Không Hẹn Mà Đến

Chương 3



Căn nhà cô đang ở là một căn hộ có ba phòng, cô và Hứa Du Ninh đã gom tiền mua nó trước khi kết hôn, hồi nửa đầu năm nay mới trả hết khoản vay. Nguyễn Chân Chân vốn tưởng rằng cô sẽ sống với Hứa Du Ninh ở đây cả đời, nhưng Hứa Du Ninh lại đột nhiên chết đi, mà căn nhà này sẽ sớm trở thành tài sản của người khác. Chuyện đã tới nước này, cô đối với Hứa Du Ninh, sau nỗi bi thương, trong lòng lại sinh ra một tia oán hận.

Nguyễn Chân Chân tùy tiện làm chút bữa trưa cho mình, ăn xong liền tiến vào thư phòng. Cô đã thu xếp di vật của Hứa Du Ninh nhiều lần, lần này vì Cao Tuấn nhắc nhở nên kiểm tra cực kỳ cẩn thận, đáng tiếc vẫn không thu được gì.

Cô không khỏi khó chịu, đầu cũng hơi đau nhức. Hứa Du Ninh là một người cực kỳ thận trọng, hầu như chẳng bao giờ đem những thứ liên quan đến công việc về nhà, nếu muốn tìm manh mối từ cuộc sống hằng ngày, e là phải đến văn phòng của anh tìm.

Nguyễn Chân Chân gọi điện thảo luận việc này với Tô Văn, Tô Văn suy nghĩ, hỏi cô: “Văn phòng của Hứa Du Ninh vẫn để trống chứ?”

“Chắc vẫn để trống,” Nguyễn Chân Chân đáp, “Hứa Du Ninh vẫn còn cất vài đồ dùng cá nhân ở đó.”

Tô Văn nói: “Vậy thì dễ rồi, chúng ta cứ trực tiếp qua đó, kiếm cớ lục văn phòng một lần.”

“Nhưng chỉ có thể lục đồ đạc cá nhân của Hứa Du Ninh thôi. Lần trước tớ đến tìm sổ cái, luôn có người đi theo bên cạnh tớ, mấy tủ đựng tài liệu công việc chỉ được mở ra nhìn một cái, không thể lục tìm.” Hứa Du Ninh là Giám đốc Quản lý Tín dụng, trong văn phòng có rất nhiều tư liệu liên quan đến bí mật kinh doanh, đương nhiên không thể tùy tiện cho người khác lục xem.

“Là vậy à.” Tô Văn suy tính một hồi nói, “Nếu tìm cách kéo người kia đi, thì cậu có cơ hội lục tài liệu công việc rồi phải không?”

“Ừ.” Nguyễn Chân Chân đáp.

Tô Văn không khỏi bật cười: “Thế thì đơn giản rồi, tới lúc đó tớ phối hợp với cậu.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Chân Chân đi đến Ngân hàng Nam Châu, nơi Hứa Du Ninh làm việc khi còn sống, người tiếp đón cô là Giám đốc Văn phòng Lưu, nghe Nguyễn Chân Chân nói sẽ vào văn phòng Hứa Du Ninh lần nữa, liền khách khí hỏi: “Có cần tôi gọi người đến giúp không?”

“Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.” Nguyễn Chân Chân vội xua tay nói, “Thực ra cũng không có bao nhiêu đồ, mấy chứng từ tài liệu vô dụng thì trực tiếp hủy đi, không cần phải đem về nhà.”

Giám đốc Lưu dẫn cô đến cửa văn phòng Hứa Du Ninh, lấy chìa khóa dự phòng ra, vừa mở khoá vừa nói: “Cô Hứa à, trong ngân hàng đang thiếu văn phòng, đợi cô thu dọn xong đồ đạc của giám đốc Hứa, chúng tôi sẽ cho người khác sử dụng văn phòng này.”

“Được, không vấn đề.” Nguyễn Chân Chân tốt tính đáp.

Trong lúc nói chuyện, một chàng trai trẻ tóc húi cua đi ra từ văn phòng đối diện, khi nhìn thấy Nguyễn Chân Chân, trên mặt rõ ràng là sửng sốt, sau đó vội tiến lên chào hỏi cô, giọng điệu rất nhiệt tình: “Chị dâu, sao chị lại đến đây?”

Nguyễn Chân Chân có quen người này, tên cậu ta là Lục Dương, một quản lý nhỏ dưới quyền Hứa Du Ninh, thường theo sau Hứa Du Ninh chạy tới chạy lui, mấy lúc Hứa Du Ninh ra ngoài uống rượu xã giao, đều là người này lái xe chở anh về nhà. Sau khi Hứa Du Ninh xảy ra tai nạn, cậu ta cũng là người đầu tiên đến hiện trường vụ tai nạn, khi nhận ra người chết trong xe chính là Hứa Du Ninh, liền gọi điện báo cho Nguyễn Chân Chân.

Nguyễn Chân Chân khẽ cười gật đầu với cậu ta: “Tôi đến đây thu dọn đồ đạc của Hứa Du Ninh.”

