Giang Khải Ứng chịu đựng bệnh tật giày vò một thời gian, lúc ra đi cũng không hề thanh thản.
Trước khi Giang Nhược đến, thiết bị y tế duy trì sự sống ở trên người ông ấy đã được tháo toàn bộ, tác dụng của những cái ống kia, chỉ là để ông ấy há miệng khổ sở lại còn mất tôn nghiêm sống thêm vài giây trên đời này mà thôi.
Giang Nhược canh bên giường bệnh, nhìn đôi mắt ông bắt đầu trở nên vẩn đục, sinh mệnh dần dần trôi mất, miệng hơi hé thỉnh thoảng bật ra một hơi, có vẻ mệt rã rời.
Liễu Minh và Cao Tùy cũng đã vào.
Liễu Minh ngồi trên sofa đối diện đuôi giường, Cao Tùy thì đứng ở mép giường nhìn xuống.
Một khung cảnh tĩnh mịch trong phòng bệnh, mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc đó đến.
Giang Nhược sợ hãi, lại ép bản thân nhìn gương mặt xanh xao kia mà không nhúc nhích.
Túi cô đặt bên cạnh, di động bên trong rung cô cũng không hề phát hiện.
Là chú Minh nghe thấy tiếng rung ù ù trước, nhắc cô có điện thoại.
Cuộc điện thoại là Lục Hoài Thâm gọi tới, Giang Nhược ra hành lang ngoài phòng bệnh nghe máy.
"Em đến bệnh viện?"
"Đúng." Giang Nhược gập đốt ngón tay chọc nhẹ vào ấn đường, cũng không có thời gian nghĩ xem Lục Hoài Thâm biết được từ đâu.
Lục Hoài Thâm trầm mặc giây lát: "Đợi tí anh qua."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Giang Nhược phát hiện trước đó Lục Hoài Thâm đã gọi cho cô hai cuộc, chỉ là cô không nghe máy.
Tử vong vốn không phải chuyện nhẹ nhàng giải thoát, không biết người đang trải qua cái chết cảm giác thế nào, chí ít người canh giữ bên cạnh chẳng hề dễ chịu.
Trình Đống qua đời, sau khi Giang Nhược gấp rút trở về, lần duy nhất nhìn mặt ông ấy là vào trước khi hỏa táng, nhân viên nhà tang lễ mở khóa kéo túi đựng thi thể màu trắng cho người nhà nhìn mặt người quá cố lần cuối.
Hôm nay là lần đầu tiên cô chứng kiến quá trình tử vong của người thân.
Thời gian trôi thong thả, vừa qua 9 giờ, Giang Khải Ứng trút hơi thở cuối cùng, vừa vặn ngay khi Lục Hoài Thâm đẩy cửa mà vào, tiếng cảnh báo theo dõi điện tim như một tràng than khóc kéo dài.
Bước chân Lục Hoài Thâm hơi khựng, kế đó đi đến sau lưng Giang Nhược, tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh đang run rẩy kia.
Nhân viên điều dưỡng đã chờ từ trước, đợi nhịp tim ngừng hẳn, tháo bỏ miếng dán của máy theo dõi nhịp tim trên người Giang Khải Ứng, sắp sửa đưa người chết đến nhà xác để tạm thời.
"Mong người nhà nén bi thương."
Giang Nhược không nói lời nào, vẫn nắm chặt tay Giang Khải Ứng.
Lục Hoài Thâm vạch từng ngón tay cô ra, trên người ông cụ vẫn còn dư hơi ấm, thời điểm Giang Nhược buông ngón tay cuối cùng, tức tốc đứng lên, xoay người ôm eo Lục Hoài Thâm, không nhìn cảnh kia nữa.
Trong tích tắc Lục Hoài Thâm cúi đầu, mới phát hiện vì nín khóc cô đã cắn môi đến xung huyết.
Nhân viên điều dưỡng hỏi: "Người nhà liên hệ nhà tang lễ chưa?"
Liễu Minh nói: "Đã liên hệ xong rồi."
Giang Nhược nghe mà nghẹn lòng, lại nghe bọn họ trao đổi vài chuyện xử lý hậu sự, cô chẳng nghe rõ lắm.
Lục Hoài Thâm theo sau cô, không đành lòng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc ra đi."
