Không Hề Đáng Yêu

Chương 220: 220: Không Biết Xấu Hổ Tự Biên Tự Diễn




Lục Hoài Thâm đi vào trong được vài bước, xoay người thấy Giang Nhược đứng ở nơi xa ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh, đằng sau thân hình mảnh khảnh là sắc màu sặc sỡ hỗn loạn ngợp trời, anh bởi vậy chợt rung động, nhưng nội dung trong điện thoại lại làm anh giận tím mặt.
Anh dùng tay ra hiệu với cô, ý bảo cô đứng đó đừng đi đâu, chờ anh một chút.
Xong thì quay người mặt hướng vào trong, thần sắc u ám khó hiểu, "Tiếp tục nói."
Bùi Thiệu tiếp tục nội dung vừa rồi chưa xong.
Lục Hoài Thâm vẫn nghe, môi mỏng mím chặt, tay chống eo, thỉnh thoảng xoay người xác nhận Giang Nhược có còn đợi ở bên kia hay không.
"Thông báo cho bộ phận PR chưa?"
Ngữ khí của Bùi Thiệu nghiêm túc, "Thông báo rồi."
"Bảo Chung Tình đích thân ra mặt, cô ấy có giao tình không tồi với không ít nhà truyền thông, bảo cô ấy tất phải đè x uống trước khi dư luận lên men, điều tra rõ ai đang ngấm ngầm giở trò nữa, bảo cô ấy có tiến triển thì tự mình thông báo với tôi."
Rất nhiều công ty đều thuê ngoài công ty PR để xử lý các nghiệp vụ quan hệ công chúng cho mình, nhưng các công ty lớn như Bác Lục và DS, cơ bản đều có đoàn đội PR chuyên nghiệp riêng, không chỉ dày công trau dồi năng lực hạng nhất, mạng quan hệ còn đan xen chằng chịt.
"Không cần anh nói, giám đốc Chung đã đang liên hệ với người ta rồi."
Lục Hoài Thâm khẽ nhướng mày: "Nói với cô ấy, xử lý tốt sẽ thêm tiền thưởng."
Theo sau lại dặn dò vài câu mới tắt điện thoại.
Quay người lại, pháo hoa đang ngừng, hành lang vắng vẻ.
Lục Hoài Thâm đi dọc theo hành lang ra ngoài, rời đại sảnh, ánh sáng ban đêm mờ mịt, thảm cỏ to như vậy dựa cả vào đèn âm đất cùng cột đèn chiếu sáng, con đường đá cuội thông đi khắp ngả, bốn phía tản mát mấy cái đình nhỏ.
Giang Nhược ngồi trong một cái đình trống trải gần đấy, đang cúi đầu chơi minigame triệt tiêu giết thời gian.
(minigame triệt tiêu: kiểu như mấy trò picachu, candy crush saga, kim cương...!đấy các bác)
Ánh sáng trong đình sáng sủa hơn xung quanh, ánh đèn đổ xuống bao trùm lấy cô, đêm đầu thu tiết trời vốn vẫn ấm nhưng đã có vẻ man mát, hiện tại còn đang nổi gió, cô trần hai cánh tay ngồi ở kia, trông đã thấy lạnh.
Lục Hoài Thâm đi qua, Giang Nhược chú ý tới bóng đen trước mặt chắn mất ánh sáng, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít mũi một cái: "Chờ em chơi qua cửa này đã."
Lục Hoài Thâm: "...!chơi trò gì?"
"Minigame trí tuệ." Giang Nhược chuyên chú nhìn màn hình di động.
Lục Hoài Thâm cởi áo vest bảo cô mặc vào, Giang Nhược bảo chờ tí nữa.
Lục Hoài Thâm trực tiếp khoác áo lên lưng cô, nói dí dỏm: "Người khác đều chơi trò chém giết, em lại chơi trò triệt tiêu."
"Em là người ôn hòa thế này, không thích hợp trò chơi bạo lực." Tất nhiên Giang Nhược sẽ chẳng thừa nhận là vì bản thân không thao tác được.
Trên quần áo còn vương nhiệt độ, cánh tay cùng vai lưng nháy mắt được hơi ấm bao bọc, Giang Nhược thoải mái khẽ rụt cổ.
Lục Hoài Thâm nói: "Đêm nay cứ ở đây đi, Hạ Tông Minh đã sắp xếp một căn phòng suối nước nóng rồi."
"Phòng suối nước nóng?" Chẳng hiểu sao Giang Nhược giật giật khóe môi, tên phòng nghe có vẻ rất nội hàm.
Lục Hoài Thâm vân vê eo cô, giọng điệu mờ ám như cười như không: "Nghĩ gì đấy?"
Giang Nhược nín cười.
Trò chơi qua cửa thất bại, Giang Nhược tức mình gỡ luôn trò chơi.
Lục Hoài Thâm trêu cô: "Xem ra người ôn hòa như em, căn bản không thích hợp chơi trò chơi."

