Không Hối Hận

Chương 25: Phiên ngoại 1



Chớp mắt đã sang thu. Ngồi dưới gốc cây phong, nhìn lên lá cây đỏ như lửa, như muốn thiêu đốt cả bầu trời, mũi ngửi hương quế thơm lừng, ta cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, bèn chậm rãi đưa tay xoa bụng: “Luyến Trần của mẹ, con có vui không? Mẹ con thì vui lắm!” Mấy ngày qua, thị nữ người nào cũng như chạy nạn bám dính như sam, thật vất vả mới có được nửa ngày an nhàn.

Nhớ lại ngày hôm ấy, người ngợm cảm thấy khó chịu, hại Vô Trần sợ điếng hồn, lập tức cho vời ngự y từ trong cung đến, mới biết là có tin vui. Lúc ngự y báo, Vô Trần ngây ra như phỗng, thật lâu sau mới có phản ứng, kích động chạy đến nói với ta: “Ngưng Nhi, nàng có thai rồi!”

Ta mỉm cười gật đầu, ngự y đương nhiên đã nói cho ta biết rồi, nhưng mà nam tử trước mắt lại hưng phấn đến mức tay chân líu quíu, cười miết không dừng. Tùy tùng, thị nữ đứng cạnh trộm cười, khó có dịp thấy vương gia thất thố như vậy.

Vô Trần thu lại nụ cười, có chút run rẩy nhìn vào bụng ta, không tin nổi bên trong lại có một sinh mệnh nhỏ bé, vươn tay sờ thử một cái, rồi rất nhanh rụt trở về, nét cười đong đầy bờ môi: “A, có cử động nè!”

Ta úp tay lên trán, có phải làm quá không, thai mới hai tháng làm sao mà máy được! Ta liếc Lưu Nguyệt và Huy Tinh đang ôm bụng cười ngật ngưỡng, vốn muốn mở miệng răn dạy bọn họ không có quy củ, giúp chàng lấy lại mặt mũi. Ai ngờ Vô Trần vừa thấy ta cử động liền bật dậy la lớn: “Ngưng Nhi, nàng mệt hả? Đúng rồi, ta phải đến hỏi ngự y, cho nàng ăn món gì mới tốt, có gì cần chú ý không!” Vừa dứt lời đã hấp tấp chạy đi.

Ta không ghìm được bật cười. Trời ạ, Vô Trần đúng là một bảo bối!

Một lát sau, chàng lại vọt trở về, trong tay đang cầm một quyển sách, ngồi xuống giường: “Ngưng Nhi, nên đặt tên gì cho con nhỉ?” Nói xong liền đưa mắt trìu mến nhìn ta.

Ta nhíu mày: “Vô Trần, còn sớm quá, với lại chưa biết là nam hay nữ mà!”

Vô Trần lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Sớm một tí vẫn tốt hơn, còn không khi nói chuyện với con biết kêu con là gì đây!”

Ta ngẫm lại cũng có lý, nhìn người trước mặt đang suy nghĩ đắn đo, thấp giọng nói: “Chàng bảo gọi là Luyến Trần được không? Trai hay gái đều hợp.”

Tay Vô Trần phủ nhẹ lên tay ta: “Nàng nói gì cũng đúng hết!” Ta nhìn khóe mắt chàng ngập đầy hạnh phúc, gương mặt tuấn tú như làn nước ấm Giang Nam, dịu dàng đến vô cùng.

Đang chìm trong suy nghĩ, bên tai bỗng nghe thấy giọng của Lưu Nguyệt: “Huynh nói có thật không đấy?”

Huy Tinh trả lời: “Còn sai được à, bình thường bọn họ mời công tử đến thanh lâu bàn việc làm ăn, công tử đều không đi, cho nên đành chuyển thành tửu lâu, ai mà ngờ bị mấy cô nàng con viên ngoại để ý. Với lại, mị lực của công tử thật sự tỏa quá xa rồi, mấy cô gái đi cùng không ai cưỡng lại được!”

Lưu Nguyệt hỏi: “Không phải nói là bàn việc à? Sao lại có mấy cô tiểu thư đó?”