Giang Nhược ra sức lắc đầu.
Ở quê cô có tập tục, ngay lúc trưởng bối vừa đi xong, đặc biệt là trưởng bối tuổi tác đã cao về chầu tổ tiên, người thân không được khóc, nếu không người chết không thể đi về cực lạc.
Mãi tới khi di thể Giang Khải Ứng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh đưa đến nhà xác, Giang Nhược vì bi thương mà không ngăn nổi phát run lên.
Hiện nay nhân công có thể giúp đỡ xử lý hậu sự không nhiều, trong lúc binh hoảng tưởng loạn, Giang Nhược không thể không nén cảm xúc liên lạc với người thân thích trực thuộc nhà họ Giang cùng bạn cũ thân thiết của ông nội để báo tang.
Có những cuộc điện thoại, cô còn phải đích thân gọi.
Cũng không tính là muộn quá, Giang Nhược đỏ mắt gọi đi mấy cuộc điện thoại, đối phương nghe xong, đều sẽ thương tiếc buồn rầu nói câu "Nén bi thương".
Sau đó không lâu người ở nhà tang lễ đến đưa di thể đi, lưu trình đặt quàn sẽ tiến hành trong nhà tang lễ.
Kỳ thật trước đó Liễu Minh đã dự tính xong xuôi, nhưng vẫn sẽ hỏi thử ý kiến Giang Nhược, "Vậy thủ tục đều chọn loại tốt nhất được không?"
Giang Nhược gật đầu: "Đương nhiên chọn loại tốt nhất."
Suốt đêm ấy nhà tang lễ bố trí xong linh đường, Liễu Minh niệm tình cô đang mang thai, bảo cô không cần túc trực bên linh cữu, môi trường chỗ đó cũng không tốt, bảo cô về nhà trước nghỉ một đêm.
Giang Nhược cự tuyệt, "Đêm đầu tiên có thế nào cũng phải túc trực chứ."
Lục Hoài Thâm biết cô nghĩ thế nào, dưới danh nghĩa Giang Khải Ứng chỉ có một cháu gái trực hệ là cô, nếu cô không túc trực bên linh cữu, ngang với việc không có ai lo ma chay.
Lục Hoài Thâm không gò ép cô, cho dù có áp giải cô lên giường nằm xuống, thì e rằng đêm nay cô cũng không nhắm nổi mắt.
Vì thế cùng cô qua đó gác đêm.
Cao Tùy ngày hôm sau phải mở phiên toà, từ bệnh viện đi thẳng về.
Cả đêm nay mãi cho đến hừng đông, Giang Nhược cũng chẳng buồn ngủ gì, trời vừa sáng, Liễu Minh bảo cô trở về nghỉ một lát lại đến.
Giang Nhược nói: "Nếu không bây giờ cháu gọi điện thoại cho họ hàng xa nhà họ Giang trước."
Liễu Minh nói được.
Giang Nhược chịu trách nhiệm gọi cho họ hàng xa, Liễu Minh chịu trách nhiệm thông báo cho những chính trị gia và doanh nhân có qua lại trong kinh doanh với Giang Khải Ứng.
Đời này Giang Khải Ứng, kết giao đông đảo nhân vật, mà Liễu Minh là người được tín nhiệm nhất bên cạnh ông ấy, thông thường người ta nghe thấy Liễu Minh tự giới thiệu, đều có ấn tượng.
Quàn ba ngày, một ngày trước khi hỏa táng sẽ cử hành đại lễ truy điệu.
Cơ thể Giang Nhược không chịu nổi, trừ ngày đầu tiên canh suốt đêm, về sau đều canh nửa đêm trước, nửa đêm sau về nhà ngủ, sáng hôm sau lại tới, đổi cho chú Minh.
Tuy dưới gối Giang Khải Ứng đã không còn con cái, nhưng có đến mấy anh chị em, mấy đứa cháu trai cháu dâu từng được ông ấy quan tâm chăm sóc đều tới cả, Giang Nhược cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với người ta, bi thương bận rộn đều không kịp, cũng chẳng có thời gian chú ý đến thân sơ xa gần.
Nói ra thì, trong đêm đầu tiên, chú Minh từng hỏi Giang Nhược, có cần thông báo cho nhà Giang Vị Minh tới không.