Giang Nhược thẹn quá hóa giận lườm anh.
Sơn trang chiếm giữ vùng đất mênh mông, bên trong có mấy nhánh của dòng suối, men theo sườn núi thoai thoải ở ven suối xây một số phòng suối nước nóng đơn lập, chỉ là suối nước nóng không phải tự nhiên mà hoàn toàn làm nóng nhân tạo.
Trong sơn trang bố trí xe đưa Giang Nhược cùng Lục Hoài Thâm đến phòng suối nước nóng.
Phòng suối nước khuất lấp giữa rừng cây, thiết kế nhà đá mái lá, trước phòng có một sân nhỏ, trước hiên còn đặt hai ghế nằm, phong cách nửa khai phá nửa nguyên thủy.

Sân sau tiếp giáp dòng suối nhỏ, bể nước nóng ở ngay sân sau bán lộ thiên, một bên là phòng sinh hoạt, bên kia là suối nước, trong đêm tĩnh lặng có thể nghe thấy âm thanh suối nước chảy.
Sơn trang là của một người thân nhà họ Hạ khai phá, chỉ mở cửa mùa thích hợp, tiếp đón khách khứa nội bộ, tập khách hàng cố định.
Không thể không nói, rất thích hợp với người kinh doanh, thời gian nhàn nhã sau khi bận rộn ở đây mấy ngày không ai quấy rầy, rất là thích ý.
Nhà cỏ có một tầng, nhưng rộng rãi vô cùng, Giang Nhược đẩy cửa bật đèn, suối nước nóng và phòng sinh hoạt cách nhau một tấm bình phong, bể tắm nước nóng được xây từ đá, mặt nước sương khói lượn lờ.
Giang Nhược cởi áo vest của Lục Hoài Thâm đặt trên sofa, đến bên bể tắm nước nóng thò tay thử độ ấm của nước, vừa đủ.
Cô cảm thấy có chút thích thú, muốn vào ngâm, hỏi Lục Hoài Thâm ở bên trong: "Đêm nay không về thật à?"
Giọng Lục Hoài Thâm truyền đến, "Không về, ngày mai cuối tuần cũng không có việc gì."
Giang Nhược vẩy vẩy hạt nước trong tay, "Thế em đi ngâm một lúc."
Lục Hoài Thâm đi ra, nhìn bộ dáng cô ngồi xổm bên cạnh rất có hứng thú, anh tựa vào bình phong cười hỏi: "Mang áo tắm không?"
Giang Nhược nói: "Em ngâm một mình, anh đừng nhìn em."
Giang Nhược tắm vòi sen trước, vẫn quấn khăn tắm rồi mới xuống bể nước nóng.
Do có quần thể khách hàng rõ rệt, nên so với khách sạn bên ngoài, yêu cầu vệ sinh trong sơn trang cực kì khắt khe, tất cả đồ đạc trong phòng đều được thay mới sau khi khách rời đi, đồ dùng đều là sản phẩm từ thương hiệu hàng đầu, chi phí dùng sản phẩm tính vào tiền phòng.
Theo lẽ đương nhiên, giá cả một đêm cũng không rẻ.
Lục Hoài Thâm ngồi ở sofa, thấy cô cầm khăn tắm nhón mũi chân đi qua trước mặt, vì dùng sức mà cẳng chân kẹp chặt, tạo đường cong cực đẹp mắt.

