Triệu Diên Gia lười nhác dựa vào xe điện, người mặc áo sơ mi hoa đỏ đóng thùng, quần ống loe, logo thật to trên thắt lưng cổ điển rất bắt mắt, tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu đầy vẻ vô lại, ngước nhìn lầu 2 văn phòng luật, sau đó một tay tháo kính râm, hất cằm, huýt sáo vẻ lưu manh: “Dẫn chị đi đua xe, luật sư Chu.”
Giang Hướng Hoài bên cạnh mặc áo sơ mi hình cây dừa màu xanh lá cây, quần short đen ống rộng, tuy không khoa trương như Triệu Diên Gia nhưng anh cũng đeo kính râm to gọng vàng, dưới ánh nắng, mái tóc ngắn rực rỡ lấp lánh, bôi sáp chỉn chu. Anh không nói gì, cũng không tháo kính râm, tất nhiên là anh không thể tự nhiên như Triệu Diên Gia, phớt lờ ánh mắt người xung quanh.
Thời trang thập niên 80-90 nhà quê sến súa.
Chu Chức Trừng không dám nhìn nhiều. Lát sau cô với Diệp Bạch xuống lầu ăn cơm, lúc đi ngang hai người cô giả vờ như không thấy, cũng vờ không nghe tiếng còi inh ỏi của hai người.
Giang Hướng Hoài thấy Chu Chức Trừng tránh mà không kịp, ghét bỏ bộ dạng mất mặt của hai người, anh biết Triệu Diên Gia ý xấu luôn đầy rẫy.
Triệu Diên Gia nhiệt tình hét lên: “Luật sư Chu, chị đi quá rồi!” Cậu vừa nói vừa vỗ vào yên sau xe điện của anh họ mình, “Anh em muốn chở chị đi hóng gió.”
Chu Chức Trừng quay lại nhìn hai người, giả ngu đến cùng: “Hóa ra là hai người à, tôi còn tưởng lưu manh đầu đường xó chợ nào chứ.”
Cô lại hỏi Triệu Diên Gia: “Hóng gió à, vậy cậu biết xe này gọi là gì không?”
Triệu Diên Gia: “Biết chứ, xe điện.”
“Biết thì tốt, nhìn thấy cảnh sát giao thông bên kia không?” Chu Chức Trừng ý bảo cậu ta nhìn cảnh sát đang bận rộn ở ngã tư.
“Hả?”
“Xe điện không được chở người. Bình thường không ai thấy không tính, hôm nay còn có cảnh sát giao thông.”
Triệu Diên Gia còn trầm ngâm hơn cả anh họ mình, không được chở người vậy thiết kế hai ghế làm gì?
Cậu đành tiếc nuối vỗ vai người ăn mặc bình thường không thể hòa hợp với họ – Lục Hợp – nói: “Người anh em, xin lỗi, không thể dùng xe tôi chở cậu đi hóng gió được.”
Lục Hợp ghét bỏ né tay cậu ta.
Mọi người đi tiệm đồ chiên ăn trưa, mọi người đã ngồi xuống, chỉ còn Giang Hướng Hoài theo thói quen định lau bàn ghế mới ngồi xuống.
Diệp Bạch nhớ tới ông thầy bói trên đường, nói với Triệu Diên Gia: “Cái ông chú mù hồi nãy anh còn nhớ không? Thầy bói đó.”
“Ông ấy sao?” Triệu Diên Gia uống hớp coca lạnh.
“Lần trước mệ Thái xem bói cho luật sư Chu, ông ấy nói số mệnh luật sư Chu có 5 người con.” Điểm cười của Diệp Bạch thấp nên nói được một nửa đã bắt đầu cười.
Chuyện cười này hơi lạnh.
Triệu Diên Gia ban đầu cũng không muốn cười, nhưng nếu đoán đúng, luật sư Chu kết hôn với anh họ cậu, vậy thì anh họ sẽ có 5 đứa con, trong đầu cậu hiện lên bốn chữ: lợn đực lai giống. Cậu ta cười còn to hơn Diệp Bạch.
