Không Hẹn Mà Đến

Chương 32: Thú Nhận 02



Anh lái xe chở cô về, hai người im lặng suốt chặng đường, đến khi xe dừng lại dưới nhà Tô Văn, cô mở cửa xuống xe, anh mới đột nhiên gọi cô lại.

Nguyễn Chân Chân quay người, lạnh lùng nhìn anh.

Đàm Thâm lại nuốt những lời định nói xuống, chỉ cười nhạt với cô, nghiêng đầu về phía ghế sau, nói: “Lấy cái nẹp cổ cho Tô Văn, để an toàn, tôi khuyên cô ấy nên đeo thêm vài ngày nữa.”

Nẹp cổ của Tô Văn còn nằm ở ghế sau, Nguyễn Chân Chân không nói gì cả, chui vào xe lấy ra, cầm nó đi thẳng lên lầu.

Nhất định Tô Văn đã nhìn từ trên lầu xuống, Nguyễn Chân Chân còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở ra, cô ấy kéo Nguyễn Chân Chân vào nhà, thấy cô vẫn còn nguyên vẹn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để tay lên ngực nói: “Dọa chết tớ rồi, tớ định bấm số 110 gọi cảnh sát mấy lần rồi đấy!”

Không biết tại sao Nguyễn Chân Chân không hề sợ Đàm Thâm, có lẽ vì hiểu rõ anh ta tuân thủ giới hạn của pháp luật, tất nhiên không dám làm việc gì phạm pháp với cô, hoặc chỉ vì anh ta đã canh giữ bên ngoài nhà cô suốt cả đêm hôm đó. Những tâm tư này không thể nói với bất cứ ai, Nguyễn Chân Chân cười cười, nhét nẹp cổ trên tay vào lòng Tô Văn, thản nhiên nói: “Dù sao cũng là xã hội pháp trị, anh ta không dám hành hung giết người giữa ban ngày. Có đồ ăn không? Lấy cho tớ một ít, rót giúp tớ một ly nước luôn.”

Tô Văn vội vàng nói: “Có!”

Cô ấy ôm một đống đồ ăn vặt trong phòng ngủ ra ném cho Nguyễn Chân Chân, rồi chạy vào phòng bếp bận rộn, đến khi cô ấy cẩn thận bưng một cốc trà sữa nóng lớn ra, thì thấy Nguyễn Chân Chân vẫn đang ngồi ngây ngốc trên sô pha, còn chưa đụng tới túi đồ ăn vặt trong tay.

“Chân Chân?” Tô Văn gọi cô.

Không biết Nguyễn Chân Chân đang im lặng suy nghĩ cái gì, một lát sau, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Tớ cảm thấy mọi chuyện rất không đúng.”

Tô Văn sững sờ: “Sao vậy?”

Lúc này Nguyễn Chân Chân mới nhìn qua, kể cho cô ấy nghe cuộc trò chuyện hôm nay của cô và Đàm Thâm, nghi hoặc nói: “Nếu chỉ vì tìm Hạ Tân Lương, anh ta không cần phải kéo tớ theo. Sự chênh lệch giữa công sức anh ta bỏ vào tớ và thứ anh ta có thể nhận được từ tớ là quá lớn, được ít mất nhiều, rất không hợp lý.”

Cô hầu như không biết gì về Hạ Tân Lương, không thể giúp Đàm Thâm tìm kiếm hắn ta. Hơn nữa, nếu chỉ vì điều tra Hạ Tân Lương mà bắt đầu từ cô, thì chỉ cần nói rõ quan hệ lợi hại là đủ rồi, hà tất phải thả mồi nhử tình cảm? Thậm chí anh còn chạy đến Hằng Châu, bất chấp nguy cơ bị bại lộ danh tính, đến thăm người được gọi là giáo viên trung học, còn đến nghĩa trang tưởng niệm Hứa Du Ninh!

Những hành động vẽ vời thêm chuyện này, anh ta làm ra với dụng tâm gì?

