Không Hoa Vô Quái

Chương 3: Lông mày nhỏ, môi quá mỏng, sống mũi cao thẳng lại gầy gò, vừa nhìn đã biết có tướng đoản mệnh



Cơ lão nhân đi rồi, cuộc sống của Vô Quái đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều. Không còn sư phụ liên miệng gọi “A Quái, A Quái”, nàng thật sự cảm thấy không quen lắm. Nhưng may còn có Tiểu Hắc làm bạn, vẫn chưa đến nỗi quá cô đơn.

Không Hoa quyết nàng đã đọc qua một lần, quả nhiên thâm ảo vô cùng.

Quyển sách này đề cập đến ba phương diện: xem tướng, phong thuỷ, bói toán. Có một số cái sư phụ đã dạy nàng, nhưng chỉ là sơ qua. Theo những gì viết ở trong sách, sau khi học thành, người có thiên phú cao thậm chí còn có thể mở Thiên Nhãn, không cần bói toán cũng có thể biết mọi chuyện trong thiên hạ.

Đương nhiên, với chuyện mở Thiên Nhãn, trong lòng Vô Quái không tin lắm — đây đều là chuyện trong truyền thuyết. Nếu thực sự Thiên Nhãn được mở ra, như thế chẳng phải giống như quỷ thần hay sao? Chuyện này sao có thể xảy ra. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, nàng vẫn phải học.

Thật ra, đối với hành tung của sư phụ, Vô Quái đã vụng trộm tính toán, nhưng không tính được gì cả.

Ngẫm lại cũng rất dễ hiểu, sư phụ là sư phụ, đạo hạnh tu hành so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng có thể tính ra hành tung của sư phụ mới là lạ. May chăng nàng chỉ có thể tình toán được cho những người bình thường.

Nhưng càng không biết, trong lòng Vô Quái lại càng tò mò: Đến tột cùng lần này sư phụ xuống núi để làm gì? Đi vội vàng như vậy còn không dẫn nàng đi theo.

Ba ngày sau, Vô Quái tuân lệnh của sư phụ mở ra hai bọc hành lý.

Không ngờ bên trong tất cả đều là bạc, cả một túi bạc.

Vô Quái chưa từng nghĩ tới Cơ lão nhân lại có nhiều tiền như vậy.

Bên trên chồng bạc còn có một tờ giấy:

“A Quái, đây đều là sư phụ để lại cho con. Tình toán một chút chắc cũng đủ cho con sống cả đời.”

Đột nhiên có nhiều tiền như vậy, Vô Quái lại không vui vẻ một chút nào. Mọi chuyện thật không bình thường, sao lại nói là đủ cho nàng sống cả đời, chẳng lẽ cả đời này sẽ chỉ còn một mình nàng, sư phụ người……

Trong lòng đột nhiên căng thẳng vô cùng, nàng mở tiếp bọc hành lý thứ hai. Những đồ vật ở bên trong gần như khiến cho lòng nàng chìm xuống dưới đáy bể.

Một cái mai rùa, một cái quẻ bàn, còn có một con dao găm màu đen.

Mai rùa, chính là cái sư phụ vẫn hay dùng, ba đồng tiền đã ở trong đó.

Quẻ bàn, cũng là của sư phụ, nàng từng nhìn thấy sư phụ cầm nó xem phong thuỷ cho nhà người ta.

Còn con dao găm này, nàng từng thấy sư phụ dùng nó để cắt thịt ăn.

Sư phụ đã nói, dao găm này là bảo bối, bảo bối độc nhất vô nhị khắp thiên hạ. Lúc đó nàng còn oán thầm: Nhất định không phải bảo bối gì, có ai lại lấy bảo bối ra cắt thịt ăn….

……

Tất cả những thứ này sư phụ đều vô cùng yêu quý, nhưng người để cả lại cho nàng.

Như thế có ý nghĩa gì!?

Nỗi sợ hãi không tên bắt đầu lan tràn, đến tột cùng sư phụ có ý gì.

Vô Quái có chút kích động lục tìm bọc hành lý — thư, thư, nhất định sư phụ sẽ để lại thư.

“Lạch cạch –” Từ trong quẻ bàn rơi ra một tờ giấy.

