Mấy ngày sau, sự việc quả nhiên như Trần Liễm Đông nói, Hoắc Viễn Quang không bao lâu liền bỗng nhiên cáo bệnh, kiếm cớ đem công trình Ấn tượng Hoàng Duệ chuyển cho Hoắc Minh Thành, mà người sau lại tương kế tựu kế, nhận lấy toàn bộ.
Mấy ngày tới, chính là ngày ban giám đốc họp, Hoắc Minh Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng phân phó,
"Công trình tạm dừng một ngày, cho những công nhân kia nghỉ phép có lương."
Hoắc Viễn Quang nếu như thông minh, sẽ động thủ vào lúc này, lúc đó công trình sụp đổ không đến nỗi làm chết người, lão có thể tiếp quản Hoắc thị sau đó ngăn cơn sóng dữ, giảm tổn thất trong phạm vi nhất định.
Công ty Phùng Kiệt đã trang trí toàn bộ xong xuôi, Lục Khởi thiết kế phần mềm cũng đã cho ra prototype, icon của app là màu lam khói, bên trên dùng chữ tiếng Anh màu trắng M&E, toàn bộ theo phong cách ngắn gọn đơn giản, không có một chút dư thừa nào.
Lục Khởi đặt trọng tâm vào ảnh động lúc mở app, vận dụng phong cách khoa học viễn tưởng, dùng gió vẽ ra vũ trụ tinh cầu, sau đó là ánh sao băng nhanh chóng xẹt qua, 1.5 giây vừa vặn, không quá dài cũng không quá ngắn.
"Em khá lắm! Mới có ngày đã hoàn thành tốt, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mắt mình nhìn tốt như thế."
Phùng Kiệt dùng sức vỗ vỗ vai Lục Khởi, tất nhiên là thỏa mãn không thể nào thoả mãn hơn, anh mời chào những người có sở trường riêng cũng có điểm yếu riêng, chỉ có Lục Khởi, là gần như không có khuyết điểm nào, làm tốt hầu hết các phần mềm.
"Không phải ánh mắt anh tốt, mà là vành mắt em rất đen rồi."
Lục Khởi uống một ngụm cà phê đen cho tỉnh, mắt quả thật có bầm đen, Thường Toàn ngồi ở bên cạnh, cậu ta nghe vậy nhướn người tới để chỉ cằm và hai mắt mình còn đen hơn cả quốc bảo rồi.
"Anh Khởi, anh trâu bò quá, còn có thể pha cà phê, hai ngày nay em đều uống cà phê gói."
Thường Toàn nộp đơn xin miễn học bài chuyên ngành, hầu như chỉ ở trong phòng làm việc, không biết mấy ngày rồi không đánh răng, tóc tai cũng là rối như tơ vò, căn bản không nhìn ra vẻ tuấn tú nữa, Lục Khởi mặt vô cảm đẩy cậu ta ra.
"Mời em dùng cuộc đời thanh xuân ngắn ngủi này, nhắc nhở bản thân đời sau tuyệt đối không nên học máy tính."
Phùng Kiệt nói, "Không thể nói như thế, yêu công việc, thì làm hết mình thôi."
Anh đặt một nhà hàng bên ngoài để khao mọi người ăn cơm, mấy ngày nay khổ cực, mọi người tập hợp lại, vừa tán gẫu vừa ăn, đùa vui cười cười vô cùng náo nhiệt, có người đem máy ra hóng drama, trang báo đập vào mặt cậu ta, vừa nhìn tiêu đề đã không khỏi kinh ngạc ồ một tiếng,
"Công trình Ấn tượng Hoàng Duệ sụp đổ? Tôi còn định chờ xây xong thì bán máy laptop để mua một phòng ở đây, chất lượng thế này làm người ta lo lắng quá."
