So với việc để cho anh mời ăn điểm tâm khiến mọi người đều biết, không bằng để anh đưa cô vào công ty, cùng lắm gặp một vài đồng nghiệp gật đầu chào hỏi là được.
Trử Nhĩ Nhĩ chính là tính toán như vậy, để cho Lôi Cánh cùng cô một đường đi đến công ty, cùng cô lên thang máy lên lầu.
“Hảo, đã đến nơi. Anh về lái xe cẩn thận một chút.” Tới trước cửa
công ty, nhìn thấy nhân viên lễ tân đứng ở quầy tròn mắt nhìn bọn hộ, cô vẫy tay định tiễn anh.
“Không phải đã nói để anh đi vào chào hỏi sao?” Anh nhíu mi phong
khinh, lộ ra vẻ mặt “Đừng nghĩ như vậy khiến anh đi về, cửa còn chưa đi
qua nha.”
Trử Nhĩ Nhĩ nhãn châu chuyển động, cố ý quay đầu nhìn về phía quầy lễ tân, sau đó nhỏ giọng đối anh nói: “Anh có thể chào hỏi a, nhưng bên
kia lại là hai mỹ nữ nha.lucky đi?” Cô đối anh trừng mắt nhìn.
Ánh mắt anh chợt lóe, phút chốc ra tay nháy mắt đem cô kéo vào trong
lòng, cúi đầu liền hôn cô một cái thật nồng nhiệt, khiến cô sợ tới mức
ngây ra như phỗng.
“Anh ưa mỹ nữ này.” Anh dán lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nói xong lại lưu luyến hôn cô thêm một chút.
Trử Nhĩ Nhĩ cả khuôn mặt đều đỏ lên, nam nhân này thật sự là…… Thật sự là……
“Oa!”
Cô còn không có kịp nghĩ ra nên như thế nào trách cứ anh, phía sau
liền trước phòng thường trực truyền đến một tiếng thở dài, không phải từ quầy lễ tân mà là từ trong công ty phát ra.
Cô nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy cửa tự động rộng mở, hai người đang đứng ở cửa. một người mắt trợn lên, vẻ mặt hâm mộ chính là tiểu muội
phòng hành chính tổng hợp, một người còn lại là vẻ mặt xấu hổ, chính là
trưởng phòng Cố Khuê Thăng không biết nên để mắt đặt ở chỗ nào.
Thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng như tượng muốn thiêu cháy giống nhau, xấu hổ kinh khủng a!
Lôi Cánh chậm rãi buông tay cô ra, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, thái độ thong dong mà hào phóng chủ động mở miệng hô: “Chào
mọi người.”
Trử Nhĩ Nhĩ thật sự rất bội phục thái độ anh gặp biến không sợ hãi,
cùng với da mặt dày, anh như thế nào có biện pháp như vậy bình thản ung
dung đâu?
“Xin chào.” Dù sao cũng thân cũng là người quản lý, Cố trưởng phòng rất nhanh trấn áp tâm, đáp lại sự ân cần thăm hỏi của anh.
Lôi Cánh ôm thắt lưng cô, đem cô đưa lên phía trước.
“Sao vậy, không giúp chúng tôi giới thiệu một chút sao?”
Trử Nhĩ Nhĩ có thể nói cái gì đâu? Chỉ có thể nhận mệnh giới thiệu.
“Đây là trưởng phòng Cố Khuê Thăng, đây là Lí Bội Tâm tiểu thư phòng
hành chính tổng hợp, quầy bên này là bộ phận hành chính Trương Gia Trân
tiểu thư cùng Kim Lia tiểu thư, anh ấy là Lôi Cánh, là của ta — ách,
bằng hữu.”
Cô sanh thẳng hai mắt, lộ ra biểu tình khó có thể tin trừng mắt với anh.
“Chúng ta là đang thảo luận chuyện kết hôn, không phải sao?” Anh đối cô mỉm cười.
Trử Nhĩ Nhĩ nhất thời dở khóc dở cười, không nói gì mà chống đỡ.
Nguyên lai nam nhân ăn khởi dấm chua, có thể như vậy mặt không đổi sắc
trợn mắt nói nói dối nha? Cô xem như là mở rộng tầm mắt.
Quên đi, kệ anh đi.
Huống hồ gặp ai không gặp, cố tình gặp Cố trưởng phòng người khiến
cho anh phát ghen tuông, đây không phải vô tình thì là cái gì đâu?