Khăn tắm khó lắm mới che qua mông với bẹn, chân tay phơi cả ra ngoài, mái tóc búi hết lên sau đầu, lộ ra cái gáy thon thả, cùng sống lưng hình thành đường cong uyển chuyển, trôi chảy xuống dần dần mất hút giữa xương bướm.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm dịch chuyển theo cô, khẽ di động yết hầu khô khốc ngứa ngáy.
Giang Nhược hoàn toàn không hay biết, bước theo bậc thang vào trong nước.
Thiết bị âm thanh trong phòng phát nhạc nhẹ, Giang Nhược đang cảm thấy hợp thời hợp cảnh, tiếng nhạc đột nhiên bị cắt ngang, đổi thành nhạc giao hưởng vang dội.
Giang Nhược đang định bảo anh đổi bài, tiếng nhạc lại bỗng im bặt.
Lục Hoài Thâm đang nghe điện thoại, "Cô nói đi."
Theo sau anh đi ra ngoài, tiếng nói chuyện dần nhỏ, trong phòng ngoài phòng đột nhiên không có tí âm thanh nào, Giang Nhược lắng nghe, quả nhiên bên tai có tiếng nước rì rầm.
Khiến căn phòng càng trở nên yên tĩnh.
Căn nhà đá gần nhất cũng cách nơi này hơn trăm mét, cộng thêm cây rừng ngăn cách, không nghe thấy một tiếng người, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn li tí truyền đến từ nơi xa qua kẽ lá rừng.
Nàng không kìm được duỗi tay vỗ nhẹ mặt nước, tạo ra chút tiếng vang đánh vỡ sự trầm lặng khắp căn phòng.
Sau khi Lục Hoài Thâm nghe điện thoại xong, lại gọi một cuộc cho Hạ Tông Minh, "Hỏi ông chuyện này, hai vợ chồng Phạm Đông Trăn và Phương Dã đi chưa?"

Hạ Tông Minh nói: "Chưa đâu, đang nói chuyện với mọi người ở phòng trà, xảy ra chuyện gì?"
"Chờ lúc nữa nói kĩ với ông, tí nữa tôi qua tìm ông, cùng nhau đến đó trò chuyện mấy câu."
Hạ Tông Minh đoán được Lục Hoài Thâm có việc tìm hai người kia, liền bảo: "Phương Dã là bà con nhà Hoa Thanh, tôi bảo anh ấy đi cùng, có việc cũng có thể tạo điều kiện."
"Vợ con Hoa Thanh cũng đang ở đấy, thôi đừng quấy rầy." Lục Hoài Thâm nói rồi định đi vào trong lấy quần áo.
Hạ Tông Minh nói: "Anh ấy đang uống rượu cùng tôi đây này, cũng có mỗi Giang Nhược quản chặt cậu, định bảo cậu ra uống mấy chén chỉ sợ làm hỏng một khắc xuân tiêu của cậu."
(Một khắc xuân tiêu: nghĩa là khoảnh khắc tươi đẹp khoái lạc khó quên.

Xuân tiêu nghĩa là đêm xuân.

