Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 78: Chuyện bên lề 1: Đăng ký kết hôn



Ba mẹ Chu Chức Trừng không có ý kiến gì với đám cưới của hai người.

Không lâu sau, hai người đăng ký kết hôn tại Cục dân chính huyện Nam Nhật, đến ngày đi đăng ký, Giang Hướng Hoài báo với cha mẹ, Giang Hằng cúp máy ngay lập tức, nhắn tin uy hiếp nếu anh dám đi đăng ký kết hôn thì sẽ cắt đứt quan hệ cha con.

Giang Hướng Hoài không bận tâm, anh đã hoàn thành nghĩa vụ của con là thông báo cho bố mẹ biết. Từ khi anh đi làm đã chuyển hộ khẩu sang ngôi nhà riêng của anh, vì vậy khi kết hôn cũng không cần về nhà hỏi hộ khẩu.

Nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh chụp ảnh đăng lên khoảnh khắc, chỉ ngắn ngủi ba chữ: “Đã kết hôn.”

Mặc dù công ty Minh Địch đã thông báo việc nghỉ việc của cộng sự Giang Hướng Hoài trên trang web chính thức công ty nhưng vòng bạn bè anh vẫn không vắng vẻ, những người bình luận vẫn gọi anh là Giang par.

Bởi vì dù là đồng nghiệp trong công ty hay những người từng hợp tác, kế toán hay nhân viên ngân hàng đầu tư anh từng làm việc, hoặc bạn học của anh, ai cũng hiểu rất rõ sự ưu tú, chuyên nghiệp của anh, không ai vì anh từ chức mà phủ nhận năng lực của anh. Sự nghiệp của anh đang ở giai đoạn như mặt trời giữa trưa, doanh thu ekip dẫn đầu trong ngành, thông cáo của Minh Địch vừa phát ra, anh đã nhận không ít điện thoại của các công ty luật khác muốn mời anh về làm việc.

Tất cả anh đều lấy lý do sức khỏe để từ chối, có người tiếc nuối cho anh, cũng có người chúc mừng.

Luật sư tư bản kiếm tiền vất vả, dù có giỏi giang đến đâu thì cũng chỉ là bên B trong ngành dịch vụ. Những luật sư có thể đạt được thành công về cơ bản đã từ bỏ cuộc sống riêng tư, sẵn sàng làm việc ngoài giờ mọi lúc mọi nơi, thậm chí thời gian nghỉ ngơi cũng không thể đảm bảo, càng không có thời gian dành cho gia đình, bạn bè.

Nhưng Giang Hướng Hoài cũng đã nhận một việc, tổng biên tập một nhà xuất bản pháp luật đã liên liên lạc mời anh viết một quyển sách pháp luật về nghiệp vụ IPO, chủ yếu là về đầu tư, cổ phần, tái cơ cấu và các trường hợp cụ thể, xem như một lời tổng kết chia tay với nhiều năm làm việc phi tố tụng.

Khoảnh khắc anh đồng ý, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác mất mát nhè nhẹ.

Anh ngẩng đầu nhìn cô đang làm việc dưới ngọn đèn, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ bóng cô, anh gọi: “Trừng Trừng”.

Cô “Ơi”, quay đầu thấy mặt anh hiện lên vẻ buồn buồn, hỏi anh: “Sao vậy?”

Cô mới nghe anh nói chuyện điện thoại, “Anh không muốn viết sách sao? Nếu không muốn viết thì chúng ta đừng nhận.”

“Không phải.” Anh cũng không hiểu cảm xúc này từ đâu ra, tựa như áp lực anh gánh chịu bao lâu nay khi đồng ý viết quyển sách này thì đã thật sự vĩnh biệt Giang Hướng Hoài của quá khứ.

Luật sư Giang, người có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại tối tăm, mục nát, sống vì người khác.

Anh đã muốn vứt bỏ cái tôi từng khiến anh chán ghét bản thân. Nhưng hiện giờ thật sự ném hết tất cả, không còn làm luật sư thay thế anh trai, không gánh kỳ vọng cha mẹ trên lưng, không từ bỏ người anh yêu thương, anh phải mất thời gian dài mới trở thành vợ chồng hợp pháp với Trừng Trừng. Trong tay anh nắm hai tờ hôn thú, cảm xúc lúc lên lúc xuống, niềm vui và nỗi buồn vô cớ đan xen, anh nói khẽ: “Chỉ không tin được chúng ta thật sự kết hôn. Với lại nghĩ đến bố mẹ anh…”

“Cuối năm chúng ta đến Bắc thành gặp họ.” Chu Chức Trừng đi tới trước mặt Giang Hướng Hoài, cô chạm vào mặt anh, nhìn vào mắt anh cười khẽ: “Nếu họ thực sự không muốn gặp chúng ta thì chúng ta lại quay về.”

Giang Hướng Hoài ngước nhìn cô.

Anh không nói, cô cũng hiểu, cô nói: “Còn nữa, dẫn em đi gặp anh trai anh.”

