Không Hợp

Chương 40



Nhà của Tả Dũng không có dư phòng cho khách, để tôi được ngủ thoải mái, A Mậu chỉ có thể chuyển qua ngũ với Tả Dũng, còn tôi ngủ một mình trong phòng của A Mậu.

Giường của A Mậu rất lớn, còn có chăn điện, nhưng tôi ngủ vẫn không được thoải mái lắm. Không liên quan tới cái giường mà là do suy nghĩ của tôi quá hỗn loạn, dẫn đến làm thế nào cũng không bình tĩnh được, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được. Hôm sau thức dậy, chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người rất không có tinh thần.

“Em đã nói anh mặc đồ bọn em sẽ rất đẹp mà.”

Hôm qua khi chúng tôi về, Tô Đóa đã ngủ rồi, không thấy được dáng vẻ tôi mặc đồ Tằng Lộc. Hôm nay tôi vừa dậy đã gặp phải cô, bị cô nắm tay nhìn thật lâu từ trên xuống dưới.

“Người Hạ bọn anh luôn nói bọn em đẹp, nhưng em nghĩ đẹp giống như bọn anh mới tốt, giống như… thỏ ở trong rừng ấy.” Cô dùng một động vật rất mới để hình dung người Hạ, làm tôi bất giác nheo mắt.

Đúng là nhìn chung bọn tôi thấp hơn bọn họ thật, nhưng thỏ thì có phải hơi quá đáng không? Nghe như là đáy chuỗi thức ăn ấy, bực bội thật.

“Mễ Hạ, em vẫn luôn rất tò mò, ừm… Em nói này anh đừng giận nhé.” Tô Đóa tết hai bím tóc to màu đen, bên trong bím tóc có bện dây màu cầu vồng, cô chắp tay sau lưng ấp úng.

“Ừ? Em nói đi.”

“Ừm, là… em sờ mặt anh một cái được không?” Cô dùng vẻ mặt ngây thơ và trong sáng nhất mà hỏi một câu tôi không nghĩ ra được nhất.

“Chỉ một ngón tay thôi.” Thấy tôi do dự, cô giơ ngón trỏ ra bảo đảm.

“Ờ… Thôi được.” Tôi vừa nói xong, cô gái trước mặt đã không chờ nổi mà giơ ngón tay lên.

Đầu ngón tay chạm vào má tôi, Tô Đóa trợn tròn mắt, chọt mấy cái rồi thu ngón tay lại, hét lớn chạy ra ngoài.

“Anh ơi, thật sự rất mềm! Như bông vậy!”

Trước đó cũng không nhìn  thấy bóng dáng bọn Tô Đóa, nhưng cô vừa gọi, hai anh em cậu ta liền lần lượt xuất hiện như hai bóng ma.

Ba người vây quanh tôi, hai mắt Tô Đóa sáng ngời, cô chỉ vào má tôi nói: “Chỗ này này, không giống với chúng ta, mềm lắm…”

Thấy Tả Dũng sắp chạm vào mặt mình, tôi vội vòng tay ôm ngực bảo vệ chính mình, lùi ra sau một bước.

“Làm gì đấy? Ai cho phép mấy tên đàn ông hôi hám các người chạm vào tôi?”

Tả Dũng và A Mậu liếc nhau, cũng không cần nói gì mà bắt đầu một trái một phải giữ tôi lại, sau đó mỗi người ở một bên nhéo mặt của tôi.

“Oa, mềm thật đấy!” Vừa nhéo vừa không biết xấu hổ mà lên tiếng khen.

Tôi hai tay không địch lại bốn tay, giãy không ra, chỉ có thể nằm đó mặc kệ bọn họ giở trò với mình.

“Hôm qua em thấy mông của anh ấy là biết thịt trên người anh ấy đều rất mềm.”

Tôi liếc A Mậu vừa nói câu này một cái, dùng cái miệng bị kéo biến hình nói: “Thối lắm, vẫn còn chỗ cứng…”

Đang đùa giỡn, mẹ của Tả Dũng đã lớn tiếng kêu vào trong câu gì đó.

Tôi còn đang nghĩ rằng hai âm tiết nào đó trong lời nói của bà thật quen thuộc thì bọn Tả Dũng khác đã dừng lại, nhìn về phía cửa.

Có ai tới à?

Tôi cũng nhìn sang theo hướng đường nhìn của họ, rồi không kịp đề phòng mà bất ngờ đối mắt với Hạ Nam Diên đang ở cách đó không xa.

Hắn đứng trong sân, cách chúng tôi một khoảng cách nhất định, không lại gần, mặt mày như bị sương tuyết bao phủ, liếc mắt nhìn thôi cũng sẽ bị đông lạnh đến giật mình.