Các bác xem phim cổ trang chắc quen câu này ha một khắc xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.)
Lục Hoài Thâm bình tĩnh nói: "Bọn ông một người là cẩu độc thân, một người đã là vợ chồng già, có thể so sánh chắc?"
Hạ Tông Minh tranh luận: "Cậu kết hôn hai năm rồi đấy, số năm kết hôn còn dài hơn Hoa Thanh."
Lục Hoài Thâm nhướn mày: "Tôi tân hôn."
Hạ Tông Minh: "Tôi nhổ vào!"
Lục Hoài Thâm đưa di động cho Giang Nhược, "Anh có chút việc, ra ngoài một chuyến."
Giang Nhược hiểu ngầm thành phải rời khỏi, sững sợ giây lát: "Không ở đây à?" Cô làm tư thế muốn lên, "Thế em đi cùng anh, em cũng về cho xong."
Một mình nán lại đây không có một tiếng người, kì thật cô hơi sợ, yên ắng quá.
Một tay Lục Hoài Thâm giữ vai cô, ấn cô về lại bể tắm: "Chỉ ở trong sơn trang thôi, bàn chuyện với người ta, anh đi một lúc là về."
Giang Nhược nhớ tới hai cuộc điện thoại trước sau nghe giấu cô, lòng chùng xuống nhưng biểu cảm rất lơ lỏng bình thường đáp một tiếng: "Vâng."
Giang Nhược ngâm nước nóng chưa lâu, làn da trắng nõn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt mịn màng, Lục Hoài Thâm không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào là cả nắm tay mềm mướt, bọt nước còn vương ở lòng bàn tay anh, hạ nhiệt độ nhanh chóng, nhưng xúc cảm và hơi ấm còn dư lại trên bả vai cô vẫn còn đó.
Bể tắm nước nóng và nhà đá cao ngang tầm nhau, nhưng cao hơn sân sau nửa người, bên cạnh có mấy bậc thềm đá, đi xuống mới là sân sau.
Lục Hoài Thâm ngắm cô một hồi, đứng dậy đi xuống bậc thang, đứng ở bậc ngầm, giơ tay ra hiệu Giang Nhược đến bên này.
Thành bể bên phải vừa đến vị trí eo Lục Hoài Thâm, đứng lên thì nước cao đến dưới ngực Giang Nhược, ngồi lên tảng đá trong nước thì vừa vặn lộ vai khỏi mặt nước.
Giang Nhược tưởng anh định nói với mình cái gì, anh đứng ở kia nói chuyện với cô thì khoảng cách hai người sẽ không chênh lệch quá, cô không nghĩ nhiều, bèn đi trong nước qua.
Vừa đến gần còn chưa đứng vững, Lục Hoài Thâm đã giơ tay giữ chặt cổ cô, thuận tay kéo người đến trước mặt, nghiêng người hôn luôn.
Giang Nhược vội vàng dùng tay chống vào thành bể, không thể không kiễng chân trong nước.

Như là kìm nén quá lâu, cần bộc phát ngay, Lục Hoài Thâm khí thế đùng đùng, cạy môi răng, đầu lưỡi quét qua khoang miệng.
Lúc tách ra hai người đều thở không ra hơi, Giang Nhược bị anh hôn đến nỗi không biết làm sao, xong việc như muốn giở trò xấu hất nước vào anh, ngẫm lại sau đây anh còn phải ra ngoài gặp người ta, không thể không từ bỏ.

Ngược lại là anh, giữ sau đầu cô nói giọng khàn đặc: "Về sẽ xử em sau."
Giang Nhược rụt xuống nước, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài, giận dỗi lườm anh: "Anh mau đi đi."
Lục Hoài Thâm dặn dò cô: "Đừng ngâm lâu quá, cẩn thận váng đầu."
Giang Nhược gật đầu thuận theo.
Lục Hoài Thâm đã ra ngoài, Giang Nhược buồn chán nằm nhoài lên thành bể, tải lại minigame thông quan, hiệu ứng âm thanh qua cửa của trò chơi bay bổng trong không gian tĩnh mịch.

Đang đến bước mấu chốt, Giang Nhược do dự rõ lâu, bỗng nhiên Vương Chiêu gọi điện thoại tới, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tay Giang Nhược run lên, ấn luôn nút tắt, sau đấy lập tức gọi lại.
Nối máy xong cô còn chưa kịp nói, Vương Chiêu đã lên tiếng trước: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
Giang Nhược nghe giọng cô ấy không giống như gọi đến buôn chuyện, cũng không khỏi từ trong nước đứng dậy, "Bố của bạn Lục Hoài Thâm sinh nhật, ở sơn trang núi Nghiêu."
Vương Chiêu ngừng một chút, "Bạn nào?"
"Hạ Tông Minh, hình như bọn cô từng gặp một lần." Cụ thể là lần nào Giang Nhược đột nhiên không nhớ nổi, chỉ nhớ được là một sự kiện Giang Nhược và Vương Chiêu cùng tham dự.
"Thế à?" Vương Chiêu khẽ lẩm bẩm như không có ấn tượng.
"Cô gọi điện thoại có chuyện gì?"
Bấy giờ Vương Chiêu mới đưa đề tài về quỹ đạo ban đầu, "Chuyện trên mạng cô biết chưa?"
Giang Nhược không hiểu ra sao: "Chuyện gì?"
Vương Chiêu "tặc" một tiếng, "Không đi làm nữa, sao tin tức của cô càng ngày càng không nhanh nhạy vậy?"
Giang Nhược cả đêm không đăng nhập Weibo, trừ bỏ thời điểm sau tiệc tối chờ Lục Hoài Thâm đã chơi minigame, thì ngay cả di động cũng chẳng chạm vào, tất nhiên không hay biết chuyện Vương Chiêu nói.
Thông qua Vương Chiêu, Giang Nhược mới biết sự tình vừa qua.
Việc Đỗ Thịnh Nghi bị thương lại "bị" lên hot search, sở dĩ nói "bị", là bởi toàn bộ sự kiện có người đứng sau thao túng.

