Không Kết Hôn Nhĩ Nhĩ

Chương 7



Vì cô có bầu, hai người quyết định hoãn chuyến xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, ở nhà khanh khanh ta ta nghỉ ngơi ba ngày liền đã đi làm, khôi phục cuộc sống bình thường.

Bất đồng ở chỗ, Trử Nhĩ Nhĩ nghĩ, cô quay lại công ty làm, là do Lôi Cánh kiên trì muốn lo lắng cho cô.

Anh bắt cô chọn giữa “từ chức ở nhà dưỡng thai” hoặc “cùng anh làm việc”, nếu cô không muốn mỗi ngày ở nhà tìm không ra việc gì, thì chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ công việc hiện tại, quay về làm thư ký cho anh.

Bất quá lần trở lại này cũng không chỉ là làm một chân thư ký bình thường, cũng không phải chỉ có thêm chức vụ chủ nhiệm thư ký, mà còn thêm danh hiệu tổng tài phu nhân, nhưng cô nghiêm khắc quy định không cho phép mọi người gọi cô là tổng tài phu nhân, tốt nhất là phu nhân cũng không cần kêu, cứ giống như trước đây kêu cô “Trử thư ký” là được rồi.

Chủ nhiệm thư ký coi như là một chức vụ quản lý, vì bên dưới có 2 thư ký thuộc quyền quản lý của cô, một là Lâm ÁNh Nhu, người còn lại là thư ký mới thay thế cô khi cô tạm rời công tác, tên là Ngụy Khả Khiết, lớn hơn Ánh Nhu ba tuổi, từng có hai năm kinh nghiệm làm thư ký, hơn nữa cũng đã tiếp nhận công tác này hơn nửa năm, cho nên phần lớn công tác đều tự mình làm.

Nói cách khác, kỳ thực Lôi tổng tài cũng không thiếu thư ký, kêu cô quay lại công ty làm, chỉ là vì muốn ở gần giám sát – không, là muốn được ở gần chiếu cố cô mà thôi.

Lại nói, cô làm chủ nhiệm thư ký, mới nghe thì giống như là rất quan trọng và bận rộn, kỳ thật lại là không cần thiết, cái gì cũng không cần làm, nếu thật sự muốn làm thì cũng chỉ cần động khẩu không cần động thủ, trực tiếp kêu nhân viên bên dưới làm là xong.

Tuy có điểm xấu hổ, nhưng lại nhịn không được mà cười trộm, cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì Lôi tổng tài thiết diện vô tư, luôn luôn công tư rõ ràng, lại sẽ vì cô mà làm được những chuyện như thế này; mỗi lần nhớ lại, là một lần tâm tình cô bay lên.

Đương nhiên điều này cũng có thể coi là mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con). Bất quá cô chẳng quan tâm, chỉ cần cô cảm giác được anh thực sự quan tâm cô, thực sự sủng ái cô, là đủ rồi. còn nguyên nhân vì sao, căn bản không quan trọng.

“Chị dâu à, tổng tài đối với chị thật sự rất tốt nha” – Lâm Ánh Nhu nói. Thời gian nghỉ trưa, lao đầu – không đúng, là lão công, có công việc ra ngoài, không có ở công ty, liền để Lâm Ánh Nhu bồi cô ăn cơm.

“Cái gì mà tổng tài, không phải nói những lúc này nên kêu anh trai sao? Em nói thế này giống như chị đang ngoại tình vậy” Trử Nhĩ Nhĩ liếc mắt lườm cô mà nói.

“Em cũng không phải có ý tứ này” Lâm Ánh Nhu nhanh chóng thanh minh, lời nói có chút khẩn trương.

Trử Nhĩ Nhĩ có chút chịu không nổi “Chị nói em nha, không cần kinh sợ như vậy được không? Đã ở chung lâu như vậy, còn không hiểu con người chị và anh trai em sao? Ở đây anh chị chỉ biết bảo hộ em, sẽ không đối với em như vậy đâu”

“Em biết” Lâm Ánh Nhu thấp giọng nói.

“Nhưng là… Thói quen không đổi được, mà sợ hãi cũng không quên được?” Trử Nhĩ Nhĩ hỏi cô.

