Không Hề Đáng Yêu

Chương 93: 93: Nếu Tôi Có Chỗ Nào Nói Không Đúng Xin Lục Tiên Sinh Chỉ Bảo




Giang Nhược cảm thấy đây đích thực là một điểm nghi vấn, nhưng vì thế mà đưa ra kết luận Chương Chí đã nhận lợi ích để giúp đỡ người ta làm việc xấu thì dường như vẫn không đủ sức thuyết phục.

Cô đưa ra giả tưởng: "Lỡ như Chương Chí ngoài việc làm tài xế xe hàng còn có nguồn thu nhập khác thì sao? Ví dụ như cùng bạn bè thân thích đầu tư gì đó."
Lục Hoài Thâm: "Cũng có chỗ hợp lí nhưng không thực tế."
Thực ra Giang Nhược vẫn muốn hỏi môt chút chuyện Chương Chí lúc còn sống, nhưng vì vợ Chương Chí phản ứng quá khích, khiến anh cả của Chương Chí cũng có sự đề phòng với bọn họ, bắt đầu từ lúc cô hỏi khi Chương Chí còn sống có liên hệ với người khác không thì anh ta đã có điều giữ lại trong lòng.

Truy hỏi tiếp, mục đích lồ lộ, lòng cảnh giác của đối phương sẽ càng lớn hơn, như thế cũng chẳng hỏi thêm được gì.

Những lời lúc trước chưa kịp hỏi vẫn nghẹn trong lòng Gang Nhược, "Tôi vẫn nên hỏi một chút, có phải lúc sống Chương Chí chỉ luôn làm một công việc tài xế xe hàng không.

Lỡ như anh ta đổi nghề mới tăng thêm thu nhập thì sao?"
Lục Hoài Thâm nhẹ giọng tạt cho cô một gáo nước lạnh: "Ừ, cô cứ tiếp tục theo cách suy đoán đó đi, Chương Chí hẳn là sẽ chẳng còn liên quan gì đến cái chết cue bố mẹ cô đâu."
Giang Nhược: "..."
Lục Hoài Thâm lại nói: "Mục đích cô đến lần này chỉ có một, chính là tìm ra mối liên hệ giữa Chương Chí và Giang Vị Minh, bây giờ thế nào lại đảo ngược gốc ngọn thế? Vấn đề chủ yếu không được giải quyết lại còn ở đây làm xoắn xuýt vấn đề, chỉ tổ lãng phí thời gian.

Phía trước có đường rẽ, Lục Hoài Thâm vừa nói lời này, vừa giảm tốc độ nhưng Giang Nhược thấy xe khống chế không được ổn lắm, hình như Lục Hoài Thâm cũng đã nhận ra điều này, nhíu mày không lên tiếng.

Vốn phải tiếp lời Lục Hoài Thâm, lúc này mở miệng lại biến thành: "Anh cứ chuyên tâm lái xe đi, đừng phiêu nữa."
Đường hẹp cua gấp, thế núi phía trước chắn mất tầm nhìn, không biết liệu đối diện có xe tới hay không, nhưng gặp tình huống này Lục Hoài Thâm đều sẽ bấm còi, kết quả lần này vừa ấn còi thì đối diện có một chiếc xe hàng nhỏ hối hả tiến vào tầm mắt.

Giang Nhược cả kinh thất sắc, Lục Hoài Thâm phản ứng nhanh đạp phanh xe, khống chế thân xe sát vào bên phải, nhưng mà xe bỗng nhiên không chịu sự kiểm soát, đánh võng trái phải mấy lần, mắt thấy xe sắp va chạm với xe hàng, Giang Nhược bị dọa đến nỗi mặt tái mét, Lục Hoài Thâm xoay ngay vô lăng sang phải, đầu xe đâm trúng vách núi mới dừng lại, nhưng lốp xe bên phải cũng bị kẹt vào giữa đường với lòng rãnh trên núi.


Đầu xe vì va đập mà biến dạng, túi khí an toàn bật ra, lòng bàn tay Giang Nhược dán lên bề mặt túi khí, tim đập nhanh hơn, vì chịu sự kinh hãi nên máu chảy ngược lại làm sắc mặt phờ phạc, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.

