Không Hợp

Chương 38



Nếu không phải vì gió thật sự có hơi lạnh thì tôi sẽ tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

Cậu với ai đó… Lại còn ở trong thần miếu…

Vừa nghĩ đến cách bức tường là đông cung sống của người khác, tôi xấu hổ đến mức mặt nóng bừng.

“Đừng lên tiếng, đi theo tôi.” Hạ Nam Diên thở dốc nói, buông cái tay đang đè tôi lại ra.

Tôi để hắn nắm tay, lặng lẽ đi ra khỏi nhà chính. Khi bước xuống bậc thang, tôi ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa sổ đã truyền ra những âm thanh mờ ám.

Có lẽ thánh khiết, dịu dàng, nhân hậu là những phẩm chất diễn cho người khác xem, người cậu chân chính thì chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể tiếp xúc được. Cậu giống như giọng nói sau cửa sổ đó, lạnh lùng, hung ác, độc địa, sa vào bể dục.

Trở lại lối vào căn nhà nhỏ, Hạ Nam Diên lấy cây chổi trong tay tôi ra, để dựa vào cửa, sau đó đẩy tôi vào nhà.

Trước đó tưởng là trộm vào, hormone tuyến thượng thận tăng vọt, sau đó lại đi nghe lén, hormone tuyến thượng thận lại tăng thêm một mức nữa nên tôi hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Bây giờ, sau khi đi đường đã bình tĩnh lại, hormone giảm xuống, thân thể khôi phục lại khả năng nhận biết bình thường.

Vừa bước vào phòng Hạ Nam Diên, tôi nhảy hai bước lên được giường, phủ chăn lên người mình.

“Người đó… là Bách Dận à?”

Bằng Cát chỉ lớn chừng đó, người Hạ có thể đếm trên đầu ngón tay, người Hạ có quan hệ với cậu thì mục tiêu lại càng nhỏ hơn, huống hồ gì giọng mà tôi nghe được còn giống.

Hạ Nam Diên cầm ấm rót một cốc nước vào cốc, sau đó quay lại đưa cho tôi.

“Ừ.”

Tôi cầm ly thủy tinh, thổi hơi nước trên bề mặt rồi hớp một ngụm nhỏ. Dòng nước hơi nóng theo họng chảy xuống dạ dày, lập tức sưởi ấm trái tim tôi.

Tôi hài lòng thở dài: “Cậu biết từ trước rồi à?”

Hạ Nam Diên lặng lẽ cởi áo choàng ra, treo lên trên tường.

“Cũng không sớm lắm, biết hồi nghỉ hè lớp mười.”

Là hơn nửa năm trước?

Thảo nào hắn nói không kỳ thị những người như tôi khi hiểu nhầm tôi là gay, lúc đó tôi hoàn toàn bị thu hút sự chú ý bởi tương lai trong mơ nên cũng không thấy lạ ở đâu. Bây giờ nghĩ lại, một thôn làng cách biệt như vậy, dân tộc lâu đời, dù điểm số của hắn có cao đến đâu, hắn cũng không nên có nhiều kiến thức về phương diện này.

Thì ra là cậu hắn đã làm bước đệm cho hắn … Nếu người thân duy nhất của hắn đã là đồng tính thì tất nhiên hắn sẽ không kỳ thị đồng tính rồi.

“Vì… thấy Bách Dận là nghĩ đến Hạ Minh Bác nên cậu không thích chú ấy, hay là vì nghĩ chú ấy quyến rũ cậu nên mới không thích?” Tôi thận trọng hỏi.

Hạ Nam Diên không trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức, hắn đi đến trước công tắc ở cửa: “Tôi tắt đèn.”

“Ồ.” Tôi đặt ly xuống chỗ đầu giường, cởi áo khoác ngoài, đắp chăn lên, đồng thời nhích người vào trong.

“Cạch”, căn phòng tối sầm lại, một lúc sau, Hạ Nam Diên chui vào trong chăn.

“Tôi không ghét anh ta.” Hắn quay lưng về phía tôi, giọng nói nặng nề quanh quẩn trong căn phòng tối, “Tôi chỉ cảm thấy họ không hợp nhau thôi.”