Giang Nhược chẳng buồn nâng mi mắt cái nào, vừa đeo băng tang lên tay vừa nói: "Không cần, nhà họ Giang quan hệ rộng, chẳng mất bao lâu bọn họ sẽ biết, muốn tới thì tới, không muốn tới thì thôi."
Liễu Minh đáp một câu được, rồi không nói gì nữa.
Lục Hoài Thâm với tư cách là cháu rể cũng thông báo cho người nhà họ Lục.
Ngày thứ hai Giang Nhược trở về ngủ đến buổi chiều mới quay lại, Lục Thanh Thời cùng Quý Lan Chỉ đưa hai đứa con đến trước thăm hỏi, Giang Nhược tiến lên nói cảm ơn với người ta, đôi mắt vừa lướt qua, thế mà đã thấy Giang Vị Minh cùng Giang Chu Mạn ngồi ở một bên, lập tức đảo mắt coi như không thấy gì.
Ở trước mặt khách khứa tới phúng viếng, cũng coi bọn họ như không khí, giao lưu hời hợt ra vẻ cũng không thèm làm, khiến cho Giang Vị Minh đang bắt chuyện với Giang Nhược rất xấu hổ.
Giang Chu Mạn giận lắm, vốn định chờ lúc Giang Nhược ở một mình thì nói chuyện với cô, nhưng Lục Hoài Thâm canh giữ bên cạnh cô một tấc cũng không rời.
Về sau Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược đi tiễn cả nhà Lục Thanh Thời ra về, thời điểm quay lại chỉ có một mình Giang Nhược, Giang Chu Mạn nắm lấy cơ hội tiến lên, cau mày hỏi cô: "Ông nội qua đời, vì sao không cho nhà tôi biết trước tiên?"
Ánh mắt Giang Nhược thản nhiên lướt qua mặt cô ta, nói không khách sáo: "Vì sao phải cho nhà chị biết? Trước kia không phải gọi thẳng cả tên à, hiện tại giả bộ con cháu hiếu thảo cái gì?"
Giang Chu Mạn bị chặn cứng họng, trong lòng tất nhiên không vui, nghĩ đến điều cô nói là sự thật, nếu phản bác, thì chính là đạo đức giả.
Cô ta xuống nước nói: "Bất luận ngày trước quan hệ chúng ta thế nào, dẫu sao sống chết cũng là việc hệ trọng, chúng tôi đều có quyền được biết."
Giang Nhược nhìn ra hướng cửa, nghe vậy nhìn sang cô ta, đột nhiên cười rộ lên: "Có quyền? Có quyền gì? Các người với ông nội không có tí tẹo quan hệ huyết thống nào, nếu định tán gẫu với tôi công ơn dưỡng dục gì đó, vậy các người cũng thật sự không biết hổ thẹn đấy."
Giang Chu Mạn tức cực, hầm hầm lườm cô.
Giang Nhược dùng lời lạnh lùng đối lại: "Nhìn gì mà nhìn, đừng tưởng tôi không biết cả nhà chị đều đang mừng thầm trong lòng.
Ông nội đi rồi, những việc mèo mả già đồng các người làm ngày trước cuối cùng cũng bớt đi một người biết, kiện tụng cũng không cần làm nữa, bớt bao việc, buổi tối cũng có thể ngủ một giấc ngon nhỉ?"
Giang Chu Mạn bị ánh mắt như xuyên thấu của cô nhìn đến mức chột dạ, bởi cô ta không phủ nhận trong lòng quả thật nghĩ như vậy.
Giang Nhược dường như đã nhìn thấu từ lâu, cũng chẳng buồn nhìn cô ta, "Nếu các người muốn đến túc trực bên linh cữu, làm cho người ngoài xem, thì yên phận mà túc trực, tôi cũng không đuổi các người, chỉ là bớt tới khoe mẽ trước mặt tôi đi, bằng không đừng trách tôi không nể tình trước mặt bạn bè thân thích."
Giang Nhược to bụng, hoặc nhiều hoặc ít luôn có thể thu hút ánh mắt tìm tòi, Giang Chu Mạn cũng không dám nảy sinh tranh chấp với cô ngay trước mặt, chỉ hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô cũng đã nói như vậy, thì đừng làm bố tôi khó xử trước mặt người ngoài."