Lâm Ánh Nhu hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Lần cuối bọn họ xuất hiện trước mặt em cách đây bao lâu rồi?” Nhĩ Nhĩ hỏi.

“Lúc em lái xe và đi làm vốn không có theo sau, nhưng em có hỏi qua bác bảo vệ, thì tháng trước bọn họ có tìm em, chính là bị bảo vệ cản ở dưới mà thôi”

“Bọn họ còn không buông tha cho em sao?” Cô nhíu mày hỏi.

“Khi em còn có khả năng kiếm ra tiền, trên người còn có thể có một đồng tiền thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.” Lâm Ánh Nhu chua xót hé miệng nói.

“Em có đi tìm mẹ chưa” Trử Nhĩ Nhĩ hỏi cô, “Mẹ” ở đây chính là mẹ của Lâm Ánh Nhu và Lôi Cánh, cũng chính là mẹ chồng của cô, bà bà đại nhân chẳng lẽ cũng không quản chuyện này? Tốt xấu gì Ánh Nhu cũng là nữ nhi do bà mang thai 10 tháng hạ sinh đi?

“Mẹ bảo em không cần để ý đến họ là được rồi”

Trử Nhĩ Nhĩ ngây người một chút, “Chỉ vậy?”

“Ân.”

“Thật sự là…” Trử Nhĩ Nhĩ cứng họng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ phun ra mấy chữ này, cô thật sự không nghĩ sẽ chỉ trích trưởng bối, nhưng bà bà như vậy cũng không tránh khỏi quá vô tình, coi chuyện không liên quan đến mình đi?

Cô coi như đã biết bà bà bạc tình bạc nghĩa, cũng khó trách Lôi Cánh cùng mẹ không thân thiết.

“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào thoát khỏi dây dưa với bọn họ sao?” Cô lại nhíu mi, hao tâm tổn trí hỏi.

Lâm Ánh Nhu nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, vẻ mặt mang biểu tình nhận mệnh.

“Từ ngày em sinh ra tất thảy đã được định đoạt, ai bảo em là con, là em gái bọn họ đâu?” Cô cười khổ nói.

“Nghe Lôi cánh nói, bọn họ từng uy hiếp em, cũng từng tổn thương đến em, đúng không? Báo nguy xử lý thì sao? Em có nghĩ tới chưa?” Trử Nhĩ Nhĩ có chút đăm chiêu hỏi, rất muốn giúp Ánh Nhu. Trải qua thời gian ở chung, cô đã coi Lâm Ánh Nhu làm em gái, vừa khéo, Ánh Nhu còn cùng tuổi với Tự Tự em gái út của cô.

“Nếu báo nguy hữu dụng, chị dâu của em bên kia sau khi ly hôn sẽ không phải chuyển nhà đi, cuối cùng còn bị bệnh về thần kinh.”

“Bệnh u buồn?” Trử Nhĩ Nhĩ trừng trừng hai mắt.

“U buồn, sợ hãi, còn có chút bệnh tâm thần.”

Trử Nhĩ Nhĩ không tự chủ được lộ ra biểu tình giật mình, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói ra được một câu “Em thật mạnh mẽ.”

Thân ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, còn bị đe dọa bạo lực nhiều năm, cô vậy mà không bị suy sụp tinh thần, thật sự rất mạnh mẽ.

“Em chỉ là nhẫn nhục chịu đựng nhận mệnh của mình, không oán trời trách đất.” Lâm Ánh Nhu nói: “Kỳ thật, bọn họ chính là đòi tiền mà thôi, chỉ cần ngoan ngoãn đem tiền cho họ, họ sẽ ly khai, không tùy tiện động thủ đánh em.”

“Thực sự không còn lời nào để nói.” Trử Nhĩ Nhĩ lắc đầu nói, trên mặt không biết là biểu tình bội phục hay đồng tình với cô, “chỉ có thể nói, em đã sớm coi việc chịu khổ là luyện tập thần công, đúng không?” (chỗ này em chém. :”>)

Lâm Ánh Nhu nghe vậy, nhịn không được cười nhẹ. “Có lẽ vậy.” Cô nói, trong giọng nói có chút thản nhiên tự giễu.