Huy Tinh đáp: “Không biết có phải mọi người tung tin cho nhau không, chứ có kẻ đầu têu giới thiệu con gái cho công tử, kết quả là không ai nhường ai, tất cả đều dẫn con gái đi theo! Muội cũng biết đó, công tử nhân phẩm xuất chúng, thế gian hiếm có, hơn nữa chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã xây được nghiệp lớn ở Giang Nam. Bọn họ nhìn trúng công tử cũng không có gì lạ!”

Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Phu nhân người ngọc vô song, tao nhã tuyệt thế, công tử một lòng một dạ, hạng son phấn tầm thường này làm gì có cửa lọt vào mắt xanh của công tử chứ!”

Huy Tinh tiếp lời: “Đúng vậy đó! Nhưng mà vẫn có một chút rắc rối, bây giờ không giống như trước kia, một câu nói ra đố ai dám hó hé. Cũng may là công tử cực kỳ có oai, chỉ cần đảo mắt, không ai dám nói tiếp. Muội không biết đâu, lúc đầu bọn họ tranh cãi hăng lắm!”

Lưu Nguyệt buột miệng: “Công tử chưa nói là đã có vợ à?”

“Nói rồi ấy chứ! Nhưng mà bọn họ đều cho rằng phu nhân nếu không phải có bệnh khó nói thì cũng là xấu đến nỗi không thể gặp người, cho nên tình cảm phai nhạt, công tử mới không dắt theo!”

“Tầm phào!” Lưu Nguyệt kích động.

Huy Tinh trấn an nói: “Đương nhiên là nói bậy rồi! Công tử chỉ là không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của phu nhân thôi!”

Thanh âm càng lúc càng xa. Ta từ gốc cây bước ra.

Chiều tà ngả bóng. Vô Trần đã quay lại, cúi người áp tai vào bụng ta, cất tiếng hỏi: “Luyến Trần hôm nay ngoan không nè?”

Ta cười mỉm chi: “Con rất ngoan, nhưng mà chàng không ngoan!”

Vô Trần ngẩng đầu cười: “Ta có gì không ngoan?”

“Chàng gây ra chuyện, lại không nói cho thiếp biết!” Ta lên giọng.

“Chuyện gì cơ?” Vô Trần thắc mắc.

“Ở ngoài có nhiều người đối với tướng công thiếp như hổ rình mồi, cuối cùng cũng đến phiên thiếp đứng ra bảo vệ chàng rồi!” Ta hất mặt lên trời, giọng vô cùng đắc ý.

Vô Trần khen: “Rất có khí phách vạn người không cản nổi nha!”

Ta tặng cho chàng cái liếc mắt: “Ngày mai, chàng mời bọn họ đến phủ đi, cả gia quyến của họ luôn!”

“Xem ra phu nhân muốn ra oai thật! Nhưng mà.....” Vô Trần cau mày.

“Làm cho bọn họ thấy khó mà lui! Chẳng lẽ cả đời này thiếp không thể gặp người sao?”

Vô Trần vẫn còn chống chế: “Chờ thêm vài chục năm nữa, nàng già hơn một chút rồi hẵng nói.....”

Ta cầm lấy ấm trà: “Phản đối vô hiệu! Hơn nữa bổn cô nương qua vài chục năm nữa cũng không già đâu!”

Vô Trần bật dậy, cười lém: “Nàng vẫn còn là cô nương sao!” Thừa dịp ta chưa kịp phản ứng đã lỉnh đi mất.

Tại yến tiệc ngày hôm sau, tuy rằng không bằng hoàng cung sang trọng phô trương, nhưng mà sơn trân hải vị, cần gì cũng có. Rượu quá ba tuần, mọi người đã ngà ngà say. Ánh mắt của vài vị nữ tử lại ghim chặt trên người Vô Trần, không chịu dời đi.

Trần viên ngoại khai mào: “Nhật công tử, chuyện kia đã nghĩ thông chưa?”

Vô Trần cười khẽ: “Vấn đề này cần phu nhân ta quyết mới được!”

Hàn trang chủ hùa vào: “Đúng vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi là người phẩm hạnh như Nhật công tử chứ!”

“Vậy không biết chư vị đây muốn định mối nào cho phu quân ta?” Ta vừa đi vừa cười, dừng lại dưới gốc cây phong. Lá phong như lửa, người như ngọc.

