Không Hòa Hợp

Chương 20



“Kem đánh răng và sữa tắm khuấy đều vào nước, muốn uống không?”

Đầu Hạng Tây vẫn để khăn mặt, cả buổi cũng không nói ra lời nào, Trình Bác Diễn cứ thế nói thẳng một câu, cậu cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

Trình Bác Diễn cũng không để ý đến cậu, nửa tựa vào ghế, chân gác lên bàn, nhấp vào một video tin tức để xem.

Hạng Tây ngồi trên sofa nhìn chăm chăm cái TV, tay cầm cái khăn mặt trên đầu, lúc buộc lại sau lại mở ra, TV đang phát cái gì cậu cũng không nhìn rõ.

Biến thái.

Trình Bác Diễn dùng cái từ cậu đã nói mấy lần, đột nhiên cậu có chút hối hận, sao lại cứ mắng Đàm Tiểu Khang trước mặt Trình Bác Diễn làm gì.

Nhưng Đàm Tiểu Khang đúng là thiếu chửi!

Nhưng vì sao lại mắng biến thái nhỉ……..

Đàm Tiểu Khang chính là biến thái!

“Anh ơi, em á, cái đó……..không phải nói anh……..” Hạng Tây xoa mũi, có chút lúng túng mở miệng, “Em không phải………”

Trình Bác Diễn xoay đầu, há miệng định nói, vừa thấy cậu thì im bặt, nhìn cậu một lúc lâu: “Cậu…….cos ai đây?”

“Hả?” Hạng Tây ngẩn người, sờ lên đầu mình mới phản ứng được, cậu vắt khăn mặt thắt nút ở trên cằm, cậu nhanh chóng mở ra, “Em rảnh tay.”

“Chắc nên chụp cho cậu một bức.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy anh chụp đi,” Hạng Tây lập tức thắt cái nút ở trên cằm, cậu sở câu biến thái sẽ làm Trình Bác Diễn không vui, bây giờ nói gì cậu phối hợp hết, cậu còn tạo thế tay lan hoa chỉ, “Có giống nhị nhân chuyển không?”

Nhị nhân chuyển là một hình thức nghệ thuật của Trung Quốc.

“Ai cũng làm nhị nhân chuyển như cậu thì đã tuyệt diệt từ lâu rồi,” Trình Bác Diễn nhìn chăm chăm cậu vài giây, thở dài, cầm điện thoại chụp cậu một bức, “Cậu muốn nói gì với tôi thì cứ nói đi.”

“Em không phải nói anh biến thái, anh à, em nói thằng Đàm Tiểu Khang cơ,” Hạng Tây ngồi xếp bằng trên ghế sofa, “Hơn nữa, em cũng không phải nói……..em nói biến thái là nói Đàm Tiểu Khang…….cái kiểu đó……”

“Tháo khăn mặt xuống được chưa?” Trình Bác Diễn nói, “Nếu không cậu ra ngoài trộm mìn được rồi đó.”

“À, quên mất,” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, tháo khăn mặt còn trới trên đầu xuống cầm trên tay, “Anh ơi anh đừng để ý, lời của em………”

“Biết rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Xem TV đi, buồn ngủ rồi thì đi ngủ.”

“Người với người đúng là không giống nhau,” Hạng Tây dựa vào ghế sofa, tay cầm khăn mặt, “Cùng một chuyện, đều thích nam, nhưng cái kiểu như tên Đàm Tiểu Khang làm người ta thấy vô cùng chán ghét, nếu là anh thì không cảm thấy gì cả, hình như cũng bình thường thôi.”

“Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng đâu.” Trình Bác Diễn nói.

“Hả?” Hạng Tây ngẩn người, sau đó vui hẳn lên, nằm trên ghế sofa cười hơn nửa ngày không dừng được, “Bác sĩ Trình, không nhìn ra anh lại tự luyến thế, ý của em là Đàm Tiểu Khang là người vô cùng không có tố chất, làm gì cũng không sang được, anh không giống thế, anh là người tốt, anh sẽ không làm người khác chán ghét.”

“Tôi chỉ thay cậu tổng kết lại chút thôi.” Trình Bác Diễn cầm cái ly uống một ngụm.

“Được rồi, em nhìn mặt người ta, mặt anh đẹp, nên không ghét được,” Hạng Tây chậc hai tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói, “Anh ơi, anh đang uống kem đánh răng à? Mùi bạc hà nồng quá.”