Nếu anh không xuất hiện, thì sẽ không có trận tranh chấp ở nghĩa trang, cũng sẽ không có chuyện video trên mạng, hơn nữa, có lẽ cô và nhà họ Hứa sẽ không đến nỗi cạch mặt nhau. Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lát, đột nhiên lại hỏi Tô Văn: “Cậu còn nhớ cái acc phụ đã đăng video ở nghĩa trang lên mạng không?”

Tô Văn hơi bối rối vì suy nghĩ của cô xoay chuyển quá nhanh, nhưng vẫn trả lời: “Nhớ, không chỉ nhớ ID, mà còn nhớ trang chủ của hắn.”

ID Weibo có thể tùy ý thay đổi, nhưng trang chủ Weibo thì không thể, vì vậy chỉ cần lưu lại trang chủ, cho dù hắn có đổi tên thành gì, cũng có thể tìm thấy. Tô Văn đã dùng mạng xã hội nhiều năm, cô hiểu rõ điều này hơn ai hết, để đề phòng acc phụ đó đổi tên, cô cũng đã sớm lưu lại trang chủ.

“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Cô lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân trầm tư nói: “Tớ có một việc cần xác định, phải tìm ra người này.”

Đầu óc Tô Văn xoay chuyển rất nhanh, lập tức bắt kịp suy nghĩ của cô, hỏi: “Cậu nghi ngờ chuyện này cũng có liên quan đến Đàm Thâm sao?”

Nguyễn Chân Chân chậm rãi gật đầu. Khi ở nghĩa trang, hành vi của “Cao Tuấn” đã khiến cô sinh nghi, sau đó anh đưa cô đến thăm nhà giáo viên trung học, lúc này mới xóa tan nghi ngờ của cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này đâu đâu cũng kỳ lạ, nếu Đàm Thâm đã không phải Cao Tuấn, vậy thì không có lý do gì để đến thăm giáo viên Dương kia, anh ta đến Hằng Châu, mục tiêu sẽ chỉ là cô.

Lần đó, anh đã đạt được thứ gì từ cô? Hủy hoại thanh danh của cô, phá hủy mối quan hệ của cô với Hứa gia, có ích lợi gì cho anh ta?

Vẻ mặt Tô Văn có chút nghiêm trọng, nói: “Việc này không dễ xử lý, nếu trực tiếp đi báo án, chưa chắc đã đáp ứng được tiêu chuẩn lập án, việc bảo vệ quyền riêng tư trên mạng rất khó khăn, phải kiện nền tảng trước, sau đó tòa án phán quyết rằng nền tảng phải cung cấp cho cậu thông tin tài khoản, bọn họ mới làm theo. Để hoàn thành những công đoạn này, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.”

“Không còn cách nào khác sao?” Nguyễn Chân Chân hỏi.

Tô Văn trầm ngâm suy nghĩ, lại nói: “Cậu cho tớ một chút thời gian, tớ sẽ tìm bạn bè hỏi thăm, nghĩ cách giải quyết.”

Nguyễn Chân Chân biết cô ấy có một số mối quan hệ trên mạng, cũng không khách sáo với cô, nghe vậy chỉ gật đầu. Cô tràn đầy tâm sự, ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống trà sữa, một lúc sau, đột nhiên ngước lên nhìn Tô Văn, trầm giọng nói: “Tớ phải báo cảnh sát.”

Thẩm Nam Thu không cho cô báo cảnh sát, Đàm Thâm càng sợ cô báo cảnh sát, nhưng sao cô không tin tưởng cảnh sát, mà tin tưởng Thẩm Nam Thu, một người khó phân biệt là địch hay bạn, và Đàm Thâm, một người có ý đồ không rõ ràng?

Trái lại, Tô Văn đồng tình với quyết định của cô, nhưng vẫn hơi băn khoăn, suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn phải nghĩ cách giấu Đàm Thâm, không thể để anh ta biết. Anh ta nói rất hay, nhưng ai biết anh ta là địch hay bạn, tốt nhất đừng kích động anh ta. Thử nghĩ xem, cậu vừa đi tìm Thẩm Nam Thu, anh ta liền biết được, chuyện này có nghĩa là gì? Rất có thể anh ta đang âm thầm theo dõi cậu!”