“Mặc kệ như thế nào, em hiện tại coi như đã khổ tận cam lai một nửa, có thể thấy ông trời cũng không phải đui mù, tin tưởng ngày mai sẽ tốt đẹp đi.” Trử Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ tay cô.

“Như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi, mà hết thảy đều là anh trai cùng chị dâu mang lại cho em. Em thực sự cảm tạ hai người, cảm ơn chị, chị dâu.” Lâm Ánh Nhu vẻ mặt cảm kích, nhẹ giọng nói.

“Ai, đừng nói vậy, anh trai chiếu cố chăm lo cho em gái là điều đương nhiên. Ách, họ Lâm kia không tính. Tóm lại, em đừng động chút lại cảm tạ, như vậy thực khách khí, Anh trai em cùng chị đều không thích.”

“Hảo.” Lâm Ánh Nhu thấp giọng nói, đem cảm tạ giữ lại trong long, cả đời cũng không quên.

Vì chiếu cố và làm bạn cùng lão bà đại nhân đang mang bầu, Lôi tổng tài tuy rằng mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mày, vẫn cố để chính mình đúng giờ tan tầm, hơn nữa tận lực không đem công việc về nhà.

Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý người ta muốn, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc có những tình huống khiến anh bất lực, hôm nay chính là ngày như vậy.

