Ngày đó, nếu không có tiểu Hắc ăn trước một miếng thịt hươu, toàn bộ vương phủ sợ là đều phải bỏ mạng.
Có thể hạ độc trên đồ ăn Hoàng Thượng ngự ban, gan không hề nhỏ, sau lưng cũng tất nhiên có chỗ dựa lớn.
Kỳ Vương xưa nay không được sủng ái, không tham gia triều chính, mà muốn ra tay với hắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người.
Nếu như Kỳ Vương phủ một đêm chết sạch, nhất định người nọ vẫn có thể toàn thân mà lui, không vấy bẩn chút máu. Hiện nay…… ngay cả hoàng thành Lạc Dương, dưới chân thiên tử sợ rằng đều không phải chỗ an thân của Hàn Tô.
Cho dù có nói cũng không ai sẽ tin, Thái Tử điện hạ dưới một người trên vạn người, sau này nắm trong tay cả thiên hạ lại phải ra tay giết một hoàng tử đoản mệnh không quyền không thế như Hàn Tô. Trong mắt thế nhân, giết hay không giết cũng chẳng có gì khác, huống chi thọ mệnh của Hàn Tô theo lời Thanh đại sư cũng chỉ còn một hai năm, giết còn tốn nhiều công phu.
Nếu cáo lên ngự hình, có phải có thể……
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Vô Quái phủ định —— nói đùa, tố cáo thì thế nào, mà không cáo lại thế nào?
Hoàng Thượng sẽ vì một hoàng tử đoản mệnh mà chặt đứt người nối nghiệp của mình, nghiêm trị Thái Tử vô cùng sủng ái sao? Quả thực là người si nói mộng.
Về phần tránh được một kiếp này, toàn bộ Kỳ Vương phủ cũng chỉ có thể tự đóng cửa cảm thấy may mắn thôi. Mà tương lai sẽ có những kiếp nạn nào nữa, ai cũng không biết. Ở trước mặt những người đó, bọn họ hiện tại giống như những con cừu non mặc người chém giết, đao sớm đã treo ở đỉnh đầu, chỉ không biết ngày nào rơi xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiếu tiểu Hắc, ngày trôi qua âm u thêm vài phần.
Vô Quái càng trở nên im lặng, mỗi ngày tỉnh dậy, mai rùa không hề rời khỏi tay nàng.
“Không Hoa quyết” có viết:
Người bói quẻ, không tính không biết.
Cho nên, trước hỏi, sau thành quẻ.
Hỏi quẻ, quẻ giải hỏi.
Người tâm tư kín đáo, có thể xem đến không chút kẽ hở.
Chuyện gì trên đời cũng có vạn nhất, chu đáo là để phòng.
Dốc hết suy nghĩ, dệt thiên la địa võng, võng vạn vật thế gian, mới có thể nghịch thiên cải mệnh, cải mệnh cho người, nắm bắt thời cơ.
Vô Quái dần dần đã hiểu ý nghĩa của những lời này.
Nếu muốn nghịch thiên, nhất định phải tính toán tường tận con đường của vận mệnh, phá giải từng cái một.
Ngày hôm đó, chỉ cần nàng tính nhiều một quẻ, hỏi nhiều một câu, có lẽ tiểu Hắc đã không phải chết.
Nhưng mà nàng lại thiếu đúng một quẻ như vậy ……
Vì sao những người nàng muốn che chở, thứ nàng muốn bảo vệ đều lần lượt cách nàng mà đi, để lại mình nàng chốn trời đất vô tình này.
Vì cái gì nàng là hậu nhân của Không Hoa, nhìn thấu hết thảy lại cố tình giữ được thứ thân yêu bên cạnh.
Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng!
Cho tới bây giờ, nàng càng muốn nghịch thiên một lần!
Chỉ cần có thể tính nhiều một quẻ, là có thể bảo hộ hắn, trừ vạn hiểm gian nan.
Hàn Tô, ta càng muốn bảo vệ ngươi qua kiếp nạn này!
Không Hoa Vô Quái, Cơ Vô Quái là truyền nhân của Không Hoa môn, muốn nghịch mệnh càn khôn một lần.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ồ? Thất bại?” Hàn Thịnh bưng chén trà, dùng cái nắp khảy nước trà, giọng nói nghe không ra là vui hay giận.
“Thuộc hạ vô năng.” Ám vệ áo đen quỳ gối tại chỗ đó, cứng đờ cúi đầu.
