Không Hề Đáng Yêu

Chương 312: 312: Gọi Giúp Cháu Một Cuộc Điện Thoại Cho Chồng Cháu




Ông chủ hồ nghi nhìn cô, "Chỉ cần không gặp mưa to gió lớn thì đều ở đây."
"Vậy bác kinh doanh quán cơm này thời gian dài, có phải khá quen với những người lui tới bến tàu không?" Trong lòng Giang Nhược ít nhiều có phần căng thẳng, thường xuyên ngoái đầu nhìn bên kia đường.
"Trên đảo chúng tôi chỉ có nhúm người, gần như ai ai cũng sẽ tới đây mà."
Khi ông chủ nói chuyện, né tránh ánh mắt Giang Nhược, trên mặt cũng chẳng có thêm biểu cảm, toàn bộ quá trình đều cúi đầu tiếp tục việc trong tay.

"Vậy người trên thuyền vận tải thì sao?" Giang Nhược cố hết sức bày ra dáng vẻ thoải mái nên có khi chuyện phiếm, sợ quá thẳng thừng khiến cho ông ta nghi ngờ và bài xích, định dẫn dắt từng bước, "Có phải bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ giải quyết cơm nước ở đây?"
Ông chủ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt tràn ngập cảnh giác, dường như không muốn nhiều lời với cô.
Sự bài xích và lạnh nhạt trên gương mặt thuần phác kia, làm Giang Nhược có một dự cảm kế hoạch sẽ thất bại.
Ông chủ im lặng một lát, hỏi cô: "Cô hỏi mấy thứ này làm gì?"
Giang Nhược cười rất ôn hòa tùy ý: "Không có gì, chỉ cảm thấy người trên đảo không nhiều lắm, nếu quán cơm chỉ dựa vào người trên đảo ghé đến, lời lãi khả năng không nhiều mấy."
Hình như ông chủ hơi buông lỏng phòng bị, gật đầu đáp: "Đúng thế, đi vài bước đường đã về nhà, mọi người chỉ kiếm ăn dựa vào tí hải sản, kiếm tiền cũng không nhiều, ai sẽ lãng phí tiền ở chỗ tôi chứ, trừ thời điểm thuyền tới.

Công nhân trên thuyền quả thật thường thường lại đây ăn."
Giang Nhược cười tiếp chiêu, cũng là lôi kéo làm quen, "Nếu không phải dân đảo, có thể nâng giá một cách thích hợp cho họ mà."
Ông chủ cười cười, không nói tiếp.
Mắt thấy hôm nay không nói tiếp được nữa, Giang Nhược vội nhân bầu không khí tốt, hỏi: "Cháu hơi tò mò, mỗi lần thuyền tới, người trên thuyền đều là cùng một tốp à? Bọn họ có chế độ cắt lượt luân phiên gì đó không."
Ông chủ nói: "Có, nhưng đổi đi đổi lại cũng chỉ có vài người thôi."
"À, thế bác đều quen bọn họ nhỉ?"
Ông chủ chỉ vài cái đã xử lý sạch sẽ nghêu sò, bỏ vào nước sôi, "Thường xuyên qua lại đương nhiên là quen rồi."

Giang Nhược hỏi ông ta: "Có thể giúp cháu một việc không?"
"Cái gì?" Ánh mắt lại khôi phục bộ dáng lúc trước, phòng bị kiểu này, như là cô định nhờ ông ta làm mấy việc giết người phóng hỏa không bằng.
Bởi vì trong mắt ông ta, Giang Nhược vốn không phải người đàng hoàng.
Trong nhận biết của ông ta, không có một người phụ nữ đàng hoàng nào to bụng, còn ở cùng mấy người đàn ông dưới một mái hiên.