“Vậy tôi giúp chị ha?” Lục Dương vội vàng nói.

Nguyễn Chân Chân nhìn thoáng qua giám đốc Lưu bên cạnh, lịch sự từ chối: “Không cần đâu, cậu cứ làm việc đi, ở đây có giám đốc Lưu rồi.”

Giám đốc Lưu cũng nói: “Lục Dương, cậu cứ làm việc đi.”

Lúc này Lục Dương mới lúng túng rời đi, nhưng đi đến đầu cầu thang lại dừng bước, xoay người nhìn sang.

Nguyễn Chân Chân vừa định đẩy cửa vào phòng, tựa hồ cảm nhận được gì đó, cũng quay đầu nhìn về phía Lục Dương rời đi, vừa vặn đụng phải ánh mắt cậu ta, tâm cô khẽ chuyển, nhếch miệng cười với cậu ta, gật gật đầu.

Lục Dương gượng cười đáp lại, xoay người vội vàng rời đi.

Giám đốc Lưu đã bước vào văn phòng trước, chỉ vào dãy tủ tài liệu sát tường, giải thích: “Hai cái tủ trong cùng đựng đồ dùng cá nhân của giám đốc Hứa, mấy cái bên ngoài đều là văn kiện tài liệu của ngân hàng, không phải nhân viên không thể động vào.”

Lần trước Nguyễn Chân Chân tới, cũng có người dặn dò như vậy, cô nghe vậy gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cô nói xong, nhưng giám đốc Lưu không có ý rời đi, chỉ đứng bên cạnh. Nguyễn Chân Chân cũng không nói gì nữa, đi thẳng đến bàn làm việc của Hứa Du Ninh ngồi xuống, thong thả thu dọn đồ đạc trong ngăn kéo, thỉnh thoảng còn cầm điện thoại lên nhắn tin.

Một lát sau, điện thoại giám đốc Lưu đột nhiên vang lên. Anh ta nhấc máy, mới nghe hai câu liền đứng dậy khỏi sô pha, nhìn nhìn Nguyễn Chân Chân, thần sắc hơi do dự: “Bên ngoài có người tìm tôi, tôi phải ra ngoài một lát. Hay là, cô tự thu dọn trước đi? Tôi sẽ tìm một người đến giúp cô.”

Nguyễn Chân Chân cay đắng cười với anh ta, nói: “Vẫn là đừng tìm người đến, cũng không sợ ngài chê cười, Hứa Du Ninh xảy ra chuyện như vậy, tôi thực sự không muốn gặp người quen.”

Tục ngữ có câu “Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa”[1], trong xã hội internet ngày nay, hễ mà có gió thổi cỏ lay[2], thì cả thiên hạ đều biết được, chuyện Hứa Du Ninh mắc một khoản nợ khổng lồ sớm đã truyền đi khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu[3] của mọi người, với tư cách là một người nhà vô tội bị liên lụy, có suy nghĩ như này cũng không kỳ quái.

[1] Nguyên văn《好事不出门,坏事传千里》: chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm.

[2] Nguyên văn《风吹草动》- Phong xuy thảo động: gió chỉ thổi nhẹ, cỏ đã lay động, ví như sự dao động hoặc biến cố nhỏ.

[3] Nguyên văn《茶余饭后》: nghĩa là thời gian nghỉ ngơi hoặc rảnh rỗi.

Cô nói như vậy, giám đốc Lưu cũng không khỏi đồng tình, nói: “Được, vậy cô từ từ thu dọn đi, tôi đi một lát rồi quay lại.”

Nói xong, anh ta vội vã rời đi, trong phòng chỉ còn Nguyễn Chân Chân.

Đây là cơ hội hiếm có, Nguyễn Chân Chân khẽ bước đến sau cửa, lắng tai nghe tiếng bước chân đi xa, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng, căng thẳng nhưng không hoảng loạn đi tới mở mấy cái tủ tài liệu cạnh tường. Cô đã từng mở mấy cái tủ này hồi lần trước đến, nhưng có nhân viên đi theo bên cạnh, còn nói là tài liệu liên quan đến công việc, không cho phép cô lật xem.

Lần này cô có mục đích rõ ràng, chẳng mấy chốc tìm được tủ chứa hồ sơ khách hàng. Lật sơ qua mấy tập tài liệu lớn, cũng không rảnh xem kỹ, nhìn thấy bản sao chứng minh thư thì lấy điện thoại chụp lại. Khi chụp đến một tấm trong đó, cô đột nhiên ngây người một lúc, theo bản năng cầm tài liệu lên, hướng về phía cửa sổ sáng chói, bình tĩnh quan sát ảnh chụp trên chứng minh thư.

Đó là một chàng trai rất trẻ, ngũ quan thoạt nhìn hơi quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Đa số ảnh chụp trên chứng minh thư đều không tự nhiên, sau khi photocopy thì càng biến dạng, khiến người ta khó mà nhận ra. Nhưng dù vậy, Nguyễn Chân Chân vẫn nhận ra người trong ảnh. Cô nhìn họ tên trên chứng minh thư, thấy chữ “Lương” trong tên người này, càng thêm chắc chắn hơn.

