Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 4



Thái Mai trừng mắt nhìn Thái Lan: “Làm luật sư ở huyện thì sao? Bà nói hay vậy thì đừng tới tìm Trừng Trừng cầu cứu!”

Thái Lan cười lạnh, dù sao cũng phải dựa vào Chu Chức Trừng, bà lại thay đổi sắc mặt, ân cần đến bên cạnh Chu Chức Trừng: “Trừng Trừng à, đây là chị họ cháu, A Đào còn nhỏ thích nhất là chơi với cháu, cháu phải giúp chị, đây là tội trùng hôn.”

Chu Chức Trừng nhìn Lục Hợp nhưng không nói gì với cậu ta, cô biết người trẻ tuổi thì rất cao ngạo.

Cô chỉ nói: “Bà dì, chú Trần, đây là chuyện của Lâm Đào và Trần Phi, hẳn là nên để hai người tự giải quyết.”

Hai người họ mới là đương sự thế nhưng chưa nói một lời.

Trần Phi ấp úng, không biết nên nói gì, Lâm Đào mặt tái nhợt, người yếu ớt, bỗng lăn ra ngất xỉu.

Chu Chức Trừng nhanh tay lẹ mắt đứng lên đỡ chị, nhưng Lâm Đào ngất xỉu người rất nặng, suýt tí làm cô cũng ngã theo, may có Giang Hướng Hoài bên cạnh đỡ lấy cô.

Anh đỡ cánh tay cô, hơi nóng lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải tay áo sơ mi như muốn đốt cháy cô.

“Anh đỡ chị ấy đi.” Giang Hướng Hoài nói với Trần Phi đang đờ người.

Trần Phi vội vàng đưa Lâm Đào đến một phòng khám của bác sĩ về hưu gần đó. Hà Khai Luân thấy không có việc gì nữa nên cũng vội vàng đi tòa án dự phiên tòa, hôm nay ông có một vụ kiện tập thể.

Thái Mai đi rửa một dĩa anh đào (cherry) mang ra để lên bàn: “Ăn thử đi, sáng nay mệ mới mua anh đào nhập khẩu đó. Thái Lan là con mụ ham ăn nên nãy mệ không lấy ra cho bà ta ăn.”

Diệp Bạch theo Chu Chức Trừng thực tập, thường xuyên tới nhà họ Chu, không khách sáo với mệ Thái, khen: “Dạ, ngọt lắm.”

Mệ Thái thấy Giang Hướng Hoài không ăn, cho là anh ngại nên lau tay qua loa vào giẻ, cầm anh đào nhét vào tay anh: “Hướng Hoài, con cũng ăn đi, đừng khách sáo với mệ.”

Giang Hướng Hoài ngập ngừng, sau đó cười nhận lấy, nhưng anh chỉ cầm trong tay mà không ăn quả nào.

Mệ Thái “Haizz”, chỉ thiếu nước đút vào miệng anh: “Cái thằng bé này, mười năm trước cũng không ngại ngùng như vầy đâu.”

Chu Chức Trừng biết anh có tính sạch sẽ, không thích tiếp xúc quá gần với người khác, càng không ăn đồ người khác đã chạm vào, chưa kể mệ còn mới lau tay bằng giẻ lau bẩn trước mặt anh.

Anh im lặng, ngước lên nhìn Chu Chức Trừng như cầu cứu, thật sự giống như những lần trước đây khi họ còn ở bên nhau.

Chu Chức Trừng không để ý đến anh, chỉ lo ăn anh đào của mình.

Mệ Thái nói: “Đêm nay tụi con ở lại đây ăn tối, xem như tiệc chào mừng, ôn Chu mua nhiều hải sản lắm, tối nay nấu bữa thịnh soạn.”

“Không thành vấn đề!”