Lục Khởi nghe vậy thôi ăn cơm, chỉ nghe người bên cạnh nói, "Hoắc thị là đầu rồng trong ngành bất động sản thủ đô mà, nhà bọn họ không thể gặp sự cố được, vậy thì xui xẻo rồi, may mà không có nhân viên thương vong, không phải... Chà chà."
Trầm Dương Dương nói, "Đây ghi là sụp đổ, truyền thông viết thế này, nếu có người chết chắc phải ngồi trang nhất mấy ngày đấy, tôi vừa thấy, cổ phiếu Hoắc thị rớt điểm không ít rồi."
Bọn họ đang nói, bỗng nhiên thấy Lục Khởi đặt hộp đồ ăn đứng lên, "Thất lễ, tôi chợt nhớ tới trong nhà còn có chút chuyện, đi trước một bước, mọi người từ từ ăn."
Thái độ hắn vẫn lễ độ như trước, nói xong cầm áo khoác, mang theo laptop trực tiếp rời đi, để mọi người nhìn bóng lưng hắn nhìn nhau.
Lục Khởi nhắn tin cho Hoắc Minh Sâm, sau đó ngồi ở một cái quán cà phê gần công ty chờ cậu, phát hiện cổ phiếu Hoắc thị đúng như Trầm Dương Dương nói đã xuống không ít điểm rồi.
Quãng thời gian này có việc liên quan với Hoắc thị, hắn đều từ Lục Duyên trong miệng mà biết được, Hoắc Minh Sâm mấy ngày liền không thấy bóng dáng, Lục Khởi nghĩ bọn họ phải cảnh giác, nên không hề quan tâm, nào ngờ vẫn xảy ra việc này.
Hắn có thói quen ngồi gần cửa sổ, Lục Khởi nhân lúc này xem tin tức, bên tai bỗng nhiên truyền đến hai tiếng "cốc cốc" nhẹ nhàng vang lên, vừa nghiêng đầu, đã Hoắc Minh Sâm cách lớp thủy tinh cười nhìn hắn.
Đối phương khom người, một tay chống lên gối, một tay gõ vào thủy tinh, nghiêng đầu cười đầy phong vị thiếu niên, hệt như một đứa nhỏ to xác, Lục Khởi cũng nhịn không được hơi nhếch môi, sau đó tắt máy tính đi ra ngoài.
"Hiếm thấy nha, Hoắc nhị thiếu gia bận rộn suốt ngày rốt cục đã chịu đi ra."
Lục Khởi ngồi ở phó lái, cũng không biết là ghẹo cậu hay là khen cậu, ánh mắt Hoắc Minh Sâm vẫn luôn ở trên người hắn, từ sợi tóc tới gót chân, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, lấy tay chống cằm nói, "Bận nhưng có vài thứ không thể nói trên điện thoại được."
Lục Khởi bỗng dưng nghiêng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị liền thấy đáy mắt cậu tràn đầy ý cười bên trong, bỗng nhiên rất hứng thú hỏi, "Em nghe lời của tôi à? Bảo em làm cái gì thì em làm cái đó?"
"Đó là chuyện có chó liếm mới làm."
Hoắc Minh Sâm trừng hắn, đôi mắt đen sáng lạ kì, "Tôi không phải chó."
Mấy con chó xun xoe thì phải chết.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, cậu hiện tại có khác gì mấy con chó đó không đây, không, không giống nhau, Hoắc Minh Sâm nghĩ thầm, đối người mình thích, thì không gọi là làm chó được.
Lục Khởi dường như muốn cười, nhưng nhịn được, hắn xoa tóc Hoắc Minh Sâm.
"Đúng, em đâu phải mấy con chó nịnh hót."
Rõ ràng là một con mèo hoang chỉ biết giương nanh múa vuốt, tính tình tệ tới không chịu được.
Hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào, chờ chốc lát mới nói, "Chuyện nhà của em... có vấn đề gì không, tôi xem trên tin tức nói công trình Ấn tượng Hoàng Duệ muốn sụp đổ rồi."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy nét mặt có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, không khỏi cắn môi, lộ ra nụ cười xấu xa.
