Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày, chí ít là do Trâm nghĩ như vậy, sáng hôm đó cô cùng với chị Tuệ dọn hàng, chị phụ cô đẩy xe bún bò ra trước cửa nhà còn cô thì nêm nếm nồi bún bò cô hầm từ sáng. Vì cô mới bán được vài ngày thôi cho nên cô cũng không biết mình nấu như vậy có ngon hay không, có vừa miệng khách ăn hay không, vậy nên mỗi lần khách ăn xong cô luôn hỏi có vừa miệng không, không phải là cô đẽo cày giữa đường, cô chỉ muốn xem xem mọi người hầu như thích ăn vị nào.
Dọn hàng bán được lai rai cả buổi sáng, tầm chín giờ hơn một chút thì có một chiếc SH chạy đến trước cửa quán của cô, phàm là khách tới cô mừng rúm, cô nghĩ có đuôi chắc cô quẩy đuôi sắp rụng cả đuôi.
Người kia tháo nón bảo hiểm xuống, mái tóc dài sau lưng có hơi rối.
Điều đầu tiên Trâm cảm nhận ở vị khách này đó chính là rất cao ráo, phải tầm gần một mét bảy, người một mét năm chín như cô đứng gần cảm thấy một trời một vực. Khách treo nón bảo hiểm lên xe, vuốt lại mái tóc rồi tháo khẩu trang xuống, Trâm hơi giật mình.
Miền nam có nguồn tài nguyên dồi dào, diễn viên miền bắc thường nam tiến để phát triển sự nghiệp của mình vì miền nam rất nhiều cơ hội, rất nhiều nhà đầu tư. Luận về diễn xuất, miền nam lúc nào cũng kém hơn miền bắc một bậc, luận về tiền tài cơ hội, miền bắc lại kém hơn miền nam một bậc. Từ ngày thế hệ của chị Kha xuất hiện, chị ấy cùng dàn diễn viên miền nam làm rạng rỡ cả một miền, liên hoan phim cũng không còn những liên hoan phim riêng biệt nữa, bắc nam hợp thành một đoàn, diễn viên miền nam cố gắng dùng thực lực so với diễn viên miền bắc, diễn viên miền bắc cũng cạnh tranh về tài nguyên cùng diễn viên miền nam.
Mà chị Kha là một trong số những người dẫn đầu, chị là niềm tự hào của một thế hệ, khán giả miền nam xem chị từ khi chị còn nhỏ đến khi chị lớn độ này, có thể coi chị như là con thân thuộc trong nhà, nhìn chị biến hóa biết bao nhiêu loại vai diễn. Ngay cả con nít nơi này cũng biết được chị Kha, độ phổ biến của chị rất cao.
Vậy nên chị đến chỗ cô ăn bún bò, cô ngạc nhiên muốn xỉu.
Chị rảo bước lại chỗ cô đang đứng, bảo rằng bán cho mình một tô đầy đủ rồi về bàn, từ khi chị đi đến khi chị ngồi xuống cô còn chưa hoàn hồn trở lại. Trâm cố lấy lại tập trung, bán cho chị một tô đầy đủ nhiều đến mức tràn cả đồ ăn bên trong. Khi cô đặt nó xuống bàn, chị mỉm cười cảm ơn cô rồi bắt đầu ăn.
Cô hơi nhìn chị, chị có vẻ không ngại với ánh nhìn của người khác, vẫn ăn một cách rất tao nhã. Đang mãi nhìn khách thì chị Tuệ đi từ dưới nhà lên, mỉm cười lau mồ hôi trên trán mà nói: "Bé, em ăn sáng gì không chị đi mua?"
"Em vừa ăn bánh ướt rồi, có mua một hộp cho chị nè."
Hồi nãy lúc cô đi chợ cô có ghé mua hai hộp bánh ướt, một hộp cho mình một hộp cho chị, đợi chị làm xong đưa cho chị ăn khỏi phải mất công chị chạy đi mua. Thấy vậy nên chị cười toe toét chạy lại lấy, còn hôn lên má cô một cái để cảm ơn, Trâm cũng nhịn không được mà cười theo.
Lúc chị Tuệ xoay lưng lại thì thấy có khách, nhìn kĩ vị khách này thì thấy hơi giật mình, mắt chị trợn lên lắp bắp hỏi: "C..Chị Kha?"
"Chào em."
Trâm nghĩ nếu lúc cô đang ăn mà có người lại hết nhìn rồi lại hỏi chuyện chắc cô tức chết, nhất là khi còn đang ăn bún bò. Vậy mà chị lại không có vẻ gì là không thoải mái, còn cười rất tươi với hai người các cô.
"Em chụp hình với chị được không ạ? Em post ở trang cá nhân thôi, em không post ở trang buôn bán ạ."
Cô hâm mộ chị Kha một, chị Tuệ hâm mộ chị Kha chắc là chín mười, chị ấy còn dán hình chị Kha chung với cả hình thần tượng Hàn Quốc của mình, cô biết chị ấy mê chị Kha lắm, vậy nên cô cũng không ngạc nhiên khi chị ấy muốn chụp hình chung với chị Kha.
