“Cái gì?” Trình Bác Diễn ngẩn người, anh không giấu tệp thư mục này, ở một mình, bình thường cũng không ai sẽ mở máy tinh của anh xem, nhưng cái thư mục cuối cùng, Hạng Tây lướt xuống thấy cũng làm anh bất ngờ.
Đúng là mù chữ, chắc là tên phim cậu còn không đọc kỹ, vì cũng không nhận hết mặt chữ………
“Tỉnh táo đầu óc……em không đọc sai chứ?” Hạng Tây nói, “Chắc không sai đâu, giao lộ Triệu Gia Diêu có quán bán trà lạnh, dưới cái ấm có ghi tỉnh táo đầu óc…….”
“Đọc không sai,” Trình Bác Diễn cười cười, “Cậu coi cái khác trước đi, trong này cậu xem không hiểu đâu.”
“Nếu anh muốn nói em đọc chữ không hiểu thì em thừa nhận, xem phim thì có gì xem không hiểu chứ…….Còn đặt cái tên dễ thương thế………những mảnh……..là phim hoạt hình à?” Hạng Tây nói, nghe tiếng hình như đã mở thư mục, im lặng hai giây, cậu chậc một tiếng, “Ba cái thứ gì đây, toàn là tiếng Anh với tiếng Nhật thế, gì đây ……..buộc…….rộng?”
“Nói rồi cậu xem không hiểu đâu,” Trình Bác Diễn cảm thấy một tay ôm Tiểu Khê một tay cầm điện thoại thật mệt, cũng lười để ý Hạng Tây rốt cuộc có xem hay không, “Cậu xem phim khác trước đi, cũng hay lắm đó, tôi cúp đây.”
“Ừm.” Hạng Tây đáp một tiếng.
Trình Bác Diễn cúp điện thoại, đang muốn cất điện thoại thì Tiểu Khê đưa tay ra cầm lấy điện thoại của anh: “Điện thoại thoại.”
“Điện thoại,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại không để con bé cầm lấy, “Không phải điện thoại thoại.”
“Thoại thoại.” Tiểu Khê nói.
“Thoại thoại, là thoại thoại,” Lý Nghiên cười cười đi tới sờ đầu Tiểu Khê, “Thoại thoại của anh trai.”
Điện thoại là 手机/Shǒujī/, bé Khê nói là 手机机/Shǒujījī/, rồi cuối cùng nói 机机/jījī/ – đồng âm với con gà của mấy bạn trai á.
“………Chị làm mẹ tốt thật.” Trình Bác Diễn đành thở dài, “Đừng có dạy con bé nói thế này được không, sau này lại phải học nói đàng hoàng.”
“Vui mà,” Lý Nghiên vỗ tay, “Tiểu Khê tự đi có được không? Đừng để cậu ôm nữa.”
“Tự đi được.” Tiểu Khê cầm điện thoại gật đầu.
“Tiểu Khê giỏi quá,” Trình Bác Diễn đặt con bé xuống đất, nhìn Lý Nghiên móc ra sợi dây trong cổ áo khoác ra, anh qua đó lấy dây, “Để em dắt cho, em còn chưa dắt lần nào đâu.”
Cái này dây dắt Trình Bác Diễn mua, chỉ là lúc đó chơi vui quá, nhưng Lý Nghiên nói dùng rất tốt, lúc bắt đầu dùng để tập đi, sau này đi dạo phố cũng dùng, không lo lạc mất.
Trình Bác Diễn cảm thấy như dắt chó vậy, anh dắt cái dây: “Tiểu Khê, cậu không biết đường, cháu dắt cậu đi ăn có được không?”
“Được.” Tiểu Khê xoay đầu nhìn anh, sau đó chậm rãi ở phía trước dẫn anh đi.
“Ôi,” Lý Nghiên đụng cánh tay anh, “Nhà em có người à?”
“Có chứ, có một người bạn,” Trình Bác Diễn cười cười, “Buổi tối cậu ấy tự ăn, chị không cần lo, không ảnh hưởng đến hai ta ăn cơm.”