Trong lòng Giang Nhược tổ chức ngôn ngữ, nếu vừa vào đã muốn ông ta giúp đỡ lo lót thuyền viên, bảo người giúp cô rời đi, có vẻ không thực tế, hơn nữa nhờ người làm việc, cần tiền, cô hiện tại không một xu dính túi.
Giang Nhược nghĩ thử khắp người mình, chỉ có cái lắc tay đá khổng tước trên tay đáng chút tiền.
Cô bảo: "Có thể nhờ bác giúp cháu một việc không?"
Ông ta chần chừ: "Giúp cái gì?"
Ông chủ này càng cảm thấy hiếu kì hơn về lai lịch người phụ nữ kia, theo lý mà nói, cô ta có yêu cầu gì, bảo mấy người đàn ông kia đi làm là được, sao phải tìm tới ông ta chứ?
Phía Giang Nhược cũng không biết bọn A Du đã từng nhắc đến mục đích bọn họ tới đây với những người này chưa, càng không biết những người dân đảo này có biết cô là con tin không.
Nếu không biết rõ tình hình trước, chẳng phải sẽ như thầy bói xem voi, nếu mắc mưu người khác, kết quả không phải là cô uổng công một trận.

Giang Nhược cúi đầu, nâng cổ tay mình lên sờ sờ, cố ý lộ ra sợi lắc tay kia, "Không biết ông chủ có biết vì sao cháu đến đây không?"
Ông chủ thuận miệng thốt ra ngay kết quả suy đoán giữa mấy người dân đảo với nhau: "Cô không phải con dâu bác Trần tới chờ đẻ à?"
Sáng nay bị nhốt trong phòng, thời điểm bác Trần đi ra ngoài đe nẹt A Du, đã nói không thể để bọn họ làm hỏng việc của A Hà, cô nghi ngờ "A Hà " trong miệng bác Trần chính là Tùy Hà.
Nếu thật là như vậy, nếu cô là con dâu bác Trần, Tùy Hà chẳng phải là...
Giang Nhược trong nháy mắt cảm thấy có vẻ khí huyết dâng lên.
Giang Nhược cười rúm ró có phần ngượng ngùng, "Làm sao bác biết?"
Ông chủ nghĩ thầm, quả nhiên là thật, nhìn chằm chằm châu báu trên tay cô trông có vẻ giá trị không nhỏ, cười cười nói: "Mọi người đoán."

Giang Nhược vốn tưởng rằng bọn A Du lúc trước đến bến tàu kể ra, nhưng nếu là dân đảo đoán huyên thiên, vậy cô tương kế tựu kế là được.
Cô thẹn thùng cười rồi nói: "Trong thành phố không khí ngột ngạt, người cháu lại hơi không khỏe, trên đảo không khí tốt, nên anh ấy bảo cháu đến đây ở một thời gian."
Lòng hiếu kỳ của ông chủ lại lên, hỏi cô: "Thế mấy người đàn ông theo cô là..."
Trong lúc ông ta nói chuyện, đưa mắt ra hiệu về chỗ xa đằng sau Giang Nhược.
Giang Nhược nhìn lại, Trần Sơn mua xong thuốc, đang dựa vào quầy hàng buôn chuyện với bà chủ hải đảo phong tình kia, không biết anh ta nói gì đó, mủm mỉm cười cắn thuốc vào miệng, bà chủ bị anh ta chọc cười đến mức nhành hoa lơi lả.
Giang Nhược đang nhìn, Trần Sơn hướng về phía cô, trên mặt còn mang nụ cười chưa kịp thu lại, nhưng ánh mắt nhìn cô cực kì lâu.
Giang Nhược thoáng chốc căng thẳng trong lòng, sợ bị anh ta phát hiện cái gì, giả vờ bình tĩnh vẫy tay cười cười với anh ta.
Xoay người nói với ông chủ: "Bọn họ đều là vệ sĩ."
Đuôi lông mày ông chủ chợt nhếch lên, xem ra con trai bác Trần quả nhiên làm ăn không tồi, vợ ra ngoài còn kèm nhiều vệ sĩ thế.
Giang Nhược lại hạ thấp giọng, nói khẽ: "Nhưng những người này, cao lớn thô kệch, không phải người theo con đường đứng đắn gì, có một số việc, cháu không dám giao cho bọn họ làm, sợ bọn họ ham món lợi nhỏ." Giang Nhược gỡ lắc tay của mình xuống, "Lắc tay này mua được với giá hơn 3 vạn, ra ngoài bảo người kiểm nghiệm, bán lại cũng có thể được không ít tiền."
Con trai ông chủ làm công trình bên ngoài, bản thân mới chỉ đủ nuôi mình, gần như không dư tiền cho bọn họ, có khi bọn họ còn phải tiếp tế.