"Anh không phải là đang lo lắng cho tôi đó chứ?"
Lục Khởi hỏi ngược lại, "Tôi không thể lo lắng cho em sao?"
Sau khi nói xong, hắn đưa tay mình lên đặt ở tim, yên lặng cảm thụ một chút, như là chứng minh với Hoắc Minh Sâm.
"Nóng, còn đập."
Tim hắn không phải cục đá.
Đây là lần đầu tiên Lục Khởi trực tiếp biểu lộ lòng mình với Hoắc Minh Sâm, dù cho chỉ là lo lắng, nhưng cũng đủ khiến người nghe lạc mất phương hướng.
Cũng thật kỳ quái, Hoắc Minh Sâm không xem trọng mặt mũi toàn lừa gạt Lục Khởi để làm mình vui vẻ, mà khi đối phương thật sự nói ra điều này, cậu lại cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu cúi đầu luống cuống sửa lại cổ áo, ho nhẹ hai tiếng , đáp:
"Tôi đâu nói anh không thể lo lắng cho tôi đâu..."
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Tôi vui còn không kịp đây."
Tuy rằng Hoắc Minh Sâm không muốn kéo Lục Khởi vào chuyện rắc rối này, nhưng vẫn lờ mờ nhắc tới, hoàn toàn bị một câu yêu đương làm choáng váng biến thành cún ngốc.
"Việc của Hoàng Duệ anh tôi đã nắm rõ, không phải công trình bỗng nhiên sụp đổ làm chết người, yên tâm đi, họ Hoắc có thể bưng bít chuyện này không phải bởi vì những lợi ích nhỏ này, xoay xở không xong thì kiếm ít tiền một chút cũng sao."
Lục Khởi nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là dạng mà người ta hay nói người no không biết người đói khổ, đổi lại là hắn cũng sẽ không trở thành tráng sĩ nhẫn tâm chặt tay như Hoắc Minh Thành, lấy một công trình lớn như vậy đi đánh cược. Lục Khởi rất keo kiệt,là của hắn thì chính là của hắn, không phải của hắn thì hắn cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế biến thành của mình, người khác đừng hòng từ trong tay hắn chiếm lấy một chút gì.
Đương nhiên, người bên cạnh này là trường hợp đặc biệt, tạm thời tính là một ngoại lệ.
Hai người khó có cơ hội đi với nhau, không lăn giường thì cũng hơi tiếc, Lục Khởi muốn như vậy, mà Hoắc Minh Sâm không biết là bị chập mạch chỗ nào, bỗng nhiên hỏi, "Hay là chúng ta đi xem phim?"
Thuận theo ánh mắt của cậu nhìn lại, Lục Khởi phát hiện cách đó không xa chính là cửa sau của rạp phim, tình nhân đôi này tới đôi khác từ bên trong đi ra, tình chàng ý thiếp ngược cẩu độc thân.
Lục Khởi im lặng, không trả lời, mà dùng hành động thực tế biểu lộ, hắn lấy điện ra xem suất chiếu mới nhất, hỏi ý kiến Hoắc Minh Sâm, "Em muốn xem cái gì? Hài kịch, hồi hộp hay tình cảm?"
Lục Khởi là người giỏi giấu tâm tư, không dễ dàng lộ ra sở thích của mình, mà Hoắc Minh Sâm vẫn có thể từ trình tự hắn hỏi để tìm ra để tìm ra một ít quy luật, giả bộ chống cằm suy nghĩ chốc lát nói,
"A... hay là xem hài kịch đi."
Lúc Lục Khởi đồng ý, xem thời gian.
"Được, mười lăm phút sau có một suất."
Hai người xuống xe, trực tiếp từ cửa sau đi tới lầu hai, ở đây có một trung tâm giải trí, bố trí rạp chiếu phim, vị ngọt của bắp rang bơ tràn ngập ở trong không khí, ngọt ngọt ngấy ngấy, Hoắc Minh Sâm trước đây không thích ăn cái này, mà Lục Khởi mua vé xong, chỉ thấy cậu đang ngồi chờ, trong người ôm hai gói bắp to.