“Chị mới không lo, chị chỉ hóng hớt thôi,” Lý Nghiên chép miệng, “Bạn kiểu gì thế?”
“Một bệnh nhân, trong nhà có chuyện nên không biết đi đâu, ở tạm chỗ em chịu đựng hai ngày.” Trình Bác Diễn giải thích đơn giản.
“Chị cứ tưởng là……nhưng vẫn khả nghi lắm, một bệnh nhân…….” Lý Nghiên cười lên, nhưng ưu điểm của cô chính là không như bà cô hỏi thăm chuyện tình yêu, cười một lúc liền chuyển trọng điểm, “Có người ở chỗ em, em không thấy khó chịu chết à, dịch khử trùng dủ dùng không? Chị đây nhập hai thùng gửi qua cho em nhé?”
Không đợi Trình Bác Diễn nói chuyện, cô lại vỗ tay một cái: “Không đúng, em không phải là người khó chịu nhất, người ở chỗ em mới khó chịu kia, ôi không thể tưởng tượng được khó chịu thế nào………”
“Chị có còn ăn cơm không.” Trình Bác Diễn dừng bước chân.
“Ăn, ăn ăn ăn,” Lý Nghiên vỗ vai anh, khom người xuống ôm Tiểu Khê, chạy thẳng về phía trước, vừa chạy vừa nói, “Nhanh, chúng ta chạy qua đó, không thì cậu không mời chúng ta ăn cơm đâu……..”
Thời gian một bữa cơm không quá lâu, Tiểu Khê ngồi không yên, ăn no liền muốn về nhà tìm Nhảy Nhót, Nhảy Nhót là con chó nhà con bé, chó lang thang, là Lý Nghiên nhặt về, ngay từ đầu đã xấu như một con chuột nhìn qua vô cùng thảm, bây giờ đã nuôi được một năm rồi, vẫn xấu, nhưng đã phách lối như người thứ tư trong nhà rồi.
“Anh ơi về xem Nhảy Nhót.” Tiểu Khê kéo tay Trình Bác Diễn.
“Gọi cậu.” Trình Bác Diễn nói.
“Cậu ơi đi xem Nhảy Nhót.” Tiểu Khê lập tức sửa lời.
“Không xem, Nhảy Nhót xấu quá.” Trình Bác Diễn nói.
“Cậu mới xấu.” Tiểu Khê lập tức nói.
Trình Bác Diễn bật cười: “Thật hả? Cậu xấu sao? Rõ ràng cậu rất đẹp trai.”
Tiểu Khê ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn chằm chằm anh một lúc, gật đầu: “Cậu đẹp trai.”
“Đúng, cậu đẹp trai,” Trình Bác Diễn bật ngón cái lên, “Nhảy Nhót xấu.”
“Mẹ ơi ——” Tiểu Khê ngẩn người, xoay đầu ôm lấy chân Lý Nghiên, tiếng khóc nghẹn ngào mang theo chút uất ức hô lên.
“Nhảy Nhót không xấu, Nhảy Nhót dễ thương nhất, cậu con xấu nhất, cậu khùng nhất, không bằng con chó,” Lý Nghiên ôm lấy Tiểu Khê, đá Trình Bác Diễn một cái, ném chìa khóa xe cho anh, “Em xéo nhanh đi, lấy xe chị lái qua đây, ở bãi đậu xe bệnh viện các em.”
Chỗ ăn cơm rất gần bệnh viện, Trình Bác Diễn lái xe Lý Nghiên qua, Lý Nghiên trói chặt Tiểu Khê đang ngồi trên ghế, xoay đầu vỗ vỗ ngực anh: “Chị về đây, nhớ có tình hình gì mới thì nói cho chị biết, người đã sắp ba mươi rồi…….”
“Ngủ ngon,” Trình Bác Diễn mở cửa xe cho cô đẩy lên xe, lại vẫy tay với Tiểu Khê, “Tiểu Khê ngủ ngon.”
Ăn cơm không lâu, Trình Bác Diễn về nhà vừa hơn chín giờ, anh đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, chỉ còn phòng khách vẫn sáng đèn.