Liền theo như tâm ý của anh vậy, để cho anh chiêu cáo thiên hạ, cô là người của anh đi. Cô chỉ hy vọng anh ghen tuông ở trong đây là đủ,
không mở rộng ra ngoài thì tốt rồi.
“Tôi buổi sáng rời giường người có chút không thoải mái, anh ấy lo
lắng cho tôi, cho nên mới đưa tôi đi làm.” Cô mở miệng hướng mọi người
giải thích nguyên nhân anh xuất hiện ở chỗ này.
“Cho nên Trử tỷ, mặt của chị hồng là vì thân thể không thoải mái, hay là do vừa rồi hôn môi mà trở nên hồng vậy?” Tiểu muội phòng hành chính
tổng hợp vẻ mặt tò mò hình dung sự việc từ lời cô nói.
Trử Nhĩ Nhĩ nghĩ muốn vươn tay bóp chết nàng.
Lôi Cánh nhịn không được khẽ cười một tiếng, thân thủ vuốt vuốt tóc
bạn gái, sau đó ôn nhu nói:“Nếu không thoải mái liền gọi điện thoại cho
anh, anh sẽ tới đón em về nhà.” Anh là giúp cô che lấp.
“Như vậy” Anh nhìn về phía những người khác ở đây. “Tôi đem vị hôn
thê của tôi tạm thời giao cho các vị chiếu cố.” Nói xong, anh thành khẩn hướng đoàn người gật đầu, sau mới xoay người tiêu sái rời đi.
Sau khi anh rời đi, hiện trường còn lại một mảnh trầm tĩnh.
Sau đó, Lí Bội Tâm toàn bộ hưng phấn bạo phát –
“Trử tỷ, Trử tỷ, Trử tỷ.” Cô xông lên nhanh cầm lấy tay Trử Nhĩ Nhĩ,
điệp thanh kêu lên: “Vị hôn phu của chị hảo suất, hảo suất, hảo suất
nha! Hai người là như thế nào nhận thức ? Kết giao đã bao lâu? Khi nào
thì muốn kết hôn? Anh ấy vẫn đều đối với chị như vậy ôn nhu săn sóc sao? Việc đồn đãi chị mỗi ngày đều nhận được quà gửi có phải là anh ý gửi
đến không? Có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không?”
Trử Nhĩ Nhĩ bị cô liên tiếp đặt vấn đề tạc đầu đều đau.
“Đi làm thời gian nhanh lên, em trước để cho chị vào công ty ghi danh a.” Cô nói.
“Vậy chị khi nào về phải trả lời vấn đề của em nha.”
“Nếu có thời gian.” Cô đưa ra đáp án ba phải, sau đó lướt qua cô gái kia đi vào cửa công ty, chuẩn bị đi làm.
Tuy rằng cô cái gì cũng không có nói cho Lí Bội Tâm, nhưng chỉ qua
nửa ngày thời gian, toàn công ty mọi người đều biết cô có một vị hôn phu là nam soái ca, hơn nữa ngay cả về bọn họ là như thế nào nhận thức, kết giao quá trình đều có, làm cho Trử Nhĩ Nhĩ nghe xong toàn bộ dở khóc dở cười.
Đến thời gian nghỉ trưa, các đồng nghiệp nữ tò mò nữ quấn quít lấy cô hỏi thiệt giả, muốn nghe chuyện tình yêu của cô, điểm ấy cô có thể lý
giải. Nhưng là khi cô đi uống nước hoặc đi toilet, cũng bị nam đồng sự
ngăn lại đến hỏi, khiến cho cô có điểm trợn tròn mắt.
Người thứ nhất ngăn cô lại là Cố Khuê Thăng trưởng phòng.
“Như vậy, anh ta thật sự là vị hôn phu của em sao? Tối hôm qua anh
gọi điện thoại tìm em là anh ta trả lời. Anh ta còn nói anh ta là lão
công của em.”
Trong giọng nói của anh còn mang theo một chút lên án, như là đang
nói với cô nam nhân này ăn nói lung tung, không đáng để cô tín nhiệm,
muốn cô cẩn thận một chút đừng bị anh ta lừa.
Trử Nhĩ Nhĩ nhịn không được nhẹ nhàng mà nhíu mày, lại chỉ hỏi:“Trưởng phòng tối hôm qua tìm em có chuyện gì?”