“Đúng thế,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Kem đánh răng và sữa tắm khuấy đều vào nước, muốn uống không?”

Hạng Tây cười lên, cầm khăn mặt vào phòng tắm, Trình Bác Diễn đã chỉ định cậu nơi treo khăn, cậu thành thực treo khăn mặt lên.

Đứng trong phòng tắm do dự một lúc, cậu bỏ bàn chải đánh răng ra khỏi ống đựng bàn chải, sau đó cầm ống đựng bàn chải đi ra ngoài.

Muốn uống nước, lại lười lấy chén, mà dùng chén uống xong còn phải rửa chén, dứt khoát cầm cái này uống luôn.

Cầm ống đựng bàn chải đến trước máy lọc nước, vừa định tiến lên lấy nước, Trình Bác Diễn sau lưng chậc một tiếng: “Cậu cầm cái gì vậy?”

“Ống đựng bàn chải,” Hạng Tây lắc lắc ống nhựa trong tay, “Em uống nước.”

“……….Cậu không có ly à?” Trình Bác Diễn nhíu lông mày thành một cục, đứng lên lấy cái ống đựng bàn chải trong tay cậu: “Dùng cái này uống nước không vệ sinh gì cả.”

“Em dùng nó đánh răng đó, cũng không vệ sinh à?” Hạng Tây nói.

“Đương nhiên là không vệ sinh rồi, vừa ướt vừa không kín, vô cùng dễ dàng sinh sôi vi khuẩn,” Trình Bác Diễn vào phòng bếp, lúc đi ra cầm cái ly trong tay, “Dùng cái này uống đi.”

“Ồ,” Hạng Tây nhận lấy cái ly, nhớ tới cái bồn rửa tay kia hình như không có cái ly nào thật, cũng chỉ có giá đỡ bàn chải, cậu lấy cái ly, “Anh ơi, vậy anh đánh răng dùng tay hứng nước hả? Thảm thế, có nhịn được lồng tiếng cho mình không? Đáng thương tôi đáng thương quá……..”

Trình Bác Diễn cau mày, dắt tay cậu kéo đến trước bồn rửa mặt, đưa tay ra kéo vòi nước lên, mở vòi nước.

“A?” Hạng Tây kinh ngạc nhìn chằm chằm dòng nước trào ra, lại tiến đến uống thử một ngụm, “Thật má…..Cao cấp quá, người thiết kế đúng là tri âm tri kỷ của người nghiện sạch sẽ bọn anh!”

“Cái này thì liên quan gì đến bệnh sạch sẽ, chỉ là thói quen vệ sinh cũng thế thôi,” Trình Bác Diễn tắt vòi nước, “Tôi rửa tay nhiều, cái đó mới tính là bệnh sạch sẽ.”

“Còn có không cho người khác chạm vào giường anh, chỉ đụng một giây thôi, vi khuẩn còn chưa kịp phản ứng nhảy từ người em lên giường anh đâu,” Hạng Tây lắc đầu, “Vậy mà đã đổi hẳn cả ga giường rồi, thật là.”

Trình Bác Diễn không để ý tới cậu, đi đến ban công hái vài lá bạc hà rửa đi: “Cậu muốn uống không? Kem đánh răng với sữa tắm.”

“Thử.” Hạng Tây lập tức đưa cái ly qua.

Trình Bác Diễn bỏ lá vào trong ly nước của cậu: “Ngâm nước nóng hai phút là uống được rồi.”

“Được,” Hạng Tây chạy tới nhận ly nước nóng, sau đó ngồi trên ghế sofa nhìn đăm đăm ly nước trong tay, “Ơ? Bắt đầu xanh rồi!”

“Ừ.” Trình Bác Diễn ngồi lại trước máy tính, tiếp tục xem tin tức.

“Ôi! Ngửi thấy mùi thơm rồi!” Hạng Tây lại nói, “Thơm quá đi.”

“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp một tiếng.

Chưa qua vài giây, Hạng Tây lại cảm thán một câu: “Úi, xanh quá đi! Còn rất thơm nữa!”

“………..Ừ.”

“Ái màu sắc này đẹp thật, em…….”

“Ngậm mồm vào.”

Uống xong ly nước bạc hà, Hạng Tây ngồi trên ghế sofa thì lại buồn ngủ, nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ thôi chưa đến mười một giờ.

Giờ này trước kia cậu không lang thang trên đường, thì cũng ngồi trong quán net, mấy tháng nằm bệnh viện làm thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều thay đổi, mỗi ngày tắt đèn tắt TV lúc mười giờ cậu cũng chỉ có thể đi ngủ, giờ đã thành thói quen rồi.