Anh đi vào thang máy, không biết Hạng Tây có xem mấy cái phim kia không, hy vọng không xem.
Xu hướng tính dục của anh không phải là bí mật với người nhà bạn tốt, chính anh trước giờ cũng không né tránh, nhưng trước đó cái tên Đàm Tiểu Khang làm Hạng Tây rất phản cảm với chuyện này, anh cũng không định để Hạng Tây biết, với lại sau này anh cũng không giao lưu nhiều với Hạng Tây, không cần phải cho cậu biết.
Nhưng với tính cách của Hạng Tây à, chắc chắn là xem rồi.
Trình Bác Diễn móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó ngây người.
TV trong phòng khách đang bật, máy tính cũng đang mở, trên bàn có hai hộp cơm, một hộp còn dính hột cơm thì hết, hộp khác còn thừa đồ ăn, cạnh hộp cơm còn có ớt xanh và bốn giọt canh.
Hạng Tây đang ngủ trên sofa, chân vẫn mang dép gác lên chỗ dựa ghế sofa.
Tư thế có độ khó cao thế mà không làm khó giấc ngủ của cậu, người ta mở cửa đóng cửa cũng không tỉnh.
Trình Bác Diễn thay giày, qua đó kéo cái gối dựa cạnh người cậu ra, đập một cái lên mặt cậu: “Dậy đi!”
“Á!” Hạng Tây không mở mắt ra ngồi bật dậy, chân hất lên, dép lê trên chân bay thẳng đến Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn không phòng bị, mém chút nữa dép đập vào mặt anh.
“Anh ơi anh về rồi à?” Hạng Tây thấy là anh, đưa tay lauu khóe miệng, lại đưa tay ra sờ lưng dựa ghế sofa, nhỏ giọng nói, “Không chảy nước miếng chứ………”
“Ngủ mà cũng không biết bỏ dép ra à?” Trình Bác Diễn nhìn động tác của cậu, đúng là không biết nói gì, quay về cạnh tủ giày xịt ít dịch khử trùng xoa tay, vào nhà thay quần áo.
“Em nằm trên sofa mà, cũng không lên giường, cởi dép gì chứ,” Hạng Tây mang cái dép bị đá văng vào chân, “Hơn nữa, đây là dép lê đế thấp mà, còn sạch hơn cái mặt em nữa, bảo em liếm cũng không thành vấn đề, sợ gì chứ.”
“Vậy cậu liếm đi,” Trình Bác Diễn thay quần áo đi ra, chỉ dép, “Liếm một cái cho tôi mở mang tầm mắt.”
“Không liếm,” Hạng Tây nói, “Xem kịch không à, không liếm.”
“Thu dọn mấy thứ kia đi,” Trình Bác Diễn cau mày đi qua mở cửa sở phòng khách ra, “Cả phòng toàn mùi dầu.”
“Ồ,” Hạng Tây qua đó thu dọn hộp cơm, ném vào thùng rác phòng bếp, lại cầm cái khăn ra lau bàn, “Tiệm thức ăn nhanh trong tiểu khu các anh cũng không tệ đâu, thịt khô ớt xanh cũng ngon lắm.”
“Đó là khăn rửa chén,” Trình Bác Diễn nhìn cái khăn trên tay cậu, ngẫm nghĩ rồi phất tay, “Bỏ đi lát nữa đổi sau, cậu dùng cái này lau sàn à?”
“Lau sàn? Lau rồi hả?” Hạng Tây vẫy cái khăn trên tay, “Sao em không nhớ nhỉ.”
Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn cậu một cái, quay người đi vào phòng bếp.
Hạng Tây đi vào theo, thấy Trình Bác Diễn lấy ba cái khăn mới ra trong ngăn kéo, đổi hết ba cái ban đầu.
“Á đậu, lãng phí quá, mấy cái kia còn mới mà.” Cậu không nhịn được nói một câu.
Trình Bác Diễn vẫn không nói gì, lại quay về phòng khách đến cạnh máy tính, cầm cây bút đánh dấu và quyển sổ nhỏ vào phòng bếp.