Cái quán của ông ta, trừ bỏ tiền vốn, một năm bất chấp gió mưa cũng kiếm không đủ một phần ba cái lắc này.
Ông ta hỏi: "Cô muốn bảo tôi giúp cái gì?"
Giang Nhược nói: "Cũng không phải chuyện gì phiền phức, bác có di động không?"
"Ở đây không có tín hiệu, di động cũng vô dụng."
"Vậy bác có thể bảo người trên thuyền vận tải có quan hệ tốt với bác, gọi giúp cháu một cuộc điện thoại cho chồng cháu, bảo anh ấy gửi cho cháu ít tiền." Giang Nhược nói, "Bà Trần không vừa ý cháu, cháu định đưa lì xì cho bà ấy, làm bà ấy vui vẻ một tí, cháu ở đây cũng có thể sống thoải mái.


Cháu không dám bảo mấy anh kia làm hộ cháu việc này, ai biết bọn họ sẽ lén nuốt bao nhiêu đâu? Một đứa con gái yếu như cháu, lại là thai phụ..."
Ông chủ nhìn lắc tay vừa tháo ra trên tay cô, rất động lòng.
Giang Nhược sốt ruột, nói thúc giục: "Ông chủ, được không?" Cô nói rồi, nhét lắc tay vào tay ông chủ, "Cái này bác cầm trước, chờ cháu lấy được tiền, đến lúc đó lại cho bác một bao lì xì."
Ông chủ nghĩ cũng chỉ là gọi điện thoại, quả thật không phiền phức, nếu con trai bác Trần có thể thuê được nhiều vệ sĩ thế, xem ra cũng có chút căn cơ, lắc tay kia chắc chắn cũng là thật!
Ông ta siết chặt lắc tay, gật đầu nói: "Được, cô đưa số điện thoại cho tôi."
Giang Nhược vui mừng, bản thân có thể thuộc lòng số di động của mấy người thân cận nhất.

Đợi ông chủ lấy bút bi và sổ ghi chép nhăn dúm dó từ tạp dề ra, Giang Nhược đọc thuộc lòng số điện thoại của Lục Hoài Thâm: "182..."
Mới vừa đọc ra ba chữ số, cô cảm giác phía sau có người tới gần, ngay sau đó, một cánh tay khỏe khoắn rải đầy hình xăm vượt qua bả vai cô, rút lấy giấy bút trong tay ông chủ, kèm thêm đó, còn kéo luôn cả sợi lắc ông chủ nắm chặt trong tay.
Ông chủ và Giang Nhược ngơ ngác nhìn nhau.
Giang Nhược quay người, Trần Sơn nhìn ba con số trên sổ, lại nhìn Giang Nhược.
Tim Giang Nhược như gióng trống, biểu cảm và cơ thể đều cứng đờ, nhìn chằm chằm anh ta, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trần Sơn không nói câu nào, đưa bút và sổ cho ông chủ, sau đấy kéo cánh tay Giang Nhược, nâng tay cô lên, đeo lại lắc tay cho cô
Giang Nhược rất nghe lời, không dám ngoan cố tí nào.
Trần Sơn không nổi giận, thậm chí cực kỳ trầm mặc, Giang Nhược lại cảm thấy khó chịu như nghẹt thở.
Cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình, cô cũng biết Trần Sơn sẽ không bao giờ bỏ mặc hay tin tưởng cô nữa.

