Không Hợp

Chương 9



Nhất Trung cách nhà Quách Gia Hiên hơn 20km, dù xe buýt cũng có thể đến nhưng khoảng cách vẫn rất dài, nên Quách Duệ thường lái xe đến đón chúng tôi vào thứ sáu.

Xe vừa dừng lại trên con dốc trước cửa, mẹ của Quách Gia Hiên – Mã Hướng Hủy ngay lập tức đón nó từ trong sân.

“Con đã về rồi.” Bà hơi béo, tóc xoăn, lúc không đánh Quách Gia Hiên thì trên mặt luôn mang theo nụ cười, bà làm việc ở chân núi, đối diện nhà máy rượu.

Bà vừa đi tới đã nhanh chóng nhận lấy túi quần áo bẩn từ tay tôi và Quách Gia Hiên: “Mau đi rửa tay đi, cơm tối sắp dọn lên rồi.”

Không biết có phải tất cả mọi người ở Sơn Nam đều như vậy hay là chỉ có ở Cam Huyện, nhưng nhà bếp và phòng khách của nhà họ Quách thông nhau. Trong căn phòng hình tứ giác, bếp nấu chiếm hai bên, hai bên còn lại lần lượt đặt bộ tràng kỷ tiếp khách, lò sưởi và bàn ăn.

“Oa, hôm nay có tận ba món.” Quách Gia Hiên lắc lắc bàn tay vừa mới rửa sạch, ngửa đầu nhìn ba món ăn trên bàn, nước miếng đều sắp chảy xuống.

Trước khi tôi đến Sơn Nam, bảo mẫu của tôi phải nấu ba món ăn và một món canh kể cả khi tôi ăn một mình, tôi còn có thể gọi hàng trăm món mang về. Sau khi đến Sơn Nam, tôi nhận ra rằng một bữa gia đình chỉ có thể ăn một món.

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, nhìn trên bàn chỉ có hai món ăn, tôi còn tưởng là kịch bản của vở “Biến thân”, họ đang cố tình tôi luyện để cho tôi biết cuộc sống sẽ không dễ dàng gì. Sau này thân với Quách Gia Hiên tôi mới biết trước khi tôi đến nhà họ, buổi tối họ chỉ ăn một món. Món đó thường là món hầm với thịt, rau và canh, họ đã ăn như vậy hơn mười năm rồi. Khi có tôi là “khách quý” đến, Mã Hướng Hủy cảm thấy không thể bỏ mặc tôi nên mới cho thêm món ăn khác vào.

“Tiểu Hạ, sức khỏe của con thế nào? Cô nghe lão Quách nói con chơi bóng ngất xỉu, sợ chết khiếp, may mà sau đó bác sĩ nói con không sao, có phải do học hành vất vả quá không?” Mã Hướng Hủy vừa nói vừa liều mạng nén cơm vào trong bát: “Con lớn rồi, ăn nhiều một chút đi, cô thấy con gầy đi rồi đấy.”

Quách Gia Hiên đang gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng, nghe vậy thì run tay, làm rơi miếng gà xuống bàn.

“Đã ổn rồi ạ, cô thấy con gầy có lẽ là do con cao lên thôi, gần đây con uống rất nhiều sữa.” Tôi đá đá Quách Gia Hiên ở dưới gầm bàn, bảo nó bình tĩnh chút.

“Đúng vậy, hôm nay cô thấy hình như con cao hơn rồi, trước đây nhìn con giống như Gia Hiên, bây giờ đã cao hơn nó một chút.” Quách Duệ rửa tay, thuận đường bưng hai bát cơm qua, đưa cho tôi và Quách Gia Hiên mỗi đứa một bát – bát của tôi bị nén đầy cơm, còn bát của Quách Gia Hiên chỉ có vài miếng đáng thương.

“Mẹ, con cũng lớn rồi, sao mẹ chỉ cho con từng này thôi vậy?” Quách Gia Hiên buồn bực nhìn bát của mình.

Mã Hướng Hủy đi tới ngồi xuống, liếc xéo nó một cái: “Mập vậy mà còn ăn? Mập rồi sẽ không cưới được ai đâu.”

“Không phải là vì lúc còn nhỏ mẹ cho con ăn nhiều quá mới làm cho con có bụng to à…” Quách Gia Hiên lẩm bẩm.