Hai người lấy nhau như thế này, áp lực cơm áo gạo tiền cho nên chị ấy không thể nào đi nhìn thần tượng của mình được, cô biết chị thích rất nhiều người, cũng biết được nếu chị có tiền chị sẽ đi gặp. Cô tự nhủ rằng cô phải cố gắng hơn nữa, bán buôn sao cho được nhiều tiền để chị có thể đi.
Chị Kha cũng mỉm cười chụp hình cùng chị Tuệ, mặc dù hồi đi học chị Tuệ là người đẹp nhất trong mắt cô rồi, ấy vậy mà đứng cạnh chị Kha chẳng khác gì một cô gái chân đất đứng cạnh tiểu thư sang trọng, cô nói không ngoa tí nào, giống như con sen đứng bên cạnh cô chủ. Vì hơn hết bộ đồ chị Kha mặc tuy đơn giản cũng đắt tiền hơn đồ của chị Tuệ, làn da kia trắng nõn như vậy là do đi chăm sóc, xe hơi đưa đón, mái tóc dài mượt như vậy mỗi lần làm phải tốn cả triệu triệu, nếu cô có tiền cô sẽ cho chị Tuệ đi sửa sang lại, đảm bảo không thua kém chị Kha.
Đợi hai người chụp xong cô mới rảo bước đi lại gần, mỉm cười chào hỏi chị Kha rồi bảo ban nãy nhìn chị hoài thật là có lỗi. Chị cười xòa, còn bảo rằng: "Hai em cứ up ảnh chị lên trang của mình đi, để PR cũng được."
"Nhưng như vậy..."
Tiền đâu mà chịu nổi? Trâm nghĩ.
"Chị có lấy phí nhé?"
Trâm ấp úng hỏi lại: "Bao nhiêu ạ chị?"
"Bằng tô bún bò này cũng được."
Không ngờ chị lại cười rộ lên, khi chị cười lại xinh xuất thần như vậy.
"Không được, như vậy kì lắm."
Chị Kha phẩy tay, cười trách yêu rằng: "Chỉ có một tấm hình thôi, chả sao đâu em."
"Chị ơi chị thấy bún bò ngon không ạ?"
Cô nấu bún bò nhưng cô vẫn thường hỏi khách xem có ngon không, có gì cần góp ý cô sẽ tiếp thu để sửa đổi, vậy nên cô cũng muốn hỏi chị xem chị thấy thế nào.
"Chị thấy ngon, nếu từ mức 1 đến 10, chị sẽ cho 8 điểm."
Tám điểm của người bình thường cô sẽ cảm thấy mình nấu không ngon, nhưng tám điểm này là của chị Kha, cô biết người như chị ăn ở biết bao nhiêu quán, bún bò chị ăn có tô mấy trăm, có tô cả triệu đồng, bò mỹ bò nhật, nước dùng nấu kĩ, thố đá thố thường, chị đã kinh qua rất nhiều loại rồi, con số tám này đã là con số tuyệt với đối với cô, cô cảm thấy rất tự hào.
"Chị ơi lần sau chị lại tới nha."
Lần này là chị Tuệ nói, chị Kha mỉm cười: "Lần sau chị dắt người thương đến."
Tối đó trước khi ngủ hai người còn chưa tin được là chị Kha đến quán mình, còn cho phép chụp hình up lên trang kinh doanh, Trâm nằm gối đầu lên tay Tuệ trong khi Tuệ đang vắt óc viết một cái caption hoàn hảo. Cô bâng quơ nói: "Không biết chị Kha có đến nữa không ha."
"Chị nghĩ là có"
Sau khi up hình lên, chạy quảng cáo fanpage thì lượt khách tới đông đúc thật sự, bẵng đi nửa năm sau chị Kha lại tới quán cô, lần này chị đi bằng xe hơi, cô tưởng cần đậu xe nên chạy ra hướng dẫn, không ngờ chị chỉ bước xuống, bảo cô rằng tài xế chạy đi một lát quay lại đón chị, không cần đỗ xe.
Trong quán hiện tại rất đông khách, chỉ còn đúng một bàn trong góc còn trống, vừa vặn là cái bàn ngày xưa chị từng ngồi. Người đứng đằng sau chị mỉm cười như gió xuân, thấy cô, em ấy còn cười chào cô trước cả khi cô kịp phản ứng.
"Chị một tô đầy đủ, còn bé Quỳnh ăn tái bò viên nha em." Chị dặn.
Quỳnh ngồi đối diện chị Kha, miệng tíu tít từ lúc vừa mới vào tới giờ, chị Kha thì chỉ im lặng chuẩn bị đũa muỗng cho cả hai, khi nào vui quá chị sẽ bật cười thành tiếng.
Cô thấy trong ánh mắt của chị tràn ngập sự yêu chiều, có lẽ cô lầm rồi, người thương của chị Kha không phải chồng chị mà là cô bé đang ngồi đối diện chị, Quỳnh.
Đó là một bí mật lớn.