“Nha, là như vậy, cuối tuần này anh cùng vài bằng hữu muốn đến Tân
Trúc ngoạn cảnh, anh nghĩ em là người ở Tân Trúc, cho nên mới gọi điện
thoại muốn hỏi em làm sao hảo ngoạn, muốn hỏi em…… Ách, có thể đi cùng
bọn anh không? Thuận tiện có thể giúp chúng ta chỉ đường.” Cố trưởng
phòng có điểm ngượng ngùng nói, hai mắt chờ mong nhìn cô.
Trử Nhĩ Nhĩ ngây người ngẩn ngơ, thế này mới nhận thấy nguyên lai Cố trưởng phòng thật sự đối cô có hảo cảm.
“Em có lẽ không thể đi cùng các anh nha, bởi vì Lôi Cánh này cuối
tuần có việc.” Cô làm bộ không phát hiện, bất động thanh sắc đối anh mỉm cười nói, tự động đem Lôi Cánh ra làm lý do, hy vọng anh có thể hiểu
được cô cùng Lôi Cánh đã sớm không thể phân tách ra.
“Là, là như thế sao? Vậy không có cách nào khác rồi.” Cố trưởng phòng cười đến có chút gượng ép.
“Thật có lỗi, về phần làm sao hảo ngoạn, nói thực ra em cũng không
phải rất rõ ràng, anh có cần em giúp anh lên mạng tra một chút? Nhất
định có rất nhiều bài đề cử giới thiệu.” Cô đối anh đề nghị nói.
“Anh đêm nay tan tầm sau sẽ lên mạng tra.” Anh đành phải gật đầu.
“Vậy trước chúc anh du ngoạn vui vẻ.” Cô mỉm cười gật đầu, sau đó
bưng chén trà đi trở về chính mình chỗ ngồi, tiếp tục công việc.
Người thứ hai ngăn lại cô, là Tiểu Trần người nhỏ hơn cô bốn tuổi.
“Trử tỷ, nghe nói bạn trai chị là cái đại soái ca, thiệt hay giả?”
Ngay từ đầu cậu ta là dùng ngữ khí ngạc nhiên, như là nói chuyện
phiếm cùng cô nói chuyện, không nghĩ tới trò chuyện một lúc sau, cậu ta
lại giống như giả như thật đột nhiên nói ra những lời như sau –
“Hảo đáng tiếc nha, em vốn đang muốn theo đuổi chị, em vẫn là thực thích chị, chị biết không?”
Má ơi! Cô làm sao biết? Chỉ biết cậu ta là kiểu “Kính lão tôn hiền,” Là thanh niên tốt, hảo đệ đệ của mình mà thôi.
“Chị lớn hơn em rất nhiều tuổi nha, đừng true chọc tỷ tỷ.” Cô cười
nói, nhưng tươi cười có điểm cương, bởi vì ánh mắt cậu ta đột nhiên trở
nên thật sự.
“Em không có hay nói giỡn”.
“……” Ách, cô hiện tại nên nói cái gì?
“Bất quá hiện tại như vậy cũng là vô dụng.” Cậu ta cười khổ, có điểm
tự giễu tối tăm biểu tình, nhưng giây tiếp theo bỗng nhiên lại sáng sủa
lên, đối cô nhếch miệng nói:“Bất quá nói hảo, con người thay lòng đổi dạ chuyện thường tình, nếu ngày nào đó các ngươi chia tay, đừng quên có em ở đây nơi này chờ chị.”
Cô trợn tròn hai mắt, trực tiếp thân thủ đánh vào đầu cậu ta giống
như quạ đen, cậu ta lại mau mắn tránh né chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu
công đạo nói:“Đừng quên nha!” Làm cho cô thật là dở khóc dở cười.
Người thứ ba ngăn cô lại khiến cô hoàn toàn bất ngờ, dĩ nhiên chính là thượng cấp Lâm Khởi Quyết.
“Nghe nói em sắp kết hôn !”
Lâm Khởi Quyết đi vào phòng trà nước, gặp cô đang ở bên trong đổ nước uống, liền hỏi, trên cơ bản, cô chưa từng nghĩ tới vị này thoạt nhìn
đặc biệt nghiêm túc Lâm Khởi Quyết cũng như vậy bát quái.
“Ách……” Cô nên nói cái gì? Chỉ có thể ngây ngô cười thôi.
“Em……” Anh ta muốn nói lại thôi nhìn cô.