Năm giờ mười, vẫn còn ở bên ngoài không về được công ty, đành phải lấy di động gọi điện thoại cho lão bà. “Lão bà, anh bên này còn chuyện chưa xử lý xong, hôm nay chắc không thể cùng em tan tầm rồi.” Điện thoại vừa thông, anh nói với Nhĩ Nhĩ, trong thanh âm có chút mệt mỏi, bất đắc dĩ cùng phiền chán. “Không quan hệ, anh cứ làm việc đi, không cần lo lắng cho em, em tự ngồi xe về cũng được, nhưng nhớ rõ, nhất định phải về ăn tối nha.” Nhĩ Nhĩ hiểu chuyện nói. Miệng anh bất giác nói “Cả một ngày không được thấy em, anh rất nhớ em đó.” Bên kia điện thoại, Trử Nhĩ Nhĩ nghe vậy, cười khẽ nói “Nào có được một ngày? Buổi sáng anh 10,11h mới rời khỏi công ty, nhiều nhất mới được 6 tiếng mà thôi.” “Nhưng với anh mà nói thì giống như là cả một ngày vậy, thậm chí so với một ngày còn dài hơn.” Anh còn muốn nói, định cùng cô liếc mắt đưa tình một chút, nhưng vừa nói ra, mới phát hiện căn bản tình hình thực tế vốn là như vậy. Tục ngữ nói, một ngày không gặp như cách ba thu, Lôi Cánh gần đây thường có loại cảm giác này, chỉ cần vài giờ không nhìn thấy cô, anh sẽ rất muốn, rất muốn cô. Không biết cô có cùng có cảm giác này với anh không? “Thời gian dài như vậy không thấy anh, em cũng không thấy nhớ anh sao?” Nhịn không được thuận miệng hỏi cô. “Ngẫm lại cũng có nhớ.” Cô đáp, giọng mang ý cười, nghe như trả lời có lệ, nhất thời làm anh có điểm buồn buồn. “Anh muốn ngắt điện thoại.” Giọng nói không tự chủ được hơi lạnh đi. “Chờ một chút, lão công.” Cô ở đầu bên kia nhanh chóng kêu lên. “Còn có chuyện gì sao?” Anh dừng một chút, mở miệng hỏi, giọng vẫn mang chút lạnh lùng thản nhiên. “Cả một ngày chưa được nghe thanh âm của anh, anh nói thêm vài câu cho em nghe, không cần nhanh như vậy cúp điện thoại đi.” Cô dịu dàng nói. Trong nháy mắt, mặt Lôi Cánh lại hiện vẻ tươi cười. “Em muốn nghe cái gì?” Miệng anh khẽ nhếch lên hỏi cô, thanh âm nhu tình như nước. “Tùy tiện nói gì đó đều được.” “Vậy nói anh biết, bữa trưa nay em ăn gì?” Đoạn đối thoại nhàm chán giữa những kẻ yêu nhau bắt đầu. “Cơm với thịt bò, còn anh?” “Mỳ thịt bò.” “Oa, chúng ta rất ăn ý nha, đều có thịt bò kìa.” “Không phải ăn ý, là tâm ý tương thông.” “Vợ chồng đồng long, tâm ý tương thông sao?” “Đương nhiên.” “Nghe rất buồn nôn nha.” “Muốn hay không nghe những lời buồn nôn hơn?” “Muốn.” “Anh yêu em.” “Điều này sao lại kêu buồn nôn, rõ rang rất bình thường nha.” Đầu bên kia cô bất mãn nói. “Bình thường phải không? Anh sau này sẽ không nói nữa.” “Không được!” Cô lập tức kêu lớn, khiến anh không nhịn được khẽ cười thành tiếng. “Lão bà, sau khi tan tầm nói Ánh Nhu lái xe đưa em về nhà.” Anh đột nhiên nghĩ đến nhờ người hỗ trợ, tổng cảm thấy nếu để cô một mình bắt taxi hoặc phương tiện khác về nhà, anh sẽ rất không yên tâm. Trử Nhĩ Nhĩ nghe vậy, kinh ngạc nhướng cao mi. “Ánh Nhu mới biết lái xe nha, anh yên tâm sao?” Cô cố ý hỏi anh như vậy, bởi từ khi biết cô mang bầu, anh liền khẩn trương lo lắng, đi đường sợ cô té ngã, ăn sợ cô nghẹn, uống nước sợ cô sặc… quả thực làm rụng một sợi lông của cô cũng không được. Anh như vây, làm sao lại có thể đề nghị để người mới lái xe chưa được vài tháng như Ánh Nhu đưa cô về nhà? Thực kỳ quái nha.