Không Hề Đáng Yêu

Chương 68: 68: Anh Chết Là Tốt Nhất Tôi Cũng Có Thể Được Giải Thoát




Giang Nhược cũng bị bệnh dạ dày, biết mùi vị khó chịu dâng lên, cảm giác như sức lực toàn thân đều bị rút cạn, bất kể thấy đồ ăn gì đều buồn nôn, một chút tiếng ồn cũng tăng thêm đau đớn.

Có điều, dù sao Lục Hoài Thâm vẫn là đàn ông, sức khỏe không yếu ớt như cô, vẫn có thể nhẫn nại thêm.

Giang Nhược khuyên anh uống hết nước.

Lục Hoài Thâm nhìn chiếc cốc màu vàng đen trên tay, nhấp một ngụm nước ấm.

Giang Nhược ở bên cạnh, bản thân tự mở bánh cheesecake ra ăn.

Đang uống nước, điện thoại của Lục Hoài Thâm vang lên, anh tiện tay đưa cốc sang người ngồi kế bên, Giang Nhược cũng đón lấy.

Giọng ông cụ đầu kia khó giấu được phẫn nộ: "Tôi nghe người ta nói anh tiếp xúc với Gisele Moore của DS hả?"
"Vâng." Lục Hoài Thâm mệt mỏi đáp lại một âm tiết.

Lục Chung Nam lại nói: "Có phải Giang Nhược gọi anh đi không?"
Tiếng Lục Hoài Thâm đều đều nhưng sắc mặt không thả lỏng như ban nãy, tràn đầy phòng bị, "Không phải."
Lục Chung Nam rất lâu vẫn không nói chuyện, cuối cùng cười một tiếng, nói kéo dài ngữ điệu: "Xem ra những lời tôi nói với anh hôm qua đều là công cốc, bản thân anh tự thu xếp ổn thỏa đi."
Câu tự thu xếp ổn thỏa như bất lực lại giống như uy hiếp.

Lục Hoài Thâm tắt máy.

Giang Nhược không biết ai gọi đến, cũng không biết đối phương nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Lục Hoài Thâm khó coi hơn ban nãy.

Trong xe đã bật đèn, khung cảnh tranh tối tranh sáng khiến làn da người ta cũng được mạ thêm một quầng ấm áp, mồ hôi lấm tấm trên trán Lục Hoài Thâm trở nên rõ ràng, đến mắt cũng mà vẫn có thể thấy được, Giang Nhược nhìn trái ngó phải, mở hộp tì tay giữa hai ghế ngồi, thấy túi khăn giấy chưa mở.


Cô xé vỏ túi, rút tờ khăn giấy đưa cho anh, bảo anh lau đi, nhưng Lục Hoài Thâm tựa hồ đang lúc khó chịu, dựa vào ghế xe nghiêng đầu ngó lơ, chỉ có ánh mắt kia rạng ngời trong màn đêm nổi bật trên lớp nền mực đen dày đặc không tan được.

Tay Giang Nhược khựng giữa không trung, cũng chẳng rõ cái gì ngăn cản cô, nói chung là không cách nào đích thân làm động tác trông có vẻ quá mức thân mật ấy.

Cô rút tay về, nói: "Nhìn anh nín nhìn khổ sở thế kia, bằng không thì bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Ấn đường Lục Hoài Thâm càng nhíu chặt hơn, giọng kiên quyết: "Không cần."
Giang Nhược vân vê tờ khăn giấy trong tay, hàng lông mày thanh mảnh nhẹ chau vào, ngữ khí nghe chừng khá bàng quan: "Cơ thể là của anh, người khác không quản nổi..."
"Vậy vì sao cô quan tâm thế?" Giang Nhược chưa nói xong, Lục Hoài Thâm bèn ngoái đầu ngắt lời cô, đôi mắt uể oải mà lạnh nhạt, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị, còn đâu trạng thái bệnh tật khi nãy, sức công kích toàn thân đều được phóng đại.

