Không Hề Đáng Yêu

Chương 295: 295: Con Người Tôi Không Phải Không Chịu Uy Hiếp




Chuyến bay sáng sớm ngày hôm sau của Lục Hoài Thâm, đến một thành phố tuyến 1 nào đó ở phía nam tham gia cuộc họp thường niên của diễn đàn đầu tư.
Bùi Thiệu ở lại công ty, gánh vác trọng trách, người đi theo là một vị trợ lý nam khác.
Lần này chính là cuộc họp long trọng của giới tài chính, nhân viên tham dự hội nghị đều là các nhân vật có máu mặt đến từ các nơi trên thế giới, các khách sạn lớn xa hoa sang trọng đều đông nghịt người.
Cuộc họp thường niên kéo dài hai ngày, ngay trong tối Lục Hoài Thâm đ ến đã có một bữa tiệc tối.

Việc hợp tác giữa Bác Lục và các doanh nghiệp trong thành phố này ngày càng chặt chẽ, mối quan hệ cần duy trì cũng càng nhiều, ra mặt xã giao ắt không thể thiếu.
Lục Hoài Thâm đang trò chuyện với người ta, một ông già tay dắt một cô gái trẻ dung mạo yểu điệu đi về phía anh.
Người đó là chủ tịch một công ty bản địa, thân phận khác là cổ đông Bác Lục, cũng là nguyên nhân lần này Lục Hoài Thâm đích thân đến.
Lục Hoài Thâm tiến lên đón: "Tần lão tiên sinh, đã lâu không gặp."
Ông lão mặt mày rạng rỡ, sau khi nói liền hai lần "Đã lâu không gặp" thì vỗ vỗ tay cô gái trẻ bên cạnh, "Giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái út của tôi, Tần Sắt."
"Lục tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Tần Sắt giương khóe môi khẽ cười.
Lục Hoài Thâm nhìn cô gái kia một cái, thấy cô ta bề ngoài thoải mái tự nhiên, nhưng lén cắn môi uốn éo, liếc mắt đưa tình, Lục Hoài Thâm gặp qua vô số người, vừa nhìn đã biết đối phương có ý gì.
Anh làm ra vẻ có hứng thú: "Tên của Tần tiểu thư là chữ Sắt nào?"
Tần Sắt nói: " Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Sắt trong cẩm sắt."
Lục Hoài Thâm qua quýt lấy lệ: "Tên hay."
Nói xong quay đầu nói chuyện cùng ông Tần.
Tần Sắt không nghe ra ý tứ lấy lệ của anh, sau khi được khen trái lại tự tin không ít, đứng bên cạnh ông nội cô ta, ỷ vào điểm mù tầm nhìn của người già, quang minh chính đại mắt đưa mày liếc với Lục Hoài Thâm.
Khi tiệc tối kết thúc, Lục Hoài Thâm mời riêng ông Tần đến phòng tiếp khách cá nhân của khách sạn cung cấp để bàn chuyện một lúc, đại khái đã đưa ra quyết định cuối cùng về ý đồ hợp tác của hai bên.
Cuộc họp thường niên và yến tiệc tổ chức tại khách sạn anh ở, Lục Hoài Thâm bàn xong việc đích thân đi một chuyến, đưa ông Tần lên xe, sau đấy trở về phòng.

Trợ lý ở phòng hành chính tại tầng bảy, trước khi ra thang máy đưa thẻ phòng cho Lục Hoài Thâm.
Cửa vừa mở ra, đã ngửi thấy mùi pha trộn của nước hoa và sữa tắm tràn ngập trong không khí, sở dĩ ngửi ra được hương nước hoa, bởi vì nếu Lục Hoài Thâm không ngửi nhầm mà nói thì có một thời gian Giang Nhược yêu tha thiết loại nước hoa này.
Trong phòng ánh sáng mông lung, Lục Hoài Thâm chần chừ cắm thẻ phòng vào khe thẻ, theo một tiếng dòng điện ngắn ngủi, phòng tức khắc sáng như ban ngày.
Anh đi qua phòng tắm, hơi nước cùng độ ấm chưa kịp tan đi ở bên trong nhắc nhở anh phòng tắm đã bị sử dụng.
Lục Hoài Thâm chậm rãi đi vào trong, qua huyền quan, tầm mắt trở nên rộng mở, có thể nhìn thấy trên sofa phòng ở có một người phụ nữ mặc áo choàng tắm ngồi quay lưng về phía anh.
Đại khái đoán được anh đã thấy cô ta, cô ta quay đầu, cầm rượu vang trong tay hướng về anh dịu dàng mỉm cười, chầm chậm gọi một tiếng dịu dàng: "Lục tiên sinh."
Lục Hoài Thâm đứng trước tủ ngăn kéo dùng trang trí, tay chống lên tủ gõ nhẹ, thong dong lướt nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ cách đó không xa.
"Tần tiểu thư, cô không chỉ tự mình vào phòng tôi, còn dùng phòng tắm của tôi, mở rượu vang của tôi."
Cho dù là người hơi hiểu về Lục Hoài Thâm, đều có thể hiểu ngầm sự lạnh lùng trong nụ cười của anh.
Chỉ có Tần Sắt chẳng hề có hiểu biết gì đáng kể về anh, mới có thể coi sự lấy lệ và như cười như không này thành ám thị của thiện cảm và tình d*c.