Vô Trần nhìn người nào người nấy đang ngây như phỗng, bất mãn đứng lên, đi về phía ta, chắn lại tầm mắt của mọi người: “Đây chính là phu nhân của ta!”

Kế này quả nhiên hiệu quả. Từ đó về sau, không còn ai ngỏ lời với Vô Trần, đồng thời lời đồn về Nhật phủ có nữ chủ nhân đẹp như tiên chuyển kiếp ngày càng lan xa.

Mấy ngày sau đến Linh Ẩn Tự dâng hương. Đột nhiên giữa đường có người lao tới.

Huy Tinh bước lên phía trước: “Kẻ nào dám làm càn!” Dù gì cũng được ma luyện trong cung, lời nói ra cũng khiến người khủng hoảng.

Người nọ quả nhiên khiếp đảm, run run mở lời: “Ta, ta..... ta có chuyện muốn nói với Nhật phu nhân.”

Huy Tinh hừ lạnh: “Trần công tử, có chuyện gì mà không thể tìm công tử nhà ta, lại chặn đường phu nhân gây rối!” Chính là công tử của viên ngoại họ Tnần.

Người nọ tỏ ý lấp liếm: “Ta, ta.....” Ngay lập tức đã đổi giọng: “Còn có chuyện gì nữa! Ây da, đây không phải là phu nhân Nhật phủ trong lời đồn sao? Nghe bảo mỹ mạo vô song. Không bằng ra đây cho đại gia nhìn một chút nào!” Bọn gia đinh phía sau hưởng ứng cười ầm ĩ.

Huy Tinh tức quá, vừa chuyển mình, trên mặt tên kia đã in hằn năm dấu tay đỏ chót. Đám gia đinh thấy vậy hùng hổ xông tới. Chẳng qua đều là lũ ô hợp, sao có thể sánh được đám thủ hạ tinh nhuệ tập hợp từ trong cung của Vô Trần! Phút chốc, đã bị dần tơi tả, không còn ra hình người.

“Có chuyện gì, ban ngày ban mặt ẩu đả giữa phố?” Âm thanh uy nghiêm từ xa vọng lại.

Cái tên bị đánh thành đầu heo lập tức nhào đến trước mặt người đó: “Ngô đại nhân, tiểu nhân là cháu ngoại của Tri phủ Hàng Châu. Bọn họ vô duyên vô cớ gây sự với tiểu nhân, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho tiểu nhân mới được!”

Ngô đại nhân hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Ta ngồi trong kiệu, nở nụ cười. Vén rèm lên, không bận tâm tiếng hít vào thật sâu vọng từ chung quanh: “Ngô đại nhân, lâu rồi mới gặp!”

Ngô đại nhân hoảng hốt, bức tranh đang cầm trên tay rơi thỏm xuống đất. Người ngoài bảo hắn bị sắc đẹp của ta làm cho kinh động, chỉ có ta biết rõ thực hư vì sao.

“Nghi..... Nghi.....” Ngón tay của hắn run run.

Ta khoát tay: “Ngô đại nhân, đến gần hẵng nói!”

Ngô đại nhân vội vàng rảo đến trước kiệu, muốn thi lễ nhưng bị ta ngăn lại.

Giọng hắn kích động: “Từ sau lần gặp ở Hà Nam, trong kinh truyền đến tin Nghi phi bị bệnh qua đời, hạ quan, hạ quan.....” Hắn nói năng có phần lộn xộn.

“Nghi phi đã không còn ở trên đời nữa. Quá khứ hãy để cho nó qua đi, ta bây giờ ở Nhật phủ, có rảnh ghé qua chơi!”

Hắn gật đầu liên hồi. “Dạ! Dạ!”

Ta cười khẽ. “Đúng rồi, Ngô đại nhân dạo này sao rồi?”

“Tâu, hạ quan được điều làm Tổng đốc Giang Nam!”

Ta nhìn lướt qua đám đông: “Những người đó, ngươi xử lý đi!”

Hắn gật đầu, ta đột nhiên lại nghĩ đến: “Về sau đừng xưng là hạ quan, khiến mọi người nghi ngờ!”

Buông rèm trở về chỗ, ta khó nén ý cười. Giọng địa phương rặt đó, rõ ràng là của Tri phủ Trịnh Châu thuở xưa. Không ngờ, ở nơi xa còn có thể gặp cố nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.