“Tuy rằng cô ấy lái xe mới được vài tháng, nhưng tay lái rất ổn định, em yên tâm.” Anh nói. “Anh làm sao biết cô ấy lái xe rất tốt?” “Lần trước đi xã giao, anh uống hơi quá chén, lúc trở về là cô ấy lái xe.” “Thì ra là thế.” Cô bừng tỉnh nói, “Em đang nghĩ anh làm sao có thể yên tâm để cho người mới lái xe như cô ấy đưa em về nhà, ra là đã tự thể nghiệm qua kỹ thuật lái xe của cô ấy nha.” “Đương nhiên, nếu không anh làm sao có thể yên tâm đem em giao cho cô ấy?” Anh đương nhiên đáp. Nhĩ Nhĩ mang biểu tình dở khóc dở cười nói “Anh nghe không ra là em đang châm chọc anh sao, lão công?” “Không quan trọng, cho em châm chọc, vì an toàn của em, cố chấp một chút cũng là cần thiết.” Anh nghiêm trang nói. Nhĩ Nhĩ không biết nói gì với anh, đành chịu thua. “Tốt lắm, lần này thực sự phải cúp máy rồi.” Anh nói. “Anh yêu em, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Lúc tan tầm, Lâm Ánh Nhu nhận lệnh lái xe đưa chị dâu về, lẽ ra nên đưa về đến cửa nhà, nhưng vì Nhĩ Nhĩ bỗng nhiên muốn ăn “xoay tròn thọ tư(*)” nên thay đổi tuyến đường. Đương nhiên, cô cũng không dám tùy tiện đáp ứng chuyện này, vẫn yêu cầu Nhĩ Nhĩ gọi điện thoại nói với tổng tài một tiếng, được anh đồng ý, 2 người mới thay đổi đường đi ăn “xoay tròn thọ tư”. Hai người nhìn đều gầy, nhưng lại ăn rất nhiều. tổng cộng ăn hai mươi mốt bàn, một người mười, một người mười một bàn, có thể nói là ngang nhau, làm cho những thực khách khác trong quan đều nhìn hai người với biểu tình khó có thể tin được. Cố đợi vén màn đi ra khỏi nhà hàng rồi, hai cô mới phốc xích một tiếng, không hẹn mà cùng ôm bụng cười phá lên. Bởi vì mọi người cứ trừng mắt nghẹn họng nhìn các nàng, biểu tình rất buồn cười, còn có một người, thấy hai người các cô sức ăn so với nam nhân còn muốn cao hơn, nhưng lại tự mình đi lấy, kết quả thọ tư cứ như vậy rớt khỏi miệng hắn rơi xuống dưới. “Nói thật, chị là phụ nữ bụng to đang mang bầu, ăn nhiều như vậy cũng dễ hiểu, dù sao một người ăn cho hai người. Nhưng em là một cô gái than hình mảnh khảnh lại có thể ăn nhiều như vậy cũng rất dọa người nha, không trách được bọn họ toàn bộ đều nhìn ta như quái vật.” Trử Nhĩ Nhĩ vừa cười vừa nói. “Em trước giờ chưa từng ăn món này, cảm thấy rất ngon, không để ý đã ăn nhiều như vậy.” Lâm Ánh Nhu ngượng ngùng nói. “Có thể ăn nhiều là tốt rồi.” Trử Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ bả vai nàng, cười ha ha nói “Về sau có cơ hội, chúng ta lại đi ăn.” “Ân.” Lâm Ánh Nhu gật đầu. “Tốt lắm, ăn uống no say rồi cũng nên về nhà thôi.” Nhĩ Nhĩ thỏa mãn nói. “Chị dâu, có muốn ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, em sẽ đánh xe lại đón?” Ánh Nhu hỏi cô, vì vừa vặn trước cửa quán có một loạt ghế dựa. “Làm gì mà một người đi một người chờ, cùng đi đi, thuận tiện tiêu hóa bớt thức ăn vừa ăn.” Lâm Ánh Nhu mỉm cười gật đầu, mặt ánh lên nét sung sướng vui vẻ, giống như đóa hoa ban nở rộ, khiến mấy nam nhân đi qua liên tiếp quay đầu lại nhìn. “Ánh Nhu, em đã có người trong long chưa?” Dù sao nhàn rỗi không có việc gì, Nhx Nhĩ vừa đi vừa thuận miệng hỏi. Không ngờ cô ấy không chỉ đỏ mặt lên trong nháy mắt, mà nói chuyện cũng trở nên lắp bắp hơn. “Cái gì… cái gì mà người trong lòng?” Cô nói. Phản ứng như vậy căn bản chính là không bị đánh mà đã tự khai đi, cô gái ngốc. “Là ai vậy?” Nhĩ Nhĩ tò mò nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của Ánh Nhu hỏi. “Làm gì có ai đâu nha.” “Không có ai, em làm gì mà lắp bắp, lại còn đỏ mặt nữa?” Lâm Ánh Nhu nhất thời mặt càng đỏ, tay chân trở nên luống cuống. “Là ai em nói đi nào, chị cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu. Nói nhanh chút đi.” Trử Nhĩ Nhĩ truy cô, hai người cùng nhau đi vào bãi gửi xe, giao nộp phí dừng xe, đi về phía xe đang đỗ.