Sau khi ngáp hai cái, Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Buồn ngủ rồi thì ngủ đi, có hại ai đâu?”

“Vậy em ngủ đây,” Hạng Tây xoa mắt, “Anh ơi ngủ ngon.”

“Ngủ ngon,” Trình Bác Diễn nói, “Muốn đi vệ sinh nhớ phải nhấc vòng bồn cầu lên.”

“Tại sao?”

“Gì mà tại sao, cái này thì có gì mà tại sao?” Trình Bác Diễn thở dài.

“Sợ tiểu lên vòng cầu ạ?” Hạng Tây nghĩ nghĩ, “Anh còn chưa tới 30 mà, vậy mà lại không trúng rồi?”

“Cậu có ngủ không?” Trình Bác Diễn cầm con chuột gõ lên bàn một cái.

Hạng Tây nhảy vào phòng, đóng cửa lại.

Nằm dài trên giường, Hạng Tây cảm thấy toàn thân thả lỏng, dưới thân vừa dày lại vừa mềm vừa đàn hồi làm cậu cảm thấy mỗi một tấc cơ bắp trên người đang thả lỏng từng cái một, diện tích cũng lớn ra.

Cả đời này cậu chưa ngủ trên cái giường thoải mái như thế, trước đó cái giường tuyệt vời nhất chính là giường bệnh viện, bây giờ nằm trên này, chắc sau này cũng không còn cái giường nào vượt qua được.

Lúc đang muốn xuống giường tắt đèn, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy bên cạnh có cái công tắc, đưa tay ấn một cái, đèn tắt.

“Á đù, biết hưởng thụ thật……” Hạng Tây kéo chăn qua đắp kín, cạnh giường khách lâm thời mà cũng lắp công tắc đèn, mỗi một đồ vật trong nhà Trình Bác Diễn, làm Hạng Tây cảm thấy mới lạ và bất ngờ.

Hơn thế nữa chính là tầng tầng cảm thán, người với người đúng là không giống nhau thật, giữa cậu và Trình Bác Diễn, cách biệt không chỉ là thân phận, mà còn có quỹ tích cuộc đời từ lúc sinh ra vô cùng khác biệt.

Từ ‘quỹ tích cuộc đời’ khá cao cấp, Hạng Tây lại nhớ kỹ nó, đây là lời của lão già mù nói tào lao với cậu, lão nói Tiểu Triển à, chú Bình là quỹ tích cuộc đời của nhóc, nhìn chú ta nhóc sẽ thấy chính mình, còn lăn lộn rất giỏi.

Mỗi lần Hạng Tây nhớ tới lời này đều lạnh run sống lưng, cậu không muốn giống chú Bình, dù cậu lăn lộn rất giỏi, nhưng cậu có chấp nhất đối với cuộc sống của “người bình thường” hơn ai hết trong khu Đại Oa hay trong Triệu Gia Diêu.

Hiện giờ đường ở ngay trước mắt, cậu lại mờ mịt không biết làm gì, bước này đi thế nào, từ đầu đến cuối cậu vẫn không tìm được tư thế phù hợp.

Ngủ một lúc, mơ mơ màng màng muốn đi vệ sinh, nhưng không muốn dậy, trong chăn rất ấm, giường lại rất mềm, rời giường khó quá……..

Lăn tới lăn lui trong chăn mười phút, Hạng Tây vẫn ngồi dậy, không đi tiểu sẽ nổ mất, cậu mang dép lê đi ra khỏi phòng.

Đèn phòng khách vẫn sáng, TV đã tắt, máy tính vẫn mở, Trình Bác Diễn đeo tai nghe to dựa vào lưng ghế, chân gác lên bàn, Hạng Tây mở cửa hình như anh không nghe thấy, không nhúc nhích gì.

Hạng Tây đi qua nhìn chút, mắt đã nhắm, trên đùi còn một quyển sách đang mở.

Khoa chỉnh hình gì gì đó, Hạng Tây nhận biết được ba chữ khoa chỉnh hình, tương đối đơn giản, cậu nằm ở khoa chỉnh hình mấy tháng, ba chữ này rất quen, cũng biết viết, mấy chữ cậu nhận ra đều học được như thế.

Đang cảm thán Trình Bác Diễn đêm hôm khuya khoắt còn lấy sách của khoa chỉnh hình ra đọc, đúng là một bác sĩ tốt, vừa giương mắt lên thấy màn hình máy tính làm cậu ngây người.

