Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 30



Tuy nghe hơi thái quá khi một người đàn ông trên dưới 30 lại không có bạn tình trong 4-5 năm, nhưng sau khi Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng chia tay, thật sự anh không có ai.

Về cô chuyên gia phân tích kia, đó là người do cha anh giới thiệu, gia thế tương đương, nghề nghiệp tương quan, vì vậy hai người từng tiếp xúc nhau. Khi đó cha mẹ anh đã ép anh chia tay Chu Chức Trừng, cho dù không có cô chuyên viên phân tích kia thì sẽ nhét người phụ nữ khác cho anh, nhưng anh với cô kia thật sự chỉ là bạn bè bình thường. (Nhà phân tích là một nghề có khái niệm rộng, có thể tham gia vào việc thu thập và phân loại dữ liệu, phân tích vấn đề, giám sát và dự báo cho những người trong một số ngành cụ thể và đưa ra ý kiến ​​tham khảo để ra quyết định.)

Huống hồ người phân tích kia là mẫu người anh trai thích, nhưng anh bài xích mẫu người này từ tận đáy lòng.

5 năm qua, anh không nghĩ đến việc tìm lại sao?

Anh từng cho rằng anh và Trừng Trừng không có khả năng, cha mẹ mắng anh không xứng có hạnh phúc, nhưng Trừng Trừng xứng, cô trở lại huyện Nam Nhật, cô sẽ có hạnh phúc. Cô sẽ có một người đàn ông khác, cùng nhau đi làm, tan sở, ăn vạ trên sô pha, làm nũng chờ người đó đến ôm cô, hoặc chờ người đó nấu cơm cho cô.

Nhưng anh thì không thể nào bắt đầu một mối quan hệ mới. Ban đầu, cảm xúc anh không ổn định, thường xuyên mất ngủ, cực kỳ gầy, ở bên ai cũng là hại người ta. Sau đó, chỉ cần anh có tiếp xúc với cô gái nào khác, bất kể là do cha mẹ nhồi nhét tới, hay là do bạn bè giới thiệu, anh đều nghĩ đến Trừng Trừng, không nhịn được mà so sánh, nhưng anh biết rõ rằng không thể so sánh được.

Những cảnh tượng hai người ở bên nhau như một bộ phim đen trắng không tiếng động, chậm rãi tua lại trong đầu anh. Anh có thể nhớ rõ từng chi tiết, từng khi cô học cấp 3 đến khi cô lên đại học, đến lúc cô vào Minh Địch.

Có một lần anh dẫn cô đi công tác tại hiện trường, xong việc lúc đêm khuya, hai người nằm trên giường khách sạn, nhìn qua cửa sổ kính to trần đến tận sàn, ngắm dòng sông lặng lẽ chảy xuôi, những ngọn đèn thành phố sáng lên rồi lại dần dần tắt đi, cuối cùng chiếc đu quay màu hồng xoay suốt đêm cũng ngừng.

Cô nằm tựa lên người anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh chăm chú, ôm mặt anh: “Ngày mai kết thúc công việc, nếu có thời gian chúng ta đi ngồi đu quay được không?”

Anh đồng ý, cô cười hôn anh, phòng yên tĩnh, hơi thở giao hòa, cô thở hổn hển nói lời cuối trước khi anh tiến vào: “Giang Hướng Hoài, sau này anh không được ở bên ai khác, không được thích người khác, biết không?”

Anh cười: “Độc tài vậy à?”

“Vì anh muốn kết hôn với em mà. Lần sau chúng ta đi đu quay, khi lên đến đỉnh em sẽ cầu hôn với anh. Mệ nói sợ đàn ông chạy mất thì phải ‘tiên thủ hạ vi cường’. Cô cười, mắt lấp lánh ánh sáng như pháo hoa mùa hè, cháy bỏng đến mức khiến người không thể chịu nổi.

Lúc ấy anh không đồng ý điều gì, nhưng sau khi hai người chia tay, anh vẫn luôn nhớ rõ ràng câu nói của cô — “Giang Hướng Hoài, sau này anh không được ở bên ai khác.”

Nhiều năm sau, anh nhìn Chu Chức Trừng trước mặt, rất muốn nói với cô rằng anh sẽ không bao giờ ở bên ai khác.

Nhưng những lời này không chỉ buồn cười, mà còn không còn bất kỳ ý nghĩa gì trong lúc này.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích: “Trừng Trừng, anh trước đây, bây giờ, sau này đều không có ở bên ai khác.”

Chu Chức Trừng không nói gì.