Anh xé ba tờ giấy dán lên tường trên ba cái khăn, lại dùng bút viết vào tờ thứ nhất chữ “chén”, sau đó xoay đầu nhìn Hạng Tây: “Nhận ra được chữ này không?”
“Chén.” Hạng Tây nói.
“Ừ,” Anh gật đầu, lại viết lên tờ thứ hai chữ “án”, “Chữ này thì sao?”
“……..Chữ này là…….là……..” Hạng Tây gãi đầu, không chắc chắn.
Trình Bác Diễn xé tờ này xuống, lại dán tờ khác lên, viết chữ “bản”, “Biết chữ này không?”
“Bản,” Hạng Tây nói ngay, “Chữ này dễ nhận.”
案板/ànbǎn/ – Án bản là cái thớt.
“Biết chữ dao không?” Trình Bác Diễn lại hỏi.
“Biết.” Hạng Tây dùng ngón tay vẽ vẽ.
“Vậy được rồi,” Trình Bác Diễn viết xong ba tờ giấy, dùng bút chỉ, “Rửa chén, lau thớt, lau dao, đừng có cầm nhầm.”
“Ầy ——” Hạng Tây kéo dài giọng dựa vào tường, “Anh không thấy mệt à?”
“Mệt, nếu cậu mà nhớ được thì tôi đỡ hơn rồi.” Trình Bác Diễn nói rồi đi ra ngoài phòng bếp.
“Vậy anh lau sàn thì dùng gì?” Hạng Tây đi sau anh, “Lau bàn này lau kính này thì dùng gì?”
Trình Bác Diễn thở dài, quay người dắt tay Hạng Tây dẫn cậu về trong bếp, mở cái tủ cạnh tủ lạnh ra chỉ chỉ: “Dùng mấy cái này, khăn giấy ướt sạch.”
“Lãng phí,” Hạng Tây cầm một bịch ra nhìn, “Dùng khăn lau không được à?”
“Lau xong dính bụi sẽ bị đen, rửa không sạch, nhìn rất khó chịu,” Trình Bác Diễn nói, “Sao nào, cậu định lau sàn cho tôi à?”
“Em có muốn lau cũng không dùng mấy cái này, phiền phức quá, em thà nằm trên đất cọ sạch cho anh.” Hạng Tây chậc một tiếng.
“Cọ đi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, vào phòng ngủ, “Tôi đi tắm trước, cậu cứ xem TV đi, lát nữa tôi lấy chăn cho cậu.”
“Anh ơi,” Trình Bác Diễn đứng ngoài phòng ngủ, hơi do dự nói, “Có chuyện em muốn hỏi……..”
“Hạng Tây!” Trình Bác Diễn trong phòng ngủ đột ngột quát to một tiếng, “Cậu lăn vào đây cho tôi!”
“Sao! Sao…..thế?” Hạng Tây giật mình, xém té một cái, vịn khung cửa liếc vào phòng.
“Tôi nói cậu dám ngủ trên giường tôi là cậu chết chắc rồi!” Trình Bác Diễn chỉ vào cậu.
“Đâu có……” Hạng Tây nhanh chóng nhìn lướt qua giường, thấy trên chăn phủ giường có một cái lõm rõ to, cậu ngây người, quay người chạy ra cửa.
“Còn chạy à?” Trình Bác Diễn chạy ra đuổi.
Tay Hạng Tây vừa chạm đến khóa cửa, Trình Bác Diễn đã nắm lấy cổ áo cậu, nửa xách cậu ném lên ghế sofa.
“Đánh đi đánh đi đánh đi……..” Hạng Tây ôm đầu co thành một cục, nghĩ nghĩ vung dép lê lên sàn, sau đó ôm đầu hướng mặt vào chỗ dựa lưng, âm thanh sầu muộn nói, “Đừng tháo cánh tay!”
Trình Bác Diễn đứng cạnh sofa không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Hạng Tây đợi một lúc, nghiêng mặt nhìn nhìn: “Em không cố ý đâu.”