Cô vội vàng lật về trước, chụp luôn giấy phép kinh doanh và các giấy tờ khác, đang bận rộn chụp hình, không ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, không đợi cô phản hồi, người kia đã cố gắng vặn tay nắm cửa. Cửa bị khóa trái, tất nhiên không thể mở. Người nọ lại thử lần nữa, sau đó gõ cửa, đồng thời kêu lên: “Chị dâu? Chị vẫn còn ở trong đó chứ?”

Nguyễn Chân Chân nghe ra, đó là giọng của Lục Dương.

Cô bình tĩnh để tập tài liệu về chỗ cũ, nhẹ nhàng đóng cửa tủ, sau đó lấy một bình xịt nhỏ trong túi áo, xịt một chút lên mặt. Đó là nước ớt được pha loãng nhiều lần, nhưng uy lực vẫn rất mạnh, chỉ một chút như vậy, mắt cô liền cảm thấy cay cay, nước mắt lập tức tuôn ra.

“Chị dâu? Chị dâu? Sao chị lại khóa cửa?” Tiếng gõ cửa bên ngoài lại lớn hơn, hiển nhiên Lục Dương chắc chắn rằng cô đang ở bên trong.

Nguyễn Chân Chân rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt, ngập ngừng đáp một tiếng: “Xin chờ một chút!”

Cô nhấn phím quay số nhanh trên điện thoại, từ từ đi đến cửa, thậm chí còn đứng sau cửa do dự một lúc, sau đó mở cửa ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lục Dương bên ngoài, khàn giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì không?”

Trong hành lang không chỉ có mỗi Lục Dương, mấy người ở văn phòng khác nghe thấy tiếng động cũng đi ra xem tình hình.

Nguyễn Chân Chân cố ý lộ ra chút quẫn bách, nhanh chóng dùng khăn giấy lau nước mắt trên má, nói: “Tôi không sao, vừa rồi thu dọn đồ đạc không cẩn thận bụi bay vào mắt.”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào mặt cô, quả nhiên thấy mắt mũi cô đã đỏ lên, liền nhận định là cô vừa khóc xong. Còn về nguyên nhân, chắc chắn không phải bụi bay vào mắt gì đó. Lúc này, vị giám đốc Lưu kia mới trở về, nhìn thấy tình hình này bất giác kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nguyễn Chân Chân không trả lời, chỉ xoay người bước vào văn phòng.

Mấy người hóng chuyện thấy giám đốc Lưu trở về, lập tức tản đi, chỉ còn lại Lục Dương do dự đứng trước cửa, sau đó đi theo giám đốc Lưu vào phòng, giải thích: “Vừa rồi tôi quay lại, nghe thấy bên này có tiếng động, định tới đây chào hỏi chị dâu, không ngờ lại phát hiện cửa bị khóa.”

Giám đốc Lưu sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao cửa có thể khóa? Cô Hứa vẫn luôn ở đây mà.”

Lục Dương không nói, chỉ nhìn về phía Nguyễn Chân Chân.

“Là tôi khóa cửa từ bên trong.” Giọng nói Nguyễn Chân Chân còn hơi khàn khàn, tuy đã lau sạch nước mắt, nhưng vẫn thấy rõ vệt nước mắt, chưa kể hốc mắt đỏ hoe kia cũng không lừa được người khác. Cô cười chua xót, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tôi thu dọn di vật của Du Ninh, nhìn thấy vài bức thư trước kia, không kiềm chế được cảm xúc, sợ người khác bước vào nhìn thấy nên mới khóa cửa.”

Nói xong, nước mắt cô lại rơi xuống, cô vội giơ tay lau đi, nhưng càng lau thì càng nhiều, dứt khoát dùng hai tay che mắt lại, khóc nức nở nói: “Sao đời tôi lại khổ thế này, mấy chuyện này sao lại xảy ra, tôi phải đối mặt với nó như nào đây?”

Cô khóc như vậy, giám đốc Lưu và Lục Dương nhất thời có chút bối rối, đứng cứng đơ ở đó, không biết nên an ủi thế nào. Nguyễn Chân Chân vốn đã có chuyện đau lòng, cộng thêm uy lực lợi hại của nước ớt, nước mắt rơi liên tục bảy tám phút, mới miễn cưỡng dừng lại.

“Khiến hai vị chê cười rồi.” Cô lấy khăn ướt trong túi xách ra lau mặt, lại nói, “Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn thu dọn mấy thứ này nữa. Giám đốc Lưu, làm phiền ngài tìm một người, đóng gói đồ đạc gửi về nhà giúp tôi.”

Nguyễn Chân Chân đứng dậy cáo từ, ra khỏi tòa nhà, đi dọc theo lề đường một đoạn, lúc này mới thấy một chiếc ô tô nhỏ màu đỏ, trực tiếp kéo cửa xe ngồi vào.