Anh nhìn đôi mắt đen láy của cô, cảm thấy máu cả người dồn về tim, nghẹn ngào khó tả: “Anh trai sẽ thích em.” Như thích một người em dâu.

Anh ôm eo cô, áp mặt vào khuôn ngực mềm mại của cô, hỏi: “Lời mời nhà xuất bản này có liên quan gì đến bà ấy không?”

Chu Chức Trừng biết mẹ anh là một nhà xuất bản luật nổi tiếng, cô nhìn thấy được một Giang par mạnh mẽ, toàn năng, không gì không làm được nhưng trước mặt bố mẹ và người yêu thì cũng chỉ là một người bình thường, khao khát được yêu thương.

Cô cúi xuống ôm mặt anh, chủ động hôn lên môi anh. Đôi môi ẩm ướt chạm vào nhau, đầu lưỡi xâm nhập, triền miên, đầu dây thần kinh rung động tê dại. Eo cô dựa vào tay anh, cô gọi anh: “Ngài Giang, luật sư Giang, ông chủ Giang.”

Trong nụ hôn dày đặc này, tim anh đập dữ dội, giọng nói cô dịu dàng quyến rũ: “Có mấy người có thể thăng chức thành cộng sự nhanh như anh, lại có mấy người cộng sự có thể kiếm được nhiều dự án lớn như anh, bất kể có liên quan đến mẹ anh hay không, nhà xuất bản mời anh vì anh giỏi giang, vậy nên mới tìm anh viết sách, nếu không sao họ không tìm mời Triệu Diên Gia đi?”

Triệu Diên Gia, người đang mê mải chơi game VR ở Bắc thành bỗng hắt xì rõ to.

Ai nhớ cậu?



Đêm nay Giang Hướng Hoài ngủ lại phòng Chu Chức Trừng,

Hai người hôn nhau trong hơi nước nóng mù mịt lúc tắm, anh nhiệt tình như lần đầu tiên khám phá cơ thể cô.

Nhưng rất nhanh, người chủ động đổi lại thành cô.

Anh ngồi trên ghế đợi cô sấy tóc. Từ nhà tắm ra, cô ngồi lên đùi anh, chỉ cọ cọ là anh đã có phản ứng, vô thức nín thở, kiềm chế, nhìn bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô.

Nhiều năm qua, cô vẫn không hề thay đổi.

Anh nắm tay cô đưa lên môi, hôn lên nhẫn cô.

Đây là vợ anh, cô đang nhẹ nhàng nhấp nhô trên người anh. Anh cúi đầu, như một tín đồ thành kính, ngậm lấy phần mềm mại đang dập dềnh run rẩy như sóng biển kia, đổi lại cô run run luồn tay vào tóc anh, tiếng rên hòa lẫn với tiếng th ở dốc của cô.

Tim anh đập dồn dập như muốn nảy khỏi lồ ng ngực, những cảm xúc khó tả trào dâng.

Chu Chức Trừng bỗng cảm giác ngực mình có giọt nước lành lạnh, ban đầu cô tưởng là anh hôn, nhưng lại cảm thấy không đúng. Sau khi xụi lơ th ở dốc, cô mới nhận ra Giang Hướng Hoài đang khóc.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc, khóe mắt cũng không đỏ, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ngay cả Giang Hướng Hoài cũng thấy kỳ lạ, sao anh lại khóc, từ nhỏ đến lớn, số lần anh khóc ít đến thảm thương, anh không biết rằng khi con người quá hạnh phúc cũng sẽ vì sợ đánh mất mà rơi nước mắt.

Anh nhìn thấy mặt Chu Chức Trừng ửng hồng, ánh mắt tràn ngập lo lắng và tình yêu dành cho anh, vô thức ôm cô chặt hơn.

Anh có người vợ đáng yêu nhất thế giới.

Hôn lễ của hai người dự kiến diễn ra vào tháng 5 năm sau, khi khí hậu huyện Nam Nhật thích hợp nhất.

Giữa tháng 12 âm lịch, ba mẹ Chu về nước ăn Tết, Giang Hướng Hoài mới chính thức gặp mặt họ thay vì trò chuyện qua màn hình.

Mấy năm nay ba Chu được chẩn đoán là cao huyết áp, lượng đường trong máu cao, không chỉ kiêng rượu kiêng thuốc lá mà còn kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống.

Trước khi gặp mặt, Giang Hướng Hoài không biết nên tặng quà gì cho ông. Anh lên mạng tìm thông tin, lại hỏi một vòng bạn bè, người lớn, mọi gợi ý đều là thuốc lá, rượu, trà…

“Ba giống anh, không hút thuốc không uống rượu, còn trà thì huyện bên Thiết Quan Âm thừa thãi, đây là tỉnh của trà, anh lại tặng trà thì không có lòng.” Giang Hướng Hoài bất đắc dĩ thở dài, “Quà của mẹ thì dễ, tặng vòng vàng giống mệ, rốt cuộc thì ba thích gì đây?”