Khó mà tin nổi, Lục Khởi nói, "Em sốt hả?"
"Sao?"
Hoắc Minh Sâm mờ mịt ngẩng đầu lên, hai tay đầy ấp, Lục Khởi ở trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn cậu, tự dưng cảm thấy được bộ dạng đối phương trông ngoan ngoãn, lại hỏi một lần nữa, "Sao mua nhiều bắp vậy?"
Hoắc Minh Sâm mới vừa mới nhìn tình nhân đều tới quầy mua bắp rang, đầu óc kéo theo nên cũng mua hai bịch, thấy Lục Khởi hỏi, cậu tùy tiện biện lý do, "Đói bụng thì mua, đồ ăn vặt mà."
Lục Khởi lắc đầu tấm tắc, như cảm khái, ngồi cạnh cậu, tiện tay bốc hạt dưa từ bàn trà bánh, "Đúng là một tên ngốc nhiều tiền."
Loại bắp này bên ngoài mười đồng mua được một bịch to, rạp chiếu phim bán gấp năm lần, Lục Khởi sẽ không mua, ai mua thì người đó đúng là ngốc.
Đang nghĩ ngợi, thằng ngốc bên cạnh kia bỗng nhiên đẩy hắn một cái, thúc giục, "Đi thôi, có thể vào rồi."
Đồng thời bá đạo đem nhét hai gói bắp vào người hắn.
"Giúp tôi ôm."
"Ai mua thì tự mà ôm."
Lục Khởi căn bản không phản ứng, cười mà không cười liếc cậu một cái, thấy chung quanh không ai, khoanh tay nói, "Ôm em thì được, bắp thì thôi đi, tôi không có hứng thú."
Nói xong cầm vỏ hạt dưa trong tay ném vào thùng rác, phủi tay đi thẳng về phía trước đi.
Hoắc Minh Sâm nghe vậy sửng sốt một giây mới phản ứng được, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, cậu nhanh chân đuổi theo Lục Khởi, dùng vai thúc hắn, chỉ cảm thấy lòng rất là ngọt, hạ giọng như đầu trộm đuôi cướp nói, "Muốn ôm thì cứ nói thẳng đi, tôi cũng không phải không cho anh ôm..."
Cậu còn chưa dứt lời, đi vào sảnh chiếu phim thì trước mắt tối đen, dưới chân trải thảm mềm mềm, không biết cậu bị thứ gì ngáng chân nên lảo đảo, hai tay ôm đồ không cách nào giữ cân bằng, lúc sắp ngã xuống, trong bóng tối một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên chặn ngang vững vàng đỡ lấy.
Phía sau bao trùm bởi hơi thở quen thuộc, lòng Hoắc Minh Sâm vẫn còn sợ hãi, "Mịe, thiếu chút nữa thành chó ăn phân rồi."
Nghe thấy cậu vô ý thức tự chửi mình là chó, Lục Khởi suýt nữa cười ra tiếng, cầm lấy bắp trong người Hoắc Minh Sâm, một tay ôm hai gói bắp, một tay kéo cậu vào chỗ ngồi, cho dù là ở trong bóng tối cũng không cần lo.
Hoắc Minh Sâm yên tâm giao bản thân cho hắn, tay Lục Khởi rất có lực, cho cậu cảm giác rằng dù nhắm mắt đi vẫn không ngã được. Như khi còn bé tập tễnh học đi, cha mẹ ở phía sau bảo vệ con mình, dù cho đứng không vững cũng không sao, bởi vì người phía sau nhất định sẽ đỡ lấy bạn.
Lục Khởi mua hai chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, khi gần tới chỗ, hắn ôm bắp muốn ngồi bên trong, kết quả mới vừa đi một bước liền bị Hoắc Minh Sâm tóm chặt quần áo kéo ra ngoài, khiến hắn không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn.