Tô Văn đang lo lắng chờ đợi, thấy cô trở về liền hỏi: “Có thuận lợi không? Sao lại ra tín hiệu sớm vậy? Tớ giữ chân người họ Lưu kia một tiếng nữa cũng không thành vấn đề. Ôi trời, hai mắt của cậu, có cần đến bệnh viện khám không?”

Hai mắt Nguyễn Chân Chân sưng đỏ, trông rất dọa người. Nhưng cô nghe vậy chỉ lắc đầu, khẽ mím môi, trầm mặc không nói, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Cuối cùng là sao? Nói gì đi chứ!” Tô Văn sốt ruột thúc giục cô.

Nguyễn Chân Chân lấy điện thoại trong túi áo ra, đưa cho cô ấy xem mấy tấm ảnh chụp bản sao chứng minh thư vừa nãy. Tô Văn đang định lái xe, vội chớp chớp mắt, hỏi: “Đây là ai?”

Nguyễn Chân Chân không nói gì, chỉ đưa điện thoại qua.

Tô Văn dừng tay, xem kỹ một chút, lại lướt lên mấy tấm phía trước, ngạc nhiên nói: “Đây là pháp nhân doanh nghiệp a, vay tiền từ ngân hàng của Hứa Du Ninh?”

“Tớ biết người này.” Nguyễn Chân Chân đột nhiên nói.

Tô Văn khó hiểu nhìn cô: “Hả? Cậu quen người này à?”

“Cũng xem như quen biết, lần trước Hứa Du Ninh nằm viện, người này trông chừng ở bệnh viện suốt mấy ngày.” Nguyễn Chân Chân khẽ nhíu mày, ánh mắt trống rỗng, cố gắng hồi tưởng tình huống lúc đó, “Trông coi mọi lúc mọi nơi, khi đó tớ cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi Hứa Du Ninh một câu, Hứa Du Ninh nói là một người anh em tốt của mình.”

Những ký ức đó giống như một sợi chỉ, bị kéo ra từ sâu trong tâm trí cô, từng chút từng chút một. Hứa Du Ninh nói người này là anh em tốt của mình, nhưng không chịu nói rõ thân phận. Khi đó cô còn nói đùa, hỏi có phải là con riêng của nhà anh không, hai người thoạt nhìn có vài phần tương tự.

Hứa Du Ninh có chút bối rối cười, thấp giọng khiển trách cô không được nói bậy. Cô cũng cảm thấy nói đùa như vậy là không đúng, còn đặc biệt xin lỗi anh. Sau đó thấy người này theo sát Hứa Du Ninh, lại cười hỏi Hứa Du Ninh có nợ người ta một số tiền lớn không, nhìn dáng vẻ nửa bước không rời của người này, không giống anh em tốt đến bầu bạn với bệnh nhân, ngược lại giống như sợ anh trốn nợ bỏ chạy.

Một lời nói đùa vô tâm, không ngờ lại thành một lời tiên tri.

Hứa Du Ninh đã phản ứng như thế nào? Nguyễn Chân Chân nhắm mắt, cố gắng nhớ lại. Anh không đáp lời nói đùa của cô, chỉ cười nhạt với cô. Mà lúc ấy cô còn một lòng tin tưởng chồng mình, không hề để ý sự khác thường của anh.

Sao cô lại ngốc như vậy?

Tô Văn đang lái xe, tranh thủ quay đầu liếc cô một cái, lại hỏi: “Chính là lần Hứa Du Ninh được đưa bệnh viện cấp cứu đó hả?”

Nguyễn Chân Chân đáp: “Đúng vậy.”

Nửa tháng trước vụ tai nạn xe hơi, Hứa Du Ninh đã ngất xỉu do hạ đường huyết đột ngột, được xe cấp cứu chở vào bệnh viện, phải mất hai ngày mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Lúc đó sự việc đột nhiên xảy ra, không hề có điềm báo trước. Trước đây anh chưa từng có tiền sử hạ đường huyết, bác sĩ nhất thời không tìm ra nguyên nhân phát bệnh, đành phải truyền dịch glucose vào cơ thể anh trước. Nói cũng lạ, dung dịch truyền xuống chỉ có thể duy trì lượng đường trong máu một thời gian ngắn, vừa ngừng truyền dịch, lượng đường trong máu lại giảm xuống, bác sĩ không còn cách khác, đành phải liên tục truyền dịch glucose cho anh, cứ duy trì như vậy hai ngày, lượng đường trong máu của anh mới coi như ổn định.

“Đúng rồi, sau đó có tra ra nguyên nhân bệnh không?” Tô Văn lại không nhịn được hỏi.

Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu, Hứa Du Ninh nằm trong bệnh viện suốt một tuần, kiểm tra khắp cơ thể, cuối cùng cũng không tra ra vấn đề gì.

Cô trầm mặc một lúc, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Tô Văn, cậu nói xem có loại khả năng này không, Hứa Du Ninh xảy ra tai nạn không phải chỉ là ngẫu nhiên? Hôm đó tớ nhìn thấy báo cáo giám định vụ tai nạn, chiếc xe không có hư hỏng gì trước đây, nhưng hiện trường lại không có dấu vết phanh xe, điều này quá vô lý.”