Tần Sắt buông rượu vang đứng dậy, tự cảm giác tốt đẹp mà nói: "Đây không phải là để cho anh kinh hỉ sao," cô ta xoay một vòng tại chỗ, "Thích không?"
Lục Hoài Thâm thuận thế dựa vào góc tường gần huyền quan, nhìn cô ta như đang xem kịch, "Cô không biết tôi đã kết hôn?"
Cô ta gật gật đầu, "Nhưng không phải anh đã sắp li hôn vợ sao?"
Lục Hoài Thâm cười một tiếng không rõ ý vị, "Ai nói với cô?"
Ánh mắt của Lục Hoài Thâm lúc này khiến cô ta hơi hoảng sợ, Tần Sắt ý thức được mình nói lỡ miệng, cười một cái cho qua che giấu hoảng loạn, "Biện pháp luôn nhiều hơn trở ngại, nếu em đã muốn tìm hiểu anh, tất nhiên sẽ có cách để biết."
Thấy Lục Hoài Thâm chỉ quan sát cô ta, cũng không đáp lại, cô ta thấp thỏm chốc lát sau đó đi về phía anh.

"Em sẽ không để ý anh còn chưa ly hôn, hơn nữa em nghe nói cô ta đang mang thai đứa con đầu tiên của anh, cũng là chắt đầu tiên của nhà họ Lục hiện tại, nếu anh muốn giữ lại đứa bé, em cũng không có ý kiến, về sau em sẽ coi đứa bé như con mình sinh ra mà đối đãi.


Con người em tư tưởng khá cởi mở, chỉ cần anh đồng ý với em sau này sẽ ly hôn, em có thể chờ."
Tần Sắt nói với giọng điệu danh phận Lục phu nhân ngon xơi như chuyện đã rồi, nói xong định giơ tay cởi cà vạt của Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm cầm ngay quyển tạp chí trên tủ cản tay cô ta, nói là cản, nhưng càng giống đánh hơn, quyển tạp chí du lịch trọng lượng không nhẹ, "chát" một tiếng, từ mu bàn tay đến cổ tay của Tần Sắt đỏ cả một mảng, đau đến mức cô ta nhe răng.
Bắt đầu còn tưởng rằng Lục Hoài Thâm lỡ tay, nhưng thấy bộ dạng anh lạnh nhạt khinh thường, mới biết không phải.
"Tư tưởng cởi mở với không biết xấu hổ có thể là một chuyện hả?" Lục Hoài Thâm nghĩ ông nội cô ta là nhân vật tầm cỡ, vốn định giữ lại chút mặt mũi cho cô ta, nhưng ai biết vừa mở miệng thì toàn lời anh không thích nghe.

"Ai cho cô tự tin dám coi con vợ tôi sinh thành con mình sinh?"
Tần Sắt che tay mình đang phát đau, nghe những lời Lục Hoài Thâm nói, vừa sợ vừa tức.
Cô ta thẹn quá hóa giận nói: "Nói như thể yêu vợ anh sâu đậm lắm không bằng, ai cũng thua kém cô ta.

Chẳng lẽ người ngoại tình không phải anh? Giả vờ thâm tình cái gì!"
(Chết mọe, chạm đúng nọc anh rồi! Đây là sỉ nhục tấm thân trong trắng của anh!)
Cô ta nói xong hối hận, bản thân đến có mục đích, chọc anh nổi nóng thì không ổn.
Một mặt trong lòng lại hoài nghi độ tin cậy của tin tức có được, ai kia rõ ràng nói Lục Hoài Thâm ngoại tình, muốn ly hôn vợ, cho nên từ đáy lòng cô ta sớm đã đóng dấu Lục Hoài Thâm thành tên đàn ông cặn bã suy nghĩ bằng nửa th@n dưới.