Bởi vì khẩn trương, khi mở mảnh giấy ra nàng có thể nhìn thấy bàn tay mình run rẩy không ngừng. Tuyệt đối không nên giống tưởng tượng của nàng…… tuyệt đối không nên……

Thư chậm rãi được mở ra, một hàng nét mực quen thuộc đập vào mắt.

A Quái,

Khicon đọc được bức thư này, cũng là lúc con chính thức xuất sư. Ba đồ vật trong bọc hành lý này là lễ xuất sư vi sư đưa cho con.

A Quái, con là một đứa nhỏ thông minh. Có thể thu con làm đồ đệ, là may mắn nhất đời này của sư phụ. Hy vọng sau này con luôn ghi nhớ mình là đệ tử của Không Hoa môn, đừng khiến sư phụ mất mặt.

Được rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Duyên phận thầy trò của chúng ta coi như dừng lại tại đây.

Đừng đi tìm sư phụ, ta sẽ không gặp con.

Bảo trọng!

Vô Quái đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm mấy chữ “dừng lại tại đây”, thật lâu không hoàn hồn.

Rượu Hạnh Hoa ở trong sân nàng còn chưa chôn đủ.

Rừng trúc sắp mọc măng non, sư phụ đã nói muốn hái về ướp muối để từ từ ăn.

Tháng trước người còn nói sắp bắt đầu mùa đông rồi, bảo nàng xuống núi mua nhiều rượu để dự trữ, tránh cho mùa đông giá lạnh tuyết lớn không thể xuống núi.

……

Nhưng tại sao sư phụ lại bỏ đi không nói trước.

Rõ ràng người đã nói như thế, tại sao lại không giữ lời.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi Tiểu Hắc đã ngủ được một giấc dưới chân nàng, tỉnh dậy vẫn thấy nàng đứng ở tại chỗ thì bắt đầu đi vòng vòng kêu to.

Vô Quái ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ đầu nó, nhỏ giọng nói,“Tiểu Hắc, sư phụ đi rồi.”

“Gâu gâu……”

Sau này, chỉ còn ta và ngươi.

*

Vô Quái vẫn ở trên núi như trước, nơi này là nhà của nàng.

Ngoại trừ những lần xuống núi mua đồ dùng cần thiết, nàng rất ít khi đi ra ngoài.

Không Hoa quyết đã được nàng học thuộc làu làu. Những lúc nhàm chán, nàng sẽ thử tính toán những việc trên thế gian để chơi đùa.

Nàng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó nàng có thể tính ra được tin tức của sư phụ.

Có lẽ một ngày, sư phụ sẽ trở về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã ba năm tám tháng.

Mùa đông, hiếm khi có một ngày đẹp trời như hôm nay. Sáng sớm Tiểu Hắc chuồn ra ngoài đi chơi.

Vô Quái theo thói quen ở trong phòng nghiên cứu Không Hoa quyết, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trên bầu trời ngoài cửa sổ lơ lửng một đám mây thật dày, màu xám. Nàng âm thầm tính toán một lúc, tính ra được: Sau giờ ngọ hôm nay sẽ có tuyết lớn, có lẽ nên gọi Tiểu Hắc trở về sớm.

Mặc áo khoác vào, Vô Quái đẩy cửa ra ngoài, lập tức đi về phía tây — Tiểu Hắc đang ở nơi đó.

Một đường đi về phía trước, đột nhiên trong không khí lại đưa đến mùi máu tanh như có như không.

Vô Quái dừng bước – trên núi này nhiều năm như vậy chưa từng thấy có mãnh thú, sao lại có mùi máu tươi đây? Chi bằng lại bói một quẻ rồi mới đi tìm Tiểu Hắc?

Ngay khi nàng đang chuẩn bị bấm tay tính toán, xa xa lại liền truyền đến tiếng kêu của Tiểu Hắc, “Gâu, gâu gâu!”

Ngẩng đầu nhìn lại, một cục thịt màu đen đang vẫy tít đuôi chạy về phía nàng.

— đây rồi, không ngờ đồ ngốc này cũng biết tự mình trở về.

Rất nhanh, Tiểu Hắc chạy đến trước mặt nàng, nhưng lại không ngoan ngoãn theo sau nàng đi về nhà như thường ngày, mà cắn lấy vạt áo của nàng kéo về phía trước.

“Roẹt –”

Nháy mắt trên mặt Vô Quái bị mây đen che kín: Tiểu Hắc, hàm răng của mày càng lúc càng tốt nha.

