Không Khoan Nhượng

Chương 117



Cơ hội duy nhất của Harvath để trốn thoát là dụ Morrel và người của anh ta ra xa khỏi đường đi của anh và để làm được điều đó anh sẽ phải tóm được một người trong số họ. Vừa di chuyển, Harvath vừa cúi xuống, nắm chặt lấy khẩu súng lục, hướng nòng súng về phía trước. Toàn bộ chuyện này sẽ dễ dàng hơn nếu anh sắn sàng giết Morrell và người của anh ta, nhưng chuyện đó để sau.

Anh thở nhẹ nhàng và lắng nghe. Anh biết người đàn ông kia đang ở đâu đó trong góc, chỉ cách có vài mét, nhưng anh không nghe thấy gì.

Chân Harvath bủn rủn, mồ hôi vã ra khắp trán. Anh bị thương khá nặng. Anh không thể cầm cự lâu hơn nữa. Đột nhiên, một ánh đèn loé lên, một người của Morrell liếc vội vào góc gara. Đó là thời điểm Harvath ra tay.

Túm lấy khẩu súng máy của anh ta bằng tay trái và làm anh ta mất thăng bằng, Harvath đập thẳng báng súng vào thái dương đủ để anh ta nhìn thấy vô vàn những vì sao nhấp nháy.

Ngay lập tức đầu gối anh ta đập xuống, Harvath kéo mạnh anh ta về phía góc nhà.

Gí súng vào người đàn ông, Harvath tước khẩu MP5 và đạn dự phòng đeo lên vai. Anh ta còn có khẩu Glock 40 li trong bao súng đeo bên hông, Harvath cũng đeo giúp anh ta luôn.

Trong tai anh ta có tai nghe của đội mật vụ. Harvath kiểm tra cổ áo và tìm thấy một chiếc micrô được nối với bộ đàm nhỏ gọn trên thắt lưng.

“ Tôi sẽ cho anh một cơ hội” Harvath thì thầm. “ Bảo đội của anh là tôi đang ở trong rừng, phía Bắc ngôi nhà, đi về phía con đường. Hiểu chưa?”

“ Đồ khốn” anh ta nhổ nước bọt, đầu óc vẫn quay cuồng.

Vô hiệu hoá khẩu MP5, Harvath ấn khẩu súng vào háng người đàn ông. “ Anh ta đang ở trong rừng, phía Bắc ngôi nhà, đi về phía con đường”, Harvath nhắc lại. “ Nói đi, nếu không tôi bắn vỡ của quý của anh”.

Trừng trừng nhìn Harvath, anh ta gật đầu.

Harvath với lấy chiếc micrô.

Nhăn nhó vì đau, người đàn ông lập bập “ Đây là McCourt. Harvath đang ở trong cánh rừng phía Bắc ngôi nhà. Anh ta đang tiến về phía con đường”.

Nhả nút liên lạc ra, Harvath rút khẩu súng tiểu liên ra khỏi háng người đàn ông, đánh vào đầu làm anh ta bất tỉnh.

Anh đợi cho đến khi nghe thấy người của Morrell lao về phía rừng cây ở phía Bắc ngôi nhà rồi mới chạy về phía bến tàu.

Vừa chạy, anh vừa nghĩ lại những gì Jean Stevens đã nói về tiệc tối có biểu diễn. Chúng em sẽ lên du thuyền lúc năm giờ để vừa du ngoạn vừa thưởng thức cốc-tai, sau đó mới tới câu lạc bộ ăn tối.

Harvath nhìn chiếc đồng hồ Kobold. Đã 5 giờ 33 phút. Không quan tâm đến việc dùng điện thoại di động có thể khiến CIA phát hiện ra vị trí của mình, Harvath rút chiếc Blackberry từ trong túi ra và bật lên. Ngay khi có tín hiệu, anh quay số di động của Meg. Ngay lập tức giọng thông báo vang lên, anh nhận ra là điện thoại đã bị tắt.

Người duy nhất anh biết có mặt trên thuyền là Jean Stevens, nhưng anh không biết cô có mang điện thoại theo không, chưa kể đến cô đang dùng số nào.

Harvath suy nghĩ về việc gọi cho đội Mật vụ, để họ có thể cảnh báo cho các nhân viên đang làm nhiệm vụ tại chỗ của Meg. Nhưng liên lạc qua nhiều cầu như thế sẽ mất rất nhiều thời gian.

Anh là người duy nhất có thể ngăn chặn Roussard, nhưng để làm được điều đó, anh cần tìm ra cách tới bờ hồ bên kia. Tới con đường dẫn ra bờ hồ, Harvath dừng lại. Anh có thể đi sang trái hoặc sang phải, nhưng cho dù chọn hướng nào thì hướng đó cũng phải có cầu tàu gần với một chiếc xuồng máy tốc độ cao. Nếu anh chọn sai, Meg Cassidy cũng như đội Mật vụ bảo vệ cô và toàn bộ khách mời sẽ chết.

Harvath chạy về phía cuối bến tàu của Roussard để nhìn rõ hơn. Về phía Đông so với nơi anh đang đứng, cách đó ít nhất 1000 mét chẳng có gì ngoại trừ bờ hồ, trong khi đó về phía Tây 200 mét có rất nhiều cầu tàu giống như cái anh đang đứng. Một số có xuồng, thậm chí còn có một cái neo thuyền của một gia đình, bên trên chất đầy đồ ăn và rượu để chuẩn bị cho chuyến du ngoạn buổi tối. Harvath vừa đi về phía cầu tàu của họ, vừa lấy giấy giới thiệu từ trong túi ra, sắn sàng chìa ra cho chủ thuyền, nhưng đúng lúc ấy khẩu MP5 của Rick Morrell chĩa thẳng vào đầu anh đầy vẻ chào đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.