Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 44



Hoàng thượng nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút liền cảm thấy trong câu này có chút kỳ diệu, mà cũng không biết ý hắn như thế nào, thần sắc nghi hoặc, vẫn chưa lên tiếng, Tạ Tố Chi suy nghĩ nửa ngày, bộ dáng đầy hứng thú.

Thẩm Diệu Bình tiếp tục tiếp tục kể chuyện, nói: “Vế trên của gã họ hàng kia, vốn chính là ý mà bệ hạ nói “Trời mưa muốn lưu khách, trời lưu, ta bất lưu”, thư sinh kia hiểu ý, lại đối một vế dưới nguyên văn, trời đổ mưa, trời lưu khách, lưu ta không? Lưu.” (下雨天, 留客天, 留我不? 留)

Người bên cạnh nhất thời phản ứng lại, không khỏi cười ra tiếng, cảm thấy thú vị vô cùng, hoàng đế cũng cười ra tiếng: “Thật kì diệu.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Một câu nói ngắt câu khác nhau, ngữ khí bất đồng, sẽ mang ý khác nhau, câu này kỳ thực còn có vài loại cách đọc, tỷ như trời mưa xuống, trời lưu khách, lưu ta hay không?, Trời mưa, ngày lưu khách. Lưu? Ta không lưu!, vô cùng tinh diệu, xem hết lý giải của mọi người, tiên sinh khác nhau giảng bài, tất nhiên trình độ dạy dỗ không như nhau.”

Hoàng thượng nghe vậy lúc này mới có chút tán thành lý luận “Thứ hai” kia, đọc lại câu đối tinh tế của gã một lần nữa, không khỏi từ lồng ngực thở dài một hơi, như cảm khái nói: “Trẫm cũng hi vọng có thể tận dụng anh tài trong thiên hạ, có thể đông đảo như môn phiệt thế gia, nền móng vững vàng, nếu có thể như vậy thì tốt, trẫm hiểu rõ ý của ngươi…”

Thẩm Diệu Bình hơi chớp mắt, gã nói nhiều như vậy đơn giản muốn nói với hoàng đế rằng, con cháu thế gia chiếm quá nhiều ưu thế, bất kể là sức mạnh của một lão sư hay là quan hệ giao thiệp, đều hơn học trò nghèo rất nhiều, cho nên cử nhân đậu khóa này, gia đình huân quý chiếm bảy phần mười là chuyện vô cùng bình thường, nếu như muốn giải quyết vấn đề từ căn bản, hoàng đế cũng chỉ có thể rút ngắn chênh lệch giàu nghèo, để người trong thiên hạ đều có sách đọc…

Bất quá khả năng này cũng nhỏ tới không đáng kể, cuối cùng sức mạnh của mấy đời người cũng chưa chắc có thể hoàn thành.

Trong điện nhất thời yên tĩnh, mũi kim rơi xuống đất cũng có thể nghe, tiếng hô phẫn nộ của giới trí thức vẫn luôn vang vọng ở hoàng thành, dù cho đang ở Chỉ Phong điện, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được bọn họ đang khàn cả giọng kháng nghị.

Bọn họ vẫn chưa tản đi.

Răng Hoàng đế nghiến chặt, nắm chặt tay vịn, từng chữ từng câu trầm giọng nói: “Trải qua việc lần này, trẫm nhất định nghiêm trị không tha những quan lại liên quan, thí sinh gian lận tước công danh toàn bộ, đánh một trăm trượng, giam ba tháng, đời này vĩnh viễn không thu nhận!”

Quan chức dính líu phải chịu tội chết, thí sinh làm rối kỉ cương, đánh 100 trượng sợ mệnh cũng không giữ nổi, nếu như may mắn sống sót, đời này không được đi thi công danh, mười năm khổ học như nước chảy về đông, khó giữ tiền đồ.

Thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được, che giấu một chuyện thường cần tung mấy chục lời nói dối, Thẩm Diệu Bình nghe vậy khẽ nhíu mày, trù trừ nửa ngày, dường như hạ quyết tâm, bỗng nhiên nhìn thật sâu vào mắt Tạ Ngọc Chi…

Người anh em này, chờ một lát hoàng đế nếu như muốn chém đầu của ta, ngươi ngàn vạn ngàn vạn lần phải ngăn lại nha.

