Không Hề Đáng Yêu

Chương 323: 323: Kẻ Thao Túng Sau Bức Màn




Quý Lan Chỉ dừng lời tại đây, còn lại lựa chọn, bà ấy không có cách nào can thiệp.
Khi về, Lục Hoài Thâm tiễn bà ấy ra ngoài, lúc chờ thang máy, Quý Lan Chỉ nói lời xin lỗi với anh, bảo rằng: "Thím kể với Giang Nhược chuyện ông nội cháu muốn gặp cháu, vốn dĩ muốn bảo nó khuyên nhủ cháu, nhưng hình như thím nói không đúng lúc, trong lòng Giang Nhược còn có gút mắc...! Tóm lại, hi vọng các cháu tha thứ."
Quý Lan Chỉ là một người phụ nữ rất biết chừng mực, ở nhà họ Lục, người mà Lục Hoài Thâm tôn kính chỉ có hai, một người là Lục Vĩ Vân, cô cả nhà họ Lục, một người là Quý Lan Chỉ.
Việc này, Quý Lan Chỉ thấy áy náy hơn là lo lắng Lục Hoài Thâm tức giận.
Lục Hoài Thâm nói: "Không sao, không cần để bụng."
Lục Hoài Thâm tiễn Quý Lan Chỉ đi, quay lại nhà, Giang Nhược đang ngồi nghe nhạc đọc sách trên sofa, mãi cho đến lúc ăn tối xong, Lục Hoài Thâm đi xuống tản bộ cùng cô, cô cũng chưa nói đến chuyện này, giống như Quý Lan Chỉ chưa từng nhắc điều gì với cô.
Mấy ngày sau đó, Giang Nhược luôn có thể thông qua Bùi Thiệu, và đôi câu vài lời trong những cuộc điện thoại Lục Hoài Thâm tránh cô để nghe máy, biết được tin Lục Chung Nam bệnh nặng, muốn gặp Lục Hoài Thâm một lần.
Cuối cùng, Giang Nhược cũng sợ anh bị nhiễu phiền, vì thế đêm nay trước khi ngủ đã nói với anh: "Anh đi gặp ông ấy một lần đi."
"Không cần." Lục Hoài Thâm không phải chỉ từ chối ngoài miệng, mà là thật sự không muốn đi gặp.
Giang Nhược nói: "Đi nghe thử xem, rốt cuộc ông ấy muốn nói gì." Được một lúc, không nghe thấy câu trả lời của Lục Hoài Thâm, cô nói bổ sung: "Em cũng muốn biết."
Vì những lời của Giang Nhược, ngày hôm sau Lục Hoài Thâm mới tới bệnh viện.
Giang Nhược tất nhiên sẽ không đi theo, cô không muốn gặp Lục Chung Nam, cũng lười đi bệnh viện, vừa qua đã ở bệnh viện hơn một tháng, nếu như không cần thiết, trong thời gian ngắn cô không muốn đến gần nữa.
Huống hồ, cô cho rằng Lục Chung Nam cũng sẽ không muốn thấy cô.
......
Lục Hoài Thâm đến bệnh viện vào chiều hôm sau, phòng bệnh VIP ngoài âm thanh thiết bị y tế, không còn tiếng khác, cái giường bệnh trong phòng càng có vẻ trơ trọi.

Quý Lan Chỉ nói, ngày thường đều là hộ lý chăm sóc ông ta.