“Anh có phải hay không có chuyện gì muốn dạy bảo?” Cô bị anh ta nhìn đến có chút mất tự nhiên.
Anh lại nhìn cô trong chốc lát, sau đó mới lắc đầu nói: “Em thật sự
là nữ nhân tốt, chúc em hạnh phúc.” Kết quả ngay cả cà phê đều đã quên
lấy, cứ như vậy xoay người rời đi.
Oa oa oa, cô có như vậy được hoan nghênh sao? Này thật sự là rất thần kỳ.
Bất quá việc này cô cũng không dám cùng Lôi Cánh nhắc tới, miễn cho
anh lại ăn dấm chua, làm cho anh lại có những cử chỉ kinh người, đến lúc đó cô càng thật sự ăn không tiêu.
Giữ bí mật, giữ bí mật, tuyệt đối muốn giữ bí mật.
Nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt, kỳ thật nam nhân cũng giống
nhau, tuy rằng trên miệng luôn nói chán ghét, nhưng lại vụng trộm thấy
ngọt ở trong lòng.
Cùng Lôi Cánh chia tay lại hợp lại, Trử Nhĩ Nhĩ phát hiện rất nhiều chuyện trước kia không phát hiện.
Trong đó phát hiện lớn nhất chính là, đã là thục nữ cô cơ bản cũng
không có phát hiện ra giá trị của chính bản thân mình, vài năm nay sở dĩ càng ngày càng ít có người để ý tới cô, cũng không phải bởi vì cô không còn trẻ tuổi, mà là ngại Lôi đại tổng tài danh tiếng, mới không dám để ý tới cô.
Nhưng sau khi thay đổi công việc, đến môi trường mới thoát ly khỏi
pham vi thế lực ảnh hưởng của anh cô phát hiện điều này hoàn toàn không
giống nhau.
Những nam nhân đối với tốt với cô ngày càng nhiều, thậm chí bên ngoài công ty cũng có, cơ hồ vài ngày lại xuất hiện them vài người, làm cho
cô cảm thấy tự tin về bản thân mình vô cùng.
Bởi vậy, lúc này sau khi cùng anh tái hợp lại, cô không hề cảm thấy
lo sợ bất an việc anh sẽ thay đổi hay chính mình sớm hay muộn sẽ bị vứt
bỏ.
Ngẫu nhiên cô thậm chí còn có thể thay đổi ý niệm trong đầu, thiên hạ nam nhân nhiều như vậy, nếu anh thực sự làm ra chuyện phản bội cảm
tình, cô sao có thể lưu luyến một nam nhân bất trung như vậy? Đương
nhiên sẽ bỏ luôn mà yêu người khác, cô tính cách rộng rãi lại trong
sáng, kỳ thật đối với việc hợp lại này cô cũng có thay đổi khá nhiều.
Cho tới nay Lôi Cánh đều đối với cô rất tốt, tuy rằng trong công
việc, trong cuộc sống bận rộn anh không có hành động gì lãng mạn thể
hiện tình yêu, nhưng ở trên giường anh đối với cô chính là nhiệt tình
không giảm, ôn nhu săn sóc thủy chung trước sau như một, tóm lại là có
đến tám phần mười là đạt tiêu chuẩn.
Nhưng do hai người ở cùng một chỗ đã lâu, cảm tình nếu không có làm
tăng nhiệt độ lên thì sẽ giống như tri thức học vấn, không tiến tắc lui.
Chia tay là nhớ cường tâm kế, làm cho con người ta hiểu được tình cảm lưu luyến cũng đáng quý trọng như chính mạng sống vậy, khi mất đi rồi
mới hiểu được nó đáng quý thế nào.
Lôi Cánh bản thân chính là người thông minh, sẽ không để cho chính
mình giẫm lên vết xe đổ, cho nên sau khi hợp lại đương nhiên sẽ có thay
đổi.
Nhiệt tình như hỏa cùng ôn nhu săn sóc những việc này cơ bản là
thường xuyên không cần đề cập tới, anh gần đây trở nên ngày càng tôn
trọng ý kiến của cô, biết lắng nghe những nhu cầu và hi vọng của cô,
việc cô cảm thấy kinh hỉ nhất là, anh bắt đầu đối với cô thể hiện những
hành động lãng mạn, tặng hoa cùng lễ vật đưa tới công ty cho cô thể hiện tình yêu nồng nhiệt.
