Tình thế đã đổi thay. Cuộc gặp mặt lần này, James là người đầu tiên có mặt tại sân bay Heathrow. Anh đã nắm được con bài chủ, và quyết không để mất nó. Robin tới sau cùng, tay ôm một lô các loại báo.
- Chúng ta chỉ đi có hai ngày thôi, - Stephen nói.
- Tôi biết, nhưng tôi rất yêu thích báo chí Anh, vì vậy, tôi phải kiếm đủ báo để đọc cho cả ngày mai.
Nghe Robin nói vậy, Jean- Pierre liền giơ tay lên theo kiểu người Pháp mỗi khi họ thất vọng.
Họ tói bàn kiểm tra hành lý ở cổng sô ba rồi lên chiếc máy bay 747 của Hãng Hàng không Anh bay tới sân bay quốc tế Logan.
- Trông cứ như một sân bóng! - Robin nói. Đây là lần đầu tiên anh đặt chân lên máy bay trực thang Jumboo.
- Nó chứa được 350 ngưòi đấy. Tương đương vói sức chứa của các câu lạc bộ Ang- lê của cậu,- Jean- Pierre đáp liền.
- Thôi, tắt ngay đi. - James nghiêm khắc nói mà không nhận thấy rằng cả anh lẫn Jean- Pierre đều rất hoang mang và đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau đó, khi máy bay bắt đầu cất cánh, cả James và Jean- Pierre đều giả vờ đọc báo, nhưng khi máy bay đạt tới độ cao 3.000 foot và chiếc đèn nhỏ màu trắng báo hiệu "Thắt dây an toàn" được tắt đi, thì họ lại thây căng thẳng.
Cả Đội lạnh lùng ăn bữa chiều với món thịt gà nguội và rượu vang đỏ Algiéria.
- Hy vọng là ông bô vợ của cậu sẽ thết đãi chúng ta một cái gì đó khá khẩm hơn. - Jean- Pierre lên tiếng trước tiên.
Sau bửa ăn, James cho phép mọi người xem phim, nhưng yêu cầu họ phải lần lượt từng người một tới trả lời các câu hỏi của anh, ngay khi bộ phim kết thúc. Robin và Jean- Pierre ngồi lùi lại đằng sau mười lăm hàng ghê để xem bộ phim "Cái vòi", còn Stephen quyết định ngồi tại chỗ để nghe James tra hỏi.
James trao cho Stephen một bản đánh máy bôn mươi câu hỏi về giá vàng thế giới và các biến động trên thị trường trong bốn tuần qua. Stephen hoàn tất các câu trả lời trong hai mươi phút. James không chút ngạc nhiên khi thấy tất cả các lời giải đều đúng: Stephen luôn luôn là trụ cột của cả nhóm. Chính những suy nghĩ lô- gíc của anh đã giúp họ chiến thắng Harvey Metcalfe.
Sau đó, cả Stephen và James đều lơ mơ gà gật mãi cho tới khi Robin và Jean- Pierre trở lại. James lại đưa cho họ mỗi người bốn mươi câu hỏi. Robin trả lời được 38 câu trong ba mươi phút, còn Jean- Pierre trả lời được 37 câu trong hai mươi bảy phút.
- Stephen trả lời được cả 40 câu. - James nói.
- Tât nhiên rồi, - Jean- Pierre đáp.
Còn Robin thì ngơ ngác như một con cừu.
- Trước ngày mùng hai tháng Chín, hai người cũng phải như vậy. Hiểu không?
Cả hai gật đầu.
- Cậu đã xem "Cái vòí chưa? - Robin hỏi Stephen.
- Chưa. Tôi ít xem phim lắm.
- Bọn chúng không thể gia nhập Đội của chúng mình. Một phi vụ lớn, dễ ợt vậy mà vẫn không thành công.
- Thôi ngủ đi, Robin.
Bữa ăn, bộ phim và các câu đố của James đã ngốn mất gần sáu tiếng dồng hồ nên trong những giờ bay cuối cùng này cả Đội gục đầu ngủ, mãi cho tới khi bị đánh thức bởi tiếng loa thông báo:
- Đây là đội trưởng đội bay. Chúng ta sắp tới sân bay quốc tế Logan, chúng ta bị chậm hai mươi phút so với lịch trình. Mười phút nữa, máy bay sẽ hạ cánh. Chúng tôi hy vọng các quỷ khách đều hài lòng và sẽ tiếp tục đến với Hãng Hàng không Anh.