Diệp Bạch đáp ngay, nhưng cô còn đang nghĩ đến chuyện Lâm Đào: “Trần Phi không phải tội trùng hôn đúng không? Anh ta không đăng ký kết hôn với Lâm Đào, chỉ có hôn nhân thực tế. Nước mình chỉ công nhận hôn nhân thực tế trước khi “Luật hôn nhân” năm 1994 được ban hành và thực hiện. Nếu hôn nhân thực tế của hai người họ không được pháp luật công nhận thì không có tội trùng hôn phải không?”

Chu Chức Trừng gật đầu.

Thái Mai không hiểu, nhưng biết Thái Lan sẽ giận điên thì không khỏi cao hứng, xoa đầu Diệp Bạch: “Tiểu Bạch, con thật thông minh.”

Diệp Bạch đắc ý: “Mệ Thái, mệ biết mà, con là người thi một lần đã qua được cuộc thi sát hạch phát luật, con giỏi không?”

“Quá giỏi, đêm nay thưởng cho con một con tôm hùm to.”

“Con muốn thêm một con bào ngư to!” Cô ôm eo mệ Thái làm nũng.

“Được được được.”

Đây là việc tự hào nhất của Diệp Bạch. Cô là một người bình thường, tốt nghiệp một trường đại học loại hai bình thường, cả khoa luật chỉ có chưa đến năm sinh viên thi đậu kỳ thi sát hạch, mà cô không chỉ vinh quang vượt qua nó mà còn là người có số điểm cao nhất trong năm người.

Diệp Bạch không có ý xấu, hào hứng hỏi ba người bên Minh Địch: “Mấy anh cũng một trận là thắng sao? Luật sư Chu sư phụ tôi cũng là một trận là thắng!”

Lục Hợp nghe vậy cười khẩy, mặt hiện vẻ mỉa mai, không đáp.

Diệp Bạch chớp mắt: “Luật sư Lục, một lần qua cuộc thi sát hạch có gì buồn cười?”

Lục Hợp: “Đúng là không buồn cười. Buồn cười là cô, luật sư Diệp, cô là người đầu tiên tôi từng gặp lại khoe khoang việc thi một lần là đậu vòng sát hạch. Người xung quanh tôi bình thường nhất cũng đều xấu hổ vì vượt qua vòng 2. Bởi vì kỳ thi sát hạch kiến thức pháp luật chỉ là ngưỡng tối thiểu đầu vào của ngành luật, không có gì đáng để tự hào.”

Anh ta nói “người bình thường” là giống như anh ta, tốt nghiệp đại học danh tiếng, làm việc với những người ưu tú trong những công ty luật hàng đầu.

Diệp Bạch bị anh ta nhục nhã đến đỏ mặt, cô cũng biết khoảng cách chênh lệch giữa họ rất lớn. Từ khi thi đại học đã kém 100 điểm, lại còn chênh lệch giữa bốn năm học luật. Thậm chí trước kia cô còn không phân biệt được tố tụng và không tố tụng, cũng không rõ công ty luật tốt hay xấu. Năm nay sau khi tốt nghiệp cô mới biết, công ty luật mà cô vẫn luôn mơ ước thời đại học trong mắt các người làm nghề đến từ các trường danh tiếng lại chỉ là một công ty luật cấp thấp, chỉ biết khoe khoang, lừa dối người ngoài nghề.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đối với cô, vượt qua lần thi sát hạch chính là điều tuyệt vời, ít nhất cô có thể trở thành luật sư.

Diệp Bạch siết chặt nắm tay, đang định nói gì thì nghe Giang Par của Minh Địch đã cười nói với cô: “Cô có thể thi một lần qua được kỳ thi sát hạch đã chứng minh cô rất xuất sắc, mỗi năm tỉ lệ thông qua kỳ sát hạch chỉ có trên dưới 13%, một lần qua được tỉ lệ dĩ nhiên còn thấp hơn 13%.”

Diệp Bạch gật đầu thật mạnh, bởi vì sát hạch pháp luật đối với đại đa số mọi người rất khó khăn!

Giang Hướng Hoài lại thở dài: “Ít nhất ở đây, cô cũng hơn người nào đó rồi. Có người thi hai lần chưa qua được vòng 2, trình độ học thuật không đạt tiêu chuẩn công ty nên phải đi cửa sau, thật… đáng xấu hổ.”