“Đương nhiên là không cố ý,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu cậu cố ý thì đã bị vứt ra ngoài rồi.”
“Chỉ là em…..cảm thấy……” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Cái giường đó cmn……Không, thật là dễ chịu, vừa lớn……..vừa mềm nữa, chưa từng ngủ cái giường nào làm người ta sa đọa như thế, em nằm một giây cảm nhận, chỉ một giây, soạt, sau đó đứng dậy liền……..”
Trình Bác Diễn không để ý tới cậu, vào phòng cầm quần áo thay vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong anh vắt khăn lên đầu đi ra, phát hiện Hạng Tây vẫn còn co một cục trên sofa, không động đậy, anh tiến tới nhìn một cái, thấy Hạng Tây đã ngủ thiếp đi.
“Này,” Trình Bác Diễn chọc cánh tay cậu, “Dậy lấy đồ.”
“Ơ?” Hạng Tây xoa mắt, ngồi dậy, “Anh ơi anh không giận à?”
“Giận không đến đây đâu,” Trình Bác Diễn đi vào phòng ngủ, mở tủ lấy cái đệm ra, “Qua đây cầm đi.”
Hạng Tây mở cửa phòng ngủ thò đầu nhìn, nghe thấy câu này mới vào nhận cái đệm, Trình Bác Diễn lại lấy ra cái chăn: “Qua phòng bên kia.”
Giường sofa mà mở ra vẫn rất lớn, trải đệm lên lại thêm không ít, Hạng Tây đưa tay ra ấn ấn, rất dễ chịu.
“Cái này cũng to gần bằng cái giường của tôi,” Trình Bác Diễn đặt cái chăn lên giường sofa, lại đi qua lấy cái gối đầu tới, “Nhớ đến nghiện thì nhảy trên giường này, còn nhảy lên giường tôi một lần nữa thì tôi đuổi cậu ra ngoài.”
“Em biết rồi,” Hạng Tây khẽ nhảy trên giường sofa, hét một tiếng, “Ai da sướng quá!”
“Tắm trước đi,” Trình Bác Diễn nhíu mày, “Có khăn mặt gì đó không?”
“Có, chiều em ra ngoài mua rồi,” Hạng Tây ngồi xuống, cầm cái balo của mình trên đất lên, lấy đồ dùng hằng ngày đã mua ra, “Đáng tiếc quá, không đem theo mấy cái để ở nhà Đàm Tiểu Khang.”
“Trừ kem đánh răng khăn lau mặt ly nước ra, không có cái gì có thể dùng của tôi.” Trình Bác Diễn nói.
“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, nghĩ gì đó lại cười lên, “Xà bông thì sao? Em xoa xong anh lại xoa? Anh chịu được không?”
“Không có xà bông,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Lúc này tốt nhất là đừng chọc tôi.”
Hạng Tây cầm theo quần áo chạy như một làn khói vào phòng tắm.
Trình Bác Diễn tháo chăn mền trên giường mình xuống, đổi ga giường mới, mất cả buổi mới thay được, vừa thay vừa vô cùng muốn lôi Hạng Tây từ phòng tắm ra đập một trận.
Anh ghét nhất là thay ga giường, mỗi lần thay như tập thể dục theo đài, vừa nhún vừa nhảy quả thực phiền gần chết.
Giày vò xong cảm giác như tắm vô ích, anh lấy vài miếng lá bạc hà trên bệ cửa sổ rửa sạch, ngâm cho mình một ly nước bạc hà, sau đó ngồi xuống trước máy tính.
Trên màn hình không thấy biểu tượng mới, Hạng Tây không tải game xuống, chắc là……không biết.
Trình Bác Diễn mở trình đa phương tiện lên, thấy mới nhất chiếu hai bộ phim, nhưng nhìn thời gian trước……..đúng là phim trong “Mảnh phim nhỏ làm tỉnh táo đầu óc”.
