Vân cũng không phải là dễ chọc, đi vài bước qua bế cháu ngoại lên, mặt không biểu cảm cao cao tại thượng nhìn sang Thường Uyển, từng chữ lạnh băng nghiêm túc: "Thường Uyển chị đâu chỉ nhỏ mọn, để bụng lời nói không ác ý của đứa trẻ, chị quát nạt nó cái gì? Nó nói còn chưa lưu loát kia kìa.

Thập Thất mở miệng còn biết gọi một tiếng cậu hai, luận về giáo dưỡng, chị còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!"
Khi ấy mặt Thường Uyển đã trắng bệch, đứng lên phản bác ngay: "Cô đừng có thấy nó nhỏ, tầm tuổi nó, thứ nên hiểu đều đã hiểu cả!"
Trong nhất thời, cuộc tranh cãi và khuyên giải của người lớn, tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ, ngập tràn cả phòng.

Lục Chung Nam mắt thấy bữa tiệc gia đình đang yên đang lành, trở nên chướng khí mù mịt, tức đến mức bệnh cao huyết áp cũng sắp tái phát, "Câm miệng hết cho tôi!" Nói rồi nhìn về phía Thường Uyển, nghiêm giọng: "Bữa cơm đón gió tẩy trần cho con chị, tí việc con con, nâng cao quan điểm cái gì, bữa này chị định ăn không?"
Lục Hoài Thâm ngồi ngay cạnh Lục Chung Nam, từ đầu chí cuối chưa đệm một từ, chỉ có ngay lúc này đây, mới thong thả khuyên ông cụ xin bơn bớt giận, cần gì thế đâu?
Lục Chung Nam biết anh hư tình giả ý, Thường Uyển nhận thua nó chắc chắn vui hơn ai hết, nhưng ông cụ cũng chẳng vạch trần, chỉ lườm anh một cái.

Sắc mặt Thường Uyển khó coi đến cực điểm.

Lục Vĩ Vân chẳng buồn chấp nhặt với bà ta, "Nếu không phải hôm nay là tiệc gia đình, tôi nhất định sẽ luận đến cùng với chị trắng đen đúng sai.

"
Có người cảm thấy Thường Uyển cũng là bao che con quá, tâm tư mẫn cảm, mới nhất thời mất não.


Thẩm phán Lục là người có thể chọc đến sao? Một cái miệng có thể nói người ta đến mức không còn chốn dung thân.

Thường Uyển bình tĩnh trở lại, cũng biết mình khơi mào rắc rối, lúc này hòa nhã biện giải cho bản thân: "Là chị kích động quá, yêu con nên nóng lòng, tất nhiên không hi vọng người khác nói nó không tốt, chân nó ấy mà, bác sĩ đều bảo có thể tốt lên, nên chị sợ nghe thấy người khác nói chân nó thế này thế kia! "
Bấy giờ, đa số mọi người đã bắt đầu thông cảm với bà ta, không ngừng nói an ủi: Bác sĩ nói có thể tốt là có thể tốt, chị phải bình tâm, đừng lo lắng quá độ.

Nhưng Lục Thậm Cảnh khi ấy vẫn chẳng nói gì.

Nói thật, mẹ anh ta làm anh ta mất mặt mấy lần.

Lục Hoài Thâm nhìn Thường Uyển tiếp tục diễn kế bán thảm, khinh thường hừ một tiếng.

Lục Chung Nam trợn mắt nhìn thằng cháu: "Anh chú ý một tí!"
Mày xem kịch thì cứ việc xem kịch, đừng có chê to chuyện một cách rõ ràng quá thế được không? Ông nội mày còn ngồi ngay cạnh mày đây, cái thằng đốn mạt!
Cảnh nhạc đệm này cứ như thế bị khỏa lấp, chỉ có Thập Thất vẫn còn chìm đắm trong kinh hãi, ngả vào lòng Lục Vĩ Vân rầm rì quệt nước mắt.

Lúc sau Lục Gia Lạc không đành lòng, đi qua bế Thập Thất đùa, nó tuổi còn nhỏ tính cách lại cởi mở, trêu đùa Thập Thất, thằng nhóc liền giang đôi tay về phía nó.

Lục Gia Lạc cho Thập Thất ngồi trên đùi mình, lấy di động ra mở phim hoạt hình cho nó xem.

Thập Thất xem đến mê mẩn, hai tay nhỏ đặt trên tay Lục Gia Lạc vô thức nhéo nhẹ, Giang Nhược ngồi ở bên cạnh, thấy tay thằng bé vừa ngắn lại vừa nhỏ, mũm mĩm hồng hào, nhịn không được nắm lấy tay nó lắc lắc.

Thập Thất phát hiện, nghiêng đầu nhìn cô, xấu hổ dùng tay kia sờ sờ tóc xoăn của mình, che đôi mắt cười cười: "Hì hì! "

Quý Lan Chỉ nhận ra Giang Nhược rất thích trẻ con, muốn hỏi một chút khi nào cô định có con, lời nói đến bên miệng, bỗng cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, lại nuốt vào bụng.

Đừng can thiệp cuộc sống người khác, chuyện không nên hỏi thì hỏi ít thôi, đạo lý này Quý Lan Chỉ hiểu, nhưng không có nghĩa mỗi người đều hiểu.

Thường Uyển thấy Giang Nhược chơi cùng đứa bé, lập tức hỏi ngay: "Giang Nhược, bọn con dự định khi nào có con thế?"
Giang Nhược đột nhiên bị điểm danh không kịp phòng bị, ngẩng đầu ngẩn người giây lát, hơi thẹn, qua khóe mắt, vậy mà Lục Hoài Thâm cũng đang nhìn cô, chờ đáp án.

Giang Nhược nghĩ ngợi rồi nói: "Dính thì có thôi ạ.

"
Nói xong cảm thấy gương mặt nóng quá.

Lời Giang Nhược vốn chỉ có ý qua loa lấy lệ, cô không thể nói trước mặt những người này, trước mắt không muốn có con lắm, Lục Chung Nam còn ở đây, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Kia chẳng qua là một đáp án bảo thủ.

Kết quả Thường Uyển lại túm chặt vấn đề tiếp tục hỏi: "Thời gian bọn con kết hôn cũng không ngắn, sau khi con về nước hai đứa cũng sống chung khá lâu, sao vẫn chưa có thai nhỉ?"
Ngụ ý, không cần nói cũng hiểu —— Có phải là chỗ nào có vấn đề, cho nên con mới không mang thai được chứ gì?
Lúc ấy Lục Hoài Thâm quăng ánh mắt hình viên đạn qua, nghiêm mặt nhìn sang bà ta, "Đây không phải là muốn chọn ngày lành sao, lại chẳng cần phải đẻ vội đẻ vàng, bà tưởng chuẩn bị mang thai không cần thời gian?"
Ngữ khí nhàn tản, nhưng cảm giác man mát lan tràn tứ phía.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.