Ngoài cửa, Diệp Bạch và Triệu Diên Gia ghé sát vào cửa, văn phòng luật nằm trong căn nhà cổ ở huyện, rất cũ kỹ, cách âm kém, dán sát vào cửa có thể nghe được tương đối. Hai người nghe được, mặt xuất hiện những biểu cảm phức tạp, lúc lắc đầu, lúc lại im lặng tặc lưỡi. Nghe xong thì nhanh chóng tản ra, giả vờ bận rộn, mạnh ai nấy mở tài liệu ra đọc.

Lục Hợp không chịu nổi hành vi của hai người như vậy, cau mày cười lạnh: “Hai người tôn trọng người khác thế sao? Tiếc cho hai người còn học luật, làm luật sư mà ngay cả quyền riêng tư của người khác cũng không biết tôn trọng, chuyên làm những việc tiểu nhân như vậy.”

Triệu Diên Gia rất bình tĩnh: “Cái này gọi là quan tâm anh trai tôi.”

Diệp Bạch càng bình tĩnh hơn: “Cái này gọi là quan tâm sư phụ tôi.”

Triệu Diên Gia cười với Lục Hợp: “Tôi cũng không tin anh không muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì. Chưa kể trên đời này còn có người không thích nghe nhiều chuyện sao?”

Lục Hợp mặt vô cảm: “Tôi đúng thật là không muốn biết.”

Triệu Diên Gia và Diệp Bạch liếc mắt nhìn nhau, hai người nở nụ cười quỷ dị, không hẹn mà cùng xông lên, mỗi người giữ chặt một tay Lục Hợp ngăn không cho anh ta che tai lại, sau đó mỗi người một câu rống lên bên tai anh ta.

Diệp Bạch: “Luật sư Giang xin tha thứ, luật sư Chu không thèm để ý đến anh ấy!”

Triệu Diên Gia: “Trình độ văn chương của cô không được rồi. Là anh tôi than thở khóc lóc cầu xin luật sư Chu cho phép anh ấy tiếp tục làm người yêu chị ấy. Luật sư Chu lạnh lùng từ chối, còn nói anh tôi là người không tuân thủ ‘nam đức’ ha ha ha.”

Hai người phá lên cười, đồng thanh: “Lục Hợp, bây giờ chúng ta là đồng phạm!”

Lục Hợp tức đến đau ngực, mày cau lại thành nếp nhăn sâu hoắm: “Hai người bị điên đúng không? Nghe lén có ích lợi gì?”

Triệu Diên Gia: “Chuyện trong nhà sao có thể là lén lút?”

Ba người đang ồn ào, cánh cửa văn phòng nhỏ chợt mở ra, Giang Hướng Hoài mặt lạnh lùng bước ra.

Không ai dám chọc đến người đàn ông bị đá.

Triệu Diên Gia buông tay, gãi đầu: “Ai chà, mùa thu mà còn nóng vậy, điều hòa văn phòng hình như hỏng rồi, tôi đi mở cửa sổ.”

Diệp Bạch đảo mắt, bỏ chạy: “Ồ, vậy tôi đi chuẩn bị tài liệu.”

Lục Hợp không nói gì, vung vung cánh tay mới bị giữ chặt của mình, tiếp tục xem video tình cảm hôn nhân của văn phòng luật Khai Luân.

Triệu Diên Gia đang vui vẻ nhắn tin chuyện anh họ đang theo đuổi người ta vào nhóm cho ba mẹ với chị cậu xem, bỗng nghe Giang Hướng Hoài gọi cậu, nói: “Anh biết mọi người có nhóm chat.”

Mí mắt Triệu Diên Gia giật giật.

Giang Hướng Hoài: “Cho anh vào.”

Thực ra trong nhóm không có mấy người, chỉ có ba mẹ Triệu Diên Gia, chị với anh rể cậu, mọi người đều có quan hệ tốt với Giang Hướng Hoài. Với Giang Hướng Hoài, dì dượng của anh lại giống cha mẹ anh hơn cả cha mẹ ruột, quan tâm chăm sóc anh nhiều hơn.

Anh vào nhóm, cả nhóm yên lặng, không ai lên tiếng.

Triệu Diên Đình lên tiếng làm dịu không khí: “Trùng hợp vậy, anh cũng ở trong nhóm này à.”

Chồng Triệu Diên Đình: “Anh phát bao lì xì.”

Mẹ Triệu Diên Đình: “Mọi người chào đón thành viên mới đi.”

Ba Triệu Diên Đình: “Hoan nghênh hoan nghênh.”

