Thần sắc Lục Chung Nam có vẻ khó coi hiếm thấy, hai mắt như chim ưng, tiềm tàng tàn bạo.
Giang Nhược trấn tĩnh ngồi ngay ngắn, không một chút rụt rè.
Lục Chung Nam thấy vậy, bỗng nhiên cười phá lên, tiếng như chuông lớn, hai mắt chồng chất nếp nhăn, "Được lắm, được lắm!"
Chẳng mấy chốc, ông ta lập tức thôi cười, giọng điệu châm chọc lạnh nhạt: "So sánh với kiểu miệng hùm gan sứa, loại tâm tư tỉ mỉ không lộ vui giận như chị, mới thích hợp lặng tiếng làm việc lớn.
Đáng tiếc chị vẫn còn trẻ quá."
Chị vẫn còn trẻ quá.
Những lời này Giang Nhược đã quen tai đến nỗi cô vừa nghe thấy, đã có thể sinh ra chán ghét trong lòng.
Như thể tuổi trẻ chính là mít đặc, là nguồn gốc tội lỗi.
Nhưng phàm là người lớn tuổi hơn cô, ăn cơm nhiều hơn cô mấy năm, đi qua nhiều hơn cô mấy cây cầu, một khi không vơ vét được giá trị lợi dụng ở cô, lại dám lấy lời này ra quở trách.
Giang Nhược lãnh đạm lại khách sáo đáp một câu: "Vậy thật đúng là làm phiền ông giảng đạo rồi," cô cầm túi xách đứng dậy, "Nếu không có chuyện gì khác, cháu đi trước."
"Khoan đã."
Giang Nhược không trả lời, chỉ xoay người dùng ánh mắt nhìn ông ta, chờ ông ta nói, dáng vẻ rõ ràng không có hứng thú gì.
"Chị thật sự không suy xét thêm?" lời nói của Lục Chung Nam nhiều thêm vài phần giọng điệu uy hiếp.
Lừa dối người ta không thành liền đe dọa, đúng là ngón trò quen thói của người này, Giang Nhược càng thêm khó chịu, ngữ khí càng thêm khinh thường: "Rất lấy làm tiếc không thể giúp được gì."
"Nhưng chị bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, đây là tình thế một mất một còn!" Lục Chung Nam thẹn quá hóa giận, đứng phắt khỏi ghế, "Nếu chị chịu nuốt giận mặc cho nó thu mua Giang thị, đem tâm huyết cả đời Giang Khải Ứng cho họ Đỗ kia, nếu đã đến nông nỗi này rồi chị vẫn suy nghĩ cho nó, vì sao không nghĩ lại thêm, nếu không có Bác Lục ủng hộ đầy đủ cho nó, nó còn xa mới thu mua Giang thị thuận lợi như trong dự tính."
Giang Nhược rũ mắt, ngẫm nghĩ một chút cái gọi là "còn xa mới thuận lợi như trong dự tính", rốt cuộc là dừng ở mức "không thuận lợi", hay, có người sẽ gây khó dễ từ bên trong, căn bản sẽ không để anh thu mua Giang thị thành công.
Thấy cô im lặng, Lục Chung Nam đang muốn thêm mắm dặm muối, ép cô một lần, ai ngờ Giang Nhược đã giành mở miệng trước: "Cháu nghe ra rồi," cô gật gật đầu, lẩm bẩm một câu, sau đấy ngước mắt nhìn Lục Chung Nam, vẫn giọng điệu không nhanh không chậm lại ung dung như trước: "Ý ông là, nếu Lục Hoài Thâm khăng khăng muốn trở thành kẻ địch của Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh, có khả năng ông sẽ ra tay can thiệp, còn về can thiệp đến mức nào, hoàn toàn phải xem rốt cuộc Lục Hoài Thâm có định nghe lời ông không, có thể buông bao nhiêu quyền lực cho Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh."
"Tốt quá hoá lốp, chị hiểu không?" Lục Chung Nam nặng nề than một tiếng, ngước cằm nhìn ngoài cửa sổ, xem như ngầm thừa nhận.