Triệu Diên Gia cảm thấy mình bị đâm một dao sau lưng, quá đau lòng.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về cậu, cậu đứng ngồi không yên, mặt đỏ tai hồng: “Không phải nói tôi đâu, tuy anh tôi đúng là cộng sự nhưng tôi dựa vào năng lực của mình… Haizzz, mấy người không tin phải không? Nhìn tôi là ý gì, đừng có nhìn! Nhìn nữa thiếu gia đây thu phí đó!”

Diệp Bạch hiểu ra, gật đầu cười.

Triệu Diên Gia thẹn quá hóa giận: “Cô ngốc kia, cô gật đầu là ý gì?”

Độ cong trên môi Diệp Bạch càng sâu: “Thì ra là anh, anh chàng thi trượt luật, đi bằng cửa sau. Cố gắng học tập ha, bất quá lần thứ ba chưa được thì còn lần thứ tư, thứ năm…”

Triệu Diên Gia tức muốn hộc máu: “Ai tự ti hả? Thiếu gia tôi đây chắc chắn lần ba sẽ qua!”

Diệp Bạch: “Thật sao? Tội vi phạm chế độ một vợ một chồng anh còn nhầm đấy.”

Triệu Diên Gia tức tối quay đi, lại khui một lon wahaha uống tiếp.

Chu Chức Trừng buồn cười, nói với Triệu Diên Gia: “Có muốn thử phân tích suy nghĩ của mình không?”

Triệu Diên Gia hơi bối rối, cậu nhớ tội vi phạm chế độ một vợ một chồng chấp nhận hôn nhân thực tế.

“Tội vi phạm chế độ một vợ một chồng có nghĩa người đã có vợ hoặc chồng kết hôn lần nữa, hoặc cưới người mà mình biết rõ đã có vợ hoặc chồng, đúng không? Vậy thì tội này cũng công nhận hôn nhân thực tế chứ? Khi hai bên nam nữ đều có vợ/chồng hoặc một trong hai người có người vợ/chồng, chung sống trên danh nghĩa vợ chồng, cấu thành quan hệ hôn nhân thực tế, thì cũng sẽ cấu thành tội vi phạm chế độ một vợ một chồng.”

Chu Chức Trừng gật đầu: “Vậy cậu đưa Trần Phi, Lâm Đào và vợ hiện tại của Trần Phi vào mối quan hệ hôn nhân này xem.”

Ánh mắt Triệu Diên Gia hơi khựng lại, sau đó suy nghĩ lóe lên, sắp xếp lại quan hệ, cứng họng, cậu đảo ngược hai mối quan hệ hôn nhân của Trần Phi.

“Tội vi phạm chế độ một vợ một chồng công nhận việc vợ hoặc chồng được pháp luật công nhận chung sống với người khác như vợ chồng. Trong trường hợp này, Lâm Đào và Trần Phi chỉ tổ chức tiệc cưới, không đăng ký kết hôn, họ chỉ có hôn nhân thực tế, nhưng hôn nhân thực tế này hình thành sau năm 1994 không được pháp luật hiện hành công nhận. Nói cách khác, khi Trần Phi và người phụ nữ khác đăng ký kết hôn, anh ta vẫn là người chưa kết hôn về mặt pháp lý. Vì vậy hôn nhân giữa anh ta với người phụ nữ khác đương nhiên là hợp pháp, không cấu thành vi phạm chế độ một vợ một chồng.”

Chu Chức Trừng cười cười: “Về việc hôn nhân thực tế được công nhận trong tội trùng hôn mà cậu nói, có nghĩa là nếu Lâm Đào và Trần Phi có giấy đăng ký kết hôn, hôn nhân hợp pháp. Trần Phi chung sống như vợ chồng với người phụ nữ khác, không đăng ký kết hôn nhưng có hôn nhân thực tế, thì tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng mới được xác lập.”