"Có sao không?" Lục Hoài Thâm tháo dây an toàn, giơ tay vỗ vỗ gương mặt cô có phần đờ đẫn.

"Không sao..." Giang Nhược ý thức được lúc mình nói chuyện cũng run lên.

Lục Hoài Thâm giữ chặt bả vai cô đang run rẩy không ngừng, tháo dây an toàn cho cô, "Không sao rồi, đi xuống nào."
Cửa ghế phụ sắp chạm vào hòn đá bên sườn núi nên Giang Nhược được Lục Hoài Thâm nửa ôm nửa kéo đưa ra ngoài từ ghế lái.

Lần đầu tiên cô ấy trải qua chuyện này, chân đã chạm đất mà suýt nữa đứng không vững.

Chủ chiếc xe hàng ở đằng sau cũng bị dọa không nhẹ, gần như lao qua hộ lan lái ra khỏi núi, dừng xe ổn định rồi mới xuống xe hỏi xem có chuyện gì không?
Lúc nhìn rõ kí hiệu ở đuôi xe này, chỉ hận không thể hai mắt tối sầm ngất luôn cho xong.

Chủ xe là một người đàn ông trung niên cao to mặc áo cộc cũ, sống sót sau tai nạn cũng đang ở trạng thái khiếp sợ trong lòng, "Hai người có bị thương không?" Anh ta sợ phải bồi thường xe, càng sợ người trong xe xảy ra chuyện.

Giang Nhược vừa bình tĩnh lại sau trận kinh hồn bạt vía, "Không sao."
Lục Hoài Thâm vòng qua đầu xe định đi kiểm tra bánh phải nghe thấy vậy đứng thẳng lên, vừa nhìn đã biết đối phương đang lo âu cái gì, nói: "Không cần lo lắng, sẽ không truy cứu trách nhiệm của chú."
Chủ xe hàng rõ ràng thở phào một hơi, "Vậy xe hai người thành ra thế này rồi, làm sao ra khỏi núi được?"
Giang Nhược nghĩ đến lúc trước Lục Hoài Thâm đã dặn dò Bùi Thiệu tiếp ứng, nói với đối phương: "Sẽ có người tới đón chúng cháu."
Chủ xe "à" một tiếng, "Bây giờ tôi đang vội đi đưa đồ, nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì tôi đi đưa đồ xong sẽ quay lại giúp hai người được không?"

Giang Nhược nhìn xe anh ta, hỏi: "Chú đi đưa đồ tới nhà họ Chương à?"
Chủ xe gật đầu lia lịa, "Hai người cũng biết à?"
"Chúng tôi vừa từ đó ra."
Chủ xe choáng váng, "Họ hàng hay bạn bè nhà Chương Chí thế?"
"Bạn của bạn." Giang Nhược nhấn mạnh những từ ngay lúc ban đầu đã nói.

Sau khi chủ xe quan sát Giang Nhược và Lục Hoài Thâm liền bảo: "Mấy năm nay quả nhiên Chương Chí đã phát đạt.

Chỉ là số không tốt, rơi xuống mương mà cũng có thể chết, đúng là Diêm Vương muốn lấy người, trốn không thoát được."
Mắt Giang Nhược sáng lên, "Chú quen Chương Chí sao?"
"Đúng vậy," Người đàn ông gật đầu, trên gương mặt đen sạm hơi có vẻ hóp lại khó mà giấu được sự thương tiếc, "Vài năm trước chúng tôi cùng làm một chỗ, cùng là bạn lái xe hàng."
Giang Nhược nhìn Lục Hoài Thâm, cô muốn mượn cơ hội này hỏi vòng vèo chút chuyện, Lục Hoài Thâm nhìn rõ ý cô, chẳng lên tiếng, thuận theo cô.

Giang Nhược hỏi người đàn ông này, "Rất nhiều năm trước? Vậy trước khi chú ấy mất đã không còn lái xe hàng nữa à?"
"Đã không lái từ lâu rồi." Người đàn ông chau mày lớn giọng xua tay một cái, bỗng lại nhìn Giang Nhược, "Hai người không phải bạn anh ấy sao? Không biết à?"
"Là bạn của bạn thôi, thay người ta đến thăm." Lục Hoài Thâm đứng bên cạnh, một tay gác lên nóc xe, một tay chống eo.

