Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 22



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa tối ngày hôm đó rất thịnh soạn.

Đồ ăn đều đã dọn ra, Chu Quốc Hoa lau tay vào tạp dề, sau đó cởi tạp dề ra, đứng trước bàn hắng giọng.

Nhà họ Chu và nhóm Triệu Diên Gia đều ngồi vào chỗ của mình, không ai động đũa, tất cả đều đang đợi đầu bếp Chu bắt đầu nghi thức ăn tối.

Chu Quốc Hoa nói: “Gia đình và bạn bè thân mến, rất vui được giới thiệu mỹ thực của huyện Nam Nhật! Hôm nay món chính của chúng ta là Tứ phấn xào*, còn gọi là Tứ phấn. Đó là vì thời xưa hoàng đế ban cho quê của Mai phi, cũng chính là mỹ thực của huyện Nam Nhật chúng ta. Miến xào với nghêu và cua, tươi ngon ch ảy nước miếng!” (Chú thích: 炒泗粉 Món ăn vặt ở vùng Phủ Điền, tỉnh Phúc Kiến được làm từ bột khoai lang vì hình thức trông giống như nước mũi nên có tên là Tứ phấn. Tứ, từ điển cổ giải thích 泗 có nghĩa là nước mũi nên có tên như vậy. https://baike.baidu.com/item/%E6%B3%97%E7%B2%89/498813



Ông kiêu ngạo ngẩng lên chỉ vào món tiếp theo: “Món này gọi là “hầu dò”, nhìn giống con khỉ thò đầu vào đúng không? Thịt hàu chiên ngập trong dầu hành, tươi mà không tanh! Canh này gọi là “sò lưu”, tươi rói thanh đạm, nếu dạ dày Trừng Trừng mà tốt thì ông sẽ thêm chút dấm gạo càng ngon hơn. Đây là cua bí đao…” https://baike.baidu.com/item/%E8%8E%86%E7%94%B0%E8%9B%8F%E7%86%98/4368661



Chu Chức Trừng và Chu Bỉnh Trừng vỗ tay nồng nhiệt, hai anh em đã quen như vậy, cho dù những món ngon quê nhà này nghe nhiều thuộc lòng thì họ vẫn vô cùng tâng bốc ôn Chu, lại còn tranh nhau lấy lòng.

Chu Chức Trừng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh: “Ôn ơi, ôn đỉnh thật đó, biết nhiều vậy lại còn nói có sách mách có chứng.”

Chu Bỉnh Trừng vội đạp cô xuống: “Anh thì khác, không chỉ khâm phục tài văn chương của ôn mà ngay từ lúc ôn nói tiếng thứ nhất thì nước miếng đã chảy ra vì thèm rồi.”

Chu Quốc Hoa được nịnh nọt lâng lâng sung sướng, mặt hồng hào, vung tay: “Ăn cơm thôi.”

“Được rồi!” Chu Bỉnh Trừng phụ họa, gõ vào bát cơm, anh bị Thái Mai vỗ ngay cho một cái, mắng: “Đừng gõ bát, nói bao nhiêu lần rồi, kiếp trước làm ăn xin rồi, kiếp sau còn muốn làm hả?”

“Làm ăn xin tốt mà, sáng đi chiều về, không cần 996, không cần 007, cũng không cần đảo ngược ngày đêm.” (Chú thích: 996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày 1 tuần; 007 là làm việc từ 0h đến 24h, 7 ngày một tuần)

Thái Mai phì phì hai tiếng: “Bồ Tát trên cao, nói không lựa lời, đừng trách đừng trách.”

Giang Hướng Hoài ngồi bên Thái Mai, thấy bà phì ra, anh nhịn rồi lại nhịn. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn cánh tay mình, trên đó chắc là không có nước bọt bắn lên.

Bầu không khí nhà họ Chu luôn thân mật, thương yêu, điều mà từ nhỏ đến lớn Giang Hướng Hoài chưa từng cảm nhận được. Không khí trên bàn ăn nhà anh nặng nề, ngoài tiếng bát đũa ngẫu nhiên va chạm thì chỉ có sự im lặng, ngột ngạt đến khó thở.