Tô Văn nghe vậy sửng sốt: “Là sao?”

Nguyễn Chân Chân dựa đầu vào ghế, ngơ ngác nhìn ra đường phố ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Có khi nào đang lái xe thì đột nhiên hạ đường huyết, rồi ngất đi…”

Tô Văn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Cũng không phải không có khả năng, bởi vì đột nhiên hôn mê nên mất kiểm soát phương hướng, không đạp phanh xe, đâm thẳng vào trụ đá bên đường.”

Nếu là trường hợp này, có thể giải thích tại sao hiện trường không có vết phanh xe của Hứa Du Ninh.

“Ôi, bây giờ truy cứu việc này cũng không có ý nghĩa, dù sao người cũng đã chết rồi. Đừng nghĩ nữa, nói về vụ kiện đi!” Tô Văn nhìn lướt qua cô ấy, lại hỏi, “Cậu chắc chắn không nhận nhầm người này?”

“Không.” Nguyễn Chân Chân rất chắc chắn, lại bổ sung, “Trong tên người này có chữ ‘Lương’, lúc ấy nghe Hứa Du Ninh gọi anh ta là Lương Tử.”

“Anh ta vay tiền ngân hàng, ngày đêm trông chừng Hứa Du Ninh làm gì? Muốn nịnh bợ cũng không có kiểu nịnh bợ này a!” Tô Văn cực kỳ khó hiểu.

Đây cũng là điều Nguyễn Chân Chân nghĩ mãi không ra.

Xe chạy thẳng đến dưới nhà Nguyễn Chân Chân. Cô in hết mấy tấm ảnh trong điện thoại ra, cùng Tô Văn đối chiếu với bảng sao kê ngân hàng của Hứa Du Ninh, tra cứu so sánh từng cái tên một, bận rộn đến khi mặt trời qua đỉnh đầu, cũng không tìm được một cái tên giống.

“Con đường này sợ là không hiệu quả.” Tô Văn nói.

Nguyễn Chân Chân khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn bản sao chứng minh thư, lẩm bẩm: “Tớ luôn cảm thấy có chút ấn tượng với cái tên này, giống như từng nhìn thấy ở đâu vậy.”

Tô Văn nghiêng người nhìn qua, thấy bản sao trong tay cô chính là cái người đã chạy đến bệnh viện trông coi Hứa Du Ninh, nói: “Cũng có thể là não cậu đang lừa người. Trong mấy người này, cậu chỉ biết mỗi anh ta, cũng có ấn tượng sâu sắc nhất, loại nhận thức này đã dẫn dắt cậu, não cậu đã tự động xây dựng một số ký ức tương ứng, khiến cậu cảm thấy nhất định đã nhìn thấy thông tin anh ta ở chỗ khác.”

Nguyễn Chân Chân giương mắt nhìn cô: “Ý cậu là gì?”

Tô Văn cười hì hì, đáp: “Nghĩa là cậu vốn chưa từng nhìn thấy ở chỗ khác, cảm giác ấn tượng chỉ là suy nghĩ chủ quan.”

“Không, không phải.” Nguyễn Chân Chân nghiêm túc lắc đầu, “Tớ chắc chắn đã từng nhìn thấy thông tin của anh ta, trí nhớ của tớ luôn rất tốt.” Cô nói, bất chợt đứng dậy, đi tới mở ngăn kéo bàn làm việc bên cạnh, lấy ra mấy túi tài liệu dày, mở cái dưới cùng ra, cẩn thận lật tìm. Chốc lát sau, đột nhiên cầm lấy một tờ giấy, kêu lên: “Ở đây này!”

Tô Văn vội đi đến xem, thấy cô cầm một bản thỏa thuận vay tiền: Hứa Du Ninh vay 8 triệu tệ từ một công ty thương mại ở Nam Châu, số tiền này lần lượt chuyển vào bảy tài khoản, trong đó có một tài khoản thụ hưởng tên là “Hạ Tân Lương”, giống hệt tên trên bản sao chứng minh thư.

Nguyễn Chân Chân ngước nhìn Tô Văn, ánh mắt lấp lánh nói: “Quả nhiên Cao Tuấn đoán không sai, Hứa Du Ninh đã lợi dụng chức vụ để làm ăn, đưa khoản vay cho khách hàng của ngân hàng.”

Cô lập tức gọi điện cho Cao Tuấn, thanh âm không khỏi hưng phấn: “Luật sư Cao, tôi tìm được rồi!”

Giọng nói hơi trầm của Cao Tuấn truyền đến, không nhanh không chậm hỏi: “Cô tìm được gì?”