Ách, tuy rằng cô là mãnh liệt hoài nghi anh làm như vậy là để thị uy, là để biểu thị quyền sở hữu, muốn cho những nam nhân đối với cô có hảo
cảm mà anh lại đang ngoài tầm tay kiểm soát sớm một chút mà hết hy vọng.
Nhưng là ngay cả như vậy, cô vẫn cảm thấy thực vui vẻ, bởi vì anh hoàn toàn làm cho cô cảm giác được anh rất để ý cô.
Về phần nguyên nhân khiến bọn họ xảy ra chia tay lúc trước, bởi vì cô đã đáp ứng cho anh thời gian một năm, cho nên cũng sẽ không nhắc lại
chuyện này nữa.
Cũng bởi vậy, bọn họ lúc này cuộc sống, quả thực chính là như cá gặp nước, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng, thuận như vậy, cũng là thuận quá mức đi?
Trử Nhĩ Nhĩ ngồi trong bồn cầu phòng vệ sinh của công ty ngây ngốc
trừng mắt nhìn trong tay que thử đang hiện hai vạch đỏ, cô trừng mắt
nhìn, ánh mắt đăm đăm, vẫn như cũ không thể đem hai vạch này biến thành
một vạch được.
Cô mang thai ?
Việc này…… Sẽ không là thật đi?
Nhưng là, vật kia thật sự xuất hiện hai vạch đúng như vậy, hơn nữa
không phải là vì hoài nghi mới có thể đi mua que thử để kiểm tra? Có như vậy kết quả, kỳ thật cũng không nên ngoài ý muốn mới đúng, dù sao kỳ
kinh nguyệt của cô đã muộn nửa tháng không có tới.
Chính là, không ngờ mấu chốt vấn đề lại là cô mang thai, rốt cuộc là muốn cô cao hứng hay là khổ sở đây?
Còn anh nữa? Nếu biết chuyện này, anh sẽ có phản ứng gì? Anh sẽ không nghĩ lầm đây là cô cố tính bày mưu để bức hôn chứ? Tệ nhất là, nếu ngay cả đứa nhỏ đều đã có, mà anh lại vẫn không tính cùng cô kết hôn thì
sao?
Hảo phiền, hảo phiền, hảo phiền, vì sao cô sớm không có, trễ không có, lại chọn đúng lúc này mà mang thai chứ?
Cô bỗng nhiên cứng đờ, cúi đầu, sau đó đưa tay chuyển tới bụng mình, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Thực xin lỗi, bảo bối.
Cô thì thầm nói với đứa trẻ trong bụng.
Mẹ không phải không thích con, không chào đón con đến với mẹ, con đừng hiểu lầm, mẹ chính là không biết ba ba sẽ có phản ứng thế nào, mẹ sẽ lo lắng phiền não ra sao, cho nên con nhất định phải khỏe mạnh mà lớn lên nha, biết không?
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, cô điều chỉnh một chút
tâm tình, không cho chính mình quá mức sầu lo, để tránh gián tiếp ảnh
hưởng đến thai nhi trong bụng.
Mặc kệ Lôi Cánh biết cô mang thai phản ứng như thế nào, cô
đều đã quyết định sẽ nuôi dưỡng đứa nhỏ này, cho dù tương lai cô phải
một mình nuôi nấng đứa nhỏ cũng giống nhau.
Đột nhiên trong lúc đó, cô cảm giác có một cỗ dũng khí và
kiên cường chưa bao giờ có từ đáy lòng dâng lên, làm cho cô tràn ngập
một tình cảm mẫu tử không cách nào hình dung được.
Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là “Vì mẫu tắc cường” sao? Cảm giác hảo thần kỳ.
Đem que thử cùng vệ sinh cầm lên, quăng tiến vào trong thùng
rác, Trử Nhĩ Nhĩ mang theo kiên định biểu tình rời khỏi toilet, quyết
định buổi chiều xin phép nghỉ hai giờ, tan ca sớm tranh thủ tới khoa phụ sản làm kiểm tra, càng thêm xác định một chút.
Về phần xác định sau, phải nói thế nào cho Lôi Cánh biết chuyện này, liền thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng đi.
3 giờ rưỡi tan ca sau, Trử Nhĩ Nhĩ tìm một phòng khám phụ
khoa trên Internet xem chẩn, kiểm tra kết quả đi ra, quả thực cùng kết
quả trong que thử giống nhau, cô mang thai.