Anh hoàn toàn không có thói quen như nhà họ Chu, nhưng khi Thái Mai gắp cho anh một hạt đậu, anh nhìn một lúc, mỉm cười rồi gắp lên ăn.

Rất ngon.

Ăn tối xong, Thái Mai thu dọn bát đũa, Chu Quốc Hoa lại bận rộn vì ngày mai theo phong tục địa phương mỗi tháng hai lần “Nha tế”, phải tế bái miếu thần, ông phải làm mấy món cúng dường, tiện thể làm cho mọi người ăn thử bánh khoai sọ tam giác, khoai lang viên, bánh bao đỏ, bánh hàu.

Triệu Diên Gia ăn ngon lành: “Ôn ơi, bánh hàu của con muốn được thêm nhiều hàu, bánh này ôn chiên nhiều lên nhé, con muốn ăn.”

Lục Hợp chỉ ăn một miếng bánh hàu thì ngừng, anh ta hỏi: “Một tháng phải cúng hai lần sao?”

“Không chỉ vậy, trước ngày tế nha còn phải đi dâng hương, cho nên mỗi tháng phải có 4 ngày cúng bái.” Diệp Bạch cắn một miếng bánh tam giác.

“Thật thành kính.” Giọng Lục Hợp lãnh đạm.

Chu Bỉnh Trừng nhớ tới một việc, huých vai Giang Hướng Hoài: “Mày từng thấy ảnh chụp em gái tao lúc nhỏ được chọn đóng vai Bồ Tát nhỏ trong lễ diễu hành không?”

Giang Hướng Hoài đã từng thấy trong điện thoại Chu Chức Trừng.

“Chờ chút.” Chu Bỉnh Trừng đứng dậy đi lấy.

Chu Bỉnh Trừng luôn xem bức ảnh chụp này là lịch sử đen tối của Chu Chức Trừng, chỉ cần có khách tới nhà là anh đều phải lấy ra cho mọi nguời xem.

“Khi đó nó mới học lớp 3, ngày sinh nó trùng khớp nên ban tổ chức đến trường xin cho nó nghỉ học. Diễu hành suốt ba ngày, kể cả những nơi không có người ở huyện Nam Nhật đoàn rước cũng đi qua.” Chu Bỉnh Trừng chỉ vào một bức ảnh, cười to, “Thấy ghê không, chấm son lên giữa lông mày, mặt như hai cái đít khỉ, còn đeo rèm đính cườm lên đầu hahahaha.”

“Nhìn nước mũi xì bọt nè.” Anh lật qua trang khác, “Mọi người đều ăn cơm chay, nó khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nói nhớ mệ, ai mà dám tin đây là tiên đồng ban ngày còn ngồi ngay ngắn trên xe hoa cho mọi người bái lạy chứ?”

Học sinh dốt Triệu Diên Gia nắm bắt đúng trọng tâm: “Vậy ba ngày đó không cần đi học sao?”

Chu Chức Trừng liếc Chu Bỉnh Trừng: “Anh sắp về hưu mà còn ấu trĩ vậy sao?”

“Anh mới ba mươi mấy, cảm ơn.” Chu Bỉnh Trừng nhiệt tình mời mọi người, “Mọi người xem hết đi, đây là lịch sử đen tối của luật sư Chu, sau này có gì bất mãn thì lấy ra trả thù nó, cho nó chết luôn.”

Mọi người im lặng, họ đều thấy Chu Chức Trừng không hề bận tâm tới chúng. Người duy nhất phối hợp là Giang Hướng Hoài, anh dùng di động chụp lại mỗi bức ảnh, có tấm còn chụp vài lần.

Cảm xúc trong mắt Chu Chức Trừng lạnh lùng, nhiều người cho rằng trước kia cô kiên quyết cắt đứt quan hệ với Giang Hướng Hoài chỉ vì tỏ tình thất bại, ngay cả Khương Lê còn nói đùa: “Tỏ tình thất bại cũng không sao, tuy Giang Hướng Hoài nói cũng quá đáng nhưng hai người quen biết bao nhiêu năm, không làm người yêu được thì ngay cả tình cảm anh em bao năm cũng vứt bỏ? Khi anh ấy làm anh trai đối xử với mày rất tốt mà.”

Bởi vì họ không biết, cô và Giang Hướng Hoài đã vượt qua giới hạn bình thường của quan hệ bạn bè cũng như quan hệ “anh em”.

Kể từ khi vào Minh Địch thực tập, cô không thể giấu được tình yêu của mình dành cho anh. Cô cũng không định giấu, lúc đầu cô không đủ can đảm để nói với anh về tình cảm của mình. Nhưng tình yêu đâu cần dùng lời nói ra mới có thể cảm nhận được?

Có lần anh bị ốm nằm nhà, cô làm việc ở công ty lơ đễnh, cố gắng ép mình phải hoàn thành bản thảo lần hai để còn thời gian đến thăm anh, hơn nữa tiền lương thực tập cô mới vừa nhận, có thể mua quà cho anh.

Sau đợt tăng lương đầu tiên ở công ty, mấy thực tập sinh xung quanh đang thì thầm bàn tán về tiền lương, có người phàn nàn Minh Địch sao lại chia lương theo cấp bậc trường, mức lương trường trọng điểm cao, không phải trường trọng điểm thì lương thấp hẳn, trường họ cũng đâu phải tệ; có người đang tính toán xem mua quà gì cho bạn trai bạn gái, Chu Chức Trừng chăm chú nghe.

Tối đó cô đến nhà anh, ban đầu là muốn đến chăm anh bệnh, nhưng anh đã hết sốt. Nhìn cảnh cô vụng về loay hoay trong bếp, anh chịu không được đành lê tấm thân bệnh đi nấu cơm cho hai người ăn, còn giúp cô đọc tài liệu, góp ý cho cô sửa chữa.

Hai người ngồi trên sô pha, cô thân mật dựa vào vai anh, nhìn chăm chăm vào máy tính để trên đùi anh. Do cô không tập trung nên bị anh dùng ngón tay gõ lên trán.

Hơi thở hai người giao nhau, không khí yên tĩnh, anh cụp mắt, mắt cô sáng lấp lánh, anh đẩy cô ra trước, đứng lên: “Anh đưa em về trường.”

Cô lại ôm lấy anh, tim đập như sấm dậy: “Anh Hướng Hoài, đêm nay em ở lại được không?”

Câu này cũng không có gì bất thường, trong chung cư Giang Hướng Hoài vốn đã có chuẩn bị cho cô một phòng ngủ phụ, bất thường là động tác tiếp đó của cô.

Cô hôn anh. Cô vòng tay qua cổ anh, đứng trên sô pha định thử hôn, nụ hôn vụng về cứng ngắc, môi không hé ra. Cô là người chủ động nhưng từ mặt đến cổ, tai đều đỏ bừng, nhắm chặt mắt không dám nhìn anh.

Giang Hướng Hoài nhìn cô chăm chăm.

Bên ngoài trời mưa gió, nước mưa gõ lộp độp vào cửa sổ làm căn phòng càng thêm yên tĩnh.

Anh có thể cảm nhận đôi môi mềm mại của cô, ánh đèn trên đầu bao phủ cô, anh nhìn hàng mi không ngừng run rẩy của cô, đôi má ửng hồng, tựa như anh đã từng thấy dáng vẻ làm tiên nữ khi còn nhỏ của cô. Trái khế cổ anh trượt lên xuống, trái tim trong ngực bị bàn tay vô hình nắm lấy, run rẩy kịch liệt.

Không rõ d*c vọng này là gì, có lẽ đã chờ đợi một cơ hội để mất kiểm soát từ lâu.

Anh cười khẽ, nói nhỏ: “Bồ tát nhỏ.”

Anh ôm lấy gáy cô, cắn môi cô, đưa hơi thở thơm mùi thuốc lá vào cơ thể cô, không còn là nụ hôn thuần khiết của cô mà như muốn xé toạc cô ra nuốt vào bụng, các dây thần kinh của cô đều run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.