Vì nhân vật chính của sự kiện lần này không phải Đỗ Thịnh Nghi cũng không phải DS, mà là Giang Nhược cùng Giang Chu Mạn.
Người đứng sau thao túng rất thông minh, đầu tiên là mua hot search tiêu đề Đỗ Thịnh Nghi bị thương, chờ thu hút đủ lưu lượng, lại tung ra nguồn tin lớn —— Đỗ Thịnh Nghi bị thương vì nhân viên Giang mỗ của DS cố ý tạo ra, mà Giang mỗ sở dĩ làm vậy, bởi vì đối tượng hẹn hò bí mật trước đấy của Đỗ Thịnh Nghi là chồng cô ta, do chồng ngoại tình nên sinh lòng ghen ghét, nhưng thật ra Giang mỗ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, năm xưa chen chân chị họ, mới có thể thuận lợi kết hôn với người chồng hiện tại.
(mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra)
Hơn nữa chuyện này nhảy lên hot search, vào bảy tám giờ tối, đúng thời điểm lượng truy cập cao, tốc độ lan truyền dư luận chóng mặt.
Tiếp theo liền có "người biết chuyện" nhảy ra tung tin, Giang mỗ là cháu gái ruột của nguyên chủ tịch tập đoàn nào đó ở thành phố Đông Lâm, chị họ thì là con gái của con nuôi vị chủ tịch kia, Giang mỗ ỷ vào thân phận cậy thế hiếp người, giật chồng của chị họ, về sau nguyên chủ tịch bị điều tra do phạm tội liên quan đến tài chính, chồng của Giang mỗ muốn ly hôn, Giang mỗ lại mặt trơ trán bóng muốn bắt chẹt chồng lấy một khoản phí phụng dưỡng ly hôn kếch xù.
Giới giải trí thêm hào môn, quần chúng vây xem sôi nổi cảm thán dưa này đỉnh của chóp!
Đa phần bình luận đều của thuỷ quân, nghiêng hẳn về một phía mắng chửi Giang mỗ không biết liêm sỉ, đúng người đúng tội, thương thay chị họ Giang mỗ.
Người qua đường thì hoài nghi, vì sao không ai chửi nam chính? Nam chính mới thật sự là đểu cùng cực chứ!
Có điều sức nóng chuyện này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh hot search đã bị gỡ, trước tiên hạ nhiệt đề tài, sau lại lợi dụng thuỷ quân cùng tài khoản tiếp thị khống chế bình luận.
Một tài khoản tung tin có tích V đăng một bài dài: "Xin đừng dẫn dắt dư luận, chồng Giang tiểu thư cùng chị họ cô ấy vốn chỉ là mối quan hệ mà giữa hai gia tộc có ý đồ liên hôn, hợp thì liên minh không hợp thì tách ra, Giang tiểu thư kết hôn với chồng cô ấy đã được hai năm, vợ chồng người ta vô cùng đằm thắm được chưa?! Ngược lại cả nhà chị họ không phải hạng lương thiện gì, bố đẻ chị họ là con nuôi, vì tranh giành gia sản mà giả tạo chứng cứ đưa bố nuôi vào tù, thử ngẫm kĩ lại xem vì sao đề tài này chìm lâu như thế bỗng lại lên hot search? Chính vì đón đầu đề tài Đỗ Thịnh Nghi, hắt nước bẩn lên người Giang tiểu thư! Đỗ Thịnh Nghi quen cả hai vợ chồng Giang tiểu thư, Đỗ Thịnh Nghi còn từng mời Giang tiểu thư đến nhà cô ấy làm khách.

