Giang Nhược chỉ cười tỏ vẻ có thể hiểu.
Liễu Minh lo lắng cô sẽ để bụng, nói: "Những chuyện đó đều từ đời nảo đời nào rồi, cháu cũng biết mà, đứng trước lợi ích không có bạn bè hoặc kẻ thù vĩnh viễn."
Liễu Minh nhìn cô, vẻ tươi cười miên man, chứa đầy thâm ý, không nói tỉ mỉ.
Giang Nhược cảm thấy Liễu Minh muốn để cô hiểu rõ cái gì đây.
Hôm nay là bạn, mai kia là địch.
Là chỉ Lục Hoài Thâm cùng Giang Vị Minh trong quá khứ, hay chỉ Lục Hoài Thâm với cô ở hiện tại?
Giang Nhược cười cười không nói chuyện, xoay người đi về chỗ xe.
Đi vài bước cô dừng lại nghĩ thử, lại quay đầu hỏi Liễu Minh: "Chú Minh, trước khi Lục Hoài Thâm và cháu kết hôn, có phải ông nội đã bàn một số điều kiện cháu không hề biết với Lục Hoài Thâm không?"
Liễu Minh lẳng lặng nghe xong, trên mặt không mảy may dao động, lắc đầu với vẻ thành khẩn: "Cái này thì không biết nữa, khi ông nội cháu gặp Lục tiên sinh, ngoài hai người bọn họ, không cho người ngoài có mặt, cho nên điều cháu nói, chú cũng chưa từng được biết."
Giang Nhược giật nhẹ khóe miệng, "Vậy không có chuyện gì nữa rồi."
Tất nhiên Giang Nhược biết lời chú Minh nói không phải thật, ông ấy là thân tín của ông nội, ngày trước ngay cả nội dung di chúc cũng chỉ có một mình ông ấy biết, chẳng qua ông ấy cho cô bậc thang đi xuống, ám chỉ rằng cô hỏi lại nhiều lần cũng chỉ là câu trả lời này, nên không cần truy hỏi vô nghĩa nữa.
Cô cũng từng hỏi qua ông nội, lúc trước rốt cuộc đã làm gì để bắt Lục Hoài Thâm kết hôn với cô.
Lúc ấy cô đã hậu tri hậu giác, Lục Hoài Thâm vốn chẳng phải người dễ bị uy hiếp, bởi vậy mức độ kết oán mới sâu đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng khi đó ông nội nổi trận lôi đình, ôm hết trách nhiệm, chỉ bảo cô không cần hỏi nhiều.
Nhưng càng nói năng thận trọng giấu giếm cô, thì cũng gián tiếp chứng tỏ bên trong có ẩn tình.
Khi mối quan hệ giữa Lục Hoài Thâm và cô còn mẫn cảm, không thể đụng vào những đề tài này, cứ châm ngòi là cháy ngay, hiện tại thì cô cho rằng Lục Hoài Thâm sẽ chẳng bao giờ nói thật với cô.
Có một sự lựa chọn rất thú vị, là bằng lòng sống trong lời nói dối, hay nhìn rõ sự thật? Vế trước là lừa mình dối người nhưng không có gì sầu lo, vế sau có thể giữ tỉnh táo, nhưng cần chấp nhận nỗi thống khổ mà chân tướng mang đến.
Giang Nhược ngồi vào xe, nhìn về phía sân, Liễu Minh đang cầm kéo tự cắt lá tỉa cành cho cây hoa của ông ấy.
Giang Nhược rời đi không lâu, Liễu Minh buông dụng cụ trong tay, tháo bao tay, lên tầng.
Ông ấy căn đúng giờ lên, Giang Khải Ứng mới ngủ trưa dậy, ngồi ở trên giường lau cặp kính của ông ấy đặt ở đầu giường.
Liễu Minh đẩy cửa tiến vào, ông ấy ngước mắt lên nhìn người tới, "Đi rồi?"
"Đã đi được một lúc." Liễu Minh trở tay đóng cửa lại.
Giang Khải Ứng đeo kính ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, Liễu Minh qua nói cho ông ấy biết điều Giang Nhược hỏi lúc gần đi.
Giang Khải Ứng thở dài lại khẽ hừ một tiếng, "Xì."
"Chuyện này gác ở trong lòng con bé đủ lâu rồi, cũng không biết nguyên nhân gì, hôm nay không nhịn được lại hỏi.