Từ đầu đến cuối Lục Chung Nam chưa từng tiêu tan mối nghi ngại về Lục Hoài Thâm, sợ anh một mình độc chiếm sau đó lộ ra đuôi sói.
Giang Nhược cười cười: "Hiểu thì hiểu, nhưng cháu nghĩ, những điều nên nói chắc chắn ông cũng đã nói với Lục Hoài Thâm, nếu không phải anh ấy không nghe, mà ông lại không còn cách khác, làm sao có thể tìm tới cháu? Nhưng cháu vẫn câu nói kia, thứ cho cháu bất lực."
Lục Chung Nam lạnh lùng nói: "Ý chị là, tương lai Lục Hoài Thâm khó giữ được địa vị, Giang thị cũng rơi vào tay người khác, chị cũng không sao cả? Nếu chị không đưa ra chọn lựa, vậy thì kết quả bất kể là đối với chị, hay Lục Hoài Thâm đều trăm hại không lợi."
Giang Nhược nhướng mày, buồn cười nói: "Giang thị với cháu mà nói, tuy rằng tâm nguyện khó yên, nhưng thật ra cũng chỉ xem như bổ sung thêm mồi nhử có sức hút, chủ yếu là dựa vào sức một mình cháu, cháu nuốt không trôi, sau này không biết còn có bao nhiêu người như hổ rình mồi nhằm vào miếng thịt này.
Huống hồ người nhử dụ cháu, là người mà cháu vừa nhìn thấy một cái thì sẽ đường vòng."
Cô hơi nhún vai, với cô mà nói, thừa nhận bản thân không có cách nào quản lý tốt một doanh nghiệp nội bộ chồng chất vấn đề, cũng chẳng mất mặt, huống chi khoảng thời gian cô từng nhậm chức đổng sự Giang thị, ngay cả vấn đề phe phái rối rắm trong đội ngũ quản lý cấp cao Giang thị cũng không giải quyết được.
Cho dù cô thật sự lấy lại được Giang thị, đầu tiên chỉnh đốn nội bộ đã là một vấn đề lớn.
Đối nội, quản lý cấp cao không phục cô, đối ngoại, phải ứng đối quá nhiều ngoại địch muốn thừa vắng mà vào.
Đến lúc đó, trước mặt sau lưng cô đều chịu công kích của địch, cất bước nguy nan, chỉ nghĩ không cũng đã muốn co thắt tử c ung.
Đương nhiên, cũng không phải cô không thể mời người quản lý chuyên nghiệp hỗ trợ quản lý, nhưng làm sao chọn được người tín nhiệm là một vấn đề lớn, nếu dùng người không thích hợp, sau này lại là cuộc chiến phe phái chẳng có hồi kết.
"Còn về việc ông lấy tiền đồ của Lục Hoài Thâm uy hiếp cháu," Giang Nhược như suy tư điều gì mà ngừng một lát, sau đó không nhịn được cười xùy, "Thật sự không cần thiết.
Nếu ông đã biết Lục Hoài Thâm đối với Đỗ Thịnh Nghi là tình cũ khó quên, một lòng muốn lấy được Giang thị cho cô ta, cháu có điên đâu mà còn quan tâm đ ến sự nghiệp với chả tiền đồ của anh ấy?"
Sai lầm lớn nhất của Lục Chung Nam, chính là dùng lập trường của mình, để suy xét lập trường của cô.
Cô bây giờ chỉ là một thai phụ, còn là thai phụ mới vừa thoát khỏi nguy hiểm không lâu, cô cần gì phải chọc vào Lục Hoài Thâm trong thời điểm này? Bỏ qua cảm tình bàn chuyện ích lợi, hiện tại chỉ mỗi Lục Hoài Thâm có năng lực bảo vệ cô.