Trên màn hình đang phát một video, bên trong có một cô gái tóc vàng béo đang nói chuyện, tay cầm cái lược, lúc đến bên trái khều lược, sau lại chuyển qua bên phải khều lược.

Hạng Tây đứng trước màn hình, cũng quên luôn mình muốn đi tiểu, cái này là cái dẹo gì đây?

Không phải Trình Bác Diễn thích nam sao………Trong mảnh phim nhỏ làm tỉnh táo đầu óc còn khắc sâu trong đầu cậu đây, lúc này thấy phụ nữ trên màn hình lúc ẩn lúc hiện có chút không phản ứng kịp.

Cậu quyết định lén xem một chút, xem xem lát sau có cảnh nóng nào xuất hiện không.

Nhưng đứng đó hai ba phút rồi, từ đầu đến cuối cũng không có ai khác xuất hiện, cô gái này cứ qua trái qua phải mãi, đầu tiên trong tay cầm cái lược khều khều, giờ lại đổi thành hộp trang điểm, lấy từng thứ từng thứ trong hộp ra, trước ống kính vừa nói vừa bày ra, mở cái hộp màu hồng, dùng móng tay gõ vài lần, lấy một cây son ra, mở ra lại đóng vào……

Bị điên à!

Đang cảm thấy ù ù cạc cạc, chân Trình Bác Diễn động đây, tay cầm sách lên.

Hạng Tây tức khắc có cảm giác làm trộm bị bắt tại trận, nhanh chóng lui sang bên cạnh, muốn làm bộ mới đi từ trong phòng ra, kết quả lui hơi gấp, dép lê trên chân không theo kịp, rớt lại chỗ cũ.

Cậu đành phải nhảy về mang dép, nhưng lần làm trễ, Trình Bác Diễn đã xoay đầu lại.

“Á!” Trình Bác Diễn không nghĩ tới trong phòng sẽ có người, vừa nghiêng đầu đã bị dọa cho phát sợ, hét một tiếng, dùng tay vịn bàn máy tính mới không làm cả người lẫn ghế ngã ngửa lên mặt đất, “Cậu muốn hù chết ai à!”

“Em chỉ định đi vệ sinh nhấc vòng bồn cầu lên tiểu một cái thôi mà em có thể hù chết ai được chứ……….” Hạng Tây mang dép vào.

“Đi đi,” Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, “Đã 12 giờ rồi, cũng may cậu ra đây hù tôi một cái, nếu không tôi tạo ổ trên ghế ngủ luôn rồi.”

“Anh ngủ rồi mà?” Hạng Tây nhìn màn hình, thực sự không nhịn được, “Anh ơi anh đang xem cái gì thế?”

“Hử?” Trình Bác Diễn bỏ tai nghe xuống, “Cái này à, ASMR.”

“SM?” Hạng Tây cảm thấy mặc dù nghe không hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm.

“A! S! M! R!” Trình Bác Diễn nói lần một lần, “Không liên quan gì đến SM hết.”

“………Đó là gì thế? Em cứ tưởng là phim sết đó, nhìn cả nửa ngày mà người phụ nữ kia cứ đứng đó nói, lúc cầm cái này lúc khều cái nọ.”

“Cậu đứng ở được nửa ngày rồi à?” Trình Bác Diễn nhíu mày, “Không phải cậu muốn đi vệ sinh nhấc vòng bồn cầu lên sao?”

“Thì……muốn đi mà, đây không phải là đi ngang qua xem vài cái sao,” Hạng Tây xoa mũi, chạy đến nhà vệ sinh, “Từ từ rồi nói bàng quang của em sắp nổ rồi.”

Hạng Tây từ đi nhà vệ sinh ra, Trình Bác Diễn đã tắt máy tính, định đi ngủ.

“Anh ơi,” Hạng Tây chặn anh lại, “Cái sm gì đó, là gì thế?”

Trình Bác Diễn cầm lấy cái ly, chậm rãi nói: “Phản ứng cao trào tính tự phát tự giác.”

“Cái gì? Phản ứng cái gì?” Hạng Tây nhất thời trợn tròn mắt, “Xem cái đó có thể cao trào hả? Anh xem mà cũng ngủ còn gì?”

“Cậu…….Nói cậu không hiểu đâu,” Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ, “Cái này nói đơn giản là cao trào trong đầu.”