“Lần trước, ngươi trở về nói với ta, người chắc hẳn đã chết. Kết quả một tháng sau, hắn bình yên vô sự trở lại Lạc Dương. Mà lần này đây, ngươi nói chắc chắn làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng hiện tại…… Ngươi lại tới ta nói với ta thuộc hạ vô năng.” Hàn Thịnh nhấp nhẹ một ngụm trà, buông chén, mỉm cười nhìn về phía người đang quỳ trước mặt, “Hắc Nha, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”
Người áo đen chống tay trên mặt đất, cánh tay phát run không ngừng, “Chủ thượng, xin cho thuộc hạ một cơ hội nữa!”
Hàn Thịnh nhíu mày lắc đầu, “Không phải ta không muốn cho ngươi cơ hội, chỉ là quy củ…… không thể phá bỏ.”
“Vâng…… Chủ thượng.” Hắc y nhân gian nan đáp lại.
Hàn Thịnh vẫy vẫy tay, “Đi xuống đi.”
Hắc y nhân chậm rãi đứng lên, lui ra khỏi phòng.
“Xích Nha.” Hàn Thịnh gọi một tiếng.
“Chủ thượng.” Một bóng hình đột nhiên hiện ra, quỳ xuống trước mặt Hàn Thịnh.
“Chuyện tiếp theo, ngươi tới làm đi.”
“Thuộc hạ chắc chắn dốc hết toàn lực.” Ám vệ tên là Xích Nha giọng nói khàn khàn dị thường.
“Càng nhanh càng tốt. Nhớ kỹ, làm gọn gàng dứt khoát. Động tĩnh trong thành Lạc Dương nhỏ một chút.”
“Vâng.”
Trong đêm đen, Hắc Nha rời khỏi đại sảnh chậm rãi ngã xuống mặt đất, bên dưới mặt nạ màu đen thất khiếu đổ máu, đã mất sự sống.
Vài bóng người đến nâng hắn đi, trên đời này lại xóa tên một người.
Ám vệ trước nay đều như không tồn tại.
Bọn họ chỉ chờ đợi đến cái chết……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kỳ Vương phủ, Thính Vũ Lâu.
“Lễ đội mũ?” Hàn Tô có chút kinh ngạc mà nhìn Vô Quái, “Ý nàng là lễ Nhược Quán sao?”
“Phải.” Vô Quái gật đầu, “Mười ngày sau, cử hành lễ Nhược Quán cho ngươi.”
“Nhưng mà……”
“Trước tiên ngươi phải vượt qua kiếp nạn trong lễ Nhược Quán. Mà mười ngày sau, mọi việc đại hung, là thời điểm thiên tượng yếu nhất, nghịch quỷ có thể trốn, là thời cơ độ kiếp tốt nhất.” Vô Quái vừa nói, ngón tay vừa không ngừng bấm đốt: “Trước khi ngươi hai mươi tuổi, đây là cơ hội duy nhất.”
Hàn Tô có chút khó xử, “Nhưng lễ đội mũ cần phải báo với Lễ Bộ, còn phải xin chỉ thị của phụ hoàng.”
“Nhất định phải hoàn thành trong vòng mười ngày.” Vô Quái nghiêm túc nói.
Hàn Tô xoa xoa mày, “Ta có thể thử xem.”
Lễ đội mũ cần có phụ hoàng và huynh trưởng dẫn dắt, tiến hành trong tông miếu.
Trước đó, cần chọn ngày tốt, làm mũ quan, chuẩn bị tế phẩm cúng bái thiên địa, tổ tiên.
Hiện tại, Vô Quái đã định là —— mười ngày sau. Nhưng thời gian này chưa báo cho Hoàng Thượng và Lễ Bộ, chuẩn bị sẽ không kịp, Hàn Tô có thể tưởng tượng đến cảnh, hắn tiến cung yêu cầu nhất định sẽ bị phủ quyết. Huống chi, theo như lời Vô Quái, mười ngày sau theo hoàng lịch là ngày đại hung, thời gian như vậy, Lễ Bộ sao có thể đồng ý để hắn tiến hành lễ này đây.
Nhưng…… Vô Quái nói đó là cơ hội duy nhất của hắn.
Trong lòng Hàn Tô thấp thỏm —— Vô Quái, thật sự chính là người “vô mệnh” có thể cứu hắn sao? Chẳng lẽ, thật là ông trời không tuyệt đường hắn?
Cho dù thế nào, hắn cũng phải thử một lần.