“Số tiền Hứa Du Ninh vay đã gửi cho ai!” Nguyễn Chân Chân vươn tay về phía Tô Văn, ý bảo cô đưa cho mình tài liệu liên quan đến “Hạ Tân Lương”, vừa lật xem vừa nói với Cao Tuấn, “Hứa Du Ninh đã vay 8 triệu từ Công ty Thương mại Hoa Triêu, 1,5 triệu trong đó đã gửi vào một tài khoản tên là ‘Hạ Tân Lương’, mà người này chính là khách hàng vay tiền của ngân hàng Hứa Du Ninh, anh ta là một pháp nhân doanh nghiệp, vay tiền từ Ngân hàng Nam Châu… uhh…”

“Vay bao nhiêu?” Cao Tuấn truy hỏi.

Nguyễn Chân Chân đã lật hết tài liệu trên tay, cô không khỏi suy sụp tinh thần: “Không biết đã vay bao nhiêu.”

“Không biết cũng không sao.” Cao Tuấn an ủi cô, “Tôi còn chưa xử lý xong việc bên này, không thể đến Nam Châu. Như vầy đi, nếu cô đã tìm được một người nhận tiền rồi, hãy tự mình đi kiếm anh ta trước, xem anh ta có chịu thừa nhận việc nhận tiền hay không.”

“Được.” Nguyễn Chân Chân đáp.

Cao Tuấn tựa như mỉm cười, nhắc nhở cô: “Đề nghị cô đừng để lộ thân phận lúc tìm người, nếu không thì e là không gặp được anh ta.”

Nguyễn Chân Chân gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tuy rằng địa chỉ trên chứng minh thư của Hạ Tân Lương là ở tỉnh khác, nhưng doanh nghiệp của anh ta lại nằm trong khu phát triển của thành phố Nam Châu, Nguyễn Chân Chân mượn xe Tô Văn, sáng hôm sau bèn dựa theo địa chỉ tìm đến. Xe ra khỏi vành đai ngoài, đi thẳng về phía đông, khi sắp ra khỏi khu phát triển, mới nhìn thấy tấm biển in dòng chữ “Công ty TNHH Sản xuất Hâm Vượng”.

Rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng nhà máy lại đóng chặt cửa lớn, trước sau xa gần gì cũng chẳng thấy bóng người, lại thêm hàng cây trơ trụi bên đường, cảnh tượng hết sức tiêu điều.

Nguyễn Chân Chân xuống xe, giẫm lên tuyết đọng, tiến lên gọi cửa, chừng ba đến năm phút sau, bên trong mới có người lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bị ngăn cách bởi cánh cửa sắt cao lớn, Nguyễn Chân Chân chỉ có thể cố sức hét lên: “Tôi đến tìm người.”

“Tìm ai?” Người bên trong lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân đáp: “Hạ tổng, tôi tìm Hạ tổng.”

Cửa sắt lớn vẫn luôn đóng chặt, chỉ mở một cửa sổ nhỏ giữa cánh cửa, lộ ra khuôn mặt gầy gò khôn khéo của một người đàn ông trung niên, hắn nghi ngờ nhìn Nguyễn Chân Chân, trong mắt đầy phòng bị: “Cô là ai? Tìm anh ta làm gì?”

Nguyễn Chân Chân chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc nói: “À, có người nhờ tôi đưa chút lễ vật cho Hạ tổng, anh xem làm sao để liên lạc với anh ta?”

“Là thứ gì?” Người đàn ông lại hỏi.

“Ôi chao, cái này thì tôi không biết.” Nguyễn Chân Chân chỉ vào xe mình cách đó không xa, trợn mắt nói dối, “Cái hộp đang để trên xe tôi, bên trong là gì tôi cũng không rõ, chỉ nói là món đồ rất quý để cảm ơn Hạ tổng.”

Người đàn ông ló đầu ra nhìn chiếc xe ven đường: “Vậy cô đem đến đặt ở đây đi.”

Nguyễn Chân Chân cười cười: “Đại ca, không phải là tôi không tin anh, chỉ là tôi không thể làm như vậy. Bạn tôi dặn là phải đích thân giao đồ tới tay Hạ tổng, tôi cứ đặt ở đây như vậy, thật khó để giải thích với bạn tôi.”

Người đàn ông bực bội nói: “Nếu không yên tâm thì cô mang đồ về đi!” Nói xong, giơ tay định đóng cửa sổ nhỏ lại.

Nguyễn Chân Chân vội đưa tay ngăn cản, cười làm lành nói: “Đại ca, anh đừng tức giận a.”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, lại hỏi: “Vậy cô muốn sao?”

Nguyễn Chân Chân liếc vào bên trong qua cửa sổ nhỏ, công xưởng rộng như vậy lại không có một bóng người, “Hạ tổng không có ở trong sao?” Cô dò hỏi.

“Anh ta không có ở đây.” Người đàn ông lạnh giọng đáp, trên mặt càng thêm cảnh giác.

“Vậy khi nào anh ấy quay lại?”

“Không biết!”

Nguyễn Chân Chân hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Đại ca, anh xem như vầy được không, tôi đưa đồ cho anh đặt ở đây, còn anh thì gọi điện cho Hạ tổng, để tôi nói vài câu với anh ta, coi như là có qua có lại, được không? Dù sao tôi cũng được người khác ủy thác mà.”

