[Bạn học Mễ, cậu có thể chấp nhận một bạn nam thích cậu không?]
Có ý gì, có con trai thầm thích tôi hả?
Hay chỉ là có ý chơi xấu thôi?
Đối mặt với câu hỏi không rõ nghĩa này, người đầu tiên mà tôi nghi ngờ chính là Quách Gia Hiên.
Tôi xoay người xuống giường, sải mấy bước leo lên giường của Quách Gia Hiên ở đối diện, nắm cổ áo đối phương lắc lên lắc xuống.
“Mày đừng giả bộ, tao biết là mày gửi!”
Khi mới ra mắt tính năng ngu ngốc này, Quách Gia Hiên đã giả gái tỏ tình với tôi ngay, sau khi bị tôi từ chối dứt khoát thì không nhịn được chạy đến hỏi tôi rằng có phải tôi đã nhận ra từ trước rồi không, chứ không thì sao lại từ chối thẳng thừng như thế.
Nói nhảm, đương nhiên là vì tôi không có hứng thú với nữ sinh nào trong danh sách bạn bè rồi.
“Gì thế?” Quách Gia Hiên đang mơ màng, chép chép miệng hỏi: “Đến giờ dậy rồi à?”
“Có phải mày lại ăn no rửng mỡ đến mức gửi câu hỏi ẩn danh cho tao không?” Tôi nheo mắt, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt nó.
“Đặt câu hỏi ẩn danh? Hỏi cái gì cơ?” Nó muốn giãy ra để ngồi dậy, lại phát hiện bản thân đang bị tôi đè chặt bèn vội nói: “Không phải tao thật mà, nếu là tao thì học kỳ này tao sẽ tăng mười kí, cả đời này không giảm béo được!”
Suốt kỳ nghỉ hè Quách Gia Hiên đều đang giảm béo, một tháng giảm được một kí rưỡi, nhưng một tuần sau khai giảng không chỉ tăng về mức cũ mà còn lên hẳn một kí, toi công. Hai ngày này nó nhịn cơm luôn, ngày nào cũng đói đến xanh mắt.
Thấy nó dám phát ra câu thề độc như vậy tôi cũng tin được tám phần, bèn thả nó ra nhảy thẳng xuống bậc thang.
“Vậy rốt cuộc là thằng cháu nào?” Tôi lẩm bẩm.
Quách Gia Hiên nằm sấp cạnh mép giường hỏi với vẻ tò mò: “Người đó hỏi gì thế? Lại có đứa mắng mày làm màu à?”
“Không phải.” Tôi cầm đồ rửa mặt trên bàn rồi đi ra cửa, không định nói cụ thể với nó: “Dậy đi đánh răng rửa mặt đi, không là dì quản lý lại đến giục đấy.”
“Ê mày chờ tao tí!” Quách Gia Hiên cuống quýt nhảy xuống giường, quơ lấy đồ đuổi theo: “Thực ra tao vẫn không hiểu nổi mày, mày tắt chức năng kia đi là được mà, làm gì mà cứ luôn mở sẵn ra để mấy đứa ngu ngục kia có có cơ hội mắng mày vậy?”
Quách Gia Hiên nói vậy là vì trước đó tôi đã từng nhận được không ít lời nhục mạ ẩn danh, phân tích giọng điệu thì hẳn là đám người cấp hai kéo nhau đến.
Đúng là tôi có thể tắt tính năng này đi nhưng như thế chẳng phải sẽ làm lộ ra là tôi hèn hả?
“Mày thì hiểu cái gì? Tao đây là có phong thái của cao nhân. Dù chuyện có thế nào trong lòng cũng phải bình tĩnh*, ông đây cứ thích xem dáng vẻ của bọn ghét ông mà không làm gì được ông đấy.” Thế nên tôi có thể nhịn không mắng lại chúng.
(*)
Trường Nhất Trung khá cũ, ký túc xá không có phòng tắm riêng nên hàng ngày mọi người muốn rửa mặt đều phải đến phòng tắm công cộng ở cuối hành lang. Từ cửa chính đi vào, bên phải là nhà vệ sinh, bên trái để tắm rửa, vòi nước để giặt quần áo thì ở giữa.
Lúc tôi và Quách Gia Hiên đến, bên trong chỗ nào cũng toàn người là người, trước mỗi vòi nước đều có một hai người đang đánh răng rửa mặt.
Quách Gia Hiên nhanh mắt phát hiện bên cạnh vừa đúng có một chỗ trống thì nhanh chóng vọt bước vào chỗ đó trước đám người, xong rồi cười he he với tôi: “Cướp chỗ thì còn phải nhờ Hiên Gia của mày. Mày xếp hàng đằng sau tao đi, tao sẽ giải quyết trong vòng hai phút.”