Tiểu Hắc cũng ý thức được mình đã làm hỏng chuyện, thật cẩn thận nhả ra vạt áo đang ngậm trong miệng, nhưng cái đầu béo lại lúc lắc không ngừng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Vô Quái.

……

……

Cuối cùng, Vô Quái đi theo phía sau Tiểu Hắc.

Mùi máu tươi càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Trực giác nói cho nàng biết, phía trước không có nguy hiểm.

Nhưng mùi máu tươi này đến tột là bắt nguồn từ nơi nào?

“Gâu gâu!” Tiểu Hắc đột nhiên chạy nhanh hơn, vọt tới phía trước, đứng trước một tảng đá lớn trong rừng kêu không ngừng, vừa kêu còn vừa nhìn về phía Vô Quái.

— đừng nói với nàng là nó lại xen vào chuyện không đâu.

Vô Quái âm thầm tự nhủ.

Khi nàng đi đến phía sau tảng đá, nàng lập tức thấy được một thứ — vô cùng phiền toái.

“Phiền toái” là một thiếu niên mặc áo tím, khuôn mặt trắng bệch, sợi tóc màu đen hỗn độn tản ở bên gò má bị mồ hôi thấm bết lại. Vai trái của hắn có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, mùi máu nàng ngửi được chính là xuất phát từ đây. Lúc này hắn nằm dựa vào tảng đá, hô hấp mong manh, nếu không có người phát hiện, chưa đến nửa ngày nữa chắc chắn sẽ về trời.

— lông mày nhỏ, môi quá mỏng, sống mũi tuy cao thẳng, chỉ tiếc chóp mũi không có thịt, vừa nhìn đã biết có tướng đoản mệnh.

Vô Quái lắc lắc đầu, nâng bước muốn rời đi — người đoản mệnh, có cứu thì cũng chẳng ích gì. Số mệnh đã an bài, hắn có thể sống bao lâu thì phải chấp nhận như thế.

“Gâu!” Thấy nàng muốn đi, Tiểu Hắc đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cố chấp đối diện với nàng.

“Tiểu Hắc ngoan. Người nọ là người đoản mệnh, cứu cũng không sống thêm được bao lâu.” Vô Quái nói lời thấm thía.

“Gâu! Gâu gâu!”

“Y thuật mèo cào của ta sợ là không cứu được hắn, nếu tìm thầy thuốc, ta còn phải xuống núi mời người lên, lúc đó sợ hắn đã chết. Chúng ta không xen vào chuyện này được.” Đây đều là những lời có lý.

“Gâu gâu!” Tiểu Hắc tiếp tục nhìn nàng, không chút nhượng bộ. Mà Vô Quái lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt quật cường của nó có chút khinh miệt?

……

……

Được rồi, lần thứ hai bị Tiểu Hắc đánh bại ……

Vô Quái xoay người đi về phía thiếu niên kia: “Cứu thì cứu. Cứu không sống, đừng trách ta.”

“Gâu ~~”

Một đường nửa dìu nửa kéo thiếu niên về nhà, cả người Vô Quái đầy mồ hôi.

Đem người đặt lên trên giường nhỏ, nàng lập tức đi về phía phòng ngủ lấy hòm thuốc.

Xuống núi xem bệnh không tiện, vì thế các loại thuốc nàng đều chuẩn bị sẵn trong nhà. Từ nhỏ nàng đi theo sư phụ bôn tẩu khắp nơi, gặp phải những bệnh nhỏ đều tự mình xử lý. Cũng coi như có chút y thuật……

Nàng hơi chột dạ: Người ta vốn đã nửa sống nửa chết, lại bị nàng kéo trở về như thế, không biết có thể trực tiếp đi đời nhà ma hay không.

Lấy thuốc trị thương, nàng lập tức đi đến phòng ngoài đặt người đoản mệnh kia.

Hắn vốn có tướng đoản mệnh, sống không quá hai mươi, không biết nàng cứu hắn có thể sẽ dẫn đến kết quả giống như Lý di trước đây hay không……

Chết cũng đừng trách ta, có trách thì trách số mệnh của ngươi đã được an bài!

Hít sâu một cái, Vô Quái lập tức đi đến bên giường, lấy cây kéo cắt bỏ quần áo nửa người trên của hắn.