Lục Vĩ Vân người ta có cả gia đình lớn, không thể luôn luôn ở cùng, Lục Tinh Diệp ngày thường đối tốt với Lục Chung Nam, một phần là lấy lòng, một phần là thật lòng có hiếu, nhưng bình thường cô ta tự do quen rồi, càng không thể ngày ngày túc trực bên giường bệnh.
Nói tóm lại, cũng chỉ có hai người con gái cùng cả nhà Lục Thanh Thời sẽ thay phiên qua thăm, còn những người còn lại, tới thăm một lần, nhưng lúc nào cũng cho người theo dõi tình hình bên này, phỏng chừng đến lúc chia di sản mới có thể thật sự để tâm.
Người duy nhất thường bầu bạn bên cạnh chỉ có một quản gia.
Khi Lục Hoài Thâm đến, Lục Chung Nam còn chưa tỉnh, vừa lúc hộ lý cũng đi ra ngoài, quản gia cũng đi làm việc cho ông ta.
Anh đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, nắng xuân ấm áp, là thời điểm ấm nhất buổi chiều, nhưng dường như sự ấm áp và náo nhiệt bên ngoài, đều không liên quan tới nơi này, cửa sổ phòng bệnh khép chặt, thiết kế chốt mở cũng rất cao, chỉ có thể mở phần trên cùng.
Lúc trước Giang Nhược nằm viện, cô bảo chốt mở cửa sổ này thiết kế cao như vậy, là để phòng ngừa người bệnh coi thường mạng sống của mình, sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết cho bệnh viện.
Cũng không biết cô nghe được từ đâu mấy câu không hề có căn cứ ấy, anh còn trả lời cô: "Không phải mỗi bệnh viện đều thế này."
"Tùy anh nói thế nào thì nói, dù sao em đã tin rồi." Giang Nhược có đôi khi không thích nói lí lẽ lắm.
Lục Hoài Thâm chống bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm xe tới xe lui dưới tầng, đột nhiên nghĩ tới đoạn này, ánh mắt anh không nén được ánh lên nét tươi tắn.
Lúc này hộ lý xách theo ấm nước vào, bởi vì biết người bệnh này gia đình giàu có, con cháu ai ai cũng có địa vị xã hội không tầm thường, thấy người đàn ông mặc tây trang đứng bên cửa sổ, suy đoán là người nhà của chủ thuê, nhưng lại không có ấn tượng.
Bà ấy hỏi: "Cậu là?"
Lục Hoài Thâm xoay người, "Lục Hoài Thâm, ông ấy là ông nội tôi."
Hộ lý hiểu ra, tức khắc kéo dài tiếng "à", hóa ra là người cháu ông lão kia cứ nhắc mãi.
"Tới thăm ông cậu à?" Hộ lý bề ngoài cười ha ha, trong lòng lại nghĩ, ông lão này đã nhắc lâu vậy, bây giờ mới đến, xem ra cũng chẳng phải là người hiếu thuận gì, dù sao trong gia đình giàu có, không thiếu nhất chính là đồ vong ân bội nghĩa, trong phim truyền hình diễn nhiều lắm rồi.
Lục Chung Nam suốt ngày mơ mơ màng màng, vẫn luôn nằm trên giường bệnh, không phải ăn cơm thì là ngủ, lúc ngủ lúc tỉnh, bấy giờ vốn đã không ngủ say, nghe thấy tiếng, dần dần tỉnh táo, nhưng cố ý không mở mắt.

Lục Hoài Thâm hỏi hộ lý: "Khi nào ông ấy sẽ tỉnh?"
"Cái đó không chắc chắn, ngủ đủ là tỉnh thôi."
"Ngày thường chỉ một mình cô chăm sóc ông ấy?"
"Tôi với một cô hộ lý khác trẻ hơn, thay phiên."
Lục Chung Nam nghe bọn họ nói chuyện, len lén hé mắt, thấy Lục Hoài Thâm đang nhìn đồng hồ, như thể ông ta còn không dậy, thì anh định đi luôn, ngay tức khắc Lục Chung Nam tức hết mức, gắng sức ho một tiếng.
Lục Hoài Thâm nghe tiếng nhìn sang giường bệnh, thấy ông ta mặc dù sắc mặt trắng nhợt, vẫn cố làm ra vẻ mặt hung ác.
Lục Hoài Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của ông ta, biểu cảm bình thản hỏi: "Tỉnh rồi?"
Lục Chung Nam bảo với hộ lí: "Giúp tôi nâng giường cao một tí." Nói chuyện không có trung khí như ngày trước, hơi thở phập phù.
(Trung khí: trong biểu diễn hí khúc, dùng để chỉ lượng hô hấp, khi hát, lượng hô hấp lớn, có thể đủ để tự do kiểm soát giọng hát, gọi là đủ trung khí.

Trong Đông y, trung khí chỉ hơi trong dạ dày.

Còn mình hiểu nôm na là khi hát lấy hơi từ bụng thì hát sẽ khỏe hơn, đấy là trung khí.)
Hộ lý làm việc theo lời, cũng coi như là người biết quan sát thấu suốt, biết ông cụ cùng cháu ông ta có chuyện muốn nói, làm xong việc thì nói với bọn họ: "Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện thì gọi tôi."
Người một khi sinh bệnh, gầy đi là trạng thái bình thường, Lục Chung Nam cũng không tránh khỏi.