Tôi vốn định xếp hàng sau lưng nó là được rồi, kết quả thấy trong góc đúng lúc có người rửa xong đi rồi, để không vị trí cuối cùng.
“Không cần, tao đi qua bên kia.” Vừa nói tôi vừa bước nhanh tới.
Bỏ thau rửa mặt làm bằng nhựa vào trong máng nước, tôi bắt đầu đánh răng một cách máy móc, ánh mắt tùy ý liếc sang bên cạnh, sửng sốt một chút rồi lại nhanh chóng rời mắt.
Đm, thế mà bên cạnh tôi lại là Hạ Nam Diên?
Phòng cung cấp nước* nhiều người chật chội nên khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần. Dù tôi vẫn cảm thấy chiều cao một mét bảy mươi hai của mình là một chiều cao bình thường của một học sinh lớp mười một đang trổ mã vào thời kì phát triển, nhưng vì bản năng cạnh tranh háo thắng của giống đực, một giây sau khi tôi phát hiện mình không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, tôi vẫn yên lặng kiễng chân lên.
(*)
Rốt cuộc là tên này ăn gì để lớn vậy? Chất kích thích à?
(*)
Ánh mắt tôi không kín đáo lắm nên nhanh chóng bị Hạ Nam Diên phát hiện ra.
Sơn Nam vốn đã cao hơn so với mực nước biển, Hạ Nam Diên lại xuất thân từ làng Thố Nham Tung thuộc tộc Tằng Lộc, nơi đó ở độ cao hơn mực nước biển nhiều nên màu da của hắn bẩm sinh có sẫm hơn.
Trời sinh ngũ quan của người tộc Tằng Lộc sắc sảo xinh đẹp, dù Hạ Nam Diên có nửa dòng máu người Hán nhưng vẫn kế thừa được ưu điểm này. Nhất là đôi mắt, lông mi dài mà dày, có màu vàng hổ phách.
Đôi mắt này mà xuất hiện trên mặt con gái thì chắc chắn là nét đẹp rung động lòng người, nhưng đặt vào tên Hạ Nam Diên thích xụ mặt cao một mét tám mươi ba thì sẽ thường xuyên khiến người ta cảm giác như “Có phải tên đó đang xem thường mình, đang gây sự với mình không”.
Bây giờ tôi đang có loại cảm giác ấy đấy.
Hạ Nam Diên lấy khăn bông ra khỏi mặt, liếc nhìn sang, khi thấy là tôi cũng chỉ đừng lại hai giây ngắn ngủi, sau đó lại dời mắt đi như thể chưa thấy gì.
Thái độ kiểu này của hắn làm tôi còn khó chịu hơn cả việc nhổ nước miếng thẳng mặt tôi.
Gì đấy, một mét bảy mươi hai cũng không lọt nổi vào mắt hắn đúng không?
Tôi lườm hắn, mặt quay ngoắt sang chỗ khác, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt vào trong bồn rửa.
Đúng là xui xẻo!
Sau khi trải qua câu hỏi nặc danh làm cho người ta buồn nôn và Hạ Nam Diên xong, tôi đã cảm thấy mọi việc hôm nay hơi không ổn, càng không nhắc đến sau đó tôi ăn trúng một cọng thép nhỏ khi đang ăn canh bí đỏ trong nhà ăn.
Là con trai của một người làm buôn bán, tuy tôi cũng không tính là mê tín nhưng nhiều ít gì cũng tin vào một chút tâm linh. Vậy nên, vào tiết thể dục buổi chiều khi Quách Gia Hiên tới tìm tôi đi chơi đá bóng, tôi từ chối mà không chút nghĩ ngợi.
Dựa theo tâm linh, cọng thép nhỏ chắc chắn không phải là điểm cuối cùng trong vận rủi của tôi.
“Không phải chứ, mày không đá bọn tao thắng kiểu gì? Bọn Tằng Lộc kia dữ như vậy, còn không bằng trực tiếp đầu hàng nhận thua cho rồi.” Quách Gia Hiên ngồi xổm bên cạnh tôi, như một con chó con mà nhìn tôi.
Cũng phải đi đến Sơn Nam tôi mới biết được có dân tộc thiểu số Tằng Lộc tồn tại trên đời. Bọn họ rời số đông để sống riêng, chủ yếu phân bố tại vùng Thố Nham Tung, Sơn Nam, có tiếng nói và trang phục riêng, trẻ em nam nữ đều để tóc dài, bấm lỗ tai. Không biết có phải là do gen hay không mà ai cũng nhiều xương kinh khủng, nam thì cao to, nữ thì cao gầy.