Có gì khác nhau đâu? Hạ Nam Diên thấy hắn thì sắc mặt vẫn không tốt mà? Hơn nữa câu trả lời này cũng rất ba phải, rốt cuộc không hợp nhau là giới tính không hợp hay là thân phận không hợp?

Tôi vô cùng nghi ngờ rằng tuy hắn không kỳ thị đồng tính nhưng lại kỳ thị người Hạ, đặc biệt là người Hạ ở Hải Thành, nhưng tôi không có bằng chứng.

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng, ánh nắng chiếu vào xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh làm tôi đau mắt.

Tôi nheo đôi mắt đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện cơ thể mình nặng trĩu một cách kì lạ.

Chuyện gì xảy ra vậy, phản ứng cao nguyên à? Sao tôi không đứng dậy nổi?

Tôi mò mẫm cơ thể mình dưới chăn, một cánh tay vòng qua ngực, một cái chân đè lên đùi, hoàn toàn đè tôi đến mức không động đậy được. Quay đầu nhìn sang một bên, Hạ Nam Diên ôm tôi ngủ ngon lành, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Trước lạ sau quen, bây giờ tôi cũng không còn bỡ ngỡ nữa.

Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, tôi ngồi dậy, rút ​​chân mình ra xuống giường. Mông sắp rời khỏi giường thì eo đột nhiên bị siết chặt, bị cánh tay người đằng sau kéo lại.

Tôi sửng sốt, tưởng Hạ Nam Diên cố ý, đè tay hắn lại rồi quay đầu lại trừng hắn, nhưng hắn căn bản chưa tỉnh dậy, thậm chí mắt cũng không thèm mở.

Khi còn bé hắn có gặp bài kiểm tra sinh tồn nào không? Có phải mùa đông cậu không cho hắn đắp chăn để rèn luyện tâm tính không? Nếu không, sao sau khi ngủ hắn lại có dục vọng độc chiếm với đồ vật trên giường như vậy?

Cuối cùng cũng gỡ được tay của Hạ Nam Diên ra, tôi mặc quần áo xuống lầu. Lê Ương đã dậy, đang thay nước cho những bông hoa trên bàn thờ.

“Bữa sáng ở trên bàn.” Cậu bé hất cằm nói.

“Được, anh đi đánh răng rồi đến.”

Bước ra khỏi nhà nhỏ, tôi đi vào nhà vệ sinh, khi đi ngang qua nhà chính, tôi cố gắng dời mắt nhìn đi chỗ khác. Dù biết lúc này nhất định Bách Dận đã đi rồi nhưng tôi vẫn vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến mức không dám nhìn về phía đó thêm một lần nào nữa.

Ăn sáng xong, Hạ Nam Diên vẫn chưa dậy. Tôi không có việc gì làm bèn đi loanh quanh trong miếu, lần này thì không tránh khỏi mà lang thang đến trước nhà chính.

Nhà chính là một tòa nhà một tầng cao lớn, cao hơn mười mét, vừa vào cửa sẽ thấy ngay một tượng thần đầu hươu thân người mạ vàng. Lộc Vương để trần thân trên, đôi mắt từ bi, trên môi mang theo nụ cười, trên tai mang khuyên tai rất to, trên tay trên cổ là vòng tay, chuỗi ngọc và đồ trang sức tinh xảo xinh đẹp.

Trông… đẹp một cách kỳ lạ.

Trước mặt Lộc Vương có tất cả hơn mười ngọn đèn dầu lớn nhỏ đang thờ phụng, cũng đầy đủ trái cây và hoa tươi. Trên mặt đất có ba cái bồ đoàn, chắc là để cho các tín đồ dùng để bái lạy.

Tôi đi đến bên cạnh, bên phải tượng thần có một chiếc bàn nhỏ*, bên trên để mấy quyển sách kinh (kinh sách). Một tờ giấy Tuyên Thành trải trên bàn, kinh văn bên trên chỉ mới chép được một nửa, bút lông được đặt bên trên gác bút, ngòi vẫn còn ướt.

(*)



Vì không đúng hướng nên tôi hơi khó nhận diện được chữ trên giấy, chỉ có thể nghiêng đầu đọc từng chữ từng câu một: “… Trong quá khứ không có được tâm, hiện tại không có được tâm, tương lai… không có được tâm.”

(*)

Nghĩa là gì?