“Đúng vậy, anh ta có trợ thủ, người gọi là Lão Lục đó.” Nguyễn Chân Chân trầm ngâm, “Tớ sẽ cẩn thận.” Tình hình ngày càng phức tạp, nhưng lại khơi dậy tinh thần chiến đấu của cô, cả người như tràn đầy năng lượng, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Tô Văn vội vàng kêu cô, hỏi: “Cậu không ăn chút gì sao?”

“Ra ngoài ăn gì nóng nóng đi.” Nguyễn Chân Chân liếc nhìn túi đồ ăn vặt loè loẹt trên ghế sô pha, có chút cạn lời, “Sau này cậu bớt ăn mấy đồ ăn vặt này đi, không tốt cho bụng đâu.”

“Uống hết sạch trà sữa rồi, còn nói người ta ăn đồ ăn vặt.” Tô Văn khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng lấy áo khoác mặc vào, “Đi thôi, tớ đi cùng cậu, từ sáng tới giờ tớ cũng chưa ăn uống đàng hoàng.”

Lúc này đã gần hai giờ, bữa ăn trưa đã qua, Tô Văn còn chưa bỏ bụng được một miếng thức ăn nào, không phải vì cô ấy sao, Nguyễn Chân Chân hiểu rõ trong lòng, cũng không muốn nói thêm lời cảm ơn, chỉ nói: “Vậy tớ mời cậu.”

Tô Văn cười nói: “Tiết kiệm tiền đi, tiền lương đã ít rồi, còn nợ một đống nữa, tự nuôi mình trước đi đã.”

Hai người cùng đi ra ngoài, tùy tiện tìm một quán ăn sạch sẽ gần đó rồi ngồi xuống, trong lúc chờ đồ ăn, Nguyễn Chân Chân kể chi tiết cuộc gặp gỡ Thẩm Nam Thu hồi sáng cho Tô Văn nghe, nói: “Nghe ý trong lời nói của Thẩm Nam Thu, chắc hẳn việc Hứa Du Ninh bị hại có liên quan đến vụ án của Trương Minh Hạo.”

“Là sao?” Tô Văn hỏi.

Nguyễn Chân Chân nhớ lại lời nói của Thẩm Nam Thu lúc đó, nói: “Thẩm Nam Thu nói rằng cảnh sát vẫn luôn điều tra vụ án của Trương Minh Hạo, nhưng ngay khi Hứa Du Ninh chết, tất cả manh mối đều bị cắt đứt, Phương Kiến Thiết đã bình chân như vại.”

Tô Văn ngẫm nghĩ lời này, nghi hoặc nói: “Hứa Du Ninh đã biết điều gì đó, nên bị Phương Kiến Thiết giết người diệt khẩu?”

Nguyễn Chân Chân cũng không dám chắc chắn, Phương Kiến Thiết có nói vài lời rất nhỏ, cô trốn trong thư phòng khá xa, hoàn toàn không thể nghe rõ, chỉ nghe thấy những lời uy hiếp Thẩm Nam Thu trước mặt. Phương Kiến Thiết sợ Thẩm Nam Thu tiết lộ điều gì đó cho cảnh sát, nên có thể thấy, mặc dù miệng Thẩm Nam Thu nói “không có chứng cứ”, nhưng nhất định cô ta còn biết nhiều chuyện hơn.

Cô hơi lơ đãng, tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc Hứa Du Ninh đã biết chuyện gì, mới bị người ta diệt khẩu?”

Tô Văn cũng không đoán được, nhưng thấy cô như vậy lại không nỡ, chỉ khuyên nhủ: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nếu đã quyết định báo cảnh sát, tốt nhất là để cho cảnh sát điều tra. À? Đúng rồi, cậu đã quyết định khi nào sẽ báo cảnh sát chưa?” Cô vừa nói, bất giác liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác, cố ý đến gần Nguyễn Chân Chân, thấp giọng hỏi, “Cậu nói xem, bây giờ Đàm Thâm có bí mật theo dõi chúng ta không?”

Nghe vậy, trái tim Nguyễn Chân Chân thắt lại, cũng vô thức quan sát xung quanh. Lúc này không phải giờ ăn, trong quán chỉ có bàn của bọn họ, ngoại trừ hai phục vụ đang lau bàn cách đó không xa, cũng không có ai khả nghi.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu đừng dọa tớ.”