“Trong đầu là gì?” Mặc dù Hạng Tây cảm thấy hai người họ thảo luận thẳng ra những vấn đề như thế có hơi xấu hổ, nhưng kinh ngạc trong lòng còn vượt qua xấu hổ, “Vậy mà còn cao trào sao……”

“Đó là hai chuyện khác nhau,” Trình Bác Diễn cả mặt ngạc nhiên nhìn cậu, đành phải nhẫn nại giải thích, “Chính là nghe được âm thanh nhỏ hay là những âm thanh thầm thì dẫn đến đầu óc tê dại hoặc cảm giác thoải mái cho bộ não…….Hay là tôi mở máy để cậu nghe một chút, tôi nghe chủ yếu là để thả lỏng.”

“Em không nghe,” Hạng Tây lắc đầu, “Em buồn ngủ muốn chết, không có tâm tình cao trào…….”

“Nãy giờ tôi nói vô ích hả?” Trình Bác Diễn đúng là bất đắc dĩ.

Hạng Tây gãi đầu: “Thì là rất dễ chịu rất thư thái, không phải muốn…….cái kiểu……..bắn ra?”

*ASMR là phản ứng kích thích cảm giác tự động. Nếu không phải bạn Tây nói từ ‘bắn’ ra thì tui định để nguyên cụm này.

“Ừ.” Trình Bác Diễn nhéo mi tâm.

“Vậy tại sao gọi là cao trào?” Hạng Tây hỏi.

“Cậu vẫn nên đi ngủ đi,” Trình Bác Diễn từ bỏ giải thích, quay người đi vào phòng tắm, “Ngủ ngon.”

Hạng Tây cảm thấy cuộc sống của Trình Bác Diễn với của cậu không đơn giản chỉ là hai loại cuộc sống, hai người họ căn bản chính là hai thế giới, không, là hai mươi cái thế giới, ở giữa cách ít nhất mười cuộc sống của người khác.

Trình Bác Diễn là người rất cao cấp, đến cao trào cũng phải cao cấp theo, làm người ta nghe không hiểu.

Nằm trên giường chừng mười phút, lúc bắt đầu mơ màng sắp ngủ, Hạng Tây mới nhớ tới quên hỏi anh không phải thích nam sao sao anh lại cao trào trong đầu với nữ thế………

Giấc ngủ này rất ngon, chăn mền mềm mại, giường khiến cho người ta an tâm, lúc tỉnh lại Hạng Tây còn lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới ngồi dậy.

Cầm lấy điện thoại nát trên giường nhìn một cái, 12 giờ? Năm 2011?

“Đệt.” Cậu ném điện thoại sang một bên, có hơi chóng mặt đi ra khỏi phòng.

Đồng hồ trong phòng khách biểu thị bây giờ là sáu rưỡi sáng, trong phòng bếp có tiếng, Trình Bác Diễn đã rời giường, Hạng Tây lập tức cảm thấy ngại, cậu vốn muốn dậy sớm làm bữa sáng cảm ơn Trình Bác Diễn thu nhận cậu.

Đến cửa phòng bếp, đang muốn mở miệng chào buổi sáng, phát hiện Trình Bác Diễn một tay cầm nồi, một tay cầm điện thoại: “Đó chỉ là bạn bè bình thường thôi, mẹ nghĩ gì thế?”

Hạng Tây dừng bước, nghe thấy lời này, có thể là đang nói mình, cậu lui lại hai bước, cậu không muốn nghe lén Trình Bác Diễn gọi điện thoại, nhưng nếu như nói mình, cậu lại muốn nghe một chút, dù sao bây giờ mình còn đang ở đây mà.

Tiến một bước lui một bước mấy lần, cuối cùng cậu ngồi lên đầu ghế sofa ghé vào phòng bếp.

“Nếu con muốn tìm bạn trai trong nhà cũng không can thiệp,” Mẹ anh ở bên kia điện thoại nói, “Cứ nghĩ con có thể đáng tin hơn, chuyện này giống như tìm bạn gái vậy, không thể bởi vì không kết hôn được thì tùy tiện làm bậy.”

“Con không có làm bậy,” Trình Bác Diễn nở nụ cười, “Con bận thế này rồi, lấy đâu ra thời gian làm bậy chứ?”

“Không làm bậy thì được,” Mẹ anh chép miệng, “Con nói thằng bé kia là bạn bè bình thường, mẹ cũng không muốn nói nhiều, hỏi con cũng chỉ vì thấy kỳ lạ thôi, cảm thấy con không có bạn kiểu như thế.”