Ánh mắt kia quá phức tạp, Tạ Ngọc Chi chưa hiểu được ý gã, chỉ thấy Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên nhấc áo bào quỳ xuống trước mặt hoàng đế, lời nói điềm tĩnh mà như sấm sét làm xôn xao bốn phía: “Diệu Bình đáng chết, xin bệ hạ giáng tội, cách đi công danh của nô tài.”

Bọn họ vừa mới nói xong việc làm rối kỉ cương, thì Thẩm Diệu Bình liền làm như thế, không khác nào tự úp nồi phân lên đầu mình, hoàng đế nghe vậy, mặt trong nháy mắt đen như đáy nồi, Tạ Tố Chi cũng là cực kì sợ hãi, suýt nữa không phản ứng lại.

“Bệ hạ thứ tội, lời của hắn vô căn cứ, ngàn vạn lần không thể là thật!”

Tạ Ngọc Chi trong nháy mắt cùng quỳ xuống đất, giơ tay nắm lấy tay Thẩm Diệu trầm giọng quát: “Trước mặt Thiên tử, há có thể ăn nói linh tinh!”

Lồng ngực Hoàng đế phập phồng, vỗ bàn một cái, trong điện nô bộc trong nháy mắt quỳ xuống hết, mắt ngài sáng như đuốc nhìn về phía Thẩm Diệu Bình: “Ngươi đến cùng sao lại nói lời này, phải thưa rõ ràng, không thì cẩn thận đầu của ngươi!”

Không chú ý lực đạo của tay nắm lấy tay mình, Thẩm Diệu Bình nói: “Diệu Bình xuất thân cơ hàn, may mắn bộc lộ tài năng hơn các thí sinh sĩ tử, đậu kì thi hội, cũng lọt mắt xanh Xương Quốc Công mà được ở rể, vào kì thi điện, quan chủ khảo Diêm Đông Thanh không sao lại nhận được tin tức, nhiều lần bắt chuyện cùng nô tài, trong lời nói mơ hồ tiết lộ tin tức, lúc đó Diệu Bình cũng không để ý, mãi đến tận lúc thi điện, mới phát hiện hắn nói mấy lời này có liên quan tới đề thi…”

“Vô liêm sỉ!”

Hoàng đế nghe vậy giận tím mặt, đề thi điện là từ các đại thần tâm phúc trong nội các suy nghĩ và chuẩn bị giao cho ngài tự mình lựa chọn, không nghĩ tới trong những người này cũng có kẻ bại hoại. Ngài ấy đứng dậy, phất tay hất tách trà trên bàn, nhanh chân đi lên phẫn nộ chỉ vào Thẩm Diệu Bình, cuối cùng liền tức giận mà dừng tay, ở trước mặt gã đi qua đi lại, nổi giận như sư tử: “Một đám hỗn trướng! Trẫm xem chúng là cánh tay đắc lực, mới giao phó trọng trách, để chúng lựa chọn người tài ba tuấn tài trong thiên hạ, không nghĩ tới chúng đều là một đám sâu mọt! Đáng chết! Đáng chết!”

Cung nhân quỳ ở dưới câm như hến, đều cúi đầu thật thấp, Tạ Tố Chi cũng vội vàng rời chỗ ngồi, uốn gối thỉnh tội: “Bệ hạ thứ tội, việc này Thám hoa cũng chỉ là bị người ta lừa, khẩn cầu bệ hạ nể tình hắn đã vô cùng chân thành, mà xử nhẹ tội.”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy theo bản năng liếc mắt nhìn Thẩm Diệu Bình, thần sắc phức tạp, dường như đang trách gã không đánh mà khai, dường như đang trách gã tự tìm đường chết, thấy cũng có chút khác biệt, mà siết tay gã vẫn luôn không thả ra.

Thẩm Diệu Bình chắc chắn tám phần mười hoàng đế sẽ không tự sát, chuyện này nếu hôm nay gã giấu diếm, ngày sau tra ra chỉ sợ rửa không sạch, huống chi thậm chí, không có ai tra ra gã, hoàng đế ban chức cho gã thì gã muốn hay không muốn cái chức này đây.