Tôi còn đang suy nghĩ thì dường như nghe thấy được động tĩnh, Ngôn quan toàn thân trắng tinh vén rèm lên, từ trong phòng đi ra.

Tôi vội vàng đứng thẳng dậy, hơi mâu thuẫn gọi: “Chào buổi sáng cậu ạ.”

Cậu mỉm cười, bước đến bàn ngồi xếp bằng, cầm bút viết lên trên trang giấy đang trải ra một hàng chữ rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy xem, bên trên nói rằng từ hôm nay cậu sẽ ngừng nói trong bảy ngày, không thể nói chuyện trong bảy ngày nữa.

Vì không chịu nổi cám dỗ nên đã làm gì đó với người ta trước mặt Sơn Quân, ban đêm chìm đắm, ban ngày hối hận nên tự phạt chính mình bảy ngày, tinh lọc tất cả tạp niệm của phàm tâm à?

Cảm giác vô tình hóng được quả drama kinh thiên động địa này thật là khó tả.

“Ồ ồ, cậu chuyên tâm tu hành đi, con… con chỉ đi loanh quanh vậy thôi.” Tôi gãi đầu nói: “Vậy con không quấy rầy cậu nữa, con quay về xem Hạ Nam Diên dậy chưa.”

Vẫy tay tạm biệt cậu, tôi chạy bước nhỏ về nhà nhỏ đằng sau, không biết là vì quá kích động do gặp được cậu hay là vì chạy quá nhanh mà tim tôi đập loạn xạ, thở vô cùng gấp.

Hạ Nam Diên đã thức dậy, đang ngồi ăn sáng bên chiếc bàn nhỏ, nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang, ánh mắt hắn nhìn lướt qua mặt tôi, khẽ nhíu mày: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”

Không thấy Lê Ương trong phòng, cũng không biết cậu bé đi ra ngoài hay là ở trên lầu.

“Tôi vừa từ chỗ cậu về, cậu đang ngừng nói, nói phải ngừng bảy ngày.” Tôi ngồi bên cạnh Hạ Nam Diên, cầm ly của hắn lên nhấp một miếng trà sữa trong đó, thế mà hắn lại không bỏ đường, không có chút vị ngọt nào.

“Ồ, nửa năm nay… cậu hay ngừng nói.” Hạ Nam Diên cắn cái bánh trong tay, nói.

Tôi ho sặc sụa, suýt nữa thì phun cả trà sữa vào mặt hắn.

Đã nhìn thấu nhưng không nói ra, hai đứa nhìn nhau rồi không tiếp tục nói chủ đề này nữa.

Buổi chiều, Hạ Nam Diên nói đưa tôi đi biển Ba Tư, bên đó gió mạnh, hắn bảo tôi mặc nhiều hơn. Tôi nghĩ một chút rồi đeo thêm khăn quàng cổ và găng tay.

Bằng Cát cách biển Ba Tư năm sáu chục kilomet, chắc chắn là không thể đi bộ nên sáng sớm Hạ Nam Diên đã nói với Tả Dũng, nhờ bố cậu ta đưa chúng tôi đến đó.

Bố của Tả Dũng là một người đàn ông cao có làn da ngăm đen, để tóc dài ngang vai và râu quai nón, chỉ có thể nói một vài câu tiếng Hạ đơn giản, lái một chiếc xe bán tải màu xanh nhìn không ra tuổi tác.

Người trong xe liên tục nói chuyện với Hạ Nam Diên bằng tiếng Tằng Lộc, mà không hiểu sao càng nói càng kích động, cuối cùng còn giận dữ gõ lên vô lăng, làm tôi sợ đến mức tưởng là bọn họ đang cãi nhau, bất an nắm lấy đùi Hạ Nam Diên.

Hạ Nam Diên nhìn xuống chân mình, rồi lại nhìn tôi, nói: “Chú Tra Tháp lớn lên cùng mẹ tôi, chú đang hỏi tôi chuyện đi Hải Thành tìm Hạ Minh bác.”

À, thì ra là giận chuyện này.

“Vậy cậu có kể chuyện tôi đổ cà phê lên người Hạ Minh Bác không?”

Tả Dũng đang ngồi ở ghế phụ bắt đầu hứng thú, quay đầu lại nói: “Cậu cũng ở đó à?”