“Mẹ làm vậy cũng là vì tốt cho con, bảo con ít ăn cơm chứ đâu bảo con ít ăn đồ ăn đâu, ba món không đủ cho con à?” Quách Duệ nói rồi gắp cho con trai một miếng gà.

Tôi gắp cơm, nhìn nhà họ ầm ĩ, vừa thấy thú vị vừa ghen tị.

Từ khi tôi có thể nhớ được, Mễ Đại Hữu thường giao du bên ngoài, hiếm khi ăn ở nhà, trước khi tôi lên mười tuổi, tôi chủ yếu ăn với mẹ tôi.

Sau đó mẹ tôi bị ốm, thường xuyên phải nhập viện, Mễ Đại Hữu không chăm sóc được nên đã thuê một bảo mẫu cho tôi. Sau đó mẹ tôi lại qua đời, Mễ Đại Hữu đơn giản gửi tôi đến một trường song ngữ học nội trú, mỗi tháng về nhà một lần.

Năm tôi học lớp 7, một hôm về nhà, tôi thấy Mễ Đại Hữu đang ở bên trong đợi tôi. Ông dùng bữa với tôi và trịnh trọng thông báo tin tái hôn ở trên bàn ăn. Người phụ nữ do một trong những khách hàng của ông giới thiệu, đã ly hôn, có con nhỏ, tính tình tốt, người thật thà.

Nhưng dù tốt đến đâu thì cũng có liên quan gì đến tôi? Tôi không đồng ý, nhưng ông ta cũng không cần sự đồng ý của tôi. Hai chúng tôi ầm ĩ không vui, ngày đó suýt nữa thì lật cả bàn ăn.

Ông nói ông cần người giúp đỡ trong việc làm ăn, trong nhà cũng không thể không có người lo liệu, bây giờ tôi chưa hiểu được, lớn lên rồi sẽ hiểu. Tôi mắng ông gặp chuyện nên đã thay đổi suy nghĩ, mẹ tôi cùng ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông vừa quay đầu đã quên mất bà, muốn cưới người khác.

Cả hai chúng tôi đều khăng khăng với những gì mình nói, không ai lùi bước. Sau đó, ông tái hôn, tôi cảm thấy nhà không còn là nhà của mình, bố cũng không còn là bố, dù ông có gọi điện nói lời ngọt ngào bảo tôi về đi nữa, tôi cũng rất ít khi về nhà.

Mặc dù đồ ăn ở nhà họ Quách không quá ngon, cuộc sống cũng không sang trọng như ở Hải Thành, nhưng đối với tôi, nó giống như một ngôi nhà hơn là cùng với Mễ Đại Hữu.

【Chúng tớ ra ngoài rồi, đợi bọn tớ đến rồi các cậu ra là được】

Ngày hôm sau, Quách Gia Hiên lái chiếc xe điện của Mã Hướng Hủy, chở tôi đến trường. Trước khi ra ngoài, tôi gửi cho Mạc Nhã một tin nhắn.

“Không biết đám người Cao Miểu đã tới chưa?” Vì tôi đội mũ bảo hiểm, không nghe rõ tiếng lắm nên tôi với Quách Gia Hiên toàn hét lên để giao lưu trong lúc lái xe.

“Chắc là tới rồi, chúng nó gần thế mà.” Quách Gia Hiên cũng hét lại với tôi.

Nghĩ rằng càng đông càng vui, tôi bèn gọi luôn Cao Miểu và Phương Hiểu Liệt. Họ sống cạnh trường học, rất gần quán lẩu gà nên khi Quách Gia Hiên và tôi đến, họ đã đặt được phòng riêng.

“Bọn mày có nghĩ là Hạ Nam Diên sẽ đến không? Sao tao không thể tưởng tượng được cảnh nó ăn cùng bọn mình nhỉ?” Cao Miểu nhìn lên từ thực đơn, nghi ngờ hỏi mọi người.

“Mày sợ cái gì? Chúng ta có bốn người mà. Mày có gọi không? Nếu không thì tao gọi.” Phương Hiểu Liệt vừa nói vừa cầm lấy thực đơn.