Ban đầu ở Nhất Trung không có người Tằng Lộc. Dù cùng ở Sơn Nam nhưng Thố Nham Tung cũng cách huyện Cam hơn hai trăm cây số, rất xa. Tuy nhiên vào đợt nghỉ đông năm ngoái, chính quyền Sơn Nam đã thực hiện một hạng mục giúp đỡ qua lại, cho năm mươi học sinh giỏi của tộc Tằng Lộc chuyển đến Nhất Trung. Lúc ấy lớp mười có tổng cộng sáu lớp, mỗi lớp đều có 8, 9 người Tằng Lộc chuyển đến.
Tục ngữ nói vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Lúc vừa mới nhập học, học sinh mới ai chơi với ai còn chưa quyết định được, nhưng sau khi ở chung một học kỳ với nhau cũng đã gần như tạo được một quần thể nhỏ cho mình. Nửa học kì sau lớp 10 lại nhét thêm người vào, lại là một đám dân tộc thiểu số, dù hiệu trưởng có bảo mọi người quan tâm bạn học mới ở lễ khai giảng nhưng có con khỉ mới hòa nhập được.
Hơn nữa tôi cảm thấy, đám người Tằng Lộc quái gở kia hẳn cũng không muốn gia nhập vòng quan hệ khác.
“Nghe câu này của mày, bóng đá nam có Messi chẳng lẽ lúc nào cũng thắng? Chỉ là vấn đề thua nhiều thua ít mà thôi, nhìn thoáng chút đi.” Tôi vỗ vỗ đầu chó của Quách Gia Hiên, không hề động đậy.
Quách Gia Hiên gạt tay tôi ra, vội đứng dậy: “Lớp Mạc Nhã đổi tiết nên tiết này cũng là tiết thể dục. Cậu ấy đang ngồi bên cạnh xem bọn tao đá bóng đấy, mày không đi thật hả?”
Nghe đến cái tên “Mạc Nhã”, tôi cũng vội đứng dậy theo: “Đi! Để tao Mễ – Messi – Hạ gánh bọn mày!”
Hai thiếu nữ Tằng Lộc ngồi trên bậc thang cao cao của tòa nhà dạy học, nhìn ra sân bóng cách đó không xa. Một người vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, một người đáng yêu xinh xắn.
“Xem con trai đá bóng có gì hay đâu? Dù gì cũng chắc chắn là chúng ta thắng.” Nữ sinh có tàn nhang trên mặt nói.
“Cậu không muốn xem thì đi đi, tớ xem một mình.” Thiếu nữ còn lại phất tay với cô, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm sân bóng.
Hai người đưa lưng về phía tòa nhà dạy học, bởi vậy không thấy được tôi và Quách Gia Hiên đi tới, vẫn còn nói tiếp từ đó.
“Hôm nay không có Mễ Hạ lớp 3 à, thật là hiếm thấy, trước đó không phải lần nào cũng có cậu ta à?” Nữ sinh tàn nhang nói sang chuyện khác, không đi thật, “Tớ nghe mấy cô gái người Hạ* nói, cậu ta là tiểu thiếu gia đến từ thành phố, vì học không tốt nên bị bố đưa tới huyện Cam dự thính. Người ta nói là một đôi giày của cậu ta cũng gần 1000 tệ, một cái điện thoại di động cũng gần một vạn.”
(*)
Vừa nghe thấy là đang nói về tôi, tôi vô ý thức dừng chân ở phía sau hai người.
“Mễ Hạ à?” Mạc Nhã nghĩ, dường như đang tìm tên của tôi ở trong đầu: “À, tớ nhớ ra rồi, là cái cậu da rất trắng đó. Lúc trước cậu ấy từng giúp tớ nhặt thìa ở nhà ăn, tốt lắm.”
Quách Gia Hiên ở bên cạnh lấy cùi chỏ huých huých tôi đầy trêu chọc. Tôi không để ý đến nó, chỉ chăm chú ngắm Mạc Nhã, trong lòng toàn là ngọt ngào.
Tôi không hứng thú với nữ sinh trong danh sách bạn bè là vì bạn nữ tôi hứng thú căn bản không cùng lớp với tôi.
Tôi thích Mạc Nhã lớp 5.
Cô cùng tộc Tằng Lộc với Hạ Nam Diên, sở hữu đôi mắt sâu giống hắn, ngũ quan lộng lẫy sắc sảo nhưng đáng yêu hơn Hạ Nam Diên cả ngàn lần…
Mạc Nhã chống hai tay dưới cằm, đột nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhìn chằm chằm về phía sân bóng rồi nhổm dậy như thể muốn đứng dậy trên bậc thang. Nhưng rồi cô ngồi lại rất nhanh, nghi hoặc quay đầu nhìn sang.