Bởi câu nói và phản ứng của anh, Giang Nhược bỗng hoảng hốt một chặp, tiếng gió thổi xào xạc bên ngoài mang theo vẻ đìu hiu không gì sánh được, cô thoắt cười: "Trông thấy anh đáng thương mà thôi, tốt xấu gì tối nay tôi cũng nhận ân tình của anh."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh xẹt qua tia chế giễu: "Thương hại tôi?" Ánh mắt anh lướt trên gương mặt cô, thấy vẻ tươi cười dần dần tan biến, ngược lại anh còn mỉm cười: "Đã từng có ai thương hại cô chưa?"
Đầu ngón tay Giang Nhược run run, nhìn anh chăm chú không thôi, giống như cuối cùng cũng từ trong đoạn giả tưởng tỉnh táo lại, ánh nhìn sắc lạnh vô cùng.

Lục Hoài Thâm luôn luôn tâm sáng như gương, dùng cái nhìn của thượng đế để thao túng sự phát triển của tình thế mà cô cứ quên mất anh đã gây ra tai họa cho cuộc đời cô.

Kiểu người như cô, người khác cho chút ngon ngọt liền quên lối về, cũng là kiểu người như cô không dễ dàng ghi nhớ dài lâu.

Giang Nhược gật đầu với anh, giọng nhẹ bẫng: "Cũng đúng, ngược lại là anh nhắc nhở tôi, không nên thương hại anh chút nào, cũng giống như anh và họ Giang kia chưa từng thương hại tôi," Cô cười yếu ớt, ánh mắt thản nhiên: "Không phải đều nói ba việc may mắn nhất của đàn ông là thăng quan phát tài vợ mất sao, đối với tôi thì nên hi vọng nó ngược lại."
"Cô mong tôi chết?" Mắt anh như sương giá, vẻ tươi tắn không nhìn ra sự phẫn nộ, thiếu cảm xúc nhưng vẫn đáng sợ cực kì.

"Là anh nhắc tôi đấy chứ." Giang Nhược nhìn anh thờ ơ, "Anh chết là tốt nhất, tôi cũng có thể giải thoát."
Cô gói ghém tất cả tâm tư, cầm cốc muốn xuống xe, vừa định mở cửa, còn chưa kịp đặt chân ra, đột nhiên Lục Hoài Thâm níu lấy vai phải của cô kéo về, chiếc cốc Giang NHược cầm trong tay đã vơi nửa cứ thế rớt thẳng xuống, quá nửa chỗ nước ngấm theo nội thất cửa xe nhỏ giọt tí tách.

Lục Hoài Thâm đè cô lên ghế lái, chân dài vắt qua, điều chỉnh ghế ngả về sau, niết lấy cằm cô, nâng đầu cô lên hôn ngấu nghiến.


Một loạt động tác rất ngang ngược, trên môi và cằm Giang Nhược đồng thời lan truyền cảm giác đau đớn.

Anh cắn môi cô mang tính trừng phạt, làm cô chịu đau mới buông ra.

Giang Nhược tức tới nỗi thở dồn dập, cắn răng, không thể tưởng tượng nổi nhìn đôi mắt đỏ ngầu hằn tơ máu của anh.

Dưới ánh đèn, cánh môi cô đỏ mọng mà Lục Hoài Thâm vươn ngón trỏ ấn lên chỗ da bị cắn rách, nặng nề miết lấy, "Nếu tôi chết đi, chắc chắn cô sẽ là vật thế tội đấy."
Giọng nói ấm áp cùng với cái nhìn hung dữ sinh ra cảm giác khác biệt rõ ràng, làm người ta sợ hãi, Giang Nhược nhất thời vừa sợ vừa giận, cắn môi đang khẽ run, nhìn anh không chớp mắt.

Thình lình vào lúc này, cửa ghế lái bị mở ra, tay Trình Khiếu đặt trên cánh cửa xe nhìn thấy tư thế người bên trong, sụp mí mắt, mặt không cảm xúc quan sát hai người nằm chồng lên nhau trên chỗ ngồi chật hẹp, nói giễu cợt: "Tiểu khu chúng ta từ lúc nào lại có con mèo hoang to thế nhỉ?"
Mới rồi Giang Nhược bị vai Lục Hoài Thâm chắn mất tầm nhìn, căn bản không phát hiện bên ngoài có người tới, Lục Hoài Thâm quay lưng với kính chắn gió càng chẳng mảy may phát giác, nghe thấy âm thanh, cả hai người đều sượng sùng.