“Đương nhiên là tôi ở đó rồi!” Tôi rướn người về phía trước, giống như tiên sinh kể chuyện, thêm mắm thêm muối thế này thế kia… Không phải, xử lý một cách nghệ thuật một phen, kể toàn bộ quá trình tôi không nhìn nổi, giúp Hạ Nam Diên xé xác ông bố cặn bã như thế nào cho Tả Dũng nghe.

Tả Dũng nghe đến mức ngơ ra, nghe xong thì chậm rãi vỗ tay cho tôi.

“Người trị người Hạ các cậu phải là người Hạ.”

Tôi khẽ mỉm cười, khiêm tốn không kể công: “Đâu có đâu có.” Chuyện vui như vậy đương nhiên phải chia sẻ với nhiều người hơn, tôi không quên nhắc nhở Tả Dũng: “Mau phiên dịch cho bố cậu đi.”

Tả Dũng lảm nhảm một lúc, chú Tra Tháp nghe xong thì lại vỗ lên vô lăng, nhưng lần này thì là vì vui vẻ.

Các loài chim đã sớm di cư đến nơi khác để trú ngụ trước khi mùa đông đến, bò ngựa cũng không còn nhiều nên biển Ba Tư vào mùa đông trông rất vắng vẻ.

Tra Tháp mở cửa sổ, ngồi trong xe hút thuốc, để ba chúng tôi tự đi chơi.

Tôi rụt cổ, đi theo Hạ Nam Diên và Tả Dũng dọc theo hồ nước một lúc thì đến một bến tàu. Bến tàu nho nhỏ, có hai chiếc thuyền màu xanh nhạt đang đậu ở đó, trông không giống như thuyền ngắm cảnh mà giống như là một con tàu đang thực hiện công việc khảo sát nào đó hơn.

Một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai bước ra từ căn nhà được dựng đơn giản bên cạnh, nói tiếng Tằng Lộc.

Hạ Nam Diên thương lượng với ông một lúc, người đàn ông do dự một chút rồi quay lại lấy chìa khóa, ra hiệu cho chúng tôi lên thuyền.

Con thuyền khi khởi động phát ra tạp âm rất lớn, truyền ra mùi dầu diesel nồng nặc, lắc lư đi ra giữa hồ mới tắt máy.

Mặt hồ bị gió thổi không ngừng rung động, giữa lòng hồ trống trải trừ chiếc thuyền của chúng tôi ra  thì không thấy sinh vật sống nào khác. Núi trắng như tuyết và bầu trời xanh giống như bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên, phản chiếu lên biển Ba Tư trong suốt, cả thế giới trừ tiếng gió thổi ra thì vô cùng yên tĩnh.

Lúc này, Hạ Nam Diên móc từ trong lồng ngực mình ra một món đồ gì đó, cúi người từ từ trượt nó vào trong làn nước hồ lạnh như băng.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua, nhìn thấy hình dạng và màu sắc, hình như là tín ấn.

Hắn thì thầm gì đó với hồ nước, Hạ Nam Diên rút tay lại, thấy tôi nhìn hắn, liền chủ động giải thích cho tôi hành vi vừa rồi.

“Mẹ tôi được thủy táng, táng ở biển Ba Tư.” Nhắc đến mẹ mình, cặp lông mày rậm và đôi mắt của hắn nhuốm vẻ buồn bã: “Khách du lịch thường không được phép vào đây, tôi nói chúng ta đến để trả tín ấn bác mới đồng ý cho chúng ta vào.”

“Dù biển Ba Tư vào mùa đông rất hoang vắng nhưng phong cảnh giữa hồ vẫn rất đẹp.” Hắn nói, rồi nhìn những ngọn núi ở phía xa.

Mẹ tôi… cũng là hải táng. An tử ở nước ngoài, sau khi chết trực tiếp hỏa táng rồi rải tro xuống biển. Tôi không chỉ không được thấy mặt bà lần cuối cùng khi còn sống mà sau khi chết cũng không được thấy.

Tôi thấy tay Hạ Nam Diên vẫn còn ướt, đầu ngón tay đỏ ửng lên vì lạnh, bèn vội dùng bàn tay đeo găng tay của mình xoa cho hắn.

Hắn không vui.

Phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn vui đây?

Muốn hắn hạnh phúc.