Tô Văn cũng cảm thấy xấu hổ, cười gượng, ăn hai miếng thức ăn, lại nghiêm mặt nói: “Nhưng tốt nhất là nên cẩn thận một chút, nếu không, tớ sẽ báo cảnh sát giúp cậu, Đàm Thâm cũng sẽ không theo dõi tớ 24 giờ một ngày.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy lại lắc đầu, cô không muốn Tô Văn dính líu đến chuyện này, không chỉ vì đề phòng Đàm Thâm, mà còn vì kiêng kỵ Phương Kiến Thiết. Phương Kiến Thiết có thể khiến Thẩm Nam Thu sợ như vậy, có thể giết hai ba người liên tiếp mà không bị cảnh sát tìm được bằng chứng, tuyệt đối không đơn giản.

Thấy cô đã đưa ra quyết định, Tô Văn cũng không kiên trì nữa, chỉ nói: “Để đề phòng, tớ nghĩ cậu đừng nên đến thẳng Cục Công an báo án, mục tiêu quá lớn, tốt nhất là gọi điện báo cảnh sát Trần, người đang điều tra vụ án của Lục Dương. Nếu giống như những gì Thẩm Nam Thu nói, cái chết của Trương Minh Hạo, Hứa Du Ninh và Lục Dương đều liên quan đến Phương Kiến Thiết, sớm muộn gì những vụ án này cũng được xử lý!”

Tất nhiên, việc gọi điện thoại kín đáo hơn việc đi đến Cục Công an, mà nói là báo án, kỳ thực chỉ là cung cấp manh mối cho cảnh sát, cô không cần phải làm thủ tục lập án, gọi điện ở đâu cũng được, chỉ sợ có một số việc không thể nói rõ trên điện thoại.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tốt nhất vẫn là gặp mặt nói chuyện, đợi khi tìm được thời điểm thích hợp, tớ sẽ hẹn gặp cảnh sát Trần ở trường học.”

Trong trường học có nhiều người qua lại, nhưng dễ dàng né tránh người khác, cho dù muốn trốn ai, đều là một nơi không tồi.

Tô Văn nghe vậy không khỏi gật đầu, lại dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Ngày hôm sau, Nguyễn Chân Chân vẫn đi làm ở trường như thường lệ, đang tìm thời điểm thích hợp để hẹn gặp cảnh sát Trần, không ngờ buổi chiều lại nhận được cuộc gọi từ Cục Công an. Người gọi đến là một vị cảnh sát nào đó, nội dung khá đơn giản, chỉ là yêu cầu cô đến Cục Công an hợp tác điều tra, khi cô hỏi kỹ hơn thì đối phương không chịu nói gì.

Cô cực kỳ ngạc nhiên, sau khi do dự, cố ý gọi điện thoại thông báo cho Đàm Thâm.

Đàm Thâm hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Nguyễn Chân Chân, nhưng lại mừng thầm nhiều hơn, anh còn tưởng cô sẽ phớt lờ mình vài ngày, không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy. Nếu cô đã chịu liên lạc với mình, có nghĩa là cô đã tạm thời tha thứ cho anh. Đàm Thâm rất vui, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, anh sợ lộ ra cảm xúc của mình, cũng không dám nói nhiều, chỉ nói “A lô” một tiếng, sau đó nín thở chờ cô lên tiếng trước.

“Cảnh sát yêu cầu tôi đến hợp tác điều tra, tôi hỏi là chuyện gì, bọn họ không chịu nói.” Nguyễn Chân Chân đi thẳng vào vấn đề, lời nói ngắn gọn, giọng nói nhẹ nhàng, như thể ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, anh vẫn là luật sư Cao Tuấn, mà cô vẫn là Nguyễn Chân Chân dịu dàng nhã nhặn.

Đàm Thâm tạm gác suy nghĩ lộn xộn của mình sang một bên, trầm giọng nói: “Cô đang ở đâu? Tôi qua đó đón cô.”