Giang Nhược đỏ từ mặt đến cổ, cuống quýt chân tay đẩy Lục Hoài Thâm nhưng không gian có hạn, Lục Hoài Thâm giữ chặt tay cô rồi mới thong thả từ trên người cô lùi xuống.

ở bên ngoài, Trình Khiếu cười lạnh lùng, vô cùng chán ngán đá đá mảnh gạch vụn.

Giang Nhược đến nhìn cũng không dám nhìn Trình Khiếu, quần áo cũng chẳng sửa sang, xuống xe ngay, đầu không ngoảnh lại đi thẳng về phía căn hộ.

Trình Khiếu khom lưng nhìn Lục Hoài Thâm trên ghế phụ, khinh khỉnh hừ một tiếng với anh, mắng: "Cầm thú."
Nói xong theo sau bước chân chị nó.

Giang Nhược đi lên cầu thang trống trải trong tòa nhà, chẳng bao lâu, bước chân Trình Khiếu đằng sau cũng thêm vào, cô lấy sức chạy nước rút 100m đột ngột xông lên tầng.

"Biết mất mặt rồi chứ gì?"
Cầu thang bộ thưa thớt vào âm thanh vọng lại, Trình Khiếu bị tụt sau một tầng, âm thanh cười nhạo không nhanh không chậm nhưng cực rõ ràng truyền vào tai Giang Nhược.


Cái gì mà tức giận, cái gì mà phẫn nộ, hết thảy biến thành còn mặt mũi nào, vấn vít ngập tràn khắp lồng ngực.

Giang Nhược càng tăng tốc độ, lúc lấy chìa khóa mở cửa, run hết tay, chính là giống kiểu sau lưng có tai họa khủng khiếp vậy.

Vào cửa, cô đi thẳng về phòng mình, khóa cửa lại.

Cô vừa liệng người xuống giường, Trình Khiếu đã gõ cửa ở ngoài: "Nói chuyện, không phải sợ."
Giang Nhược rầu rĩ, đầu trống rỗng, vốn không định để ý đến nó.

Trình Khiếu đợi một chốc, chẳng nghe động tĩnh gì, bèn nói hươu nói vượn: "Em đã nói mà làm sao xuống cho mèo uống nước mà còn phải lấy nước nóng, hóa ra mèo đêm bây giờ toàn sang trọng thế sao? Em liều mình chạy đến ban công cạnh phòng bếp nhìn xuống, kết quả em thấy..."
Cánh cửa đột ngột bị mở ra, Giang Nhược nuốt nước bọt, vẫn không nhìn thằng bé, nói: "Muốn nói cái gì?"
Trình Khiếu lách vào qua khe cửa, "Chị có biết chị đang làm gì không?"
Giang Nhược quýnh lên phủ nhận, giọng thảng thốt: "Trình Khiếu, chuyện người lớn em bớt lo đi, lo tốt cho mình đừng gây chuyện là được rồi."
"Bớt làm bộ với em đi," Trình Khiếu làm ra vẻ khuyên bảo tận tình: "Có phải chị mắc hội chứng Stockholm không hả? Bị ngược đãi thành quen à? Đây là chứng bệnh tâm lí, mình có bệnh thì phải đi khám bác sĩ, không thể phó mặc buông xuôi được."
Giang Nhược thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tưng bừng bảo: "Chị không bị bệnh, có em mới bị ấy, nói vớ vẩn gì thế?"
"Vậy làm sao chị còn hôn anh ta? Họ Lục kia một đằng thì làm chị thành ra thế này, một đằng lại cho chị nếm ngon ngọt, ai biết anh ta có ý đồ quỷ quái gì?"
Giang Nhược phản bác: "Giữa vợ chồng, hành vi bình thường." Tẩy não cho bản thân cũng tẩy não thằng bé luôn.

Trình Khiếu khinh bỉ: "Vợ chồng cái cóc khô.

Chị với anh ta mà cũng tính là vợ chồng? Anh ta chắc chắn có ý đồ muốn cưới Giang Chu Mạn, chị đã từng nghĩ đến chưa?"
Giang Nhược tức khắc có cảm giác bị tạ một gáo nước lạnh từ đầu xuống, cả người bừng tỉnh cơn mộng, nháy mắt bình tĩnh lạ thường.