Thực ra tôi cũng khá lo lắng, dù sao trong chuyện này tôi đã giở chút chiêu trò, chuyện có thể kết thúc an toàn hay không hoàn toàn dựa vào ông trời có giúp tôi hay không.

Đợt thứ ba đến là Mạc Nhã và Tác Cát. Mạc Nhã gửi tin nhắn cho tôi nói đến rồi, tôi bèn đến cửa đón các cô ấy. Trước khi vào, tôi đã đặc biệt nói với Mạc Nhã rằng khi Hạ Nam Diên đến thì đừng nói rằng chúng ta đã hẹn trước mà chỉ là tình cờ gặp nhau.

“Cậu không nói với Hạ Nam Diên là tớ sẽ tới à?” Mạc Nhã nhíu mày.

“Tớ sợ cậu ấy nghĩ tớ có mục đích xấu nên không nói rõ là ai tới.” Tôi lúng túng nói.

Mặc Nhã nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Cậu nên nói cho cậu ấy biết, cậu ấy không thích người khác lừa dối mình.”

“Lần sau nhất định phải nói trước. Lần này… thì nói dối một chút, được không?” Tôi chụm ngón cái và ngón trỏ, làm động tác “nhỏ xíu”.

Mạc Nhã không nói, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, gật đầu: “Chỉ một lần này thôi.”

“Nhất định nhất định!”

Đi cùng hai người Mạc Nhã trở lại phòng riêng, bọn họ thấy bên trong còn có ba người khác thì đều có chút đề phòng, may mà tôi và Quách Gia Hiên là chuyên gia nhỏ trong việc làm náo nhiệt bầu không khí, loại bỏ rào cản rất nhanh.

Bọn Hạ Nam Diên là những người cuối cùng đến, sau khi tất cả các món ăn đã được dọn ra, tôi mới nhận được điện thoại từ Hạ Nam Diên.

“Bàn nào?”

Tôi đứng dậy bước ra ngoài: “Tôi ra đón cậu.”

Vừa ra đến cửa, tôi đã bị sốc.

Mạc Nhã và những người khác hôm nay mặc quần áo bình thường, kết hợp áo phông với áo khoác ngoài rất phổ biến, tôi bèn nghĩ người Tằng Lộc bọn họ bình thường đều mặc như vậy. Kết quả vừa nhìn thấy Hạ Nam Diên, hắn mặc một cái áo choàng cổ cao màu trắng, trên cổ áo và cổ tay áo có sọc màu cầu vồng, trên lưng hắn đeo một cái thắt lưng màu nâu sẫm, hắn đeo trang sức trên cổ, chân đeo ủng. Trông cả người thân cao chân dài, rất bắt mắt.

Chết tiệt, thua rồi, biết thế thì tôi đã mặc bộ quần áo tôi đã xếp ở dưới đáy vali.

Hắn quay lưng về phía tôi, không hề nhìn thấy tôi mà vẫn đang nói chuyện với người bạn đi chung ở dưới bậc thang. Người bạn đi chung đó cũng là người Tằng Lộc trong lớp của chúng tôi, tên là Tả Dũng, tên khá giống người Hạ nhưng cậu ta có khuôn mặt đậm chất dân tộc thiểu số, thô kệch ngăm đen, dáng người to lớn. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia cậu ta ở chung ký túc xá với Hạ Nam Diên.

Tả Dũng mặc gần giống với Hạ Nam Diên, cũng rất có cảm giác dân tộc thiểu số nhưng không đẹp bằng Hạ Nam Diên. Khi nhìn thấy tôi, cậu ta bèn hếch cằm về phía tôi. Hạ Nam Diên bèn quay lại làm trang sức trên eo động đậy, phát ra âm thanh va chạm vào nhau trong trẻo.

Khi bắt gặp đôi mắt như đại bàng ấy, gáy tôi lập tức nổi da gà, tim cũng đập nhanh hơn, hình ảnh đại bàng săn chuột đồng trong thế giới động vật hiện lên trong đầu tôi.

“Những… những người khác đã đến rồi, đều đang ở trong phòng riêng, tôi dẫn cậu vào.”

Hạ Nam Diên gật đầu, theo tôi vào nhà hàng.