Nhà chị họ và ông nội Giang tiểu thư đang kiện cáo nhau, rất sợ ông nội Giang tiểu thư vô tội được phóng thích sẽ uy hiếp đến địa vị của mình.

Hào môn có khi còn hỗn loạn hơn giới giải trí, mong các vị ăn dưa lí trí, đừng bị hình tượng lừa dối.


Giang tiểu thư và chồng cô ấy đêm nay còn đi tham gia tiệc sinh nhật bố của một người bạn kia kìa."
Dưới bài đăng kèm một bức ảnh, là ảnh chụp Giang Nhược cùng Lục Hoài Thâm đêm nay đứng chung một chỗ thân mật nói chuyện, mặt được làm mờ.
Thân phận Lục Hoài Thâm từ đầu tới đuôi đều là ẩn số, trên Weibo tin nóng của tất cả các trang mạng xã hội, cũng không có một tấm ảnh rõ mặt nào của Giang Nhược.
Bài đăng Weibo này là thông cáo báo chí do bộ phận PR của Bác Lục bỏ tiền mua, mục đích để giữ gìn danh dự cho Giang Nhược, không thể công bố toàn bộ chân tướng, còn phải trộn giả thành thật một cách thích hợp.
Bộ phận quan hệ công chúng Bác Lục có giám đốc Chung Tình cực kì được hoan nghênh, không ít ông lớn truyền thông cùng phương tiện truyền thông cá nhân đều quen mặt cô ấy, về phương diện PR, Chung Tình đứng ra, còn đạt hiệu quả hơn Lục Hoài Thâm ra mặt.
Hàng loạt thủy quân theo sau đảo ngược phương hướng đề tài, bắt đầu nghiên cứu chuyện Giang mỗ hãm hại bố nuôi, không lâu sau, tất cả bài đăng và bình luận bất lợi cho Giang Vị Minh bị xóa bỏ toàn bộ.
Kết quả bị cư dân mạng chế giễu chột dạ, mua hot search hắt nước bẩn vào người ta, kết quả bê đá tự đập chân mình.
Fan Đỗ Thịnh Nghi tức hết mức, dưới sự dẫn dắt của trạm tỉ hậu viện hội, đã gọi vốn cộng đồng mua thủy quân cứ cách một thời gian lại điểm tên mắng chửi Giang mỗ Mạn của tập đoàn Giang thị không biết xấu hổ, tự biên tự diễn một vở kịch, lúc trước tìm Đỗ Thịnh Nghi nhà bọn họ muốn liên hợp bôi nhọ Giang tiểu thư, sau khi bị cự tuyệt, lại bôi nhọ luôn cả Đỗ Thịnh Nghi nhà bọn họ.