Anh đón Nguyễn Chân Chân ở cổng trường, vẻ mặt cô bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc, thong thả mở cửa xe ngồi vào, quay đầu hỏi anh: “Anh nói xem, cảnh sát đột nhiên tìm tôi làm gì? Hay là vì vụ án của Lục Dương?”

Sự thong dong của cô khiến Đàm Thâm kinh ngạc, anh đột nhiên có chút không vui, cũng không biết nguyên nhân là gì, vội che giấu cảm xúc một lúc, sau đó mới trả lời: “Ai liên lạc với cô? Là cảnh sát Trần sao?”

Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy chắc không phải vụ án của Lục Dương.” Anh nhẹ giọng nói.

Anh lái xe đưa Nguyễn Chân Chân đến Cục Công an, suốt đường đi hai người cũng không nói gì, cô không muốn nói, anh cũng không biết nên nói gì. Cho đến khi xe dừng lại bên ngoài Cục Công an, Nguyễn Chân Chân đang chuẩn bị xuống xe, Đàm Thâm đột nhiên gọi cô lại, do dự một lát rồi hỏi: “Có cần tôi vào cùng cô không?”

Cô có vẻ hơi ngạc nhiên, quay người sang nhìn anh.

Đàm Thâm sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ sợ một mình cô sẽ lo lắng…”

Anh không có tự tin để nói ra lời này, bất giác dừng lại. Đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Chân Chân đến Cục Công an, cũng không phải là lần đầu tiên cô được cảnh sát yêu cầu hợp tác điều tra, mà anh vẫn luôn trốn ở phía sau, chưa bao giờ đi cùng cô đối mặt với việc này.

Nghĩ lại cũng đúng, một người giả mạo thân phận của người khác, sao dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cảnh sát. Nguyễn Chân Chân có chút buồn cười, nhưng cô nhịn xuống, chỉ nói: “Không cần, đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây.”

Nghe vậy, vẻ mặt Đàm Thâm lúng túng, gượng gạo kéo khóe miệng: “Vậy cô cẩn thận.”

Nguyễn Chân Chân chỉ nhìn anh một cái, không nói gì, xoay người xuống xe. Cô đã đến Cục Công an hơn một lần, đã quen với các thủ tục vào cửa, đầu tiên đăng ký thông tin vào sổ, sau đó gọi điện cho vị cảnh sát đã yêu cầu cô để xác nhận, lúc này mới dùng chứng minh thư để đổi thẻ vào, quẹt thẻ bước vào tòa nhà.

Người tiếp đón cô là một nữ cảnh sát họ Khưu, cô ấy bật máy tính lên cho cô xem, nói: “Cô xem kỹ đoạn video này, nhận diện một chút, cô có biết người trong video không?”

Đó là một đoạn video giám sát trên đường, không biết thứ gì đã chặn trước ống kính, khiến khung cảnh không đầy đủ, lờ mờ u ám, có lẽ trong video là ban đêm, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ nhạt, Nguyễn Chân Chân không biết vị cảnh sát Khưu nói đến ai, cho đến khi một bóng người nào đó ở phần trên màn hình đột nhiên bị vòng tròn màu đỏ bắt cận.

“Chính là người này.” Cảnh sát Khưu bổ sung, nhưng ánh mắt không nhìn vào màn hình, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Chân Chân.

Nguyễn Chân Chân nhìn không chớp mắt, tất cả năng lượng đều dồn vào bóng người đó. Đó là một người đàn ông đang chạy bộ, do góc quay của camera, không thể nhìn thấy phần đầu, chỉ lộ ra thân thể và tay chân, anh ta mặc một bộ đồ thể thao, dáng người lướt qua phần trên màn hình, nếu không có dải phản quang trên bộ đồ thể thao, có lẽ sẽ không có ai phát hiện ra anh ta.

Video đã được chỉnh sửa từ trước, lặp đi lặp lại liên tục, nhưng tiếc là độ phân giải thấp, còn là góc quay từ trên xuống dưới, nên dù được phóng to hay tua chậm đến đâu, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.

Cảnh sát Khưu lại hỏi: “Cô có biết người này không?”