Hàn Tô lập tức liền quyết định, ngày mai sẽ tiến cung diện thánh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là lần đầu tiên Kỳ vương chủ động diện thánh, dù sao cũng là Vương gia, cung nhân và thị vệ không ngăn trở nhiều, tầng tầng báo cáo đến thái giám tổng quản Hứa Hữu Nghĩa, Hứa công công bên người Hoàng Thượng,.
Hứa công công nhìn nhìn Hoàng đế đang ở trong thư phòng gặp đại thần, nói với tiểu thái giám đến báo cáo, “Hoàng Thượng đang bận rộn công vụ, hiện tại sợ rằng không thể tiếp kiến Kỳ Vương gia, ngươi trở về báo với Vương gia, để hắn về trước. Chờ khi Hoàng Thượng không bận lại đến.”
Chờ Hoàng Thượng không bận lại đến? Đây rõ ràng chính là không muốn hỗ trợ, Kỳ Vương gia ở ngoài cung khi nào biết Hoàng Thượng không bận. Ôi…… Tiểu thái giám có chút đồng tình với vị Kỳ Vương gia kia, gặp phụ thân của mình thôi cũng khó khăn như vậy, so sánh với Thái Tử gia, thật là một người trên trời, một người dưới đất.
Tiểu thái giám vừa cảm thán trong lòng, vừa cúi đầu đi đến cửa cung: còn phải báo Kỳ Vương gia, để người rời đi nữa.
Chuyển qua chỗ ngoặt, vừa lúc đụng phải một cái bóng người màu xanh nhạt.
“Chao ôi! Ngươi đi đường không có mắt sao?!” Người nói chuyện có vài phần tức giận.
Vị tiểu thư kia hơi nhíu mày, “Ngươi xem ngươi, dọa người ta thành như vậy.” Nàng lại lần nữa chuyển hướng nhìn về phía tiểu thái giám, “Công công mau mau đứng lên, nha đầu này bị ta nuông chiều nên hư hỏng, mong rằng công công thứ lỗi.”
Tiểu thái giám run run mà đứng dậy, cung kính nói: “Không dám không dám.” Vừa nhấc đầu, thấy rõ diện mạo người trước mặt.
Bạch y trắng hơn tuyết, mày liễu mắt sáng, môi đào má hạnh, thật là một tuyệt thế giai nhân.
“Thượng Quan cô nương, Hoàng Thượng và Thừa tướng còn đang chờ, chúng ta mau đi thôi.” Ma ma dẫn đường đứng ở một bên mở miệng.
“Phiền toái cô cô.”
Thượng Quan cô nương? Con gái một của Thượng Quan Thừa tướng, đệ nhất tài nữ của Lạc Dương, Thượng Quan Dung Nhược? Tiểu thái giám âm thầm tán thưởng —— quả nhiên tướng mạo, khí chất, đức độ đều hơn người.
Đoàn người Thượng Quan Dung Nhược đi xa, tiểu thái giám tiếp tục đi về phía cửa cung.
Trong lòng còn có chút nghĩ mà sợ —— cũng may đụng vào là nha hoàn của Thượng Quan tiểu thư, nếu đụng vào quý nhân không nói lý nào đó, chính mình sợ là chuốc lấy phiền phức. Đường này không thể thất thần, vẫn nên nhanh nhanh làm xong việc cho thỏa đáng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thượng Quan Dung Nhược tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thượng Quan Thừa tướng nhìn bộ dạng khéo léo lễ độ của nữ nhi nhà mình, có chút kiêu ngạo cong lên khóe miệng.
“Mau mau đứng lên.” Lạc Hoàng nhìn nữ tử trước mắt, tán thưởng gật gật đầu, “Thượng Quan ái khanh thật là biết dạy dỗ nữ nhi.”
“Lần trước nhìn thấy mới chỉ là một tiểu nha đầu, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, nháy mắt đã trổ mã thành đại tài nữ của Lạc Dương.” Hoàng Thượng cười nói, “Ái khanh thật có phúc.”
“Nào có nào có.”
“Ái khanh không cần quá khiêm tốn. Ngay cả Thái Hậu cũng đều biết đến thanh danh tài nữ của nữ nhi nhà khanh. Mấy ngày nữa Thái Hậu muốn đến chùa Tướng Quốc bái phật, còn riêng hỏi trẫm, có thể nhờ Thượng Quan Thừa tướng đồng ý để lão nhân gia dẫn theo Thượng Quan nha đầu cùng vào trong miếu giúp người chép mấy quyển kinh thư được không.” Lạc Hoàng cười nói ra ý đồ gọi Thượng Quan Dung Nhược tiến cung.