“Ánh Nhu, nói đi, nói nhanh đi.” Nhĩ Nhĩ tiếp tục truy hỏi, “đối phương có biết em thích hắn không? Cũng là người trong nhóm kết giao? Hay là người trong công ty? Là người bên ngoài? Hoặc là người thuộc công ty đối tác? Em không cần khóa miệng giống như con trai ngậm ngọc vậy chứ, nhanh nói cho chị biết đi.” Cô thật sự tò mò muốn chết được. “Ồn ào.” Lâm Ánh Nhu dùng chìa khóa mở cửa xe. “Ánh Nhu…” Trử nhĩ Nhĩ không chịu dừng tiếp tục hỏi, không ngờ lại đột nhiên bị hai nam nhân trước sau đem các nàng vây lại. Trử Nhĩ Nhĩ bị kinh hách, tuy sợ muốn chết nhưng lại vẫn cố gắng trấn tĩnh, mở miệng hỏi “Các ngươi là ai, muốn gì ở chúng ta?” “Ở đây không có chuyện của người, cút.” Gã trẻ tuổi hơn thấp giọng quát nàng. “Ba” một tiếng, gã đàn ông lớn tuổi đột nhiên giơ tay tát Lâm Ánh Nhu một cái. “Uy, ngươi làm cái gì vậy?” Nhĩ Nhĩ lạp tức xông tới trước, đem Ánh Nhu, không biết vì sao lại đứng im không nhúc nhích, giấu ở sau lưng, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta nói cho các người biết, bãi đỗ xe này đâu đâu cũng được giám thị rất kỹ, các người không trốn thoát đâu.” “Ta nói ngươi cút ra.” Gã trẻ tuổi bỗng dưng thô lỗ dùng tay chế trụ cánh tay Nhĩ Nhĩ, đính đá nàng qua một bên. “Không cần, anh!” Lâm Ánh Nhu đột nhiên kêu lên, ngăn cản hắn lại. Trử Nhĩ Nhĩ nhất thời ngây ra như phỗng. Anh trai? Nói như vậy, người đàn ông lớn tuổi kia chính là “Ba” Lâm? Khó trách Ánh Nhu lại không nhúc nhích đón nhận cái tát của hắn, cũng khó trách hắn có thể động tay đánh người như chuyện đương nhiên, thật là kẻ đáng giận. “Chị Trử” Lâm Ánh Nhu dùng cách này gọi Nhĩ Nhĩ, không muốn đem cô dính vô chuyện này “Thật ngại quá, chị tự bắt taxi về nhà được không? Em có việc, chắc không thể đưa chị về rồi.” “Chị cũng không vội, có thể chờ em xử lý xong mọi việc rồi đưa chị về nhà.” Cô sao có thể bỏ Ánh Nhu ở lại một mình đối mặt với cha con bất lương này? “Chị chờ em.” Cô kiên định nói. “Chị Trử..” “Người phụ nữ này nếu còn không đi, cẩn thận ta đánh ngươi!” Vô lương con giơ tay lên dọa cô. Cô chưa bị dọa thì Ánh Nhu đã bị dọa trước, trong nháy mắt đã chắn trước mặt cô, la lớn “Không cần, anh!” “Vậy cô ta cút ngay đi!” “Ta không nghĩ sẽ làm như không nhìn thấy mà bỏ đi như vậy.” Cô lắc đầu không đồng ý, rồi đưa mắt nhìn về phía anh trai Ánh Nhu, nói “Các ngươi không phải muốn tiền sao? Ta có tiền.” “Chị Trử!” Lâm Ánh Nhu muốn ngăn cô, lại bị Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ tay, kéo đến bên người trấn an. “Ta có thể cho các người tiền, với điều kiện, các ngươi phải đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Ánh Nhu, vĩnh viễn không được lại xuất hiện uy hiếp cô ấy hoặc đe dọa đòi tiền cô ấy.” “Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đòi quản chuyện nhà chúng ta? Huống hồ ngươi cho là mấy vạn tệ đó cùng phiếu ăn dài hạn, chúng ta sẽ chọn mấy vạn tệ đó sao?” Con trưởng của Lâm gia cười lạnh nói. Trử Nhĩ Nhĩ nhanh chóng liếc nhìn Lâm Ánh Nhu bên cạnh một cái, chỉ thấy cô vẻ mặt không có chút thay đổi, chỉ có vẻ thờ ơ, tựa hồ bốn chữ “phiếu ăn dài hạn” chẳng gây tổn thương cho cô. Có lẽ những lời khó nghe đó, cô đều đã nghe qua, sớm tập thành thói quen rồi. Nhìn cô như vậy, càng khiến Nhĩ Nhĩ quyết tâm muốn giúp cô vĩnh viễn thoát khỏi hai cha con vô lương tâm này. “Nếu không phải mấy vạn , mà là mấy trăm vạn thì sao?” Cô thong thả mở miệng nói. Hai cho con không hẹn mà cùng sáng mắt lên, nhưng vẫn mang chút hoài nghi bên trong. “Chỉ dựa vào một nữ nhân như cô, có thể chi mấy trăm vạn sao?” Đứa con nói. “Ta không có, nhưng lão công của ta có.” “Lão công của ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta tin tưởng hắn có thể không chút quan tâm bỏ ra mấy trăm vạn ? » “Thì ra các người không biết?” “Biết cái gì?” “Lão công của ta chính là Lôi Cánh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.