Tay Trần Sơn rất to, cũng rất thô ráp, nhưng móng tay lại cắt ngắn mà sạch sẽ, gần như sát thịt, khóa lắc tay quá nhỏ, Trần Sơn làm cả buổi mới xong.
Giang Nhược bình ổn hơi thở, ông chủ thì ở cạnh nhìn, cũng chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ hết đợt này đến đợt khác.
Chờ đeo xong lắc tay cho cô, Trần Sơn như chưa hề phát sinh cái gì, thúc giục ông chú, "Đói rồi, làm nhanh lên."
Nói xong, lập tức ngồi vào vị trí ban đầu.
Giang Nhược giả vờ ung dung, trề môi với ông chủ, vẻ mặt "Thật đáng tiếc, lần sau lại hợp tác".
Ông chủ thấy, cũng không dám nhìn cô thêm lần nào nữa.

Giang Nhược cũng ngồi lại cái bàn dầu mỡ kia, Trần Sơn không để ý đến cô, miệng cắn thuốc, nhíu ấn đường, cụp mắt nhìn chữ trên bao thuốc trong tay, cũng từ chối trả lời cô.
Mãi đến khi mì lên, Trần Sơn ăn miếng to, Giang Nhược động đũa, mỗi lần muốn ăn, thì sẽ chú ý tới mặt bàn bóng nhoáng dầu, tức khắc lại hết cả thèm ăn.
Hơn nữa hương vị mì, rất nặng mùi tanh mùi dầu.
Trần Sơn ăn hết bát, nhìn cô, hỏi: "Không ăn?"
Giang Nhược lắc đầu, "Ngấy quá."
Trần Sơn vớt bát cô sang bát mình, ăn hết luôn.
Giang Nhược gọi bát nhỏ, so sánh với sức ăn và dáng người anh ta, cái bát bé này đối với anh ta mà nói cũng chả là cái gì.
Ăn xong, Trần Sơn tính tiền.
Sắc trời dần tối, Trần Sơn đứng dậy nói: "Đi thôi."
Giang Nhược không biết vì sao, biết rõ đã không còn cơ hội, nhưng vẫn muốn ở lại, muốn chờ, muốn tranh thủ thời cơ.

Như thể chỉ cần đi lần này, thì chỉ có thể ở trong nhà tù, không trốn thoát được nữa.
"Ngồi thêm lúc nữa đi." Mông Giang Nhược như thể dính trên ghế, vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Trần Sơn dán vào mặt cô, mặt không biểu cảm, cũng không nặng lời, chỉ nhấn mạnh với cô một sự thật: "Trời sắp tối rồi."
Giang Nhược ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt chan chứa vẻ khẩn cầu.
Ánh mắt kia, như nai con hoảng sợ hết đường chọn, chỉ có thể xin tha, giống như ánh mắt đã từng quen, làm Trần Sơn giật mình, trong lòng dao động.
Cũng như ban nãy, anh ta đi mua thuốc lá, cố ý tạo cơ hội cho cô, mua thuốc xong cũng không rời đi, lẳng lặng nhìn cô, mỗi lần cô đưa đôi mắt hoảng loạn tới, trong lòng Trần Sơn đều rất giày vò.
Một bên là đạo nghĩa anh em, một bên là lòng trắc ẩn.
Hứa Lãng nói đúng, cho dù cô ta bị bắt giẫm vào vết xe đổ của Kiều Kiều, nhưng suy cho cùng cô ta chỉ là con tin.
Mà con của anh ta và Kiều Kiều vẫn còn đang đợi anh ta trở về.
Trần Sơn nhìn vào mắt cô, cắn chặt răng, ánh mắt chợt dữ tợn, nghiêm khắc quát một tiếng: "Đi thôi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.