Không có đáp án, nó chẳng thể buông xuống." Liễu Minh quá hiểu Giang Nhược, sau khi Giang Nhược trở lại nhà họ Giang, thời gian sống cùng ông ấy lâu hơn bất kì người nào nhà họ Giang.
"Tất nhiên là nó không có được đáp án từ chỗ Lục Hoài Thâm, lại biết tôi không chịu mở miệng, cho nên mới chuyển ý đồ sang anh." Giang Khải Ứng một lời trúng đích, "Nó còn hỏi anh cái gì nữa?"
"Hỏi một ít chuyện ngày trước của Lục Hoài Thâm và chị nó, hỏi bọn họ làm sao quen nhau."
Giang Khải Ứng gỡ kính mắt xuống, bóp nhẹ ấn đường, như không thể bớt lo.
Liễu Minh khẽ khuyên: "Nếu không thì nói chuyện này cho con bé biết, cho dứt mối tâm nguyện của nó."
Giang Khải Ứng nhíu mày, suy tính một chốc, nói: "Trước kia không cho biết là sợ nó áy náy trong lòng, người làm việc lớn, trong lòng bắt buộc phải có tinh thần, một khi áy náy lên, tinh thần gì cũng hết sạch.
Bây giờ...! động lòng rồi đấy, càng sợ nó nửa đường rút lui, trước mặt vẫn là một con sói, nếu hết sức lực, còn không phải tự nguyện cho người ta lột da?"
Liễu Minh không dám phản bác, chỉ khéo léo nói ra cách nghĩ của mình, "Làm khó bác phải suy xét vì đại tiểu thư, chỉ sợ ngày sau con bé biết chân tướng nhưng rễ tình đâm sâu rồi, ngược lại sẽ oán giận bác."
"Thế anh tưởng vì sao Lục Hoài Thâm không cho con bé biết?" Giang Khải Ứng lạnh lùng hừ một tiếng, nói khinh thường: "Nó không phải một đống tâm địa gian giảo chắc, đang ngấm ngầm mưu tính cái gì."
Liễu Minh nghẹn lời.
"Nếu mà Giang Nhược đã biết, không chừng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó, hiện tại con bé còn phải dựa nó, một mình không lật đổ được Giang Vị Minh."
Liễu Minh mắt thấy biểu cảm Giang Khải Ứng khi nói chuyện trở nên tang thương, vẻ đau xót thoáng hiện giữa chân mày.
Người mình nuôi dưỡng như con trai cắn ngược một miếng, nhắc lại cái tên kia đã là kẻ thù cả tên lẫn họ, còn mang dòng họ mình, sao có thể không đau lòng.
Nhưng Liễu Minh cảm thấy, khổ nhất vẫn là Giang Nhược.
**
Giang Nhược giữa trưa mới vừa ăn xong bữa, đã nhận được điện thoại từ văn phòng giám đốc điều hành DS, là Châu Trí Nhã gọi tới, thông báo việc thứ hai tuần sau cô quay lại làm việc.
Trong ngôn từ còn nhắc đến một cách không hề che đậy, Gisele lựa chọn không đếm xỉa gì thư từ chức của cô trước đây, thậm chí tự mình gỡ tội cho cô, dù rằng việc Đỗ Thịnh Nghi đã bụi trần lắng đọng, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định cho công ty, thật ra Gisele chống đỡ vô vàn áp lực...
Dẫu sao mỗi câu mỗi chữ, đều biểu đạt sự bất mãn đối với kết quả xử lí cuối cùng.
Con người Châu Trí Nhã cũng rất bản lĩnh, cứ dùng giọng điệu chính nghĩa mà có thể nói ra được những lời chua chát, có cảm giác chính nghĩa của người bảo vệ đạo đức.
Giang Nhược nói không cần suy xét thêm: "Vậy phiền chị chuyển lời tới giám đốc, thư từ chức của tôi vẫn giữ lời."
Nếu đã nói Gisele đã chịu áp lực để giữ lại cô, nếu kế tiếp giá trị lợi dụng của cô không theo kịp, chẳng phải sẽ làm chị ta thất vọng? Đến lúc đó giống con thú bông bị chơi chán, thời điểm bị động chờ người ta đá văng đi, cô phải tự xử thế nào?