Lục Hợp không có gì để nói với hai người ấu trĩ này, anh ta nhìn Chu Chức Trừng và Giang Hướng Hoài.
Thật ra ngay từ ban đầu anh ta đã biết hai người có gì không đúng lắm, nếu không phải có mục đích khác sao Giang par cần gì đến nơi thâm sơn cùng cốc này? Nơi này có gì đáng giá với anh ấy? Ngoại trừ luật sư Chu.
Anh cũng vậy, anh tới huyện Nam Nhật một phần là vì mặt mũi cộng sự Hạ Minh Ninh, một phần là hiện tại kinh tế suy thoái, các công ty luật thương mại không thuận lợi, có lẽ anh ta lên chương trình pháp luật thì có thể thành luật sư nổi tiếng trên mạng.
Cơm nước xong, mọi người về văn phòng.
Chu Chức Trừng: “Tiếp theo chúng ta sẽ có một chuyên đề đặc biệt về tội phạm vị thành niên.” Cô để mọi người xem tài liệu liên quan trước.
Diệp Bạch hỏi: “Vậy chúng ta còn tiếp tục việc hòa giải hôn nhân trên mạng không ạ?”
“Còn chứ.”
Hiện giờ Chu Chức Trừng đang giao cho Diệp Bạch phụ trách một tài khoản video ngắn, chủ yếu tư vấn về các vụ án ly hôn điển hình, một là phổ biến pháp luật, hai là tuyên truyền, mở rộng các nguồn án.
Diệp Bạch lại hỏi: “Vậy lần sau phát sóng trực tiếp là khi nào? Có fans hỏi ấy.”
“8 giờ tối thứ bảy này đi.”
Lục Hợp ở Minh Địch cũng từng làm tài khoản tuyên truyền có liên quan, dù là loại hình công ty hay văn phòng luật nào thì đều cần tuyên truyền quảng bá đến khách hàng, nhưng anh ta chưa bao giờ làm video ngắn, thế nên đây cũng là một cơ hội.
Anh ta nói: “Luật sư Chu, tôi có thể làm cùng không? Trước đây tôi từng viết bài cho các tài khoản chung.”
Chu Chức Trừng đồng ý.
Diệp Bạch châm chọc: “Phong cách chúng tôi rất bình dân, luật sư Lục không chê cười chúng tôi quê mùa đấy chứ?”
Triệu Diên Gia: “Cô phải xem xét xem Lục Hợp có làm được hay không, những bài anh ta viết trước đây đều vô cùng nghiêm túc, nào là phương thức phân bố đầu tư, gì mà quy định quản lý niêm yết ở nước ngoài cho các công ty, rồi là hướng dẫn quy tác phát hành cổ phiếu ra thị trường.”
Chu Chức Trừng không để tâm, cười nói: “Vậy không phải khá tốt sao, vậy để cậu ấy viết – nào là phụ nữ sau khi kết hôn đừng làm bốn việc này, nào là chị em học cách hòa hợp trong hôn nhân, nào là ra khỏi nhà không cần trả tiền phí cấp dưỡng được không…”
Cô dừng lại, nói tiếp: “Có lẽ các anh cần hiểu rõ ràng hơn, khách hàng mục tiêu của Minh Địch là những người có trình độ học vấn cao, quản lý cấp cao trong các công ty, những người cần phong cách cao cấp. Còn đối tượng chúng tôi phục vụ là những người bình thường có thể gặp ở bất kỳ đâu trong cuộc sống, chúng tôi làm cố vấn pháp lý cho người bình thường, viết các văn bản luật giúp họ, vì vậy video phải chân thực, dễ nhớ, trước đây là luật sư Hà Nghiên Minh ngồi trước phông xanh, sau đó làm hậu kỳ là bối cảnh tòa án.”
Cô nói xong, nở nụ cười vừa thân thiện vừa đáng sợ với Triệu Diên Gia: “Diên Gia, cậu rất đẹp trai, lại gần gũi, bây giờ nhiệm vụ này giao cho cậu.”