Miệng vết thương dữ tợn ở vai trái lộ ra hoàn toàn, nhưng cũng may vết thương chưa vào đến xương. Màu máu ở chỗ vết thương cũng rất tươi, chứng tỏ không bị trúng độc. Như vậy hắn ngất là có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều hoặc chạy trốn quá mệt.

Phải rửa miệng vết thương trước. Vô Quái đem quần áo đã bị cắt nát đặt ở dưới vai hắn, sau đó mở bình rượu thuốc đổ lên miệng vết thương – mỗi lần bị thương sư phụ đều giúp nàng rửa như vậy.

Trong khoảnh khắc rượu chạm đến miệng vết thương, thiếu niên run lên, mở mắt, vừa lúc đối diện với khuôn mặt của Vô Quái.

Thiếu niên cắn chặt môi, im lặng nhìn chằm chằm nàng.

Đây là…… đau quá mà tỉnh lại sao?

Ý thức được ánh mắt kia, Vô Quái bình tĩnh, giơ bình rượu thuốc, “Miệng vết thương phải dùng rượu rửa sạch mới mau lành.”

Thiếu niên không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

“Phải bôi thuốc nữa, kiên nhẫn một chút.” Không đợi thiếu niên gật đầu tiếp, Vô Quái trực tiếp đổ nửa bình thuốc lên miệng vết thương, dứt khoát không chút do dự.

“Ưm……”

Thiếu niên kêu rên một tiếng, hai mắt nhìn nàng dần dần bịt che phủ bởi một tầng sương mù, sau đó nghiêng đầu sang một bên, lại ngất đi.

Vô Quái duỗi tay thăm dò: vẫn tốt, vẫn tốt, vẫn còn thở. Có lẽ là đau quá ngất đi thôi.

Nhanh nhẹn dùng vải bông giúp hắn quấn lại vết thương, Vô Quái vô cùng có trách nhiệm đem đến cho hắn một cái chăn. Ngày đông rất lạnh.

Xử lý xong tất cả, đã là sau giờ ngọ, ngoài phòng bắt đầu nổi gió lớn, không ngoài dự liệu của Vô Quái, nửa khắc sau bắt đầu có tuyết lớn, núi rừng rất nhanh biến thành màu trắng xóa.

Vô Quái ở phòng trong đốt củi, Tiểu Hắc cuộn tròn bên cạnh bếp lửa ấm áp ngủ ngon lành.

Khoảng một canh giờ sau, hô hấp của thiếu niên đột nhiên trở nên gấp gáp. Vô Quái đến gần, thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, rõ ràng là phát sốt.

Chuyện này không dễ xử lý lắm, hiện tại tuyết lớn không thể xuống núi tìm đại phu. Vô Quái thở dài, đi tìm một chiếc khăn mặt lạnh đặt lên trán hắn, “Phiền toái, ta đã làm hết sức rồi.”

Đêm hôm đó, Vô Quái dường như thức trắng đêm, thỉnh thoảng lại giúp hắn thay khăn, lau lòng bàn tay, dùng thìa đút nước cho hắn, còn đốt bếp lửa lớn nhất có thể.

Rốt cục nửa đêm thiếu niên kia cũng đổ mồ hôi, vẻ mặt Vô Quái không chút thay đổi bỏ đi cái chăn bị thấm đầy mồ hôi của hắn, nhíu mày nhìn thiếu niên trên giường còn chưa tỉnh lại. Không còn chăn, thiếu niên lại có chút lạnh run.

Cuối cùng, Vô Quái thở dài lại một lần nữa lấy cái chăn khác đến đắp cho hắn: Phiền toái, quả nhiên là phiền toái.

Mặt trời bắt đầu mọc, sau khi xác định thiếu niên không còn gì đáng lo, Vô Quái trở về phòng, đóng cửa lại, vừa đặt mình xuống giường lập tức thiếp đi.

Thật sự là mệt chết ta rồi.

Một giấc ngủ này đến tận buổi chiều. Cuối cùng nàng vẫn bị Tiểu Hắc đánh thức dậy.

Ừ, nhất định là nó đói bụng.

Đây là kết luận của Vô Quái.

Vì thế, nàng rời giường kiếm thức ăn cho nó.

Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi. Cả trời đất bao phủ bởi một tấm áo khoác bạc, khung cảnh ngày đông lắng đọng lại thành một màu trắng yên tĩnh.