Nghiêm khắc mà nói, ông ta cũng coi như là một người biết tự kiềm chế, đến độ trung niên không phát phì, tuổi già bởi vì duy trì vận động, cơ thể cũng vẫn khỏe mạnh, nhưng sau khi làn da nhão, trông có vẻ gầy nhưng rắn chắc, một trận ốm nhiều ngày tiêu hao, cũng chỉ còn gầy khô.

Đặc biệt đang bệnh sắc mặt vàng vọt, mặt mũi hốc hác, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Lục Hoài Thâm đã lâu chưa gặp ông ta, so sánh hai dáng vẻ với nhau, khác biệt cực kì rõ ràng, Lục Chung Nam như thể trong một đêm, mất hết tinh thần sức lực, cặp mắt kia, là dấu vết duy nhất của một đời huy hoàng trong quá khứ còn giữ lại trên người ông ta.

"Nghe nói ông muốn gặp cháu?" Lục Hoài Thâm đứng ở mép giường, nhìn ông ta từ trên cao xuống.
Cái này cho Lục Chung Nam một cảm giác trực quan - được bố thí.
"Ngồi xuống." Ông ta trầm giọng nói.
Lục Hoài Thâm kéo ghế bên cạnh qua, ngồi xuống.
Lục Chung Nam liếc anh một cái, ngữ khí trào phúng: "Sao anh lại tới đây? Tôi còn tưởng rằng đến chết cũng không gặp được vị Lục tổng tự phụ anh đây chứ."
Lục Hoài Thâm cười, thận trọng kèm theo kiêu ngạo và thẳng thắn, "Đúng, nếu không phải Lục Thanh Thời cùng thím út nhiều lần khuyên bảo, cháu cũng sẽ không tới.

Đương nhiên, cuối cùng là Giang Nhược khuyên cháu tới."
Đoạn trước, nghe mà tim Lục Chung Nam cũng phải đập không bình tĩnh được nữa, cuối cùng đột nhiên cười khẩy: "Nó?"
"Đúng vậy, cô ấy cũng muốn nghe thử xem miệng ông còn có thể nói ra cái gì."
Đây cũng không phải lời hay, Lục Chung Nam không đến mức nghe không hiểu, đây là Lục Hoài Thâm không còn quan tâm chút nào tới tình cảm ông cháu nữa.
Lục Chung Nam cảm thấy buồn cười, "Nó đang oán trách tôi?"
"Không nên à?" Lục Hoài Thâm cụp mi mắt xuống, che khuất vẻ lạnh lẽo trong mắt, giọng điệu rất lãnh đạm.

Lục Chung Nam bình tĩnh: "Xem ra hai đứa, đều oán trách tôi." Vì sinh bệnh, ông ta hít thở rất chậm cũng rất nặng nề, tinh lực không theo kịp, tốc độ nói chuyện cũng chậm theo, "Chuyện của nó, không liên quan đến tôi đâu."
Lục Hoài Thâm đột nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm ông ta cười gằn một tiếng, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, chính là không nhận sai đây.
"Đừng nói những câu vô dụng nữa, ông tìm cháu chỉ e không phải vì nói chuyện phiếm với cháu.

Hiện giờ cháu đã không còn liên quan đến sự vụ của Bác Lục, nếu ông lo cho công ty, người nên tìm phải là Lục Thậm Cảnh." Lục Hoài Thâm cố ý nói như vậy, anh đoán được Lục Chung Nam đang muốn nói với anh chuyện Bác Lục, lại trù trừ không vào được đề chính, may mà giúp ông ta một phen.
Lục Chung Nam nghe ra dụng ý của anh, chất vấn: "Anh cố ý?" Hai mắt ông ta nheo lại, "Bác Lục có hôm nay, không phải đều tại anh?"
"Sai!" Lục Hoài Thâm ngắt lời ông ta như dao chém đất, "Là tại ông."
Lục Chung Nam là chúa không nhận sai không chịu thua, Lục Hoài Thâm không ngại nói cho ông ta nguyên nhân, "Là ông tràn đầy tự tin, cho rằng trước khi ông chết, đều có thể khống chế chặt chẽ Bác Lục.