Trước lúc quan hệ giữa cô và Lục Hoài Thâm được giải quyết gọn gàng, chỉ khi Lục Hoài Thâm nắm trong tay quyền hành ở Bác Lục, tốt nhất vĩnh viễn không có ai lay động địa vị của anh, cô mới an toàn nhất.
Một khi Lục Hoài Thâm nhượng bộ, địa vị bị lung lay, quyền lực rơi vào tay kẻ khác, đối với cô và Lục Hoài Thâm mà nói, mới là trăm hại không lợi.
Bụng Giang Nhược càng ngày càng lớn, đứng lâu chân sẽ khó chịu, cô hơi dựa vào sofa mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô cắn môi, nghĩ ngợi rồi nói: "Có điều cháu dùng góc độ người đứng ngoài quan sát nói câu công bằng, ông kiêng dè Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh, cũng kiêng dè Lục Hoài Thâm như nhau, điều ông muốn chính là để hai bên duy trì mối quan hệ cân bằng, cản trở lẫn nhau nào đó.
Nhưng hiện tại ông một mực bắt Lục Hoài Thâm lùi bước, sẽ chỉ càng ngày càng cách xa cục diện lý tưởng của ông.
Bàn về năng lực và hiểu biết về Bác Lục, Lục Hoài Thâm vượt xa Lục Thậm Cảnh, nếu trong thâm tâm ông công nhận, tất nhiên sẽ tán đồng người có năng lực mới có thể ngồi vào vị trí đó."
Giang Nhược cố ý tạm dừng một chút, để Lục Chung Nam có đủ thời gian hiểu ý sâu xa trong câu cuối cùng của cô.
Trước kia Lục Chung Nam quả thật coi trọng Lục Hoài Thâm, trước mặt mấy đứa con trai con gái, có thể nói đã cho anh đủ quyền lực bao la, nhưng từ sau khi Lục Thậm Cảnh trở về, cán cân thiên bình trong lòng Lục Chung Nam lại bắt đầu từ từ giữ thăng bằng, đến nay, đã bắt đầu nghiêng.
"Cháu thấy bây giờ, hiển nhiên là ông muốn bắt Lục Hoài Thâm từ từ buông quyền, đến cuối cùng, mặc cho Lục Thậm Cảnh chiếm lấy."
Lời này Giang Nhược nói trắng ra, trực tiếp lật tẩy tâm tư của Lục Chung Nam, làm ông ta tức giận, mắng thẳng thừng: "Cách nhìn đàn bà, phỏng đoán ngông cuồng!"
Giang Nhược không cho là đúng: "Là sự thật hay cháu phỏng đoán, trong lòng ông hiểu rõ.
Tuy cháu quả thực không có sở trường lắm trong việc tranh quyền đoạt lợi trong trường danh lợi, nhưng về phương diện căn cứ vào sự thật cân đo lòng người, vẫn hơi có chút kinh nghiệm."
Giang Nhược làm ra vẻ không muốn nhiều lời, nhưng thật sự không nuốt trôi cục tức này, "Lục Hoài Thâm bao năm nay cũng xem như tận tụy vì Bác Lục, còn không phải vì vị trí người đứng đầu kia sao? Tương lai nếu Lục Thậm Cảnh thật sự thay thế được Lục Hoài Thâm, chỉ sợ không lâu sau, Bác Lục cũng phải mang họ Thường đấy? Ông chắc chắn đến lúc đó Lục Hoài Thâm sẽ còn giúp ông đối phó nhà họ Thường?"
Lục Chung Nam xị cả mặt, bị cô nói á khẩu không nói được gì, bỗng nhiên tức cười: "Còn bảo không có sở trường tranh quyền đoạt lợi gì đó, trái lại tôi thấy chị điệu nghệ lắm."
Lời này lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta thở dài nói: "Được, chị đã cố chấp như thế, vậy đến lúc đó nếu hai đứa gặp chuyện gì, cũng đừng trách ông già này không tiện ra mặt đấy."
Giang Nhược chợt sửng sốt, không hiểu ý tứ lời ông ta lắm, đây là uy hiếp?.