Chu Chức Trừng đang xem bản vẽ thiết kế quán café của Giang Hướng Hoài, cô không bận tâm đ ến việc quà tặng, ngược lại thay đổi chủ đề: “Ôn nói có quen đội trang trí trong huyện, con trai của bạn ôn mở, sang năm khởi công ôn sẽ giúp anh trông nom.”

Anh vừa nghe vừa ôm cô lên đùi mình, gác cằm lên hõm vai cô, thỉnh thoảng chạm môi vào tai cô. Anh không bao giờ chán mùi hương cơ thể cô, càng ngày càng si mê sự tiếp xúc thân mật với cơ thể cô. Hai người cùng dùng một loại sữa tắm nhưng anh luôn cảm thấy mùi hương trên người cô dễ chịu hơn.

Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, hai người gần như là như hình với bóng. Anh đắm chìm trong thế giới ấm áp cô dựng lên cho anh, khi không có việc gì làm, anh sẽ phác họa lại dáng vẻ của cô trong đầu, mắt cô khi cười to cong cong, như vầng trăng phản chiếu trong đầm nước sâu. Buổi tối cô làm việc, ngồi ở bàn không giống như một luật sư mà như một học sinh làm người ta thấy thương xót.

Anh không còn dựa vào thuốc ngủ nữa mà ngửi mùi hương của cô, ôm thân thể cô, nghe giọng cô nói, với anh mà nói, một người bạn tình tốt hơn mười bác sĩ tâm lý.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Chu dần dà có thêm nhiều đồ đạc của anh, anh thâm nhập vào cuộc sống của cô, trở thành một phần của nhà họ Chu.

Giang Hướng Hoài nghe cô nói việc ôn muốn trông coi việc sửa chữa hơi cau mày: “Như vậy ôn có bị mệt quá không? Anh định thuê người giám sát.”

“Ôn thích trông coi việc trang hoàng. Nếu đến lúc đó ôn mệt quá thì chúng ta lại mời người giúp.”

“Thế cũng được, nhưng anh còn chưa biết nên tặng gì cho ba.”

Chu Chức Trừng: “Không có quà cũng không sao.”

“Ba thích cái gì?”

Cô cười: “Hàng xa xỉ.” Cô dừng lại, “Nghe hơi khác người trong nhà mình phải không? Chỉ vì mẹ không mua cho ba, cũng không cho ba mua thôi. Vì vậy nên ba càng thích, năm đầu tiên em đi làm mua cho ba một cái ví Gucci, ba vui lắm, đến giờ vẫn còn dùng cái ví ấy.”

Chuyện này là dễ dàng nhất với Giang Hướng Hoài.

Thế nên anh tự nhiên mà giành được niềm vui của ba vợ.

Ba Chu không có tâm trạng ăn cơm. Trên bàn ăn, ông mặt mày hớn hở đeo đồng hồ Giang Hướng Hoài tặng, mang thắt lưng mới, thay ví tiền mới, đeo kính râm có logo to.

Mẹ Chu và mệ Thái đeo hai chiếc vòng tay to bằng vàng.

Mệ Thái trời đông rét lạnh mà luôn xắn cao tay áo để lộ hai chiếc vòng vàng to tướng của bà. Khi trò chuyện với mọi người trong tiệm bà thường huơ tay múa chân, thỉnh thoảng lại che miệng cười, giơ tay vỗ vai bà cụ khác, chiếc vòng vàng vung vẩy theo động tác của bà làm người ta hoa mắt.

Chỉ cần có người để ý đến vòng tay của bà thì bà sẽ cười tươi rói: “Ôi chà, sao bà biết cháu rể tôi tặng tôi hai chiếc vòng vàng? Nặng lắm, mỗi cái đến 50 gam!” (Chú thích: Khoảng hơn 1 cây vàng/1 lượng vàng, 1 lượng vàng = 1/16 kg = 600/ 16 = 37,5 gam.)

Chỉ có mẹ Chu là thấy hơi xấu hổ, bà cảm thấy không nên nhận quà quý như vậy. Nhưng bà không biết làm sao trả lại, đưa tiền thì lại quá xa lạ.

Giang Hướng Hoài thấy mẹ Chu ngập ngừng, anh cười nói: “Mẹ, con với Trừng Trừng đã đăng ký kết hôn, chỉ là chưa tổ chức hôn lễ, mẹ là mẹ Trừng Trừng, đương nhiên cũng là mẹ con, đừng khách khí với con.”

Ba Chu đang thỏa mãn hóa thân thành cây thông Noel xa xỉ nói ngay: “Đúng đúng, con là đứa con ruột thứ ba của ba!”

Mẹ Chu mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng tay thì véo mạnh lên tay ba Chu.

Ba Chu nhăn mặt đau đớn vẫn cậy mạnh nói với Giang Hướng Hoài: “Đừng sợ, ba ruột sẽ mua cho con một chiếc ô tô để kết hôn!”

Mẹ Chu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.