"Anh ngồi bên ngoài."
Hoắc Minh Sâm ho nhẹ hai tiếng, không nhìn tới hắn, trực tiếp ngồi xuống, tay phải là một mỹ nữ tóc xoăn xinh đẹp gợi cảm, có thể là một 36D. Lục Khởi thấy thế nháy mắt hiểu rõ, khẽ cười một tiếng ngồi xuống, bỏ miếng bắp rang vào trong miệng, Hoắc Minh Sâm chỉ nghe bên tai vang lên hai chữ ngắn ngủi, "Ấu trĩ."
Hoắc Minh Sâm không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, thừa dịp đèn tắt tối thui, ngón tay cảnh cáo gõ gõ vào chân Lục Khởi, thấp giọng nói, "Cái này gọi không để mất bò mới làm chuồng."
Nói cậu ấu trĩ, không biết ai mỗi ngày đều mở miệng ra là mỹ nữ 36D.
Phim đã bắt đầu chiếu, Lục Khởi xem nghiêm túc, Hoắc Minh Sâm cũng xem nghiêm túc, mà trước mặt họ là một đôi tình nhân, người nữ cột tóc đuôi ngựa, đôi nam nữ này thỉnh thoảng nghiêng đầu nói với nhau cái gì đó, tiện thể còn hôn một cái chụt.
Tóc đuôi ngựa vô cùng chặn tầm mắt, Hoắc Minh Sâm đến mức hận trong tay không có cây kéo, cậu buồn bực mất tập trung dời mắt, thay đổi tư thế ngồi, Lục Khởi tựa hồ nhận ra được cậu đang bực, lặng lẽ lấy tay ở trong bóng tối nắm chặt tay cậu, dường như an ủi mà vỗ hai cái.
Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên không tức giận nữa, cậu nhích tới gần, gò má đặt lên vai Lục Khởi, tiếp tục cùng gã xem phim. Trong đó có một đoạn là nam nữ chính bị bắt cóc, nam chính liều mình xả thân, kéo tên cướp lại, hét to bảo nữ chính chạy mau, vai nữ chính chạy ba bước rồi quay đầu, chạy ba bước lại quay đầu, cuối cùng dĩ nhiên liền chạy về, kéo nam chính khóc tới nước mắt giàn giụa, cũng theo một khuôn sáo "Em đi mau đi!" "Không! Em không đi! Em không bỏ lại anh một mình được!" .
Hoắc Minh Sâm trước đây cảm thấy nội dung chắc là cmn thiểu năng trí tuệ, nhưng khi tay cậu mò lên ngực Lục Khởi bóc bắp ăn, thấy gò má tuấn dật của đối phương dưới ánh đèn màn hình lúc sáng lúc tối tuấn dật, đột nhiên im lặng trong nháy mắt.
Tưởng tượng phong phú một chút, nếu như đổi Lục Khởi là vai nam chính, cậu là nữ chính, thật lòng đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nói thật, Hoắc Minh Sâm cảm thấy mình nhất định còn không bằng nữ chính, đối phương còn có thể chạy ba bước, cậu...
Khả năng cậu một bước cũng chạy không được.
Nói không chừng còn có thể xách đao đọ với cướp, bất quá thì cùng chết.
Hả? Hoắc Minh Sâm suy nghĩ một chút, cùng Lục Khởi chết chung, thật ra... Cũng không tồi? ?
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khởi: Tuy rằng không biết em ấy đang suy nghĩ gì, mà có chút phương khó giải thích được...
# không muốn chết trẻ #
________________________
Editor: Hello m.n!!! Sau khoảng gần 2 tháng, tui cuối cùng cũng đã ngoi lên rồi đây! Tích cực đọc truyện và ủng hộ tui bằng cách nhấn vào " ⭐ " (Vote, bình chọn) nha!!!