Lục Hợp không thích Triệu Diên Gia, cái loại cậu ấm nhà giàu này đến công ty luật ưu tú chỉ làm hại người, làm sai cái gì cũng yêu cầu người khác chùi đít thay cậu ta. Trước đây anh ta với Triệu Diên Gia làm chung một dự án, anh ta đã phải tăng ca thức đêm không biết bao nhiêu lần chỉ vì sửa chữa bản thảo viết như cứt của Triệu Diên Gia.

Cảm xúc bực bội của Lục Hợp rất rõ ràng, Chu Chức Trừng còn cố tình kêu anh ta cho ý kiến.

Chu Chức Trừng nói: “Anh làm việc ở Minh Địch, tôi tin chắc chắn anh hiểu rõ hơn tôi trách nhiệm bắt buộc của luật sư là bảo vệ lợi ích hợp pháp của đương sự. Nhưng vừa rồi, Lâm Đào và Trần Phi cùng ở đây, đương sự của chúng ta là ai? Lâm Đào hay Trần Phi?” (Chú thích: đương sự trong vụ án dân sự là các cá nhân, tổ chức gồm: Nguyên đơn, bị đơn, người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan.)

Giọng cô rất nhẹ nhàng, trong ấn tượng của nhiều người, nữ luật sư chính là người mạnh mẽ, sấm rền gió cuốn, hấp tấp, nhưng cô thì không.

Cô chỉ nói: “Cho đến khi xác định được thân chủ, tốt nhất luật sư nên giữ im lặng, không công khai phân tích lập trường.”

Lục Hợp hiểu nguyên tắc này, nói: “Nhưng vụ án này quá đơn giản, có phải vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng không nhìn là biết. Luật hôn nhân rất đơn giản, mọi người đều hiểu…”

Chu Chức Trừng có phần bất đắc dĩ, nở nụ cười: “Anh cảm thấy đơn giản vì anh thông minh, học hành giỏi giang. Thế nhưng trên đời này còn rất nhiều người bình thường, họ không hiểu pháp luật, thậm chí cũng không học hành nhiều, hôn nhân là việc bên cạnh họ, nhưng luật hôn nhân lại cách họ rất xa, họ không hiểu anh nói những gì…”

Cô nghĩ, chắc hẳn Lục Hợp chưa từng thấy thế giới bên ngoài ngoài những tinh anh thành thị, nhận định của anh ta đối với thế giới này vừa đơn giản vừa ngạo mạn, theo chủ nghĩa tinh anh tuyệt đối.

Giang Hướng Hoài nhìn Chu Chức Trừng hướng dẫn người mới, anh cũng không nhớ được trước kia anh đã dẫn dắt cô thế nào.

Luật sư không tham gia tố tụng đều làm công việc soạn thảo, kiểm tra cơ bản ban đầu. Luật sư thực tập và luật sư cấp dưới như công nhân lắp ráp trong dây chuyền nhà máy, anh không có thời gian, không kiên nhẫn hướng dẫn từng người như Trừng Trừng. Nếu có dẫn dắt, anh cũng chỉ từng dẫn dắt Trừng Trừng.

Diệp Bạch ủng hộ sư phụ Chu Chức Trừng của mình vô điều kiện: “Đúng vậy, luật sư Lục, thiên phú của anh không phải để anh khinh thường những người bình thường, không giỏi giang như anh. Có câu nói thế nào, anh không chỉ là xử lý vụ án, mà là ở trong cuộc sống của họ, làm một luật sư tố tụng, phải có lòng kính sợ chi tâm!”

Triệu Diên Gia nghi hoặc nhìn Diệp Bạch, chân thành hỏi: “Luật sư Diệp, cô không phải cái kiểu người lấy ảnh đại diện là đặt tay trước ngực, tên wechat là “Luật sư gì gì đó” và số điện thoại, vòng bạn bè chuyên share mấy tin tức pháp luật, loại luật sư giả vờ chuyên nghiệp quảng cáo “súp gà cho tâm hồn”, còn rất thích tự nhận là luật sư chuyên nghiệp đó chứ?”

Diệp Bạch bị đâm chính xác: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.