Em trai Triệu Diên Đình: “Mọi người, con không phải kẻ phản bội, là anh ép con cho anh vào nhóm!”

Giang Hướng Hoài nhìn đoạn chat trong nhóm, mắt mày dịu lại, anh lặng lẽ mỉm cười, cũng đổi tên mình trong nhóm thành “anh họ Triệu Diên Đình”.

Anh đến là để khiêm tốn thỉnh giáo: “Hai vị nam đồng bào, làm sao để theo đuổi nửa kia của mình vậy?”

Hai vị “nam đồng bào” chưa kịp chia sẻ, hai vị nữ đồng bào đã nói trước.

Mẹ Triệu Diên Đình: “Nói ra thì dài lắm. Dượng con viết cho dì rất nhiều thư tình, ban đầu dì chả thèm xem lá nào, bởi vì chữ xấu quá. Sau đó ông ấy lại tặng rất nhiều quà, dì cũng không nhận, vì không biết ai gửi…”

Chồng Triệu Diên Đình cổ vũ: “Mẹ, vậy sau sao mẹ lại yêu ba vậy?”

Mẹ Triệu Diên Đình: “Ba con giàu.”

Chồng Triệu Diên Đình: “Hết rồi ạ?”

Mẹ Triệu Diên Đình: “Vậy còn chưa đủ sao?”

Triệu Diên Đình: “Để em nghĩ lại xem, chồng em là tặng hoa tặng quà mời ăn cơm. Anh ấy nói không ai cần anh ấy hết, nếu em không cần anh ấy nữa thì anh ấy đi tự sát…”

Chồng Triệu Diên Đình: “Bà xã, là em theo đuổi anh…”

Triệu Diên Đình: “Câm miệng!”

Trong lúc mọi người trong nhóm đang ồn ào, Giang Hướng Hoài lại nhận được tin nhắn riêng của dì: “A Hoài, năm đó con dẫn Trừng Trừng đến gặp dì dượng, dì còn tưởng các con sẽ ổn định. Dù gì thì bao năm qua con chỉ dẫn mỗi mình con bé đến, hơn nữa dì cũng nhìn ra được là con thích con bé, nhưng không ngờ cuối cùng lại ra thế này. Lần này con đi tìm người ta, chắc hẳn đã nghĩ kỹ rồi. Đối xử với người mình yêu phải chân thành, con cần thẳng thắn thành thật mà nói với con bé, suy nghĩ của con, hoàn cảnh gia đình con, có thể chấp nhận hay không là việc của con bé, nhưng con phải cho con bé cơ hội để hiểu.”

“Dạ, con biết rồi.”

Dì lại nói: “Con đừng lo việc cha mẹ con, hai người họ dù sao cũng hạnh phúc hơn con. A Hoài, dì thì khác, từ nhỏ dì đã thương con nhất. Con là con, dì vẫn luôn biết vậy. Con không cần sống thay ai cả, cũng không cần làm những việc để người khác vui, con chỉ cần làm cho bản thân con vui.

Huyện Nam Nhật đẹp lắm phải không? Đến lúc các con phải gặp phụ huynh, dì dẫn cả nhà đến huyện Nam Nhật cầu hôn, để con vẻ vang. Gửi lời hỏi thăm của dì tới Trừng Trừng, không biết con bé còn nhớ dì không.” Bà không yên tâm, “Người ta nhỏ hơn con, đừng có bắt nạt con bé, vợ là để thương.”

*

Lúc tan sở, Giang Hướng Hoài đi tìm Chu Chức Trừng thì thấy cô đã thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Anh từ cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Hà Kim Tự.

Triệu Diên Gia xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Hẹn hò à.”

Nhưng thực ra Hà Kim Tự đến tìm Chu Chức Trừng không phải hẹn hò. Ông họ của anh (Ông họ: bác của bố mẹ, anh trai bà nội) thỉnh thoảng vào thị trấn bán ít nông sản, hôm qua có người mua ít đồ chua xong thì nói sẽ tố cáo ông bác anh bán sản phẩm 3 không (không bao bì, không nhãn mác, không hạn sử dụng), muốn ông bồi thường 1000 tệ, nếu không đưa thì người đó sẽ đi tố cáo lô sơn trà trước đó ông bán cũng là 3 không.

Hà Kim Tự mua cho Chu Chức Trừng ly trà sữa, cắm ống hút vào cho cô, bất đắc dĩ: “Ông cụ bán mỗi món có mười mấy hai mươi đồng, thật sự không đủ tiền đền 1000.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.