Vô Quái nhìn ra ngoài cửa sổ hơi nhíu mi lại: Tuyết thật dầy, xem ra phải nửa tháng nữa mới tan hết. Xem bói vẫn rất có ích, nếu không mới đầu mùa đông ai có thể ngờ lại có tuyết lớn như thế, may mà lúc trước nàng đã dự trữ không ít lương thực, nếu không chẳng phải sẽ đói chết.

Ôi……

Nàng đột nhiên thở dài: Nếu có thể tính được cho bản thân mình, nàng đã sớm biết sẽ gặp phải thiếu niên phiền toái kia. Hiện tại nhiều thêm một người, là mất thêm một phần cơm. Cũng may ăn vẫn đủ, chỉ là không thể ăn uống thoải mái như bình thường……

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ý thức được thiếu niên nửa sống nửa chết kia còn đang ở phòng bên cạnh.

— nàng vẫn nên đi nhìn một chút.

Đẩy cửa ra, Vô Quái nhìn thấy thiếu niên đã tỉnh lại.

Môi mỏng, mũi cao, hai con ngươi màu nâu nhạt, hơn nữa lúc này hai má tái nhợt, rõ ràng là một mỹ nhân ốm yếu.

Vô Quái hiểu rõ: Ừ…… Khó trách là một người đoản mệnh. Bộ dạng rất đẹp, thiên địa khó chấp nhận. Có câu hồng nhan bạc mệnh, lời này có lẽ cũng có thể áp dụng trên người nam tử.

“Cảm tạ cô nương.” Trong lòng Vô Quái còn đang phân tích, thiếu niên kia đã mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.

Không khó nghe, đây là đánh giá của Vô Quái.

Nàng không trả lời, trực tiếp đi tới bên người hắn, duỗi tay ra chạm vào trán hắn.

Thiếu niên thấy nàng trực tiếp đặt tay lên trán hắn, trong mắt có một chút kinh ngạc, sau khi hiểu rõ thì mỉm cười,“Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.”

Không còn nóng nữa. Vô Quái thu tay lại, đứng ở một bên nhìn hắn vẫn không nói gì.

“Xin hỏi quý tính đại danh của ân nhân, tại hạ chắc chắn sẽ……”

Tinh thần không tệ, xem ra không còn gì đáng ngại nữa. Vẻ mặt Vô Quái không chút thay đổi cắt ngang lời hắn: “Bây giờ bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, tạm thời ngươi không rời đi được. Chờ tuyết tan, lúc đó thương thế của ngươi chắc cũng tốt rồi, khi ấy ngươi có thể rời đi.”

Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, phải làm phiền cô nương rồi.” Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì đó, giãy dụa đứng dậy, vội vàng nói: “Không được, ta phải rời đi. Hôm nay phải rời đi.”

Hắn đứng lên như thế, hơn nửa người trên từ trong chăn lộ ra.

Vô Quái híp mắt, lập tức kéo chăn phủ lên người hắn: “Không muốn sống nữa sao.”

Người vừa động, ảnh hưởng đến miệng vết thương, trán thiếu niên thấm mồ hôi lạnh, hai má cũng đỏ lên. Rõ ràng biết trong người trọng thương, nhưng hắn vẫn nỗ lực muốn ngồi dậy: “Không được, ta phải đi.”

“Tại sao lại không biết nghe lời như vậy?” Vô Quái hừ một tiếng, duỗi tay đẩy vai không bị thương của hắn, thiếu niên nằm trở lại trên giường. Mắt thấy hắn còn muốn đứng lên, Vô Quái trừng mắt nhìn về phía hắn: “Những người đuổi theo ngươi đã rút lui rồi, ngươi không cần lo liên lụy đến ta. Bọn họ nghĩ ngươi đã chết ở trên núi.”

Đôi mắt thiếu niên lập tức trợn to, khó mà tin nổi nhìn nàng, “Ngươi, ngươi……”

“Hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu cơm.” Vô Quái không có cho hắn cơ hội hỏi cái gì, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.

Phiền toái quả nhiên là phiền toái.

Chờ tuyết tan sẽ lập tức bảo hắn rời đi. Sư phụ nói rất đúng — không nên kết giao với người đoản mệnh. Người đoản mệnh chính là phiền toái, vô cùng phiền toái.

Vô Quái vừa nói thầm, vừa đi đến nhà bếp.

Thân thể của hắn không tốt, chỉ có thể nấu ít cháo cho hắn ăn.

__Hết chương 3__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.