Không Hề Đáng Yêu

Chương 255: 255: Bức Vua Thoái Vị Đòi Danh Phận




Giang Nhược nói chuyện điện thoại xong đập di động xuống mặt bàn.
Bữa sáng là kết hợp những thứ cô thường ăn, đa dạng đầy đủ dinh dưỡng, mức khẩu phần vừa phải, trái cây được bổ sẵn đóng gói trong hộp kín, tiểu long bao và khoai lang tím trong hộp giữ nhiệt vẫn còn ấm, Giang Nhược chỉ hâm nóng lại sữa bò và cháo kê.
Nhân lúc làm nóng sữa bò cùng cháo kê, Giang Nhược ăn mấy cái tiểu long bao.
Nói ra thì vẫn là vì tối hôm kia cô đói bụng, bỗng nhiên nhớ tới hương vị của nó, bảo với Lục Hoài Thâm muốn ăn tiểu long bao của Đỉnh Thái Phong.
Lục Hoài Thâm hỏi cô, tự làm được không?
Cô bảo chỉ muốn tiểu long bao của Đỉnh Thái Phong, cắn một miếng ngập nước sốt, anh làm ra được không?
Lục Hoài Thâm im lặng suy nghĩ một lát rồi nói, ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.
Sáng hôm qua không thấy bóng dáng bánh bao đâu, lại cứ đúng vào hôm nay đưa tới, mục đích cũng rõ ràng quá mức.
Chóp bánh tinh xảo, mấy miếng vào bụng là giải được cơn thèm rồi lại thấy ngấy không ăn được, đến bây giờ thỉnh thoảng buổi sáng vẫn sẽ có phản ứng nghén rất nhẹ, không biết sao mà thấy dư vị của súp trong bánh bao hơi ngán, Giang Nhược dùng tay khẽ vuốt ngực.
Hiện tại thời gian đã không còn sớm, ăn xong bữa sáng đã sắp đến trưa, Giang Nhược cũng không ăn nổi những đồ khác nữa, đi kèm bữa sáng đặt trên bàn còn có một cốc sinh tố bơ, sau bữa sáng cô nằm cuộn tròn trên sofa uống sinh tố, TV đang mở, bật một bộ phim cũ, nhưng tâm tư cô hoàn toàn không ở đó, mắt luôn nhìn vào di động trả lời Wechat của Quý Lan Chỉ.
Lúc sau đến thời gian nghỉ trưa của công ty, Vương Chiêu gọi điện thoại tới, kể chuyện hôm nay với cô.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, góc độ nhìn nhận sự việc của Vương Chiêu hơi khác, tưởng Giang Nhược đều biết rõ toàn bộ quá trình, nói Lục Hoài Thâm không biết thế nào mà làm được, kết hợp với Phương Dã cùng Chung Tình xử lý toàn bộ sự việc.
Vương Chiêu đầy hứng thú: “Chung Tình cô biết nhở, giám đốc quan hệ công chúng Bác Lục, thủ đoạn của cô ta cộng thêm tài nguyên và mối quan hệ gầy dựng được dựa vào Bác Lục, vốn đã không thể xem thường, Phương Dã càng khỏi cần phải nói, nắm trong tay một công ty công quan đã lên sàn, có điều ngày trước tôi nghe nói Phương Dã cũng đưa ra cái giá trên trời để đào Chung Tình, chẳng qua là Lục Hoài Thâm ra mặt từ chối thẳng thay Chung Tình đấy, theo lý thuyết Phương Dã cũng phải không nhịn nhục được chứ, đấy là một người hiếu thắng, sao vẫn nể mặt Lục Hoài Thâm?”