"Giang Nhược, cô nghiêm túc hả?" Lời này rõ ràng là đang rẽ vào một góc mắng cô không thức thời.
"Làm phiền."
Châu Trí Nhã tạm dừng trong chốc lát, nói: "G hiện có việc không ở công ty, gặp chị ấy tôi sẽ chuyển lời thay cô."
......
Đêm nay Lục Hoài Thâm vẫn gần khuya mới đến, Giang Nhược tựa vào đầu giường đọc sách liên quan đến thai kì, đọc mà mơ màng sắp ngủ, cửa phòng ngủ lạch cạch một tiếng, Giang Nhược đột nhiên bừng tỉnh, trở tay kéo ngay ngăn kéo tủ đầu giường nhét sách vào.
Lục Hoài Thâm nhìn thoáng trên giường trước, thấy cô nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, anh nhếch mày: "Đang đợi anh?"
"Có đâu, không ngủ được đang chơi di động." Giang Nhược trả lời nhanh quá, trái lại có hiềm nghi lạy ông tôi ở bụi này.
Lục Hoài Thâm liếc cô một cái, đi thay quần áo, giọng vọng ra từ phòng để quần áo, "Tối mai em có dự định gì không?"
Giang Nhược do dự một chút, vẫn đáp thành thật: "Không, làm sao?"
"Ngày mai bố Hạ Tông Minh sinh nhật, đi cùng anh?"
Giang Nhược hồi hộp trong lòng, sống lưng không kìm được thẳng tưng, "Hẳn là rất đông người nhở?"
Lục Hoài Thâm nói: "Không có mấy người, nghe nói chỉ tụ tập một số người quan hệ tốt, tiệc tối riêng tư."
Giang Nhược lần lữa chưa hồi đáp, đến lúc đó kiểu gì cũng có người không biết quan hệ của bọn họ, nếu đưa cô đi, anh sẽ giới thiệu thế nào?
Lục Hoài Thâm không nghe được câu trả lời, cũng không hỏi lại, c ởi quần áo rồi đi tắm luôn.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lục Hoài Thâm bảo tài xế đưa tới một chiếc váy cùng một đôi giày, còn có một bộ trang sức, ý tứ không nói cũng hiểu.
Tài xế đã rất quen Giang Nhược, hơn bốn mươi tuổi, hơi phát tướng, gương mặt trông dễ gần, cười nói: "Lục tổng bảo tôi chờ cô, đưa người đến công ty, buổi tối cùng nhau đi qua đó."
Nói xong liền chờ trong xe ở dưới nhà.
Khi Lục Hoài Thâm sắp tan làm, Giang Nhược vừa vặn đến dưới tòa nhà công ty, cô mặc lễ phục không tiện, dứt khoát chỉ chờ trong xe.
Chẳng mấy chốc, Lục Hoài Thâm xuống dưới, mở cửa xe bên kia, lúc anh bước vào, đôi mắt đảo qua đảo lại trên người cô, cười nhẹ phát biểu bình luận: "Không tồi."
Giang Nhược giả vờ không hiểu: "Cái gì không tồi?"
"Mắt chọn váy của anh không tồi."
"Chỉ váy không tồi?"
"Mắt chọn người của anh càng không tồi."
**
Tiệc sinh nhật của bố Hạ Tông Minh ở một sơn trang, chiếm vị trí tuyệt hảo trong khu thắng cảnh du lịch, mười mấy phút lên núi là tới.
Bảo muốn tổ chức sinh nhật khiêm tốn, tuy hình thức không tính là xa xỉ vô độ, nhưng cũng tuyệt đối không phải "không có mấy người như theo lời Lục Hoài Thâm, bao cả một sảnh tiệc tối trong sơn trang, bên ngoài siêu xe xếp lần lượt hàng dãy, khiêm tốn xa hoa mỗi người mỗi vẻ.
Dù sao Giang Nhược nhận ra chiếc xe thể thao trắng nhất tạo hình phô trương nhất chính là của Hạ Tông Minh.
Hạ Tông Minh đích thân ra đón người, thấy Lục Hoài Thâm thật sự đưa Giang Nhược đến, kéo dài giọng "yo" một tiếng nghênh ngang tiến lên, "Em gái Tiểu Giang, thật là lâu rồi không gặp."
Gọi tiếng "em gái Tiểu Giang" mới thực sự cợt nhả làm sao..