Tôi vô thức gạt hai bàn tay heo trên mặt ra, chột dạ quay lưng lại vuốt thẳng áo choàng của mình. Đang chỉnh giữa chừng đột nhiên tôi phản ứng lại, không đúng, tôi chột dạ trong lòng cái gì, Hạ Nam Diên là ai mà tôi phải chột dạ?

“Kháp Cốt!” Tả Dũng hoàn toàn không phát hiện ra sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt giữa tôi và Hạ Nam Diên lúc đó, vui tươi hớn hở đón hắn.

Nghe bọn họ nói chuyện tôi mới biết được chính Tả Dũng đã gọi cho Hạ Nam Diên. Gia đình chú Tả Dũng có một trang trại ngựa, đã bàn xong là chiều này sẽ cưỡi ngựa vào núi chơi. Có lẽ là Tả Dũng muốn làm người hòa giải giúp chúng tôi giải quyết chuyện cãi nhau một chút, liền lén tôi gọi Hạ Nam Diên tới.

Sau đó dù là đi ăn hay đi chơi, cậu ta đều vô tình hoặc cố ý kéo tôi với Hạ Nam Diên lại gần nhau, thậm chí khi chọn ngựa còn dặn riêng Hạ Nam Diên phải chú ý tôi một chút như thể tôi sống cuộc đời mười tám năm rồi nhưng vẫn không tự lo được cho mình vậy.

“Không cần, tôi biết cưỡi ngựa, hồi nhỏ tôi học rồi.” Tuy rằng đã là chuyện của hồi tiểu học.

Với sự trợ giúp của cái thang, tôi leo lên lưng ngựa, điều chỉnh phương hướng một cách không khéo léo lắm, may mà con ngựa trắng dưới người tôi còn khá nghe lời, cũng điều chỉnh theo tôi.

Cứ thế, cộng thêm chú Tả Dũng làm người dẫn được thì có tổng cộng sáu con ngựa, xếp thành một hàng dài rời rạc. Chúng tôi từ từ tiến về phía ngọn núi.

Tả Dũng nói mấy con ngựa này đều là ngựa đua, có tên riêng nhưng tên cậu ta nói khó nhớ quá nên tôi đặt lại tên cho con ngựa trắng nhỏ của mình. Tôi gọi nó là “Tony”.

Tony là một chú ngựa con có tóc mái luộm thuộm, năm nay vừa tròn hai tuổi, còn là một em bé to xác. So với mấy con ngựa già trầm ổn, nó hoạt bát hơn, dễ bị vật bên ngoài thu hút lực chú ý hơn.

Thỉnh thoảng nó sẽ rời khỏi đội đi đến ven đường ăn hai cục tuyết đọng hoặc ăn hai miếng lá. Tôi có thúc giục, kẹp bụng kéo dây cương cỡ nào nó cũng không để ý, rất có cá tính.

Nó dừng lại trước thác nước để uống nước, nước từ thác bắn tung tóe vào mặt tôi thì thôi, ăn lá cây trên cây, kết quả toàn bộ tuyết trên cây rơi xuống phủ kín người tôi cũng thôi, nhưng nó tham lam đi ăn quả mọng bên trong bụi gai thì ít nhiều gì cũng hơi không quan tâm đến sự sống chết của tôi rồi đấy.

“Đợi đã, đừng đi qua đó Tony! Dm đau quá!” Tôi đưa tay lên che mặt, trên tay trên mặt nhanh chóng bị những chiếc gai sắc nhọn như dây leo khô cào bị thương.

Tình thế nguy cấp, trong cơn hoảng loạn thì đứng nói là khống chế ngựa, ngay cả dây cương buông ra từ lúc nào tôi cũng không biết. Thân thể càng ngày càng uốn éo, sắp ngã ngựa đến nơi, lúc này bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

“Kẹp chặt bụng ngựa, đừng nhúc nhích!” Giọng Hạ Nam Diên như không khí lạnh như băng rót vào tai tôi.

Tôi mở đôi mắt nhắm nghiền ra, thấy hắn cưỡi ngựa đi đến bên cạnh tôi, cúi xuống bắt được cái dây cương tôi buông ra, thúc vào bụng ngựa, dắt Tony ra khỏi bụi gai.

“Trời ạ, Mễ Hạ, anh không sao chứ?” Khi nãy hẳn là Tô Đóa nghe thấy tôi chật vật kêu to, lúc này tất cả mọi người đều quay lại đi tìm tôi.

Tôi liếc nhìn bàn tay đầy máu của mình, rất muốn nói “Có sao”, nhưng ngại có con gái ở đây, không thể làm mất khí khái nam tử đường đường của mình, chỉ có thể lau vết máu trên trán, giả vờ thoải mái nói: “Bị thương ngoài da, chuyện nhỏ thôi.”