Còn nhớ những lời lúc trước ông nói với cháu không? Nói nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách ông khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng Bác Lục đã không còn là Bác Lục của ông nữa, nhà họ Lục cũng không còn là cái nhà mà ông cho rằng chỉ mình ông có quyền định đoạt."
Lục Hoài Thâm cúi người, nói từng câu từng chữ với ông ta: "Người giúp Lục Thậm Cảnh là ông, người đứng ngoài nhìn Lục Thậm Cảnh ra tay với Giang Nhược một cách thờ ơ cũng là ông.

Quả thật, ông nói được làm được, cho nên mọi thứ ngày hôm nay, đều tại ông."
Anh dựa lại vào ghế, quăng ra lời kết thúc nhẹ bẫng: "Cháu chẳng qua là phản kích đúng lúc."
"Hay cho cái phản kích đúng lúc của anh!" Lục Chung Nam bị anh chọc tức đến mức mồm miệng lắp bắp, chất vấn vang vang từng chữ: "Cái gọi là phản kích đúng lúc của anh chính là muốn phá sập Bác Lục sao? Đây là nhà họ Lục, toàn bộ nhà họ Lục, tâm huyết mấy đời người!"
"Cháu cũng đã nói với ông từ lâu rồi, cháu trở về chính là vì Bác Lục, cháu không có được, Lục Thậm Cảnh và Thường Uyển cũng đừng mong." Lục Hoài Thâm từ lâu đã không thèm che giấu mục đích của mình trước mặt Lục Chung Nam, ánh mắt anh hướng về Lục Chung Nam, nói ra sự thật, "Huống hồ, gần mười năm nay, tâm huyết cháu bỏ ra ở Bác Lục, người trong nhà họ Lục, chẳng có ai so được đâu."
"Anh biết cả, nếu, anh, đã, biết, cả! Vì sao còn muốn làm như vậy?" Lục Chung Nam đau lòng nhức óc, khó tránh bị giọng nói của mình làm đầu óc kêu ong ong.
"Chính vì đây là tâm huyết của cháu, cháu càng không thể để nó bị người khác chiếm hời, còn là món hời chiếm được từ tay cháu do không từ thủ đoạn lợi dụng, làm hại Giang Nhược."
Giọng Lục Chung Nam giễu cợt không tả được, "Nói toạc ra, chỉ vì một người phụ nữ cỏn con...!chỉ vì một Giang Nhược, anh đã đặt Bác Lục vào hiểm cảnh!"
Lời này vừa ra, Lục Hoài Thâm không còn là dáng vẻ dửng dưng nữa, anh nghiêm túc lại giận dữ hỏi ngược lại: "Một người phụ nữ cỏn con?"
Lục Chung Nam không trả lời, nhìn anh chăm chú, hiển nhiên đang cho rằng như vậy.
Lục Hoài Thâm tức quá hóa cười: "Giống mẹ cháu phải không, bọn họ chỉ là những người phụ nữ cỏn con, ông có coi họ là người không? Nhà họ Tiết thất thế, ông bắt bố cháu li hôn với bà ấy, cho nên ông cũng có thể im lặng vào thời điểm biết được Lục Thậm Cảnh tính toán bắt cóc Giang Nhược."
Điều Lục Hoài Thâm không thể nhẫn nhịn nhất chính là, hai người phụ nữ anh coi trọng nhất cả đời này, ở trong mắt Lục Chung Nam, cũng chỉ là "những người phụ nữ cỏn con".
Lục Hoài Thâm mặt lặng như nước, "Đối với ông mà nói, Tiết Gia Nguyệt chỉ là một người phụ nữ cỏn con nhưng bà ấy là mẹ cháu.

Theo ông, Giang Nhược cũng chỉ là một người phụ nữ cỏn con, nhưng cô ấy đối với cháu mà nói, là người nhà, là vợ, là người yêu.

Ông có biết không, những đêm Giang Nhược mất tích, ngoài cô ấy, cháu cũng thường nhớ tới mẹ mình.

Bà ấy cũng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, chưa trải sự đời đã lấy gã phụ tình, cuộc đời này đả kích lớn nhất gặp phải, ngoài gia cảnh sa sút, thì còn bị người ta bức ép rời khỏi nơi ẩn núp duy nhất lúc bấy giờ.