Giang Nhược ngừng một chút, li3m nhẹ sữa lắc dính ở trên môi, “Cô bảo, Phương Dã từng không vui vẻ gì với Lục Hoài Thâm? Nhưng lần trước Phương Dã còn mời bọn tôi đến tiệc cảm ơn mừng công ty lên sàn chứng khoán.”
Vương Chiêu cũng nghi hoặc như nhau, “Kệ đi, bất kể thế nào, sự tình quả thực được xử lý ổn chuẩn tàn nhẫn, bằng không thì theo tình thế kia mà phát triển, thao tác hậu trường của Giang Cận đã phơi bày thông tin cùng quan hệ của hai bọn cô, thế thì phiền phức to rồi.”
Giang Nhược rơi vào trầm tư, Vương Chiêu không nghe thấy đáp lại, “Sao đấy? Sao không nói câu nào?”
Giang Nhược nói: “Không sao.”
Chỉ đang suy nghĩ, nếu không có Lục Hoài Thâm, cô chưa chắc có thể ứng phó được những việc này.

Địa vị xã hội hiện tại của cô, không đủ để mở rộng mối quan hệ, hành sự cũng chịu hạn chế rất nghiêm trọng.

Hơn nữa vì mối quan hệ với Giang Khải Ứng, người khác cũng sợ dây vào rắc rối.

Nếu lấy thân phận cá nhân cô để ra mặt, người khác sẽ cảm thấy, cô là cái gì?
Mà Vương Chiêu cực kì am hiểu lĩnh vực này lại là người DS, cũng không tiện bảo cô ấy lợi dụng tài nguyên công ty để giúp đỡ.


***
Thời gian nghỉ trưa vừa kết thúc, Bùi Thiệu tiến vào báo cáo lịch trình hẹn trước mới, Lục Hoài Thâm chọn ra mấy cái quan trọng cần đích thân lộ diện, những cái khác thì từ chối.
Bùi Thiệu nhớ kĩ, lúc ra ngoài thấy Lục Hoài Thâm xoa nhẹ cổ, buổi sáng mở họp đã thấy hình như cổ anh không thoải mái, vì thế trước khi đóng cửa còn quan tâm hỏi han: “Lục tổng, cổ anh có vấn đề gì à, có cần mua ít thuốc không?”
Lục Hoài Thâm nói: “Không sao, hơi sái cổ.”
Bùi Thiệu cảm thấy thật mới lạ, ngủ giường đàng hoàng thế nào lại sái cổ, Lục tổng chưa bao giờ xảy ra vấn đề thế này.
(Vấn đề là có được ngủ giường đâu =))))
Chẳng lẽ, đường đường là CEO công ty niêm yết sàn chứng khoán, ở nhà ngay cả giường cũng chẳng được ngủ?
Bùi Thiệu vừa nghĩ như thế, phì cười, di động rung, anh ta vội vàng rời khỏi văn phòng chuẩn bị nhận, nhìn hiển thị cuộc gọi đến là Giang Nhược.
Buổi chiều vừa tới thời gian làm việc của Bác Lục, văn phòng tổng giám đốc xuất hiện một người phụ nữ lạ, Bùi Thiệu còn đi theo bên cạnh tiếp đón.
Bùi Thiệu đỡ lấy cà phê trong tay người tới đặt lên bàn làm việc, dặn dò vài câu với trưởng phòng thư kí, trưởng phòng cười tới mức tha thiết đưa đẩy.
Người dừng lại trong chốc lát rồi đi ra ngoài, nhân viên nhìn theo hướng cô ấy, là đi vào văn phòng Lục tổng.
Trưởng phòng nói: “Nào, mỗi người một cốc, phu nhân Lục tổng đãi khách.”
Nhân viên kế toán tầng dưới lên tầng văn phòng tổng giám đốc đưa tài liệu, cả kinh nói: “Đó là vợ Lục tổng?”