Chủ xe mơ hồ gật đầu, cũng không nghi ngờ anh, tìm về kí ức kể lại những chuyện cũ, "Trước đây, một người bạn cùng thôn anh ấy cũng là người cùng lái xe hàng với bọn tôi, có một lần trời đổ mưa xảy ra tai nạn mà qua đời, Chương Chí biết má phanh xe đó có vấn đề, quên đi sửa, kết quả người anh em đó lái xe xảy ra chuyện, anh ấy tự trách, công ti cũng không cần anh ấy nữa, trầm cảm một thời gian rất dài, sau đó nghe nói đem tất cả tiền tích lũy đi làm ăn gì đó với bạn bè quen biết ở ngoài, kiếm được ít tiền.

Kết quả ngày tháng tốt đẹp còn chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện thế này."
Giang Nhược hệt như đang tán gẫu với anh ta: "Vậy chú vẫn luôn giữ liên lạc với Chương Chí à?"

"Không, sau khi anh ấy không làm nữa thì chưa từng gặp, tôi cũng bỏ công ty ấy, tự mua một chiếc xe hàng nhỏ để chạy, vào dịp tết vừa rồi tới mới thấy anh ấy, lúc uống rượu cùng nhau nghe anh ấy kể.

Haiz, khi đó nghe ấy nói kiếm tiền mua được nhà được xe, tôi còn rất ngưỡng mộ đấy."
Giang Nhược kinh ngạc, "Mua được nhà?"
Vẻ mặt người kia ngớ ra, giống như bất giác phát hiện đã nói điều gì không nên nói vậy, có vẻ xấu hổ vò đầu, "Anh ấy bảo tôi đừng nói ra..."
Lúc này, Lục Hoài Thâm đi mở cốp xe, lấy thuốc lá Bùi Thiệu chuẩn bị để dùng khi xã giao, đưa luôn một cây thuốc cho người đàn ông kia, "Hút thuốc lá không?"
Chủ xe thấy một hàng tiếng anh trên thuốc lá, trước đây từng làm việc cho nhà giàu, người ta đã thưởng cho một bao, giá đó bình thường anh ta có muốn nghĩ cũng sẽ chẳng nghĩ đến được, anh ta đâu phải không biết ngượng mà nhận lấy.

Lục Hoài Thâm nói: "Người khác tặng, tôi không hút thuốc, để đó cũng lãng phí!"
Có người lại ngựa quen đường cũ trơ mắt nói dối rõ thuần thục, trong lòng Giang Nhược trợn trừng mắt.

"Vậy thì ngại quá."
Lục Hoài Thâm đưa thuốc về phía trước, người đàn ông kia cũng cười nhận lấy, cầm trên tay ước lượng, sau khi đón lấy thì nói nốt: "Đó cũng là anh ấy say rồi kể với tôi, bảo là nếu kiếm được tiền mà rêu rao quá, sợ làm người ta nhòm ngó, cho nên vẫn không dám nói.

Căn nhà kia trong thành phố, mua từ lâu cũng đã trang hoàng xong, định đợi con gái tốt nghiệp thì chuyển nhà đến.

Con gái anh ta chí khí khá lớn, không giống với mấy đứa trẻ trong thôn trên núi, sau này không muốn ở quên, nói mua nhà mua xe đều là tính toán vì con vì cái."
Lục Hoài Thâm hỏi: "Vậy chú ấy có nói cụ thể là làm gì không?
Người kia ngẫm nghĩ, lắc đầu, "Không nói.