Theo kỳ kinh nguyệt của cô từ lần trước mà tính, bác sỹ nói
thai nhi đã khoảng sáu tuần, còn giúp cô siêu âm kỹ càng, chỉ cho cô
thấy phôi thai đã nằm trong tử cung, chứng thật trong cơ thể cô quả thực đã có một tân sinh mệnh ở trưởng thành.
Tuy rằng trên hồ sơ cá nhân của cô viết chưa kết hôn, nhưng
bởi vì cô phản ứng hỉ nhạc quá nhiều khiếp sợ cùng bối rối, cho nên thầy thuốc hoàn toàn không hỏi nhiều, trực tiếp liền nói với cô: “Lần sau cô có thể cùng baba của đứa nhỏ ba ba đến, anh ấy nhìn thấy nhất định cũng sẽ thực cảm động.”
Cô gật gật đầu, hy vọng như thế.
Rời khỏi bệnh viện còn chưa đến 5 giờ, cô đột nhiên nghĩ đến, cô còn chưa có gọi điện thoại nói cho Lôi Cánh chuyện cô tan ca sớm,
hoàn hảo hiện tại thời gian còn sớm, nếu không anh sẽ mất công đi một
chuyến tay không.
Nói đi nói lại, nếu thời gian còn sớm, cô sao không đi tìm anh, thuận tiện thăm các đồng nghiệp trước kia một chút?
Vừa nghĩ đến, cô lập tức bắt một chiếc taxi, đi tới công ty anh.
Mười lăm phút sau, cô thanh toán tiền, xuống xe, đứng ở cửa
nơi trước kia cô đã từng làm việc bảy năm, đột nhiên có cảm giác là lạ.
Không biết mấy tháng không gặp, những đồng nghiệp cũ gặp cô
sẽ là thái độ thế nào? Sẽ cảm thấy mới lạ mất tự nhiên không? Hi vọng sẽ không cảm thấy xấu hổ ngại ngùng, cô sợ nhất xấu hổ.
Hít sâu một hơi, cô đang định hướng vào lối vào trong sảnh
lớn, lại thấy từ trong tòa nhà có một đôi thanh niên đang đi ra, người
đang đi cùng kia chính là cô gái sở sở động lòng người Lâm Ánh Nhu tiểu
thư.
Theo phản xạ, cô lập tức lắc mình đến một bên phía sau vườn hoa.
Cô không biết chính mình vì sao muốn làm như vậy, nhưng là
vừa nghĩ liền làm, hiện tại lại đột nhiên từ sau vườn hoa đi ra cũng rất kỳ quái không phải sao? Vì thế đành phải tiếp tục ngồi xổm nơi đó, sau
đó nhìn không chuyển mắt theo bóng dáng bọn họ càng đi càng xa, không
biết phải đi nơi nào.
Một tiếng chuông lảnh lót quen thuộc vang từ trong túi xách vang lên.
Cô cúi đầu, lấy điện thoại di động từ trong bao da ra, có chút kinh ngạc nhìn người gọi tới dĩ nhiên lại là Lôi Cánh.
Cô nhìn về phía bọn họ vừa đi khuất, liền ấn nút nghe.
“Alô?”
“Hôm nay công việc thế nào?” Thanh âm của anh từ điện thoại đầu bên kia truyền đến.
“Hoàn hảo, anh hiện tại sao lại gọi điện thoại đến, còn chưa
đến thời gian tan tầm nha? Anh không phải nói là đã ở dưới công ty chờ
em đó chứ?” Cô cố ý nói như vậy.
“Không phải, anh hôm nay tạm thời có việc, không thể tới đón
em lúc tan tầm.” Anh nói “Em có thể tự mình đáp tắc xi về nhà không?”
“Phải tăng ca sao?”
“Đúng.”
“Đại khái sẽ phải làm thêm đến mấy giờ?” Cô hỏi lại.
“Còn chưa xác định.”
Cô hơi chút trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Anh có thể sớm một chút trở về không?”
Bởi vì cô rất ít khi yêu cầu như vậy, cho nên anh có chút ngoài ý muốn “Làm sao vậy?”
“Có chuyện muốn nói với anh thôi.”
“Trong điện thoại không thể nói sao?”
“Không thể.” Bởi vì này chuyện này cô muốn được nhìn tận mắt biểu tình cũng như phản ứng của anh.
Hảo, anh sẽ cố gắng về nhà sớm.” Anh nhận lời nói, thanh âm thủy chung còn thật sự mà mềm nhẹ. “Còn có việc gì nữa không?”