Thượng Quan Thừa tướng vừa nghe thế, trong lòng vui mừng, “Đây chính là phúc phận của tiểu nữ, hạ quan cầu còn không được.”
Thượng Quan Dung Nhược ở một bên cũng hơi cúi người, “Tạ chủ long ân.”
“Tốt tốt tốt.” Tâm tình của Lạc Hoàng không tồi, “Thượng Quan nha đầu hiếm khi tiến cung, vậy đến bái kiến Thái Hậu một chút, lão nhân gia người đang rất muốn gặp ngươi đó.”
“Vâng.” Thượng Quan Dung Nhược đáp, nhưng lại không lập tức lui ra, mà là dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Tiểu nữ vừa rồi có chạm mặt Kỳ vương điện hạ, người hình như là tới cầu kiến của Hoàng Thượng, hiện nay đang ở cửa cung.”
Thượng Quan Dung Nhược biết Hàn Tô là hoàng tử không được sủng ái, cũng biết chuyện trong cung phức tạp, không hiểu vì sao, nhìn thấy hắn không nhúc nhích mà đứng ở cửa cung ngóng nhìn vào trong, trong lòng nàng có loại cảm giác thê lương không nói nên lời.
Mà hiện tại, coi như mình giúp hắn một lần đi.
“Ồ? Tô Nhi cũng tới?” Lạc Hoàng rất là bất ngờ, tiếp theo gọi: “Hứa Hữu Nghĩa.”
Hứa công công nghe được Hoàng Thượng gọi mình, vội vào trong điện, “Hoàng Thượng.”
“Cho truyền Tô Nhi vào đi, trẫm cũng đã lâu không gặp nó.”
Hứa công công chột dạ, thầm kêu không xong, vừa đuổi người đi rồi, nhưng trên mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, “Nô tài lập tức đi dẫn Vương gia tới.”
Rời khỏi đại điện, Hứa Hữu Nghĩa vội sai một thái giám bên người, “Mau, mau! Chạy ra cửa cung truyền Kỳ Vương gia tiến cung, nếu người đi rồi, ngươi mang đầu tới gặp.”
Tiểu thái giám nghe xong bị dọa sợ, hoảng loạn cất bước chạy về phía cửa cung.
Cũng may khi hắn đuổi tới cửa cung, Kỳ Vương gia vừa mới lên xe ngựa, còn chưa đi. Hắn cuống quít ngăn lại xe, lớn tiếng nói, “Kỳ Vương gia, Hoàng Thượng tuyên ngài yết kiến.”
Hàn Tô ngồi ở trong xe ngựa kinh ngạc —— Vô Quái quả nhiên liệu sự như thần. Nàng bảo hắn chờ ở cửa đến giờ Tỵ canh ba, nếu vừa rồi hắn nghe tiểu thái giám kia nói mà rời đi, chẳng phải sẽ không có cơ hội này?
Trong lòng Hàn Tô có chút phức tạp mà theo thái giám kia đi đến chính điện.
Hứa Hữu Nghĩa nhìn thấy Hàn Tô đã đến, trái tim nhắc tới cổ họng rốt cuộc cũng được thả xuống, vội vàng tới đón hắn vào, “Kỳ Vương gia, Hoàng Thượng chờ ngài đã lâu.”
Hàn Tô lễ phép nói, “Làm phiền Hứa công công.” Rồi sau đó cất bước vào điện.
Lúc này Thượng Quan Dung Nhược theo Thượng Quan Thừa tướng cáo từ đi ra, Hàn Tô ở cửa đại điện gặp gỡ bọn họ.
“Thừa tướng đại nhân.”
“Vương gia.”
Thượng Quan Thừa tướng cùng Hàn Tô chắp tay thi lễ lẫn nhau, rồi sau đó ra ra vào vào, đường ai nấy đi. Thượng Quan Dung Nhược đi theo phía sau cũng hào phóng nở nụ cười với Hàn Tô, rồi sau đó đi ngang qua nhau.
Hàn Tô gật đầu tiếp đón, không có dừng lại, trực tiếp vào trong điện.
Giờ phút này tâm tình của Hoàng Thượng rất tốt, nhìn thấy nhi tử không thân cận như Hàn Tô, cũng trở nên thoải mái hơn bình thường.
“Tô Nhi, thân mình đã khỏe chưa?”
“Nhọc phụ hoàng quan tâm, đã rất tốt.”