Tôi không dám nhìn cô bèn lập tức dời ánh mắt đi, nhìn về sân bóng phía trước.
Cứ thế, tôi và Hạ Nam Diên bốn mắt nhìn nhau lần thứ hai trong ngày.
Tháng chín, mới vừa khai giảng, trời vẫn còn rất nóng. Chúng tôi ở trong bóng râm của tòa nhà còn đỡ, cả sân bóng thì lại lộ ra dưới ánh mặt trời, mới chạy mấy bước đã toát mồ hôi.
Hạ Nam Diên quệt mồ hôi trên trán, thấy tôi nhìn về phía hắn thì không ngạo mạn dời mắt đi như ban sáng mà lại trưng vẻ mặt bình tĩnh, duỗi thẳng tay ra, ngón tay ngoắc ngoắc tôi như khiêu khích.
Đang ngoắc chó đấy hả?
Dm, cái này thì tôi không nhịn được!
“Đi!” Tôi hùng hổ gọi Quách Gia Hiên rồi chạy về phía sân.
Vừa nghĩ tới Mạc Nhã đang xem là tôi đã muốn chơi trận này cho tận sức.
Bởi vì là hai lớp cùng học một tiết thể dục nên có mười một người Tằng Lộc, lần chơi bóng này đã trở thành trận bóng chính quy có mười một người chơi.
Diễn biến trận đấu cực kỳ kịch liệt, đến phút thứ mười thì bên chúng tôi mới có cơ hội tốt để tấn công.
Một mình tôi dẫn bóng phá thẳng vòng vây, tiến vào nửa bên sân của đối thủ. Nhưng Hạ Nam Diên đuổi kịp rất nhanh, đồng thời lợi dụng ưu thế thân cao chân dài kèm chặt tôi.
“Tên mặt trắng, cách xa cô gái của chúng tôi một chút.” Giữa lúc tay chân đụng chạm, Hạ Nam Diên kề lại gần tai tôi, dùng một loại khẩu âm không lưu loát để cảnh báo tôi.
Dm, nói chuyện cứ nói, áp sát như thế làm gì? Tôi chịu đựng vò cái tai bị kích thích, trừng mắt với hắn: “Mày bao đồng thế, đồ nhà quê.”
Khóe mắt liếc sang thấy Quách Gia Hiên đang đứng bên mép sân vẫy tay ra hiệu với tôi, tôi thành thạo nghiêng mình tránh khỏi Hạ Nam Diên rồi chuyền bóng cho Quách Gia Hiên, đồng thời chạy nhanh về phía khu cấm.
Chuyền cho tôi, chuyền cho tôi nhanh lên! Để tôi còn tỏ vẻ với Mạc Nhã nào!
Khung thành đang gần ngay trước mắt tôi nhưng Quách Gia Hiên lại không nghe thấy tiếng lòng của tôi. Mắt thấy sắp bị hai bên giáp công, Quách Gia Hiên bối rối gồng sức bú sữa mẹ sút một quả cực mạnh, đá về phía khung thành.
Quả bóng xoáy bay cực nhanh mang theo kỳ vọng của nó phóng qua nửa cái sân, sau đó… đập vào giữa trán tôi.
Bụp một cái, trước mắt tôi tối đen, theo quán tính ngã ngay xuống đất, ót đập xuống bãi cỏ.
Tất cả âm thanh bỗng đều trở nên xa xôi, trong tầm mắt mơ hồ tôi thấy người đầu tiên xông đến là Hạ Nam Diên, miệng kêu gọi câu gì đó, hình như là tên của tôi.
Mọi thứ hiện ra trước mắt tôi như đèn kéo quân. Tôi nghĩ đến sự ra đời của mình, bố mẹ mình, đôi giày thể thao hàng hiệu mình quý trọng, còn cả câu hỏi ẩn danh xúi quẩy vào buổi sáng.
Quả nhiên, làm người không thể không tin vào tâm linh.
Tên Quách Gia Hiên mập mạp chết bầm này hại chết tôi rồi…
Mà, nếu hôm nay tôi chết dưới chân Quách Gia Hiên thì nó có bị tính là ngộ sát không?
Nhất Trung tàn tạ như vậy có lẽ cũng không có bao nhiêu tiền để bồi thường, không biết… họ đã mua bảo hiểm chưa nhỉ?
Dòng suy nghĩ của tôi lại bay xa, bất chợt, tôi nhìn thấy một luồng sáng trắng.