"Cháu chính mắt chứng kiến tất cả nỗi cơ cực của bà ấy, trông thấy bà ấy cố sức muốn sống sót ở thành phố xa lạ không thạo tiếng nói như thế nào, cái nhà họ Lục đã từng dùng hết thủ đoạn cưới bà ấy vào cửa, nhỉ? Chính là các người, chưa bao giờ vươn tay trợ giúp một lần.

Nhớ tới dáng vẻ bà ấy suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, rồi lại lau khô nước mắt liều mạng không muốn gục ngã, cháu sẽ nghĩ ngay đến Giang Nhược.

Nghĩ đến cô ấy vì mánh khóe của ông, ở xó xỉnh không ai biết, chịu khổ thế nào."
Anh cả ngày suy nghĩ, cô có sợ không, có thể chờ được anh không, còn chịu nổi giày vò không?
Càng gay go hơn chính là, có khi nào cô sẽ giống mẹ anh, đã không thể thoát khỏi tình cảnh bi thảm ngay lúc đó, lại không chống chọi được đến ngày thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Lục Hoài Thâm nhìn gương mặt trầm mặc của ông ta, trông có vẻ không chút hối cải, anh cảm giác những gì mình nói đều là đàn gảy tai trâu.
Anh thản nhiên nói: "Ông thì khác rồi, đối với ông mà nói, phụ nữ mất người này, tìm người tiếp theo là được.

Xem chừng ông vẫn cứ cho rằng bản thân không sai tí nào, ông hãm hại mẹ cháu và Giang Nhược thuộc vào bất nghĩa, lại vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến dạy dỗ, ông lấy tư cách ở đâu? Còn chìa mặt ra đòi cháu cứu vãn tâm huyết của ông, mọi người vốn đã không phải cùng loại người, hiện tại ngay cả lợi ích cũng không tương thông nữa, cháu có nghĩa vụ và cần thiết gì phải đến giúp ông?"
Lục Chung Nam bị anh chọc tức, nổi khùng lên nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cũng chỉ là gặp may thôi! Tìm được Giang Nhược trước thời gian, nếu không tìm được Giang Nhược, anh cho rằng bây giờ anh còn có thể nói với tôi vậy không? Anh trắng hai bàn tay từ lâu rồi!"
"Hai bàn tay trắng thì làm sao? Hai bàn tay trắng rồi sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi.

Nặng lợi nhẹ tình, kết quả chẳng qua cũng chỉ rơi vào cảnh ngộ như ông thôi chứ mấy." Qua nửa đời người, mục đích của anh rõ ràng, ngoài Bác Lục, chính là cả đời vô lo.

Hiện giờ, anh hi vọng nửa đời sau có thể vợ con mỹ mãn, sống ngày tháng ấm áp hơn.

Lục Hoài Thâm nói xong nhìn ông ta đầy thương hại, lại nói gằn từng chữ một: "Ông không cảm thấy thê lương à, ông nội?"
Lục Chung Nam tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà ở trong hoàn cảnh ngữ cảnh thế này, Lục Hoài Thâm lại nghiêm chỉnh gọi ông ta một tiếng ông nội.
Lục phủ ngũ tạng của ông ta đều đang run, vành mắt nóng rực, "Được, được! Hay cho Đông Sơn tái khởi, anh tự mở công ty làm lại từ đầu, phải qua bao nhiêu năm, mới có thể đến được tầm cao của Bác Lục hiện nay?"
Lục Hoài Thâm chỉnh trang quần áo đứng dậy, "Mười năm nay Bác Lục không có cháu thì sao có thể lên được tầm cao hiện tại? Nếu cháu thật sự không có bản lĩnh Đông Sơn tái khởi, làm to làm mạnh, thì ông sao có thể giống như bây giờ, si ngốc chờ gặp cháu một lần, xin cháu cứu Bác Lục ra khỏi nước sôi lửa bỏng?"
Phương diện này, Lục Chung Nam hiểu Lục Hoài Thâm nhất, nó trước giờ không phải kẻ tự tin mù quáng không bản lĩnh, nó quả thực có năng lực đó, nếu không sao ông ta trọng dụng nó?
Môi Lục Chung Nam tái nhợt, nhìn anh hồi lâu, run rẩy viền mắt đỏ quạch, vẫn nói năng khí phách buông lời kế tiếp: "Thế tôi xin anh! Thỉnh cầu anh về Bác Lục, thỉnh cầu anh khiến Bác Lục trở lại quỹ đạo.