Người đàn ông suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy Nguyễn Chân Chân nói cũng có lý, bèn gật gật đầu, nói: “Được rồi, cô mang đồ tới đây, tôi gọi điện cho Hạ tổng.”

Nguyễn Chân Chân cười tươi, xoay người đi vào xe lấy “lễ vật” vốn không hề tồn tại.

Xe là của Tô Văn, trong xe có không ít đồ linh tinh, nhưng nhất thời không tìm được món đồ có thể lừa gạt người khác. Nguyễn Chân Chân vội vàng lục lọi, cuối cùng tìm được một cái hộp chuyển phát nhanh chưa mở ở ghế sau, kích thước không nhỏ, nhưng lại rất nhẹ.

Cô vội gọi điện cho Tô Văn, hỏi: “Cái gì ở trong hộp chuyển phát nhanh chưa mở trên xe cậu vậy?”

“Hộp chuyển phát nhanh chưa mở? Tớ đã mua gì nhỉ, đồ ăn vặt?” Tô Văn cũng không nhớ rõ, lại đoán, “Hay là mỹ phẩm.”

Nguyễn Chân Chân nhìn qua cửa sổ xe, thấy người đàn ông kia đã mở hé cánh cửa sắt, thò đầu nhìn qua bên này. Cô cũng không thèm hỏi nữa, vừa xé rách phiếu giao hàng trên hộp, vừa nói với Tô Văn: “Không phải đồ quan trọng thì cho tớ dùng trước!”

“Cho cậu đó!” Tô Văn tùy tiện đáp.

Nguyễn Chân Chân sợ hắn ta sinh nghi, vội vã ôm cái hộp xuống xe, đi qua đó, trực tiếp dúi cái hộp vào người hắn ta, cười nói: “Làm phiền anh gọi điện cho Hạ tổng nói một tiếng!”

Dường như trọng lượng của chiếc hộp khiến hắn ta hơi bất ngờ, hắn theo bản năng ước chừng trên tay, sau đó một tay ôm lấy, một tay móc điện thoại ra gọi điện.

Nguyễn Chân Chân rất tự nhiên đến gần: “Tôi giúp anh cầm cái hộp.”

Phương thức liên hệ được lưu trong danh bạ, số điện thoại gần như chỉ hiện lên trong nháy mắt, cô liếc thoáng qua một cái, cố gắng ghi nhớ hình ảnh kia, lập tức cụp mắt hồi tưởng, tận lực tái hiện hình ảnh đó trong đầu, sau đó phân biệt và xâu chuỗi từng con số.

Cứ như vậy, lúc đầu người đàn ông đã nói gì với Hạ Tân Lương, đều không lọt vào tai cô, cho đến khi hắn đưa điện thoại tới trước mặt cô, thô lỗ nói: “Nào, cô nói chuyện với Hạ tổng.”

Lúc này cô mới hoàn hồn lại, phản ứng có chút chậm chạp, ngơ ngác cầm lấy điện thoại, theo bản năng “A lô” một tiếng. Không ngờ đầu dây bên kia không đáp lại, Nguyễn Chân Chân cho rằng tín hiệu không tốt, lại “A lô” hai tiếng, nhiệt tình nói: “Xin chào Hạ tổng!”

Trong điện thoại vẫn là một mảnh im lặng, một lúc sau, đột nhiên vang lên tiếng “tút tút” cuộc gọi bị ngắt.

“Bị ngắt rồi…” Cô đưa màn hình điện thoại cho người đàn ông xem, chần chừ hỏi, “Có phải tín hiệu không tốt không?”

Người đàn ông nhận lấy điện thoại, đang do dự xem có nên gọi lại không, nhưng chuông điện thoại lại vang lên, hắn ta lập tức nghe máy, không chỉ giọng nói khiêm nhường, ngay cả trên mặt cũng bất giác lộ vẻ nịnh nọt. “Vâng Hạ tổng? Đúng rồi, à được.”

Hắn lại đưa điện thoại cho Nguyễn Chân Chân: “Hạ tổng muốn nói chuyện với cô.”

Nguyễn Chân Chân có âm mưu riêng, nhận lấy điện thoại, cố tình nén giọng, nũng nịu cười nói: “Xin chào, Hạ tổng. Là như này, Trương tổng bảo tôi gửi cho ngài một món quà, tôi đã mang đến nhà máy rồi. Nếu ngài không có ở đây, vậy tôi để ở chỗ anh bảo vệ trước?”

“Trương tổng nào?” Hạ Tân Lương hỏi, giọng nói anh ta có chút kỳ lạ, giống như đang bị cảm lạnh, giọng khàn khàn, âm mũi cũng hơi nặng.

Nguyễn Chân Chân chỉ thuận miệng nói nhảm, làm gì có Trương tổng nào, cô cười gượng hai tiếng, ứng phó nói: “Trương tổng nào không lẽ ngài không biết a! Ngài đừng trêu chọc một chân chạy việc vặt như tôi. Được rồi, tôi đã gửi đồ đến, ngài có thời gian thì tới lấy đi. Còn tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, không quấy rầy ngài nữa.”