Trình Khiếu thấy biểu cảm biến hóa trên mặt cô thì hơi sốc, hạ giọng khẽ nói: "Là em lo cho chị, sợ chị cứ vướng mắc với anh ta, động lòng với anh ta, đến lúc đó chị định kết thúc thế nào? Có lẽ đó chẳng qua là mánh lới anh ta lừa chị li hôn thôi."
Tinh thần Giang Nhược dao động, chỉ nói: "Không phải đâu." Tiếng nói vừa dứt, cảm thấy trọng lượng cả ba chữ này quá mong manh, không chịu được bèn bổ sung: "Anh ấy chẳng có lòng dạ thảnh thơi vòng vo lãng phí thời gian với chị, chị sẽ càng không động lòng với anh ấy."
Sau khi cô nói xong, bầu không khí giữa hai người tĩnh lặng mà lại kì dị khác thường.

Trình Khiếu hỏi: "Vậy bọn chị vừa rồi được xem là cái gì?"
Dáng vẻ Giang Nhược ngô nghê nói: "Anh ấy nhất thời kích động."

Trình Khiếu hỏi tiếp: "Vậy là chị liền để mặc anh ta lộng hành ngang ngược? Rõ ràng đến cả phản kháng chị cũng không làm, em thấy hết rồi?"
Nhịp tim Giang Nhược vừa bình ổn trở lại lại bắt đầu đập loạn, hồi tưởng đến một màn kia, quả thực cô không có tâm lí phản kháng, chỉ tức giận thôi, cụ thể là giận cái gì thì không biết nữa, nhưng cô không muốn thừa nhận trước mặt Trình Khiếu.

Giang Nhược nín thở, gục đầu nói: "Nam nữ đầu sẽ bị kích động!"
"Kích động? Dựa vào đâu mà kích động phải nhận lỗi thay hai người!" Nói xong mím miệng, tiếc hận mà nhìn chị mình, sập cửa bỏ ra ngoài.

Lòng Giang Nhược loạn cào cào, ôm mặt khom người, thở dài thườn thượt, sau đó vô thức cắn chặt môi, trên cánh môi truyền đến cơn đau nhói, cô suýt xoa đau đến mức hít một hơi.

Mấy lời Lục Hoài Thâm nói tràn vào đầu cô như thủy triều dâng, cả người cô giống như bị nhấn chìm trong biển nước, khó mà thở được.

......!
Hai chị em đi rồi, trong lòng Lục Hoài Thâm ngập tràn nỗi bực dọc ngồi trên xe, một tay chống má, nâng cổ tay xem thời gian, phá hiện trên cẳng tay có vài vết móng tay đâm hình trăng lưỡi liềm.

Lúc hôn nhau Giang Nhược muốn gỡ tay anh đang kẹp chặt cằm cô nên luôn dùng sức bấm vào đó, trong lúc vô thức càng lúc càng dùng lực mạnh hơn.

Anh lờ đi nhìn sang chỗ khác, phát hiện chiếc bánh cheesecake Giang Nhược đã ăn hai miếng, bèn cầm lên, cũng chẳng quan tâm có lạnh không, há miệng cắn một miếng, mùi vị hơi ngọt thơm béo làm anh không chịu nổi, tiện tay vứt sang cạnh đấy.

Một chốc sau tài xế tới, lên xe chở anh về biệt thự Lâm Hải.

Lục Hoài Thâm nằm xuống ghế sofa, chẳng bao lâu có một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, anh nhắm mắt bấm nhận, tiếng thiếu niên trầm trầm đe dọa: "Họ Lục kia, về sau cách xa chị tôi một chút."
Vẻ mặt Lục Hoài Thâm sa sầm, nén giận nói: "Cút."
Hết chị lại đến em, chẳng ai khiến người ta bớt lo cả.

Lục Hoài Thâm ném điện thoại sang bên cạnh, đèn phòng khách sáng trưng, bốn phía xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng ếch kêu ran từ nơi xa vọng về, truyền đến bên tai chỉ còn sót lại dư âm nho nhỏ không đáng kể.
Hà Nội, 14/7/2021
68 cho lộc phát nhé các bác =))
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.