Thấy ánh mắt Lục Hoài Thâm u lạnh, không giống với vẻ dễ nói chuyện ban nãy chút nào, phỏng chừng đã chọc phải chỗ đau của anh, đàn ông không phải đều thích tự trọng sao, càng là đàn ông giá trị con người cao, lòng tự tôn càng đáng giá.
Cô ta mềm mỏng nhận sai nói: "Xin lỗi nhé, em không cố ý nói anh như vậy," cô ta dừng một chút, nói: "Bằng không thì em nói thẳng nhé, nhà họ Tần ở thành phố Nam Thâm cũng là thế gia có máu mặt, tuy rằng mười năm nay doanh nghiệp mới nổi như măng mọc sau mưa, nhưng địa vị vẫn có chênh lệch nhất định với doanh nghiệp công nghiệp cắm rễ trăm năm ở đây.

Nhà họ Giang lụn bại là kết cục đã định, nhưng nhà họ Tần không giống thế, nghe nói anh có ý mở rộng sức ảnh hưởng của Bác Lục ở thành phố này, liên hợp với nhà họ Tần, là lựa chọn tốt nhất."

Ánh mắt sắc bén Lục Hoài Thâm nhìn cô ta, "Nếu cô không nhắc đến vợ tôi, có khả năng tôi sẽ từ chối khéo hoặc nhã nhặn mời cô ra ngoài, có điều là hiện tại," anh hỏi giọng lạnh lùng: "Cô tự cút ra ngoài, hay tôi gọi người đuổi cô ra?"
Tần Sắt không chịu từ bỏ, "Dù sao anh cũng định ly hôn, vì sao kế nhiệm không chọn một người có thể hỗ trợ mình?"
Lục Hoài Thâm lười phải nhiều lời, cầm máy bàn gọi lễ tân, còn chưa nối máy đã bị Tần Sắt đoạt ống nghe cưỡng ép dập máy.
Tần Sắt cởi áo choàng tắm của mình ngay trước mặt anh, uy hiếp anh: "Anh nghĩ kỹ chưa, hiện tại anh dám đuổi tôi ra ngoài, chính là làm mất thể diện ông nội tôi, là thể diện cả nhà họ Tần, anh đừng quên anh còn cần ông nội tôi giúp đỡ!"
Cái loại lột s@ch mình dâng đến trước mặt anh, trước kia không phải Lục Hoài Thâm chưa thấy qua, nhưng phần lớn da mặt mỏng, châm chọc một câu đã tự đi mất, chưa gặp loại nào lí thẳng khí hùng không biết liêm sỉ thế này.

(lí thẳng khí hùng: lí do đầy đủ, vì thế mà nói chuyện rất khí thế.)
Lục Hoài Thâm nhặt áo tắm dưới đất lên, lại vào phòng tắm.
Tần Sắt không rõ nguyên do, đi vào theo, ngay lập tức mặt cũng tức đỏ lên, Lục Hoài Thâm thế mà đem quần áo cô ta thay ra bọc lại bằng áo choàng tắm kia, nhét vào thùng rác cạnh bồn cầu.
Lục Hoài Thâm tiến lên chỉ vào cô ta nói: "Con người tôi không phải không chịu uy hiếp, nhưng cũng phải phân biệt theo người.

Ông nội cô đối với tôi mà nói không phải là thiếu thì không được, chỉ là thêu hoa trên gấm, nhà họ Tần càng không phải thế lực lớn nhất thành phố Nam Thâm.