“Vậy trẫm an tâm rồi, người trẻ tuổi cũng phải chú ý thân mình. Mùa xuân rất dễ nhiễm bệnh.”
“Vâng, hài nhi đã biết.” Hàn Tô có chút câu nệ mà trả lời.
Sau một phen hàn huyên, Hàn Tô nói rõ ý đồ đến: Hắn muốn cử hành lễ Nhược Quán trước.
Lạc Vương có chút kinh ngạc, đặc biệt khi nghe thấy hắn đề nghị ở mười ngày sau, lại càng thêm kỳ quái, “Tô Nhi, vì sao phải vội vàng như thế?”
Hàn Tô lặng im một hồi, cúi đầu chắp tay, giọng nói có chút áp lực, “Bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ là muốn sinh thời có thể được phụ hoàng huynh trưởng dẫn dắt vấn tóc đội mũ, lấy chữ trưởng thành. Ngày sau…… cho dù đúng như lời Thanh đại sư nói, mệnh dừng lại ở nhược quán, nhi thần cũng muốn được hoàn thành tâm nguyện.” Giọng nói sau đó dần dần mang theo chút nghẹn ngào, “Mà mười ngày sau, là sinh nhật của mẫu thân, nhi thần……”
Hàn Tô đang đánh cuộc —— đánh cuộc Lạc Hoàng không biết ngày sinh của mẫu thân, một người đối đãi với mẫu thân của hắn như vậy sao có thể nhớ rõ sinh nhật của mẫu thân đây. Huống chi mẫu thân hắn quả thật sinh ra trong mùa này, chỉ kém mười ngày nửa tháng.
Mẫu thân…… xin ngài hãy phù hộ cho hài nhi, nhất định phải vượt qua kiếp nạn này.
Sau khi Lạc Hoàng nghe xong, trong lòng cảm khái, rốt cuộc cũng là nhi tử của mình, chỉ là tướng đoản mệnh ……
Ôi……
Hắn mềm giọng khuyên nhủ, “Quan lễ là chuyện lớn, cử hành trước cũng không phải không thể. Chỉ là mười ngày sau có chút qua loa, không bằng để Lễ Bộ định ngày lành, chuẩn bị cho tốt.”
Lạc Hoàng hoàn toàn không nghi ngờ mười ngày sau không phải sinh nhật mẫu thân Hàn Tô, trong mắt đều là đồng tình.
Hàn Tô ngước nhìn Lạc Hoàng với ánh mắt đau đớn, chậm rãi quỳ sát trên mặt đất, “Phụ hoàng…… Nhi thần lo lắng mình đợi không được……” Giọng nói nghẹn ngào thêm vài phần kiên trì, “Cầu xin phụ hoàng…… ân chuẩn.”
Lạc Hoàng hồi lâu không nói gì, có chút chua xót mà nhìn thân thể gầy yếu của Hàn Tô nằm rạp trên điện, cuối cùng thở dài, “Đều tùy ngươi đi.”
Hắn xoay người nhìn về phía Hứa Hữu Nghĩa, có chút mệt mỏi hạ chỉ, “Truyền ý chỉ của trẫm, mười ngày sau, tại Thái Miếu cử hành Quan lễ cho Nhị hoàng tử Hàn Tô, phàm là quan tứ phẩm trở lên ở kinh đều phải tham dự, Lễ Bộ và Hàn Lâm Viện nhanh nhanh xử lý, là tâm nguyện của con ta.”
Cáo biệt ra khỏi cung, ngồi ở trên xe ngựa, Hàn Tô cách màn xe, nhìn đường phố như ẩn như hiện, trong đầu trống rỗng lại hỗn độn.
Mười ngày, chỉ còn mười ngày.
Nếu Vô Quái không phải người vô mệnh kia, như vậy theo lời Thanh đại sư, hắn cũng chỉ còn thọ mệnh mười ngày ……
Ngựa xe như nước, phố xá sầm uất ồn ào. Bên trong xe ngựa an tĩnh, Hàn Tô chậm rãi nhắm mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười chính hắn cũng không phát giác —— cho dù nàng không phải thì làm sao. Có thể khiến nàng vì mình lo lắng cố sức, toàn tâm suy nghĩ như thế. Một đời này, cho dù chỉ còn mười ngày, hắn cũng biết đủ.
Nếu nói đáng tiếc, nếu có chuyện không cam lòng, có lẽ là không thể nói lên tâm ý của mình với nàng, cùng nàng bên nhau đến già.
Vô Quái…… gặp được nàng là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của Hàn Tô.