Chỉ bảo là làm ăn nhỏ, người ta không muốn nói tôi cũng không tiện cố đấm ăn xôi mà hỏi rõ ngọn ngành."
Nói rồi, anh ta nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ chỉ lên xe mình đầy ắp bàn ghế nói: "Aiyo, đã đến giờ này rồi, tôi phải đi giao đồ trước đã, ngày mai phải đưa đi hỏa táng, tối nay nhà họ sẽ hơi đông khách."
"Giá nhà ở thành phố Vân Trụ hẳn là không thấp nhỉ?" Giang Nhược nhìn theo xe hàng đã đi xa, "Chương Chí khoe khoang với bạn cũ đã mua nhà mua xe nhưng không dám nói cho người ta tiền từ đâu ra, làm ăn kiếm ra tiền nên là chuyện vui chứ nhỉ, cái gì gọi là sợ người ta nhòm ngó chứ! Lí do này cũng sứt sẹo quá."
"Chương Chí nhận lợi lộc để làm việc, không phải ngay từ đầu cô và Cao Tùy đã có suy đoán kinh khủng như thế sao, bây giờ chỉ là càng ngày càng có nhiều chứng cứ chứng minh mà thôi."
Lục Hoài Thâm nói xong đi kiểm tra xe, Giang Nhược hỏi anh ấy còn có thể lái được không.


Lục Hoài Thâm đá một phát vào bánh xe bên phải, hừ khẽ nói: "Bánh xe cũng sắp bị người ta tháo rời rồi, còn lái nữa thì thật sự y như những gì cô nói xe hỏng người chết."
Giang Nhược không hiểu về xe cộ, không bằng Lục Hoài Thâm vừa nhìn đã có thể cảm giác vấn đề nằm ở đâu, nghe nói xe bị người ta động tay động chân, không nhịn được choáng váng, "Nhưng không phải xe vẫn luôn nằm trong tầm nhìn của chúng ta à?"
"Trước khi gọi chúng ta di chuyển xe, chỗ đỗ xe đó có tới mấy người đi qua đi lại chuyển đồ, xem chừng có người trà trộn, bên đó lại là điểm mù." Ấn đường Lục Hoài Thâm nhíu chặt, rút điện thoại ra gọi cho Bùi Thiệu, bảo cậu ta cử người đến.

Phía Giang Nhược cũng gọi điện thoại cho Cao Tùy nói rõ tình hình bên này, bao gồm cả việc đã hỏi được những gì.

Cao Tùy còn chưa nói, điện thoại đã bị Lục Hoài Thâm tước mất, Giang Nhược giơ tay giành lại, đằng sau có một chiếc xe đi qua, Lục Hoài Thâm liền nhân thể giữ cô ở trước ngực, ôm cô đứng vào khu vực an toàn bên đường.

Lục Hoài Thâm cụp mắt liếc nhìn Giang Nhược đang kề sát trước ngực mình, nghe Cao Tùy ở đầu bên kia đang nói: "Xe bị động tay động chân chắc chắn do bọn cô làm người ta có cảm giác bị uy hiếp, có điều, hẳn là vợ Chương Chí chẳng có đầu óc tốt đến mức bảo người khác phá hỏng xe bọn cô."
Lục Hoài Thâm nói: "Phân tích có lí, tiếp tục."
Cao Tùy bên kia trầm mặc vài giây, sau giây lát tiếp tục nói: "Trừ khi người có đầu óc hơn đã biết bọn cô đến thôn đó."
"Ừ." Lục Hoài Thâm uể oải đáp một tiếng.

"Chắc hẳn chính là người đã phái người theo dõi tôi," Cao Tùy đoán Lục Hoài Thâm đã biết mục đích Giang Nhược đến thôn họ Chương, nhưng anh ta không phải Giang Nhược, không chắc chắn Lục Hoài Thâm là địch hay bạn, sẽ không tin tưởng 100%.

Cao Tùy khoan thai mỉm cười: "Trước đây chắc chắn anh cảm thấy Giang Vị Minh không dám động đến anh nhưng hiện tại anh giúp Giang Nhược, đối với bọn họ mà nói, anh chính là mối đe dọa lớn nhất, chân tướng chuyện này nếu bị lật ra, rõ ràng bọn họ sẽ xong đời.

Chẳng qua quả thực bọn họ không dám lấy mạng anh, chỉ nhắc nhở anh thôi, nếu đổi thành một mình Giang Nhược, hoặc tôi và cô ấy, e rằng kết quả đã không giống vậy.

Anh hẳn cũng nghĩ đến bước ấy rồi, nếu tôi nói có chỗ nào không đúng, xin Lục tiên sinh chỉ bảo.
Hà Nội, 21/10/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.