Trưởng phòng nói: “Đúng vậy, Lục tổng đã kết hôn lâu lắm rồi, không biết à?”
“Chuyện lúc nào đấy?”
Người của văn phòng tổng giám đốc gần như đều biết, cái lần em trai cô tới làm loạn, Lục tổng cho người túm vào văn phòng, sau lại chính là cô tới đón thằng bé kia.
Lúc ấy bọn họ vẫn chỉ suy đoán Lục tổng đã kết hôn qua lời nói của em trai cô, người của văn phòng tổng giám đốc đều có mặt, nhưng sau khi sự việc phát sinh Lục tổng đã bịt miệng, lúc riêng tư cũng không có gan lén lút thảo luận.
Mấy người trong văn phòng châu đầu ghé tai thành đống, “Trước kia tới đều lặng lẽ không một tiếng động, sao lần này đến còn dạo một vòng?”
“Tôi biết vì sao!” Người biết nhiều hơn nói: “Lần trước tôi nghe Lưu tổng bảo, lúc họp Thường tổng nói lỡ miệng, bảo vợ Lục tổng đã mang thai.”
Nhân viên bộ phận kế toán ban nãy còn chưa đi, gặng hỏi: “Nhưng bọn cô không phát hiện ra à, cô ấy với Lục tổng cũng chưa đeo nhẫn cưới.

Có khi nào cô ấy mượn việc mang thai, bức vua thoái vị đòi danh phận không?”
Mọi người trong văn phòng tổng giám đốc hậu tri hậu giác, lòng đã sinh nghi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Phỏng chừng là người ta cũng không để ý mấy cái tiểu tiết ấy, suy cho cùng ngay cả Bùi Thiệu cũng công nhận cô ấy, nếu không đâu có kiểu đãi ngộ này?”
……
Tiếng thảo luận phía sau dần dần bị bỏ xa, Giang Nhược hỏi Bùi Thiệu: “Có phải tôi tới đột ngột quá không?”
Bùi Thiệu cười, nói nhỏ: “Không gọi là đột ngột, gọi là kinh hỉ.” Nhớ tới cái gì, anh ta lại nói: “Chị có thể tự vào văn phòng, Lục tổng bảo anh ấy hơi sái cổ, tôi đi xem thử có cái gì kiểu miếng dán không, có thể làm dịu.”
Bị sái cổ?
Giang Nhược nhớ tới cái chăn trên sofa.
Gối ôm trên sofa sao có thể thoải mái bằng gối đầu trên giường?

Bùi Thiệu thấy vẻ mặt Giang Nhược giống như không biết việc này, anh ta hỏi: “Lục tổng bị sái cổ, chị không biết à?”
Giang Nhược hoàn hồn, vô thức gật đầu, biểu cảm tuyệt đối thành khẩn: “Biết chứ, tôi chỉ không biết là nghiêm trọng như vậy.”
Trước khi vào văn phòng, đúng lúc có thư kí muốn vào đưa cà phê, thấy Giang Nhược thì có phần kinh ngạc.
Giang Nhược đón lấy cà phê từ trên tay cô ấy, “Để tôi đi.”
Đối phương cười giao cho cô: “Chị cẩn thận bỏng.”
Trong văn phòng, Lục Hoài Thâm đang đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, không biết đang nói nói cười cười với vị “tổng” nào bên kia, nói đến việc gặp mặt bàn bạc.
Giang Nhược khẽ nói: “Lục tổng, cà phê.”
Sức chú ý của Lục Hoài Thâm đối với sự vật xung quanh giảm nhiều, không nghe ra giọng cô, đầu cũng không ngoảnh lại, không phản ứng tí nào.
Giang Nhược đặt cà phê trên bàn làm việc, sau đó ngồi ở ghế làm việc của anh, xoay một vòng, vươn tay cầm một quyển tạp chí du lịch sau giá sách yên lặng lật xem.
Lục Hoài Thâm vẫn luôn có cảm giác phía sau có động tĩnh, mà không có động tĩnh mở chốt cửa, có nghĩa người chắc chắn không đi ra ngoài, kết thúc trò chuyện, anh đang định hỏi còn có việc gì.
Xoay người lại, ghế dựa sau bàn làm việc quay lưng về phía anh, trên bàn để một chiếc ba lô nữ màu đen.
Hà Nội, 7/3/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.