Cô nói xong liền cúp máy, trả điện thoại cho người đàn ông gác cửa, cảm ơn hai câu rồi rời đi. Cô vẫn còn nhớ số điện thoại của Hạ Tân Lương trong đầu, sợ quên mất nên còn chưa lên xe, cô đã nhập số vào điện thoại trước. Ngay sau đó, Tô Văn đã gọi điện tới.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cúp máy vậy?” Tô Văn hỏi.

Nguyễn Chân Chân vừa khởi động xe, vừa quan sát cửa nhà máy qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông đó đã đi vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời cô: “Không có gì, vừa mới lừa gạt người khác.”

Tô Văn không hỏi cô lừa gạt ai, chỉ hỏi: “Tìm được Hạ Tân Lương chưa?”

“Không tìm được người, nhưng tìm được số điện thoại.” Nguyễn Chân Chân đáp.

Tìm được phương thức liên lạc cũng coi như có thu hoạch, Tô Văn cười nói: “Vậy cũng được rồi, không uổng công. Có số điện thoại thì có nhiều cách tìm hắn.”

Nhưng Nguyễn Chân Chân còn có ý nghĩ khác, nghe vậy nói: “Không chỉ lấy được số điện thoại, tớ còn đặt mồi nhử vào nhà máy của hắn.”

“Là sao?” Tô Văn nghi hoặc, nhưng không đợi Nguyễn Chân Chân trả lời, cô ấy lại đoán ra trước, không nhịn được kêu lên, “U là trời! Không lẽ cậu đặt hộp chuyển phát nhanh của tớ ở đó? Cậu đã nói gì? Nói là tặng cho Hạ Tân Lương hả?”

Nguyễn Chân Chân cũng không nhịn được bật cười: “Cậu mua gì vậy? Khi về tớ sẽ đền cho cậu.”

“Đó là một hộp băng vệ sinh!” Tô Văn cười muốn ngạt thở, “Tớ mua xong liền quên, vừa nãy tra lịch sử mua hàng online mới nhớ ra. Nguyễn Chân Chân, cậu thật sự quá xấu xa!”

“Sao lại thành tớ xấu xa? Tớ đâu biết trong đó là gì đâu!” Nguyễn Chân Chân cũng dở khóc dở cười, lại có chút hối hận, “Toang rồi, lần này nhất định đã gây thù chuốc oán rồi.”

Tô Văn ngược lại không để ý lắm, cười nói: “Thôi bỏ đi, bất kể cậu tặng hắn cái gì, hai người cũng không làm bạn tốt được. Bây giờ tớ chỉ thắc mắc liệu chiêu này của cậu có ổn không? Hắn ta có bị lừa không?”

“Không biết nữa, cứ thử trước xem sao. Tớ nghĩ nếu trực tiếp gọi điện cho hắn, hắn có thể sẽ không lộ diện.” Tình người nóng lạnh[4], từ sau khi Hứa Du Ninh xảy ra chuyện, nhiều người đã tránh cô như hồng thuỷ mãnh thú[5], chứ đừng nói đến Hạ Tân Lương, người có giao dịch tiền bạc với Hứa Du Ninh.

[4] Nguyên văn《世情冷暖》- Thế tình lãnh noãn: ý chỉ sự lạnh nhạt và nhiệt tình của tình người trong xã hội.

[5] Nguyên văn《洪水猛兽》: con mãnh thú và dòng nước lũ, ý chỉ tai hoạ ghê gớm.

“Tớ định canh chừng ở gần đó vài ngày, xem có thể bắt gặp được người này không. Nếu không được, chúng ta lại nghĩ cách khác.” Nguyễn Chân Chân lại nói.

Cô lái xe về hướng nội thành một đoạn, tìm cửa hàng tiện lợi mua một ít bánh quy và nước, sau đó lái xe quay trở lại, tìm một góc khuất cách cửa nhà máy sản xuất Hâm Vượng không xa, dừng xe lại, bắt đầu ngồi đợi Hạ Tân Lương kia.

Nguyễn Chân Chân nghĩ chỉ cần Hạ Tân Lương đang ở Nam Châu, chắc sẽ quay lại lấy hộp “lễ vật” kia, hoặc ít nhất, cũng sẽ kêu người giao cho hắn. Đến lúc đó, cô chỉ cần lần theo manh mối, không chừng có thể nhìn thấy hắn ta.

Với suy nghĩ này, cô đi sớm về muộn, canh chừng suốt hai ngày, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Công xưởng lớn như vậy, hình như chỉ có người đàn ông kia ở đó, thỉnh thoảng hắn sẽ ra ngoài mua chút thức ăn, nhưng chỉ lái một chiếc xe điện ra vào, cũng không thấy cái hộp chuyển phát nhanh mà Nguyễn Chân Chân ủy thác cho hắn.

Hết Chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.