Càng đến gần phòng riêng, tôi càng lo lắng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

“Đúng rồi, Quách Gia Hiên và những người khác cũng ở đây. Tôi nghĩ có nhiều người sẽ náo nhiệt hơn, sau khi ăn xong chúng ta có thể cùng nhau chơi boardgame gì đó.”

Hạ Nam Diên không phản ứng gì: “Biết rồi.”

Tôi liên tục quay đầu lại để kiểm tra biểu hiện của hắn, lại nói: “Mạc Nhã và Tác Cát cũng ở đây, vừa rồi tôi tình cờ gặp họ đang ăn ở đây, vì vậy tôi bảo họ đi chung luôn.”

Bước chân của Hạ Nam Diên hơi khựng lại, tim tôi thắt lại theo.

“Họ ăn ở đây à?”

Tôi nuốt nước bọt: “Ừ.”

“Cậu vừa gặp họ à?” Hắn hỏi lại.

Con chuột đồng trong tim tôi run rẩy.

“… Ừm.”

Hắn dừng lại, liếc nhìn sau lưng tôi: “Phòng này đúng không?”

Đến đây tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đã đến cửa phòng riêng mà không biết.

“Đúng đúng đúng, là căn phòng này!” Tôi nhanh chóng mở cửa cho họ.

Hạ Nam Diên đẩy tôi vào phòng, không nổi giận không lật mặt, nhìn như đã chấp nhận lý do của tôi rồi.

Tròn điểm may mắn, trốn thoát không hề hấn gì!

Trước khi đóng cửa, tôi chắp hai tay lại lặng lẽ lạy trời hai lần, cảm ơn trời đã phù hộ cho tôi có ngày hôm nay.

Bữa ăn diễn ra khá thoải mái, nhưng Tả Dũng luôn cảnh giác với người Hạ chúng tôi. Lời cậu ta nói nghe thoáng qua thì không sao, nghe kỹ thì toàn là gai. 

Ví dụ, khi tôi bị bắt quả tang gian lận, vào đêm sau khi bị phạt, tôi tình cờ gặp Hạ Nam Diên trong phòng nước. Với chuyện mình tự nhận oan về phía mình, tôi vẫn chưa nguôi giận, bèn chặn hắn lại hỏi rốt cuộc hắn có ý gì.

Tôi thì nghĩ đó là một cuộc giao tiếp thân thiện, Tả Dũng thì lại nói rằng tôi đang kiếm chuyện.

Lúc đó tôi nói với Hạ Nam Tuyên hai câu, câu đầu tiên hỏi hắn là có phải hắn không thích tôi không.

Hắn trả lời tôi: “Tôi xin lỗi, tôi không biết rằng đây là thói quen của người Hạ các cậu. Với người Tằng Lộc chúng tôi, sẽ không có ai sử dụng cách này để có điểm. Những thứ có được do gian dối sau khi chết sẽ phải trả lại gấp đôi ở địa ngục.”

Câu thứ hai, tôi hỏi hắn đang mắng ai.

“Tôi chỉ nói sự thật.” Hắn nói.

Tôi tức giận đến chỉ tay vào hắn: “Mày…”

Vừa mới nói một chữ, sau lưng liền có một người Tằng Lộc xông lên, hỏi tôi muốn làm gì. Không chờ tôi trả lời, sau lưng tôi lại có một Quách Gia Hiên xông lên, bảo cậu ta động thử xem. Sau đó, bằng cách nào đó mà hai bên ngày càng có nhiều người hơn, động tĩnh cũng ngày càng lớn, cuối cùng tôi lại bị ép ra khỏi nhà vệ sinh trước.

Thành thật mà nói, tôi thật sự đã hơi hoang mang, nhưng ngay sau đó, tôi tỉnh táo lại, nhanh chóng xuống tầng dưới để tìm dì quản lý ký túc xá. Dì lại gọi thầy giáo trực ban tới, cùng bảo vệ xông vào nhà vệ sinh đuổi đám người đi, mâu thuẫn mới biến thành chuyện nhỏ.

Vậy rốt cuộc là ai đang kiếm chuyện đây? Còn ai lại đang thầm lặng duy trì sự hòa bình giữa hai tộc đây? Trong chuyện này, Hạ Nam Diên có thể nói hắn không có chút trách nhiệm nào à? Một chút cũng không có à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.