Tôi ngước nhìn hắn rồi lại hạ mắt, tháo găng tay ra, đặt hai bàn tay hắn vào lòng bàn tay mình xoa xoa rồi nhét chung vào túi áo khoác ngoài.

“Ấm không?” Tôi nhéo nhéo tay hắn trong túi.

Hắn gật đầu nói: “Ừm, ấm áp.”

“Nách tôi còn ấm hơn, cậu có muốn thử không?”

Hắn dừng lại một lúc, nói: “… Không cần.”

Một lát sau, tôi chỉ vào một ngọn núi ở phía xa bảo hắn nhìn: “Cậu nhìn ngọn núi kia có giống emoji không? Là cái emoji ông già đang xem điện thoại ấy… Hình như hai ngọn núi thấp hơn ở bên dưới đang hôn nhau á, chắc chắn là ông cụ không chịu nổi ngọn núi đang chim chuột trước mặt ông.”

Tả Dũng nheo mắt thế nào cũng không nhìn ra: “Ở đâu? không phải như nhau hết à?”

“Ngọn núi hướng ba giờ ấy, bên cạnh nó có một bé loli có tai thỏ…”

“… Còn loli tai thỏ, cậu đang nói nhảm hả?”

“Cậu có thể nói đó là nói nhảm, nhưng tôi muốn gọi nó là – vi khuẩn nghệ thuật hơn.”

Dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi, cuối cùng khóe môi của Hạ Nam Diên cũng cong lên một chút, lộ ra ý cười.

Tả Dũng hắt hơi, không thèm tranh luận với tôi nữa: “Lạnh quá, chúng ta quay về nhé?”

Trở về từ biển Ba Tư, vì xe của Tra Tháp leo dốc không tốt nên ông cho chúng tôi ở dưới dốc rồi rời đi với Tả Dũng.

Tôi và Hạ Nam Diên xuống xe, hai người chậm rãi đi lên. Trong lúc đi rồi về, mặt trời đã dần dần ngả về tây, không còn chói chang nóng bức nữa, chiếu xuống mặt đất một màu vàng ấm áp.

Hai bóng người phản chiếu xiên xẹo trên con đường bê tông trắng xám, vì cũng không nhất trí với bước đi của Hạ Nam Diên nên hai cái bóng lúc thì chồng lên, lúc thì tách nhau ra.

“Hạ Nam Diên, nếu như… Tôi nói nếu như…” Vì đeo găng tay nên tôi hoàn toàn không sợ lạnh, hai cái đều để ở bên ngoài, “Lúc trước Mạc Nhã muốn tỏ tình với cậu, cậu nói vì cậu mang trong mình một nửa dòng máu Hạ, bố mẹ cô ấy sẽ không đồng ý để hai người yêu nhau.” Cúi đầu xuống, tôi đuổi theo bóng của Hạ Nam Diên dưới chân mình, giẫm lên nó.

“Vậy thì, nếu có ai đó không quan tâm cậu là người Hạ hay người Tằng Lộc, cũng hoàn toàn lo được chuyện bố mẹ, nỗ lực tiến tới, ngoại hình ưa nhìn, vẫn đủ cho cậu hài lòng. Người như vậy, mà muốn hẹn hò với cậu, người đó chỉ có một vấn đề nhỏ thôi, những cái khác thì không có vấn đề gì… Cậu, cậu có thể cân nhắc không?”

Hạ Nam Diên dừng bước, hơi nghiêng người sang hỏi: “… Vấn đề gì?”

Tôi cũng dừng lại, tay nhét trong găng tay, lạnh thì không lạnh, còn nóng đến toát mồ hôi.

“À, cậu… cậu ấy là người Hạ.”

Còn ở Hải Thành.

Còn là con trai.

Còn đang ở trước mặt cậu.

***

Tâm quá khứ chẳng thể nắm bắt. Tâm hiện tại chẳng thể nắm bắt. Tâm vị lai chẳng thể nắm bắt: Trích từ “Kinh Kim Cương”, nghĩa là không có vĩnh cửu, không nên chấp nhất. không giữ được quá khứ, không khống chế được tương lai, hiện tại lại càng hư ảo khó nắm bắt. Con người nên nhìn thẳng vào những suy nghĩ xằng bậy, cố chấp của mình, nhận ra được vạn vật là “chẳng thể” thì sẽ buông được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.