Đừng tưởng tôi không biết cô có địa vị gì ở nhà họ Tần, chỉ cần tôi gọi điện thoại một cái hỏi lễ tân ai đưa thẻ phòng của tôi cho cô, chỉ cần tôi truy cứu trách nhiệm, điều tra tiếp, ông nội cô sớm muộn gì cũng biết hành động của cô hôm nay, đến lúc đó nhà họ Tần còn có phần của cô? Uy hiếp người khác cũng phải làm rõ chip của mình có đủ lớn không, bằng không chỉ tự rước lấy nhục, hiểu?"
(chip đánh bạc trong sòng bạc, casino nha các bác, tôi chẳng nhớ đã từng chú thích chưa)
Lục Hoài Thâm nói xong, túm cổ tay cô ta, rồi định kéo cô ta ra ngoài cửa.
Sắc mặt Tần Sắt đại biến, bám chặt cánh cửa phòng tắm, "Dừng lại, tôi đi! Tôi đi, được chưa!"
Cô ta vùng vẫy kịch liệt, Lục Hoài Thâm vẫn không nhúc nhích tí nào, Tần Sắt sợ anh thật sự để mình không mặc quần áo mà đẩy mình ra ngoài cửa, tức tốc nhận thua.
Tần Sắt ôm ngực, nói: "Tôi mặc quần áo rồi đi."
"Áo choàng tắm mới không được phép động vào."
Tần Sắt trợn mắt, "Anh định cho tôi mặc quần áo trong thùng rác?!"
Lục Hoài Thâm nói: "Muốn mặc sạch cũng không phải không thể."
Tần Sắt khẽ cắn môi, nhìn sang một bên: "Điều kiện gì."

"Ai bảo cô tới?"
Tần Sắt không nói câu nào.
"Ba, hai..."
"Tự tôi muốn tới!"
Dáng vẻ Lục Hoài Thâm hết kiên nhẫn, "Người biết chuyện nhà tôi không nhiều đâu."
......
Sáng hôm nay Giang Nhược vừa thức dậy, nằm lười một lúc trong ổ chăn, sau khi tỉnh táo, mò di động trên đầu giường, phát hiện có một tin nhắn gửi tới lúc nửa đêm hôm qua, còn là tin nhắn hình ảnh.
Giang Nhược ngẩn người một lát, mở từng cái một.
Trên màn hình có bốn bức ảnh.

Lần lượt là Lục Hoài Thâm nói chuyện với người ta trong yến tiệc, anh quay lưng về phía camera, đối diện với người phụ nữ trẻ mặc lễ phục nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, Lục Hoài Thâm quẹt thẻ vào phòng, trước cửa cùng một phòng, người phụ nữ trong ảnh đang quẹt thẻ phòng, cuối cùng, người phụ nữ mặc áo choàng tắm đứng trước cửa phòng Lục Hoài Thâm sửa sang đầu tóc.
Một tuồng kịch hay.
Giang Nhược lưu ảnh, khóa di động rời giường rửa mặt.
......
Lục Hoài Thâm ở thành phố Nam Thâm hai ngày, chuyến bay buổi chiều về thành phố Đông Lâm, xuống máy bay đi thẳng đến liên hoan thường niên công ty, vừa vặn đến kịp phần kéo dài thời gian trước bài phát biểu của anh, trước khi vào phòng tiệc anh mới sửa sang xong cà vạt.
Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh cũng ở đó, bàn quản lý cấp cao của công ty trông có vẻ hoà thuận vui vẻ, Thường Uyển cũng vô cùng thân thiết với Lục Hoài Thâm, thỉnh thoảng vỗ vỗ vai Lục Hoài Thâm, thường xuyên giao lưu với anh, bộ dạng mẹ kế hơn hẳn mẹ đẻ.

Diễn xuất màu mè kia, tuy rằng quản lý cấp cao biết nội tình, nhưng nhóm nhân viên nhìn không ra mà!
Kiểu lãnh đạo như Lục Hoài Thâm và Thường Uyển, thông thường không ở lại đến khi kết thúc tiệc, đoàn người rời khỏi khách sạn đi ra ngoài, trong đó có quản lý cấp cao cấp bậc phó tổng và thành viên hội đồng quản trị, phó tổng muốn lôi kéo làm quen nói: "Lục tổng gần đây bận lắm nhỉ? Mới từ cuộc họp thường niên bên kia về, lại phải đến tiệc thường niên công ty nhà mình."
Thường Uyển cười cười, chớp chớp mắt nói ám chỉ: "Không chỉ công việc bận, ở nhà cũng có việc bận đấy."
Chuyện nhà Lục Hoài Thâm, Thường Uyển không biết đã bao nhiêu lần lôi ra nói, phó tổng ngượng ngùng, nhất thời không giả vờ nổi dáng vẻ mù mờ không biết gì, lại càng không biết tiếp lời thế nào.
Lục Hoài Thâm từ tốn nói với mấy vị đồng hành: "Đúng, gần đây thật sự không thể phân thân, nhân hôm nay rảnh, muốn chuyện trò mấy câu việc nhà với Thường tổng, mời các vị đi trước.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.