Trạm tỉ hậu viện hội còn công bố một dãy số điện thoại trên Weibo của mình, hi vọng Giang mỗ Mạn tự giải quyết ổn thỏa.
(Không biết tác giả có đu idol không mà viết đoạn này cũng chiến đấy chứ)
Về sau thủy quân ba phía cấu véo cho tối tăm mặt mũi, vẫn có bình luận spam dẫn dắt dư luận, hòng chuyển trọng điểm đề tài sang Giang mỗ cướp vị hôn phu của chị họ, thậm chí còn chó cùng rứt giậu đăng thông tin cá nhân của Giang Nhược và Lục Hoài Thâm lên mạng, nhưng mới vừa đăng lên đã bị xóa bài xóa bình luận.
Hot search bị ém chặt, căn bản không thể xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng, hơn nữa đêm đó có một dạ hội thời thượng trong giới giải trí, dự hội toàn là trùm lưu lượng hạng nhất, phủ kín cả bảng hot search, sức chú ý của mọi người nhanh chóng bị chuyển dời.
Giang Nhược mở danh bạ ra nhìn thử, dãy số mà fan Đỗ Thịnh Nghi công bố đúng là số Giang Chu Mạn thật, xem ra bị chọc tức không vừa đâu, cũng chẳng thèm làm mờ số điện thoại.
Nếu Giang Chu Mạn thật sự từng gọi điện cho Đỗ Thịnh Nghi, thế fan Đỗ Thịnh Nghi lấy được số, chẳng lẽ là tự Đỗ Thịnh Nghi đưa cho? Nếu không làm sao fan biết được Giang Chu Mạn đã gọi điện cho cô ta?
Hơn nữa cô rất tò mò, bài thông cáo kia nói "Đỗ Thịnh Nghi mời cô đến nhà làm khách" rốt cuộc tin tức này từ đâu mà ra.
Di động của Giang Nhược mở loa ngoài, xem xong từng cái một cực nhiều liên kết Weibo Vương Chiêu gửi cho.
Đến bây giờ chắc chắn là Giang Chu Mạn giở trò không còn nghi ngờ nữa, người này từ sáng đến tối rảnh phát hoảng, không gây chuyện thì không yên nổi, đại khái cô cũng không ngờ được Lục Hoài Thâm sẽ trực tiếp cho người vạch trần hết những chuyện tốt Giang Vị Minh đã làm.
Vương Chiêu nói: "Chung Tình bộ phận PR của Bác Lục, quả thực rất có thủ đoạn.

Lúc trước chuyện Đỗ Thịnh Nghi với cô vỡ ra, cô ta cũng đứng ra thu xếp."
Đa số những người có tên tuổi trong giới PR đều chút quan hệ qua lại, Vương Chiêu vẫn chưa gặp nhân vật này, nhưng hai chữ "Chung Tình" như sấm đánh bên tai từ lâu rồi.
Giang Nhược nói: "Tôi chưa nghe nói đến người này."
"Đúng rồi, thế Giang Chu Mạn động kinh cái gì đấy, bất thình lình làm ra vậy, bạo lực tinh thần gián tiếp à?"
Giang Nhược đóng trang web, xoay người mặt hướng ra màn đêm, "Phía cảnh sát lập lại vụ án điều tra nguyên nhân cái chết của bố ruột tôi, bên thành phố Vân Trụ có một vụ án liên quan, mấy hôm nữa cảnh sát hình sự sẽ qua điều tra lấy tư liệu, tiện thể gặp nhân chứng lấy lời khai, phỏng chừng sợ tra ra cái gì, muốn chiếm thế chủ động trước."
Nhưng cô cũng chỉ suy đoán mà thôi.
......
Người Lục Hoài Thâm muốn gặp đang uống trà trong phòng trà, Hạ Tông Minh cùng Hoa Thanh đi trước, Lục Hoài Thâm nối gót đến sau.
Bên trong đã có mấy người ngồi, bố Hạ Tông Minh cũng ở đó, cách trang hoàng và bài trí phòng trà đậm chất cổ xưa, bàn ghế gỗ đàn hương, mỗi bên bàn có hai người, mấy người mặt đối mặt trò chuyện vui vẻ với nhau.
Thoang thoảng hương thơm ngát phòng trà, khói trà lượn lờ, Lục Hoài Thâm mới vừa vén rèm lên, ánh mắt một người phụ nữ bên trong đã bay qua, không nói, cụp mắt nâng chung trà lên uống một ngụm.
Đối diện bà ta có một chỗ trống, ngay cạnh Hạ Tông Minh, sau khi hàn huyên cùng mấy người đang ngồi, Lục Hoài Thâm cũng ngồi xuống.
Nói chuyện phiếm đôi câu xong, Lục Hoài Thâm cười hỏi người đối diện: "Phạm phu nhân, nghe nói công ty cô chuẩn bị lên sàn?"
Người nọ tên Phương Dã, tự mở một công ty PR, là vợ Phạm Đông Trăn, chính là người phụ nữ lúc ăn tối ngồi cạnh Giang Nhược, đã chuyện mấy câu với cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.