“Kiểu nào cơ,” Trình Bác Diễn đặt nồi nước lên bếp, định nấu chút mì ăn, “Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, thiếu quản giáo, cái khác cũng tốt, lòng dạ không xấu.”

“Thằng bé muốn ở bao lâu thế?” Mẹ anh hỏi, “Mẹ chưa có nói chuyện này với ba con, người còn chưa hiểu rõ đã cho về nhà ở rồi.”

“Ở không lâu đâu, cậu ấy tìm được phòng thì dọn liền,” Trình Bác Diễn lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra, “Mẹ đừng lo lắng nữa, con có tính toán.”

“Vậy được rồi, không nói nữa,” Mẹ anh cười cười, “Buổi sáng con ăn gì thế? Nếu không thì ăn ngoài đi, mẹ sợ bạn con ăn không quen đồ con nấu.”

“Trưa hôm qua ăn rồi, có thể chấp nhận,” Trình Bác Diễn nói, “Con nấu mì, nấu bát mì chắc không vấn đề gì, bỏ xúc xích bà nội cho lần trước vào trong.”

“Xúc xích bà con làm toàn mỡ, bỏ muối nhiều có thể mặn chết trâu……” Mẹ anh nói, “Bỏ đi, cũng không phải ngày nào cũng ăn, nấu đi, mẹ cúp trước, hôm nay mẹ bận lắm.”

“Lại làm chương trình à?” Trình Bác Diễn cười nói, “Giảng dưỡng sinh mùa xuân rồi thì nên thảo luận mùa hè làm thế nào để hóng mát chính xác hả………”

“Cúp đây, chỉ có con nói nhiều.” Mẹ anh cúp điện thoại.

“Anh ơi,” Hạng Tây từ ngoài phòng bếp thò đầu vào, “Chào buổi sáng.”

“Chào,” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn một cái, “Ngủ thoái mái không? Cái giường đó.”

“Thoải mái,” Hạng Tây gật đầu, cười ha ha vài tiếng, “Người cũng ngủ mập rồi………”

“Rửa mặt đi, tôi làm mì xúc xích,” Trình Bác Diễn bỏ mì vào nồi, “Trong tủ lạnh còn thức ăn, trưa cậu không ra ngoài thì tự nấu đi.”

“Em ra ngoài, trưa em ở ngoài ăn luôn,” Hạng Tây gãi đầu, “Hôm nay em đi tìm phòng, còn công việc……..nước còn chưa sôi mà đã bỏ mì vào rồi?”

“Đợi không kịp, dù sao tí nữa cũng sôi,” Trình Bác Diễn cầm đũa khuấy nồi, “Ra ngoài thì đến đường 51, đến cạnh đại học sư phạm hỏi xem, bên đó nhiều học sinh thuê phòng, tiền thuê cũng rẻ.”

“Được thôi.” Hạng Tây vào phòng tắm.

Hôm nay, chậm nhất là ngày mai, nhất định phải tìm được chỗ ở, Hạng Tây nhìn mình trong gương, Trình Bác Diễn không chê cậu, nhưng trưởng khoa Hứa rõ ràng lo lắng về cậu, cậu không thích cảm giác này, cảm giác bị người ta đề phòng lo lắng.

Mặc dù mình chính là người làm người khác không yên tâm được, dấu ấn của Triệu Gia Diêu và chú Bình cho cậu, khắc dấu không rõ lên người cậu.

Cũng không biết ngày tháng năm nào mới biến mất được.

Rửa mặt xong Trình Bác Diễn còn chưa nấu mì xong, cũng không cần cậu giúp, thế là cậu lại về phòng, lấy ra cuộn tiền trong túi nhỏ balo.

Mở ra đếm, cậu nhẹ nhàng chậc một tiếng, quá sức rồi.

Hai ngày này chắc Phong Ba Trang phát tiền lương rồi, mặc dù không làm lâu, lại đột nhiên chạy mất, cậu còn định qua đó một chuyến, tiền mấy ngày cũng là tiền mà.

“Hạng Tây, ra ăn mì.” Trình Bác Diễn trong phòng khách hô một tiếng.

“À tới đây ——” Hạng Tây từ giường nhảy lên hướng ra ngoài chạy, muốn qua giúp bưng chén gì đó, nhưng vừa nhảy lên đã cảm thấy choáng vô cùng, đứng không vững trực tiếp đập đầu một cái vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.