Cổ phần của tôi, tương lai đều sẽ là của anh."
Quai hàm Lục Hoài Thâm căng chặt, xoay người quay lưng về phía ông ta.
Qua hồi lâu, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng hít thở khò khè của Lục Chung Nam, tiếng sau khó khăn hơn tiếng trước.
Quản gia ở cửa yên lặng nghe rất lâu, đẩy cửa mà vào, "Tiên sinh, cậu cũng biết tính cách ông nội cậu, tuổi cao rồi đúng là sẽ phạm sai lầm, ông ấy mạnh miệng không chịu thua, nhưng ở đâu có vấn đề, ông ấy đều tự biết.

Cũng đã nói đến mức này rồi..."
Lục Hoài Thâm không chờ ông ta nói cho hết lời, quay người chất vấn Lục Chung Nam: "Ông mỗi lần đều chơi chiêu này không chán à? Muốn đánh bài tình thân cũng phải lượng sức mình.

Ông tưởng mỗi tuần bảo con cháu về ăn bữa cơm là có thể bồi dưỡng tình cảm à? Chính ông đã làm tài liệu giáo dục tiêu cực từ lâu rồi, nhìn xem các con trai ông, có người nào không phải thấy người ăn khoai vác mai đi đào?"
(thấy người ăn khoai vác mai đi đào/ trên làm dưới theo)
Lục Chung Nam nộ khí công tâm, tức giận nói: "Từ khi nào thì đến lượt anh dạy dỗ tôi?"
(nộ khí công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê, choáng váng)
"Không phải cháu dạy bảo ông, nhắc ông tự chịu trách nhiệm cho việc mình làm thôi.


Bác Lục cứ để ông và Lục Thậm Cảnh đi cứu, suy cho cùng ông gửi gắm kì vọng cao vào nó, nếu nó mặc kệ ông, nhưng chỉ cần cháu còn ở đây một ngày, ông còn có thể chịu đựng được, thì bệnh của ông cháu cũng sẽ tiếp tục chạy chữa.

Còn về tình cảm ông cháu gì đấy, thì thôi đi.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Lục Hoài Thâm tự nhận là tận tình tận nghĩa, không còn gì để nói nữa, quay người rời đi.
Ra đến hành lang bệnh viện, quản gia đuổi theo tới, rất có khí thế muốn cậy nhờ, trước khi ông ta mở miệng, Lục Hoài Thâm đã chặn ông ta: "Cháu biết chú muốn nói gì, thứ cho cháu bất lực, Giang Nhược cách ngày sinh không còn xa, mặt khác, kết thúc những việc trước đây và trù bị công ty mới còn một đống việc đang chờ, cháu thật sự không có sức lo cho Bác Lục."
Quản gia khẩn khoản bảo vệ chủ: "Tiên sinh, thật sự cần thiết làm tới mức này sao?"
Lục Hoài Thâm căn bản không dao động, "Ông lão một đống tuổi, cũng chỉ còn tí ngày tháng ấy thôi, Bác Lục tốt hay xấu ảnh hưởng không lớn tới ông ấy.

Chú chuyển lời cho ông ấy, cháu có thể cho ông ấy dưỡng lão, để ông ấy an hưởng tuổi già, Bác Lục gì đó, đừng nghĩ nữa."
"Cậu cũng đã nói đấy thôi, ông ấy già thế rồi, gửi trọn sức lực tinh thần một đời vào Bác Lục, tới lúc tuổi già, sự nghiệp xây đắp cả đời ầm ầm sụp đổ, cậu bảo ông ấy làm sao vượt qua trở ngại trong lòng đây?"
"Dù sao cháu cũng không giúp được đâu.

Ông lão tự cho rằng phần nắm chắc lớn nhất chính là những bộ hạ dưới trướng ông ấy ngày xưa, mọi nguyên lão của Bác Lục vẫn đều để cho ông ấy dùng, ông ấy quá tín nhiệm những người này, cho nên khi mấy người đó thổi gió bên tai, cổ động ông ấy phù trợ Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh, ông ấy cũng rất ít khi nghĩ tại sao.