Giang Nhược lạnh lùng ngó lom lom cô ta: "Còn bắt tôi phối hợp làm trò với các người? Vậy tôi khuyên các người nên nhân lúc còn sớm thì cút đi."
Giang Chu Mạn cắn môi đang muốn cãi lại, khóe mắt thoáng thấy Lục Hoài Thâm đi vào, cô ta khẽ nói mấy câu: "Hợp đồng xem qua chưa? Trước lúc lâm chung ông nội có kể cho cô chuyện kia không?"
Giang Nhược liếc mắt nhìn cô ta, Giang Chu Mạn bỏ lại ánh mắt ý vị sâu xa, trước khi Lục Hoài Thâm qua bên này, đã quay người đi mất.
Lục Hoài Thâm đi đến cạnh cô, nhíu mày nhìn sang chỗ Giang Chu Mạn, hỏi: "Cô ta nói gì với em?"
Giang Nhược điềm nhiên nói: "Không có gì, chị ta phát rồ đấy."
Hai ngày tiếp theo, Giang Cận cũng tới, Giang Nhược chưa nói một câu nào với ba người này, Giang Vị Minh cũng không chường mặt ra bắt chuyện với cô trước mặt người khác, ngược lại nghênh đón một làn sóng an ủi "Mong nén bi thương", gặp lúc như này, Giang Vị Minh liền giả vờ giả vịt thở dài.
Giang Nhược giận run người, lần nào cũng muốn cầm chổi quét kẻ đó ra ngoài.
Ngày thứ ba, đã cử hành lễ truy điệu ở nhà tang lễ, trong số đông đảo người tới, không thiếu người quyền thế trong giới chính trị và kinh doanh.
Sự phô trương của nghi thức truy điệu cũng rất xứng với địa vị danh giá nhất của Giang Khải Ứng lúc sinh thời.
Buổi sáng ngày hôm sau hỏa táng xong, tro cốt được đưa đến nghĩa địa hạ táng.
Mộ phần Giang Khải Ứng đã sớm mua sẵn cho mình từ khi chưa xảy ra chuyện, mời người xem qua phong thuỷ, chọn được chỗ đất tốt nhất, nghe đâu hướng này vượng đời con cháu.
Số người đưa tang kém xa số người tới lễ truy điệu, sau khi hoàn thành nghi thức hạ táng, mọi người tự mình xuống núi.
Liễu Minh đã đặt khách sạn, chốc nữa bạn bè thân thích sẽ cùng ăn bữa cơm.
Đường rất dài, từng bậc từng bậc thang như thể không có điểm cuối, Lục Hoài Thâm nắm tay cô đi xuống từng bước một, nhắc cô đừng quay đầu.
Trên đường thỉnh thoảng gặp được đội ngũ khác cũng đưa tang xong, có người nghẹn ngào than tiếc: "Từ nay về sau, trên đời lại thiếu đi một người rồi."
Nước mắt Giang Nhược gần như chảy xuống trong nháy mắt, lần này cô không nhịn nữa, dần dần khóc không thành tiếng.
Lục Hoài Thâm nghe tiếng dừng lại, đau lòng thay cô lau đi nước mắt không ngừng tuôn rơi, cuối cùng đành ôm cô vào lòng, đứng dưới cây thường xanh bên cạnh.
Giang Nhược khóc mệt rồi, mới từ từ ngừng lại.
Giang Nhược mặt mộc, mấy ngày liên tiếp xử lý các chuyện thượng vàng hạ cám, cộng thêm bi thương, sắc mặt rất tiều tụy, thời tiết lại khô hanh, môi cũng tróc vảy, ngày đó bị cô cắn rách môi, vẫn còn tơ máu.
Giang Nhược dựa vào lồ ng ngực Lục Hoài Thâm, khàn giọng nói: "Nhà họ Giang chỉ còn mỗi mình em thôi."
Ông nội, bố mẹ, anh cả, đều mất rồi.
Gia đình dựa trên huyết thống, từ nay về sau, thật sự chỉ còn cô thôi.
Lục Hoài Thâm ôm chặt cô, để cô cảm nhận được mình: "Em còn có anh."
Giang Nhược không trả lời.
Rất lâu sau, cô hít sâu một hơi nói: "Đi thôi, đừng để bọn họ chờ lâu quá.".