“Nhưng vành mắt của anh đỏ hết lên rồi, anh thật sự không sao chứ?” A Mậu nói thẳng bằng tiếng Hạ mà cậu còn chưa thông thạo: “Trông anh tội nghiệp quá.”

Trên mặt trên tay đau đớn, tôi vẫn cố nhịn: “Không không không, khi nãy tuyết rơi vào trong mắt…”

Hạ Nam Diên xuống ngựa, đi thẳng đến chỗ Tony, đưa tay về phía tôi.

“Xuống đi, cậu không cưỡi được con ngựa này đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn đưa tới, không nhúc nhích trong chốc lát.

“Mễ Hạ, cậu đi chung ngựa với Hạ Nam Diên đi, đừng cưỡi một mình nữa.” Tả Dũng cũng lại gần.

Tôi biết cậu ta có ý tốt, nhưng nghĩ đến lát nữa hai chúng tôi cùng cưỡi một con ngựa sẽ xấu hổ biết bao, tôi vẫn từ chối.

“Không, tôi đi với A Mậu.” Sau đó, tôi đỡ yên xuống ngựa.

Hạ Nam Diên sững sờ trong giây lát, nhìn tôi rồi mấp máy môi hai cái như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng ngại xung quanh nhiều người, hắn vẫn nuốt lại.

Tôi liếc sang chỗ khác, đi về phía A Mậu.

Tony bị buộc sau mông con ngựa của Hạ Nam Diên, chỉ cần nó muốn chạy lung tung, con ngựa sẽ không nhịn được mà quay đầu lại khịt mũi với nó, hai chân sau còn không ngừng giẫm tại chỗ. Con ngựa con không thể không chế được trong tay tôi chẳng mấy chốc đã trở nên ngoan ngoãn yên phận, vung vung đuôi, trông có vẻ rất chán.

Trở lại nhà Tả Dũng, mẹ của Tả Dũng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt trầy xước của tôi, nâng mặt tôi không ngừng kiểm tra. Mặc dù tôi đã tỏ ra bình tĩnh và liên tục nói rằng mình ổn, nhưng cuối cùng khi bước vào nhà vệ sinh nhìn vào gương, tôi vẫn rất hoảng hốt.

Trên trán và mặt tôi có không ít vết máu nhỏ như sợi tóc, máu đã đông lại, dùng ngón tay chạm vào thì không đau nhưng dùng khăn lông lau thì sẽ hơi rát. Chỉ mới lau được hai chỗ tôi đã không nhịn được, ném khăn tắm xuống, rửa tay rồi đi ra ngoài.

Hạ Nam Diên ở lại ăn tối, chú Tra Tháp còn lôi kéo hắn uống rất nhiều rượu. Hình như người Tằng Lộc đều uống rượu rất giỏi. Ngay cả một cô gái như Tô Đóa cũng không phải là ngoại lệ, uống liền hai bát rượu gạo lớn rồi mà sắc mặt vẫn không thay đổi.

Sau khi ăn xong, Tả Dũng hỏi Hạ Nam Diên có muốn ở lại qua đêm không, Hạ Nam Diên ngước nhìn tôi, khoát tay rồi đứng dậy rời đi.

“Cậu có về với tôi không?” Tôi tưởng hắn sẽ đi luôn, không ngờ khi đi ngang qua tôi thì hắn lại dừng lại.

Tôi không kịp chuẩn bị trước, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm nhợt nhạt của hắn, tim cũng lạc một nhịp.

“Không, tôi không về.” Tôi trợn mắt, khẽ nhéo đùi mình một cái.

Đừng mềm lòng, Tiểu Siêu không dằn mặt nghĩa là hướng đi này không có vấn đề gì, kiên trì chịu đựng, kiên trì là thắng lợi…

Trong tầm nhìn của tôi, tay của Hạ Nam Diên hơi giơ lên, sau đó nắm chặt thành nắm đấm thu lại.

Cuối cùng, hắn không nói gì rời khỏi nhà td.

Có phải tôi hơi quá đáng không?

Tự tôi muốn cùng hắn đi đến Thố Nham Tung, bây giờ lại bỏ hắn lại một mình chạy đến nhà người khác chơi, luôn cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa nói về đạo lý, hắn không chấp nhận tôi cũng không phải lỗi của hắn, tôi đổ hết việc tỏ tình thất bại lên đầu hắn thật sự rất cảm tính.

Vào lúc tôi nhìn ra cửa không biết là lần thứ bao nhiêu, cuối cùng Tả Dũng cũng không nhịn được nói: “Nếu cậu muốn đuổi theo thì đuổi theo đi, hai thằng con trai to đùng, chuyện gì mà đánh một trận không giải quyết được? Không giải quyết được thì đánh hai trận!”