“Lúc về giúp em mua thêm một suất cháo gà.” (đoạn này là mình tự nghĩ ra, nghĩa gốc là “chao” nhưng mình chẳng hiểu nó nghĩa là gì, bạn nào
biết bảo mình nhé)
Cô đột nhiên nhớ tới hương vị đó, không hiểu sao lại muốn ăn.
“Cháo?” Thanh âm của anh tràn ngập kinh ngạc “Em không phải không thích ăn cháo?”
“Nhưng là em hiện tại đột nhiên muốn ăn.”
“Hiện tại muốn ăn? Vậy sau khi em tan tầm hay là đi ăn trước đi. Bởi vì chờ anh không biết phải chờ tới khi nào.”
“Không quan hệ.”
“Hảo, vậy anh sẽ mua một suất mang về cho em. Còn muốn cái gì không?” Anh hỏi lại.
“Chỉ cần anh sớm một chút về nhà.”
“Hảo, vậy em nếu còn muốn anh mua gì mang về thì lại gọi điện thoại nói cho anh biết, anh gác máy đây?”
“Chờ một chút, anh hiện tại đang ở đâu?” Trử Nhĩ Nhĩ nhịn lại nhẫn, rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi vấn đề này.
“Ở công ty nha, làm sao vậy?”
Lòng cô vì đáp án này của anh mà dần dần lạnh lên. “Anh xác định anh thật sự ở trong công ty sao?” Cô hỏi lại một lần.
“Đúng vậy, bằng không sẽ ở nơi nào được?” Anh đương nhiên đáp, chợt hỏi cô:“Vì sao hỏi như vậy?”
“Không có gì, em cúp máy đây.” Cô lạnh nhạt đáp lời, không đợi anh có phản ứng liền trực tiếp đem điện thoại ngắt đứt.
Vì sao muốn gạt cô?
Anh rõ ràng đang ở bên ngoài, anh vì sao lại muốn nói dối lừa cô? Là
vì đã làm chuyện gì thực xin lỗi với cô sao? Cô thật sự không muốn nghĩ
như vậy, nhưng là việc anh nói dối cô thật đã xảy ra ngay trước mắt, cô
còn có thể nghĩ thế nào?
Ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ sau một lúc lâu, đầu cô một mảnh hỗn loạn, căn bản là không biết hiện tại chính mình đến tột cùng nên làm
như thế nào.
Lại một lần nữa rời khỏi anh sao?
Nhưng cô hiện tại đã không phải một người, cô không vì chính mình,
cũng nên vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ một chút, trừ phi là tình huống
bất khả kháng, cô vẫn hy vọng đứa nhỏ có thể lớn lên trong hoàn cảnh có
cha mẹ đầy đủ.
Nghĩ đến đứa nhỏ, cô liền có chút dũng khí.
Trử Nhĩ Nhĩ hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục cảm xúc của chính
mình đang hỗn loạn đến gần như tuyệt vọng, quyết định đi vào công ty
thăm lại các đồng nghiệp cũ.
Về phần anh nói dối cô, khi cô bước vào công ty anh việc đó tự nhiên
hội sẽ tự sụp đổ, đến lúc đó, cô chỉ cần nghe một chút anh muốn giải
thích thế nào là đủ rồi, không cần chất vấn anh, lại càng không cần lo
lắng việc không có chứng cớ hoặc nhân chứng mà nghi oan cho anh.
Hít sâu một hơi, cô nuốt hết nước mắt vào trong, không để cho nước mắt làm mờ tầm mắt của chính mình.
Không có gì cùng lắm thì chính là chia tay, cùng lắm thì chính mình một người tự nuôi nấng đứa nhỏ.
Nếu cô một người năng lực không đủ, cùng lắm thì tìm một nam nhân tốt có thể chấp nhận đứa nhỏ cùng cô kết hôn.
Tiểu Trần cùng Cố trưởng phòng đều là nam nhân không sai, Lâm Khởi
Quyết cũng không sai…… Cô tự nghĩ cách trả thù nho nhỏ, đột nhiên cảm
thấy chính mình giống như không thấy khổ sở nữa.
Kế tiếp nam nhân nhất định sẽ rất tốt.
Cô như vậy cố gắng tự nói với chính mình, sau đó lại lần nữa hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hướng cửa đại lâu thẳng tắp đi vào.