Liên tiếp mấy cái liền, Trình Bác Diễn nhấn vào liên tiếp, phát hiện mỗi cái đều chỉ nhìn rất ngắn, trừ cái thứ nhất mở ra xem chừng một phút, mấy cái sau mười mấy giây là tắt liền.
Trình Bác Diễn bỗng muốn cười, cảm thấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Hạng Tây lúc thấy những nội dung này.
Cửa phòng tắm vang lên một tiếng, sau đó lại vang lên thêm một tiếng nữa, Trình Bác Diễn định nói cửa hơi kẹt đừng vặn quá, đột nhiên cánh cửa điên cuồng lắc lư như gió lắc, chắc Hạng Tây ở trong không dùng sức, đập bịch bịch một trận.
“Này!” Anh có hơi cạn lời chạy qua đập lên cửa một cái, “Làm gì thế!”
“Đậu mớ cửa này bị gì thế!” Hạng Tây gào một tiếng, ở bên trong lại vặn vặn một lúc.
“Đừng vặn quá, nhẹ thôi!” Trình Bác Diễn quả thực không biết nên nói gì cho phải.
Hạng Tây mở cửa ra, để trần cánh tay, mở cửa ra là gào lên: “Đệt mợ em cứ tưởng sao chứ, em cứ tưởng em nằm trên giường anh một giây thì anh định nhốt em trong phòng tắm nghẹt thở chết đây!”
“Nhìn chỗ kia,” Trình Bác Diễn vỗ vai cậu, chỉ cửa sổ trong phòng tắm, “Cái đó mở được, nếu thế mà cậu còn nghẹt thở chết được, vậy cậu chết được thì chết đi.”
“Sao em biết được chứ, làm em sợ hết hồn, chỗ anh cái gì cũng cao cấp, còn sạch sẽ ngăn nắp, ai mà biết được cửa phòng tắm hư thế chứ.” Hạng Tây lắc lắc nước trên đầu.
Trình Bác Diễn đứng trước mặt cậu, bị văng một đống nước vào mặt, há miệng không nói được, trực tiếp đẩy cậu sang một bên, vào phòng tắm mở vòi nước bồn rửa mặt ra rửa.
Sau đó quay người nhìn Hạng Tây: “Chương thứ ba ước pháp.”
“Không được lắc nước?” Hạng Tây ngạc nhiên nhìn anh.
“Đừng để tôi nghe thấy cậu nói bậy.”
“Không nói thì không nói, em sẽ chú ý mà, ây dà dọa em hết hồn, cứ tưởng không được lắc nước chứ.” Hạng Tây đặt khăn lên đầu lau.
“Lắc nước cũng không được.” Trình Bác Diễn nói thêm một câu, quay người vào phòng khách, ngồi trước máy tính.
“Bác sĩ Trình,” Hạng Tây đi theo vừa lau đầu vừa đi ra, “Em phát hiện thấy anh ấy à…….”
“Ừ?” Trình Bác Diễn lên tiếng, mở một trang web ra định xem tin tức.
Hạng Tây không nói gì, Trình Bác Diễn xoay mặt nhìn cậu: “Sao thế?”
“Anh ơi,” Hạng Tây chỉ chỉ máy tính, “Cái kia kìa……..em……..em thấy cái kia……đúng không, em………”
“Cậu xem mảnh phim nhỏ đúng không,” Trình Bác Diễn cười cười, “Có lời gì muốn nói à?”
Hạng Tây ngừng một chút: “Anh với Đàm Tiểu Khang……….giống nhau à?”
“Không giống,” Trình Bác Diễn híp mắt một chút, “Tôi lưu manh đùa cậu hả?”
“……..Không có, ời! Đó không phải ý em, em muốn nói…….nó nói nó thích em…….” Hạng Tây nắm tóc.
“Tôi có nói thích cậu đâu.” Trình Bác Diễn nói.
“Anh ơi anh cố ý đúng không, anh hiểu ý em mà!” Hạng Tây ngã lên ghế sofa, “Không nói thì thôi.”
“Ừ,” Trình Bác Diễn gác chân lên bàn, “Tôi chính là kiểu biến thái mà cậu nói đấy.”