Các thủ tục kéo dài hon thường lệ vì cả ba người đều mang theo quà cho đám cưới nhưng lại không muốn để James biết nội dung các món quà. Họ cũng đã nghĩ cách giải thích với nhân viên hải quan lý do tại sao mà ở mặt sau của một trong hai chiếc đồng hồ Piaget lại được khắc: "Trích từ lợi nhuận bất họp pháp của Prospecta Oiỉ - kế hoạch của ba người bạn".
Cuối cùng thì họ cũng thoát được các nhân viên hải quan và tìm thấy Anne đang đứng chờ
trên lối vào, cạnh chiếc Cadilac, để đưa họ về khách sạn.
- Bây giờ thì chúng tớ hiểu tại sao cậu lại cẩn quá nhiều thời gian như vậy: Cậu đã thực sự xao lãng. Xin chúc mừng, James, cậu được xá tội hoàn toàn. - Jean- Pierre nói. Và với phong cách của một người Pháp chính cống, anh vòng tay ôm lấy Anne. Robin tự giới thiệu mình rồi nhẹ nhàng hôn lên má nàng, còn Stephen bắt tay nàng một cách khá trịnh trọng. Sau đó, họ hối hả lên xe, Jean- Pierre ngồi bên cạnh Anne.
- Cô Summerton, - Stephen lắp bắp.
- Cứ gọi tôi là Anne.
- Chẳng hay là lễ tiếp khách sẽ được tổ chức ở khách sạn?
- Không, - Anne trả lời, - ở tại nhà cha mẹ tôi. Sau đám cưới sẽ có xe đưa các anh về đó. Nhiệm vụ của các anh chỉ là làm sao cho James có mặt tại nhà thờ trước 3 giờ 30 phút. Ngoài ra, các anh không phải lo lắng gì cả. James, cha mẹ anh đã tói đây từ hôm qua. Hiện đang ở cùng cha mẹ em. Họ cho rằng tối nay, anh không nên đến nhà xem. Các bà mẹ bao giờ cũng lo xa.
- Anh sẽ làm bất cứ việc gì em giao, em yêu ạ.
- Và nếu từ nay đến mai cậu có thay đổi ý định thì nhớ báo đê tôi thay thê, - Jean- Pierre nói. - Tôi luôn luôn sẵn sàng. Tôi không có may mắn được mang dòng máu quý tộc, nhưng bù lại, tôi là người Pháp.
Anne mỉm cười.
- Anh chậm chân mất rồi, Jean- Pierre. Hơn nửa, tôi lại không thích những người đàn ông có râu.
- Nhưng tôi chỉ... - Jean- Pierre lắp bắp.
Ba người liếc nhìn anh.
Tói khách sạn, họ bắt tay vào việc tháo dỡ hành lý, để mặc Anne và James với nhau.
- Họ có biết gì không anh?
- Chưa một mảy may, - James trả lòi. - Ngày mai, họ sẽ được tận mắt chứng kiến điều ngạc nhiên nhất trong đời.
- Kế hoạch của anh ra sao?
- Cứ chờ đã.
- Được rồi. Em cũng có kế hoạch riêng. Khi nào thì kế hoạch của anh bắt đầu?
- 13 tháng Chín.
- Thế thì thua em rồi. Em sẽ bắt đầu ngay ngày mai.
- Cái gì, em muôn nói là...
- Đừng lo nghĩ gì cả. Anh chỉ cần tập trung vào việc... cưới em thôi.
- Chúng ta đi đâu bây giờ hả em?
- Không, cái anh này. Anh không thể chờ tới ngày mai hay sao?
- Anh yêu em quá.
- Đi lên giường à? Anh thật là ngốc nghếch. Em cũng rất yêu anh, nhưng em phải về nhà, em phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
James đón thang máy lên tầng bảy, rồi cùng đi uống cà phê vói bạn bè.
- Có ai choi xì- lát không?
- Nhưng không phải với một tên cướp biển. - Robin nói. - Cậu đã từng là đệ tử của một tên đại bịp mà.
Cả bọn đang ở trong tâm trạng rất hưng phấn, và mong chờ đám cưới. Mặc dù đã rất muộn, nhưng họ vẫn không muốn chia tay. Mãi tới hơn nửa đêm, họ mới trở về phòng riêng. Nhưng cả ngay lúc đó, James vẫn không thể ngủ ngay vì mải trăn trở với một câu hỏi: