Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 28



Giang Hướng Hoài đứng ở tiệm tạp hóa nhìn cảnh trước mắt, nếu không phải tim anh chua xót như bị ngâm trong dung dịch ăn mòn thì anh phải thừa nhận cảnh tượng này đẹp như phim, bên bờ biển, dưới ánh đèn đường, một cái ôm được gia đình chúc phúc.

Không giống như ở bên anh, chỉ cần cha mẹ anh là cô đã chịu đựng quá đủ. Anh còn bị gia đình ép đến phát điên, huống gì là cô?

Có lẽ thật sự anh không nên đến.

Khi hai người mới chia tay, anh thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý. Anh mất ngủ cả đêm, may mà ban ngày còn có thể nhìn thấy cô từ xa trong công ty. Nhưng rồi cô rời khỏi Bắc thành, không bao giờ trở lại, cô không cần anh. Khi cô còn ở Minh Địch, Hạ Minh Ninh nói anh làm tan nát tim Trừng Trừng, anh còn lừa gạt bản thân, chờ ông cô khỏe lại, chờ anh lên làm cộng sự, hoàn thành cái gọi là mơ ước của anh trai, anh sẽ quyết liệt với gia đình, đi cầu xin cô tha thứ.

Nhưng cô rời đi, anh không còn lừa được mình nữa. Mất ngủ, say rượu, hút thuốc, ăn uống thất thường, tự hành hạ bản thân đến phải nhập viện.

Hạ Minh Ninh mắng anh: “Diễn kịch cho ai xem? Có chuyện thì không nói với Trừng Trừng, thật không biết tính cách quái đản này của cậu giống ai. Bây giờ mà cậu có chết thì cũng tự mình cảm động, cậu mà chết thì có thể đến khi hỏa táng xong Trừng Trừng mới biết tin.”

Anh nằm trên giường bệnh, chiếc đèn trên trần nhà sáng lóa cả mắt.

Trong mơ hồ, tựa như có tiếng Trừng Trừng mắng anh: “Giang Hướng Hoài, em ghét anh hút thuốc uống rượu, anh còn muốn giữ cái mạng mình không?”

Anh thầm trả lời trong lòng: “Muốn.”

Lần này không có người tiếp tục đáp lại anh, cũng không có người nhón chân tức tối véo mặt anh.

Chỉ có Hạ Minh Ninh đi lòng vòng trong phòng bệnh, giận dữ: “Cha mẹ cậu cũng quái đản, mẹ cậu tinh thần không tốt thì thôi, ba cậu còn ép cậu đến vậy, ngay cả chuyện tình cảm của cậu cũng muốn quản thúc, nếu anh cậu còn sống chắc cũng không chịu nổi họ. Ông của Trừng Trừng bây giờ thế nào? Mới thực hiện đặt stent thì không thể tức giận. Nếu cha mẹ cậu lấy điều này uy hiếp cậu, thật sự làm ầm ĩ đến ông cụ, lỡ xảy ra chuyện thì xong đời. Cậu với Chu Chức Trừng chia tay là việc nhỏ nhưng tính mạng ông nội mới là chuyện lớn.”

Anh mắng xong lại đứng chống nạnh bên cạnh giường bệnh: “Nhanh mà dưỡng sức cho tốt, thị trường tư bản cần khỏe mạnh mới có thể liều mạng kiếm tiền. Cậu biết có bao nhiêu email cần giải quyết không? Cậu có biết trong tay cậu còn bao nhiêu dự án không? Khách hàng chờ sốt ruột!” Anh thở dài, im lặng một lúc lâu, “Hướng Hoài, cậu chia tay Trừng Trừng như vậy, nhất định sẽ hối hận.”

Tất nhiên là Giang Hướng Hoài biết, vì anh đã hối hận.

Nhưng nếu quay lại lần nữa, anh vẫn đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng anh sẽ khống chế cảm xúc của mình tốt hơn, nói lời chia tay với cô một cách đàng hoàng chứ không phải dùng bạo lực lạnh, không phải dùng lời nói tổn thương cô để kết thúc tình cảm này.

Suốt những năm qua, cứ cách một thời gian anh lại hỏi thăm tình hình của Trừng Trừng.

Cô thực tập ở một văn phòng luật nhỏ, hàng ngày theo sư phụ chạy xuống nông thôn, không phải cầm điện thoại chụp ảnh thu thập chứng cứ thì là canh máy in điên cuồng đóng dấu, hoặc là giang tay ngăn cản dân làng cãi vã.

Đó là lĩnh vực anh xa lạ, nhưng khi lắng nghe, anh luôn mỉm cười, tựa như nhìn thấy dáng vẻ cô khi đang làm việc.

Cô trưởng thành rất nhanh, lịch sự, đáng yêu, tinh tế, tỉ mỉ trong công việc, thông thạo các loại giấy tờ, thậm chí còn thuộc số điện thoại công an – kiểm sát – tư pháp, trại tạm giam địa phương, người sẵn lòng để ý giúp đỡ cô cũng nhiều hơn. Cô nhanh chóng xử lý án độc lập, sau đó lại bắt đầu dẫn dắt người mới, từ một văn phòng luật nhỏ bé đáng thương nơi cô nỗ lực trưởng thành đã dần thành văn phòng luật có danh tiếng trong huyện.

Theo lời Chu Bỉnh Trừng nói, đó chính là: “Em gái tao làm luật sư giỏi hơn mày, huyện Nam Nhật ai thấy nó cũng gọi một tiếng luật sư Chu!”

Thành thật mà nói, anh không đủ tiêu chuẩn để trở thành một luật sư.

*

Chu Chức Trừng tiễn Hà Kim Tự về, vừa vào tiệm đã thấy Giang Hướng Hoài, mặt cô bình tĩnh: “Luật sư Giang, khuya rồi, ngày mai còn phải làm việc, mau về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Anh trả lời nhưng chân không nhúc nhích.

Tiệm tạp hóa Mai Mai thỉnh thoảng có người say rượu không chịu về, cô cau mày: “Anh uống rượu à?”

“Không có.” Trái khế cổ Giang Hướng Hoài trượt lên xuống.

Chu Chức Trừng nhìn anh, không hiểu anh định làm gì, thôi, cô bất đắc dĩ nói: “Anh thích tiệm tạp hóa đúng không? Vậy tối nay anh ngủ lại đây đi.”

Dù gì Giang par cũng có nhiều tiền, đợi mệ kiểm lại thấy thiếu gì thì bắt anh đền tiền.

Cô mới quay người, người kia đã nắm lấy cổ tay cô từ phía sau: “Trừng Trừng.”

Chu Chức Trừng không nhúc nhích.

Giang Hướng Hoài nhìn chăm chăm vào gáy cô, suy nghĩ rất nhiều, anh lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, là anh trai cô, hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng thực ra luôn là cô bảo vệ anh. Bao nhiêu năm qua, tình cảm của người thiếu nữ thẳng thắn, nồng nàn và không hề nao núng, anh hổ thẹn vì tham lam sự ấm áp của cô, nhưng lại vì lưng đeo cái chết của anh trai cùng sự căm ghét của cha mẹ với mình mà đã bủn xỉn với việc bày tỏ tình cảm của mình.

Anh nói: “Trừng Trừng, có thể cho anh một cơ hội không? Cho anh cơ hội theo đuổi em.”

Chu Chức Trừng tránh khỏi tay anh, giọng bình tĩnh: “Giang Hướng Hoài, có lẽ anh không biết, từ nhỏ đến lớn tôi sẽ không quay đầu về đường cũ.”

Nửa đêm, Triệu Diên Gia đang ngủ ngon lành bị anh họ đào từ trong ổ chăn ra, anh cậu lạnh lùng: “Uống rượu.”

Không ngờ lại là nhìn cậu uống rượu.

Anh họ cậu kiêng rượu, muốn bản thân say mà cứ rót cho cậu hết ly này tới ly khác, sau đó nhìn chằm chằm cậu nói: “Uống nhanh.”

Thời buổi này còn có kiểu ép người khác uống rượu để mượn rượu tiêu sầu sao?!

Triệu Diên Gia buồn ngủ không mở mắt nổi, uống liên tục mấy ly thì đầu óc choáng váng, cậu ôm Giang Hướng Hoài, khóc lóc xin tha: “Anh, anh đừng vậy, em sợ.”

Giang Hướng Hoài không nói, Triệu Diên Gia nhớ trước khi đi mẹ dặn dò phải chăm sóc anh họ thật tốt, nhớ tới anh họ cố gắng biến cậu thành VIP nhét vào công ty luật Minh Địch, nhớ đến anh họ thường xuyên đi bác sĩ tâm lý, cậu như “tráng sĩ cắt cổ tay”: “Anh, có gì khó khăn thì nói với em.”

“Em có mấy người bạn gái?”

Triệu Diên Gia xòe tay ra đếm đếm, hình như hai tay còn không đủ đếm, miệng còn lẩm bẩm tên con gái, cơ bản là tên con gái nước ngoài. Sau đó cậu ngẩng đầu, nhe răng cười toe: “Em không theo đuổi được người nào.”

Đúng là thành thật.

Cấp 3 cậu đã được đưa đi du học, tiếp xúc đa phần là con gái nước ngoài, nhưng cách thức cậu hẹn hò vẫn theo cách con gái Trung Quốc, trong giai đoạn đầu tìm hiểu nhau, cậu nhiệt tình quá mức, kể hết hoàn cảnh gia đình của mình, còn hỏi han tình hình nhà người ta, khiến người ta sợ hãi bỏ chạy trong vài giây.

Giang Hướng Hoài: “Thôi.” Đêm khuya đầu óc anh cũng không tỉnh táo.

“Đừng mà, anh. Em có thể cho anh ý kiến mà. Lúc trước em nói anh xin lỗi, anh đã xin lỗi chưa?”

“Xin lỗi rồi.”

“Chắc chắn luật sư Chu không tha thứ cho anh, lúc này là lúc anh cần thể hiện, thể hiện tình yêu của anh, đưa bữa sáng, mời ăn cơm, giúp công việc, hẹn xem phim!” Triệu Diên Gia tự tin, “Anh, trước tiên anh phải có một chiếc xe. Đàn ông không có xe là không được, màn đêm lãng mạn, phóng nhanh qua thành phố nhỏ, phim cũng chiếu vậy mà. Xe máy điện của luật sư Chu không tồi, nếu anh mua thì nhớ mua cho em một chiếc ha.”

Giang Hướng Hoài: “… Tắm rửa ngủ đi.”

*

Hàng ngày có không ít người đến văn phòng luật Khai Luân xin tư vấn ly hôn, cơ bản đều tìm Chu Chức Trừng.

Chu Chức Trừng đưa khăn giấy cho người phụ nữ đang khóc ngồi đối diện mình.

Nói chung, phụ nữ thường chịu thiệt thòi khi ly hôn, đáng thương nhất là khi con cái trở thành con bài thương lượng giữa hai bên, rất nhiều phụ nữ vì con cái mà thỏa hiệp, hoặc không ly hôn, hoặc vì giành phần thắng quyền nuôi con mà chấp nhận sự bất bình đẳng trong thỏa thuận với bên nhà trai, từ bỏ tài sản, tự mình cảm động mà dẫn dắt con vào cuộc sống khó khăn.

Chu Chức Trừng nhẹ nhàng: “Tôi hiểu cô muốn giành quyền nuôi con, cũng hiểu cô không muốn từ bỏ con mình, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, thu nhập của cô thấp hơn chồng, trên danh nghĩa không có nhà, hiện giờ cô còn vì muốn chồng từ bỏ quyền nuôi con mà chủ động từ chối việc phân chia tài sản chung. Cô có nghĩ đến việc sau khi ly hôn phải làm thế nào để bảo đảm cho con môi trường tốt đẹp để trưởng thành, học tập? Con đi theo cô có thực sự hạnh phúc không?”

Người phụ nữ vẫn khóc: “Chỉ cần tôi với con trai ở bên nhau thì khổ thế nào tôi cũng chịu được.”

Chu Chức Trừng vẫn bình thản: “Cô hỏi qua ý con chưa? Sư phụ tôi trước kia cũng làm một vụ án, người phụ nữ ly hôn nuôi con rất vất vả, con cũng rất khổ sở, nhưng người mẹ cảm thấy có con là đủ. Nhưng còn đứa con thì sao, nó thấy hoàn cảnh điều kiện của cha vượt trội, sinh lòng hâm mộ, cuối cùng chủ động đưa ra yêu cầu đổi quyền giám hộ, nó muốn sống cuộc sống tốt đẹp hơn cùng với cha nó.”

Người phụ nữ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Chu Chức Trừng.

Chu Chức Trừng khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng hơn: “Hoặc là, cô có nghĩ đến khả năng khác, hiện giờ hai người đồng ý ly hôn, cô từ bỏ việc phân chia tài sản chung, điều kiện kinh tế của cô không tốt, không thể cho con một cuộc sống hoàn hảo. Sau đó chồng cũ cô lại lấy đó là lý do mà tìm luật sư, đâm đơn kiện lên tòa để thay đổi quyền nuôi con. Cô cảm thấy thẩm phán sẽ không ủng hộ yêu cầu của anh ta sao?”

Đồng tử người phụ nữ co lại, như bừng tỉnh cơn mê, giọng run run có phần tuyệt vọng: “Quả thực anh ta có thể làm chuyện như vậy.”

Chu Chức Trừng tiễn người phụ nữ đi, nhìn lịch trình, chiều nay còn hai người lớn tuổi đến, một nam một nữ, hai người cũng đến tư vấn ly hôn, người lớn tuổi ly hôn ở huyện khá hiếm thấy.

Từ dưới lầu bỗng vang lên tiếng còi chói tai, ban đầu cô không chú ý, nhưng tiếng còi càng lúc càng dồn dập, cô đi tới ban công nhìn xuống.

Hai chiếc xe điện mới tinh, hoa hòe lòe loẹt, dĩ nhiên điều khiến cô muốn móc mắt ra chính là hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang đứng dựa vào xe đạp.

Triệu Diên Gia và… Giang Hướng Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.