Triệu Diên Gia không thèm nghĩ ngợi, tỏ vẻ sầu khổ: “Cơ hội này chỉ có thể nhường cho anh họ em, ai bảo anh ấy là người đẹp trai thân thiện nhất trong số đàn ông ở đây chi?”
Thân thiết cái quỷ.
Không ai nghĩ Giang Hướng Hoài sẽ đồng ý, dù gì thì trước đây Minh Địch muốn anh làm tọa đàm video về đầu tư mạo hiểm nhưng anh luôn từ chối.
Nào ngờ mọi người lại nghe Giang par, người luôn lạnh nhạt cười đáp: “Được.”
Nhóm Lục Hợp rời đi trước, Giang Hướng Hoài còn ở lại trong văn phòng Chu Chức Trừng không đi.
Chu Chức Trừng không nhìn anh, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình, tay gõ chữ thật nhanh trên bàn phím, giọng hờ hững: “Luật sư Giang, còn có việc gì sao?”
Giang Hướng Hoài đứng trước mặt cô, yên lặng cúi mắt nhìn cô, đôi mắt đẹp của anh ẩn ý cười, có phần kiềm nén nhưng lại thâm tình.
Chu Chức Trừng mím môi, trong lòng biết thâm tình này đều là giả.
Anh thở dài thật nhẹ: “Trừng Trừng, cho dù chúng ta không còn quan hệ bạn trai bạn gái, em cũng không còn xem anh như anh trai sao?”
Động tác trên tay Chu Chức Trừng dừng lại, ngẩng lên cười với anh, ngữ điệu lại rất lạnh lùng: “Giang Hướng Hoài, không có anh trai em gái đứng đắn nào lên giường với nhau.”
Anh tiếp lời rất nhanh: “Vậy thì tình anh em.”
Chu Chức Trừng vẫn cười: “Đã 5 năm rồi, mọi chuyện đã qua, tôi đã buông xuống, tôi không biết có phải vì anh xuống thôn quê tịch mịch, muốn chơi trò nối lại tình xưa với tôi không, nhưng với tôi mà nói, anh đã là thì quá khứ.” Giọng cô vô cùng bình thản, “Sau khi chia tay tôi cũng không còn dừng lại chỗ cũ, tôi từng có người khác, thậm chí mấy tháng trước chia tay với Hà Kim Tự, tôi vẫn còn nuối tiếc…”
Cô chưa nói hết đã nghe Giang Hướng Hoài lên tiếng: “Trừng Trừng, em đừng nói chi tiết với anh.”
Giọng anh chua xót, nụ cười vẫn treo bên môi nhưng đáy mắt đen nhánh không chút ý cười, ánh mắt ảm đạm. Anh cảm thấy mình như tự ngược bản thân, anh muốn biết chuyện của cô và Hà Kim Tự, nhưng lại sợ mình không chịu nổi sự ngọt ngào của hai người.
Vị bác sĩ Hà kia là mẫu người cô rung động, lịch thiệp dịu dàng, đối xử tốt với cô, lại thân thuộc, giống như ôn cô nói vậy: “Bỏ lỡ bác sĩ Hà thì tìm khắp Trung Quốc cũng không có đàn ông tốt như vậy!”
Ôn cô còn cảnh cáo anh: “Con không được phá hỏng chuyện của Trừng Trừng với Kim Tự, lúc trước Trừng Trừng ở bên nó rất vui vẻ, Trừng Trừng thích nó, chuẩn bị kết hôn luôn rồi!”
Giang Hướng Hoài cảm giác như ngực mình bị một tảng đá đè nặng lên, tưởng chừng không thở nổi.
Chu Chức Trừng lạnh nhạt nhìn anh: “Giang Hướng Hoài, anh không cần giả vờ thâm tình, 5 năm qua… trước khi chúng ta chia tay, anh và cô chuyên gia phân tích kia, thôi bỏ đi…”