Ông lão vẫn tưởng rằng Thường Uyển là một bà chị ngu muội lắm tiền chắc, dã tâm của người đàn bà kia, được ông ta càng nuôi càng lớn, mới có ngày hôm nay.
Lời này nói ra cực kỳ khó hiểu, ngay cả quản gia cũng mất một lúc lâu mới phản ứng, cuối cùng sắc mặt xanh trắng khó phân biệt.
Lục Hoài Thâm không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Lục Hoài Thâm một mình xuyên qua hành lang rất dài, toàn bộ bệnh viện đều là sắc điệu trắng lạnh, anh đứng trước thang máy, nhìn mặt mình trong gương vừa giống Tiết Gia Nguyệt, lại nhìn ra được bóng dáng của Lục Vưu Văn, anh không khỏi nhớ tới khúc chuyện cũ ngày xưa.
Người đời luôn lấy những câu kiểu như ân oán giữa bố mẹ không liên quan đến đời sau để tránh liên lụy con cháu, nhưng hiện thực lại là, ân oán thế hệ bố mẹ, sẽ luôn tạo thành ảnh hưởng khó có thể lẩn tránh cho đời sau.

Trước kia vào thời điểm khốn khó nhất ở HK, Lục Hoài Thâm cũng từng nghĩ, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ chờ được Lục Vưu Văn tới cầu xin anh, đích thân trả giá cho những lỗi lầm ông ta đã phạm phải.

Nhưng anh không ngờ tới, lúc Lục Vưu Văn tìm được anh, thì đã nếm mùi gieo gió gặt bão rồi.
Lục Vưu Văn từ bỏ Lục Thậm Cảnh mà muốn nâng đỡ anh, chủ yếu là có một lí do cực kỳ buồn cười —— Thường Uyển ngoại tình.
(Ối dồi ôi!!!)
Thường Uyển đồng thời đi lại vô cùng gần gũi với nhiều đổng sự bậc nguyên lão.
Trong nhiều lần hội nghị cấp cao của Bác Lục, Lục Vưu Văn nghe thấy tiếng nói ủng hộ Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh, cộng thêm một khoảng thời gian dài, hàng đêm Thường Uyển đều về muộn, còn bận hơn ông ta.
Lục Vưu Văn nổi lòng nghi ngờ, ngấm ngầm điều tra sao kê giao dịch thẻ tín dụng của Thường Uyển, không biết làm sao, ông ta liền nghĩ tới một vị đổng sự, thuê thám tử tư theo dõi điều tra, phát hiện không chỉ dấu vết hoạt động của hai người trùng nhau, thuận theo đó điều tra tiếp, sau một thời gian, dây dưa ra thêm mấy vị đổng sự có quan hệ rối loạn với Thường Uyển.
Sau nỗi kinh hoàng, Lục Vưu Văn giả vờ không biết, thậm chí ra vẻ coi trọng Lục Thậm Cảnh, giao phó nhiệm vụ quan trọng, mặt khác, âm thầm tìm Lục Hoài Thâm, đưa nó sang Mỹ.
Chờ khi Thường Uyển phát hiện ra, ông ta liền lấy lí do Lục Hoài Thâm dù sao cũng là con trai ruột của mình, mẹ nó không còn, nếu về nhà họ Lục, tương lai sẽ không nơi nương tựa kiểu kiểu thế để lấy lệ cho qua.
Thường Uyển uất kết, nhưng không có sức phản bác.
Dần dà, Lục Hoài Thâm hô mưa gọi gió ở chi nhánh Bắc Mỹ, Lục Vưu Văn có lí do điều anh về trụ sở chính, Thường Uyển cũng không biết oán hận từ đâu, càng thêm bán sức làm cho các đổng sự cố gắng nâng đỡ con trai mình, ắt phải ngăn cản Lục Hoài Thâm tương lai gánh trách nhiệm lớn.
Tuyệt đối chẳng thể ngờ, Lục Thậm Cảnh gặp tai nạn xe nghiêm trọng, chân bị què.
Tai nạn xe trông có vẻ không khác gì sự cố ngẫu nhiên, Thường Uyển bất bình, trong tối ngoài sáng đều hắt nước bẩn vào Lục Hoài Thâm.
Nhưng nếu cho bà ta tự đoán, chỉ sợ đến chết cũng không đoán được kẻ thao túng sau bức màn là ai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.