Nguyễn Chân Chân mở miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Cô không ngốc, thậm chí có chút thông minh, cảnh sát kêu cô đến hợp tác điều tra, thì không thể đưa người chẳng liên quan để cô nhận diện, người duy nhất liên quan đến “chạy đêm” mà cô biết, chỉ có Trương Minh Hạo.

Nhưng cô không quen Trương Minh Hạo, thậm chí chưa từng gặp mặt, cho dù cảnh sát có cùng đường đến đâu, cũng không thể kêu cô đến. Vậy nên, nếu cảnh sát đã tìm tới cô, nghĩa là đây phải là người mà cô biết. Nhưng cô lại thật sự biết người đàn ông này, dù anh cố ý thay đổi tư thế chạy, cô vẫn nhận ra anh.

Bởi vì nó quá quen thuộc, thực sự quá quen thuộc.

Lần đầu tiên Nguyễn Chân Chân gặp anh là tại đại hội thể thao của trường, anh vừa giành giải nhất cuộc thi chạy đường dài 10 nghìn mét, cô chế giễu anh là con thú đầu đàn, tình cờ bị anh nghe được, từ đó hai người mới bắt đầu.

Sở trường của anh là chạy, thường xuyên đại diện cho trường tham gia các cuộc thi khác nhau, ngày thường cũng luyện tập nhiều hơn người khác, khi đó Nguyễn Chân Chân là bạn gái, luôn đi xem anh chạy, rất quen thuộc với tư thế chạy của anh. Nguyễn Chân Chân nhớ rõ anh có một đặc điểm khi chạy, đó là chân vung ra phía sau được thu lại cao hơn người thường, giáo viên thể dục đã đặc biệt sửa cho anh nhiều lần, nhưng anh vẫn không thay đổi được.

Mặc dù người trong video đã cố hết sức che giấu tư thế chạy, nhưng vẫn gặp vấn đề giống hệt.

Nguyễn Chân Chân im lặng hồi lâu, cảnh sát Khưu lại đổi cách hỏi khác: “Là Hứa Du Ninh phải không?”

Đây là Hứa Du Ninh! Nguyễn Chân Chân sẽ không bao giờ nhận nhầm, nhưng Hứa Du Ninh không có thói quen chạy vào ban đêm, sao anh lại ăn mặc thế này, còn xuất hiện trong một video giám sát như vậy? Cảnh sát Khưu vẫn nhìn chằm chằm cô, cho dù là khẳng định hay phủ định, cô đều phải đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Nguyễn Chân Chân hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: “Đúng vậy, là Hứa Du Ninh.”

Ánh mắt cảnh sát Khưu có chút ngạc nhiên, cũng có chút cảm kích, lại hỏi: “Cô chắc chứ?”

“Chắc.” Nguyễn Chân Chân khẽ gật đầu, do dự một lát rồi lại hỏi, “Video này được quay khi nào?”

Thời gian quay ở góc video đã bị che lại, nhưng người đi đường trong video không mặc quần áo dày, Hứa Du Ninh còn mặc bộ đồ thể thao mỏng, từ đó suy ra, thời gian hẳn là vào cuối xuân hoặc đầu thu, kết hợp với vụ án của Trương Minh Hạo, thì chắc là… tháng 10.

Quả nhiên liền nghe cảnh sát Khưu trả lời rõ ràng: “Ngày 8 tháng 10 năm ngoái.”

Nguyễn Chân Chân đã điều tra trước, biết đây là ngày Trương Minh Hạo bị sát hại, cô thậm chí còn tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan trên mạng, Trương Minh Hạo vẫn luôn có thói quen chạy bộ ban đêm, vào đêm xảy ra vụ án, Trương Minh Hạo đã mặc bộ đồ chạy bộ nhảy xuống sông.

Nhưng không ngờ, người xuất hiện trong video giám sát không phải là Trương Minh Hạo, mà là Hứa Du Ninh đã cố ý thay đổi tư thế chạy. Đầu óc Nguyễn Chân Chân hỗn loạn, nhưng lại lóe lên một tia sáng mờ nhạt, rất nhiều thứ hiện ra trong đầu cô, chỉ thiếu một sợi dây để xâu chuỗi chúng lại…

Hết Chương 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.