Lúc đầu tôi còn do dự, sau khi bị hắn khiêu khích, tôi đột ngột đứng dậy: “Tôi đi về đây!” Lớn tiếng nói xong, tôi không chút chậm trễ chạy ra cửa, chạy được một nữa thì quay trở về, chạy tại chỗ nói, “Quần áo của tôi thì sao bây giờ?”

Tô Đóa vội vàng chạy vào trong nhà, lúc đi ra, cô cầm áo khoác của tôi trong tay: “Cái khác mẹ em giặt xong rồi, khi nào anh rảnh quay lại lấy là được, hoặc hôm nào đó bọn em đưa cho anh.”

Nhận áo khoác, tôi lại từ biệt gia đình họ rồi quay người đuổi theo Hạ Nam Diên.

Cũng không biết là do Hạ Nam Diên đi quá nhanh hay là do tôi thật sự đi quá chậm mà tôi đuổi theo một đường vẫn không kịp. Từ xa có thể nhìn thấy hắn đang đi phía trước, nhưng gọi điện thoại cho hắn thì hắn như không nghe thấy, mãi không nhấc máy.

Trên đoạn đường dài, bóng dáng hắn vừa cô đơn vừa lẻ loi, bước chầm chậm về phía Thần miếu ở trên cao.

Tôi thở hổn hển đuổi theo hắn, đè trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực xuống, cuối cùng khi hắn sắp bước vào miếu, tôi rút ngắn được khoảng cách hai bên đến mức có thể lên tiếng gọi lại.

“Hạ Nam Diên!”

Hắn sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hoàn toàn là kinh ngạc.

Tôi biến ba bước thành hai bước chạy đến bên hắn: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, cau mày nói: “Vô tình… tắt tiếng.”

Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, trong bếp đang đốt củi, Lê Ương không có ở dưới lầu. Hạ Nam Diên bảo tôi ngồi trên ghế sô pha, xoay người tìm ra một chai bông gòn tẩm cồn tiệt trùng trong ngăn kéo rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Hạ Nam Diên dùng cái nhíp nhựa đi kèm gắp bông gòn tẩm cồn trong chai, cẩn thận ấn vào vết thương trên mặt tôi.

“Có thấy ai hợp mắt không?”

Tôi cau mày, phải mất một lúc tôi mới hiểu ý hắn.

Hôm qua tôi nói mình sẽ gõ cửa từng nhà rồi mang người hợp mắt tôi về Hải Thành, bây giờ hắn hỏi tôi có hợp mắt ai chưa.

không hổ là Hạ Nam Diên, biết cách làm cho người ta tức giận đấy.

“Phải. Tiếc là tôi thích người ta nhưng người ta không thích tôi.”

“Tại sao lại không thích?” Hạ Nam Diên hạ mắt xuống, động tác trên tay rất nhẹ, giọng nói cũng rất nhẹ.

Tôi nhìn chăm chú vào mặt hắn, không buông tha một chút biểu cảm nào: “Hắn chê tôi là người Hạ.” Hàng mi dày khẽ run, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác sảng khoái một cách kỳ lạ, sau đó nói: “Hắn không muốn quen tôi, nhưng vẫn muốn tiếp tục làm bạn với tôi, giả vờ như không biết tôi thích hắn, mỗi ngày đều trêu chọc tôi như vậy.”

“Người Tằng Lộc quỷ kế đa đoan…”

Sức mạnh trong tay hắn đột nhiên tăng lên, cục bông sắp lọt vào vết thương của tôi đến nơi.

Cơn đau làm khơi dậy sự nóng nảy của  tôi, đồng thời cũng khơi dậy ham muốn chiến thắng của một người đàn ông. Tôi đột nhiên tấn công bất ngờ, đẩy hắn xuống ghế sô pha rồi cưỡi lên người hắn.

“Cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi!” Thành thạo nói ra câu nói thiếu đòn, tôi túm lấy cổ áo của Hạ Nam Diên, đột nhiên cúi người, chính xác hôn lên môi hắn.

Mềm mại, lành lạnh, từ trong khóe miệng chảy ra mùi rượu ngọt ngào mê người. Tôi nhắm mắt lại, nhịn không được thè lưỡi ra liếm, ngay lập tức sau gáy bị một bàn tay to nắm lấy.

Tôi không quan tâm, không sợ chết đưa lưỡi vào. Đầu ngón tay của bàn tay kia giật giật, giống như hoàn toàn bị động tác của tôi làm cho khiếp sợ, không biết nên làm thế nào, thậm chí nhất thời cũng không nhấc tôi lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.