Muốn, thì khó thoát khỏi sự trừng phạt của hệ thống, không muốn thì là mạo phạm hoàng đế, đến lúc đó tiến thoái lưỡng nan, chi bằng bây giờ nói ra, tranh thủ có được khoan hồng.

Sáng nay đã xảy ra việc có kẻ làm rối kỷ cương khoa cử, Thẩm Diệu Bình liền mơ hồ hiểu ra, mọi chuyện đều nằm trong tay hệ thống. May mắn tránh được lần này, đối phương cũng nhất định còn có hậu chiêu, muốn từ lợi dụng sơ hở bên trong chỉ sợ khó càng thêm khó, không phải của gã thì không phải là của gã, cố gắng giữ cũng không giữ được, vị trí Thám hoa của nguyên thân không muốn cũng được, đỡ phải ngày sau kinh hồn bạt vía.

Nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Ngọc Chi khẩn trương, Thẩm Diệu Bình bèn muốn chọc y, mấp máy môi: “Hiện tại cắt đứt với ta, vẫn còn kịp.”

Tạ Ngọc Chi híp mắt, mặt vô cảm nhìn gã, không nói một lời.

Hoàng đế bị lửa giận làm đầu óc choáng váng, nhưng rốt cuộc cũng là vua của một nước, hít mấy hơi xong mới bình tĩnh lại, ngài ngồi xuống, nhìn thẳng về phía Thẩm Diệu Bình: “Ngươi thật to gan, dám cùng chúng làm rối kỉ cương, bây giờ nói ra, không sợ trẫm cạo đầu ngươi đi sung quân à!”

Trong quân cũng là thiên hạ của Tạ gia, đi đày sung quân cũng hưởng thụ chứ không khổ, cùng lắm trên mặt xăm mấy chữ… mà thôi.

Thẩm Diệu Bình chắp tay nói: “Bệ hạ nói vậy không đúng, Diêm Đông Thanh dù nói chuyện có liên quan tới đề thi, mà Diệu Bình không ở trong lòng, chỉ coi như gió thổi bên tai, cũng chưa chuẩn bị gì, nếu như nói làm rối kỉ cương, cũng có chút oan uổng.”

Hoàng thượng nói: “Vậy ngươi vì sao lại muốn trẫm cách công danh? Rõ ràng là thẹn trong lòng!”

Thẩm Diệu Bình trầm mặc nháy mắt nói: “… Nếu như thẹn trong lòng, là có, nhưng bên ngoài vẫn có những sĩ tử chân chính tài hoa lại không đậu, Diệu Bình vô ý làm rối kỉ cương, nhưng vẫn chiếm lợi, dựa vào thanh danh của phủ Xương Quốc Công để quan chấm thi đối xử ưu tiên, tài học thường thường lại ưỡn ngực chiếm vị trí này, bất công với người, cũng không công bằng với mình.”

Hoàng đế âm trầm: “Nhọc nhằn khổ sở thi đậu công danh, nói không cần là không cần, ngươi không cảm thấy đau lòng sao?”

Tạ Tố Chi ở bên cạnh phụ hoạ, thở dài nói: “Bệ hạ, Diệu Bình là người thành thật, vừa nãy thần thiếp còn nói công việc ở Hàn lâm viện phức tạp, muốn xin ngài ban cho hắn chức quan tốt, nhưng hắn từ chối, còn nói vô luận chức quan to hay nhỏ chỉ cần có thể vì Đại Tấn góp sức là tốt rồi, có thể thấy hắn không phải là kẻ tham hư vinh.”

Thẩm Diệu Bình nói tiếp: “Học hành gian khổ hơn mười năm, một chốc thành danh thiên hạ đều biết, Diệu Bình là người phàm tục, nhưng cũng không nguyện cả đời vô danh, nhưng nếu so với việc nửa đời sau vĩnh viễn sống phú quý mà lòng lại bất an, công danh không có cũng được, làm người sống nơi sơn dã không phận sự cũng có lạc thú riêng, đọc sách chỉ để hiểu tường tận lí lẽ, mở mang tầm mắt, hai điều này so với thi công danh còn quan trọng hơn.”

Mở miệng thì là triết lý súp gà, cũng làm mọi người trong điện cảm thấy được phẩm chất cao thượng của gã, làm người ngay thẳng, trong lồng ngực hoàng đế dù tức giận cũng lắng xuống một cách quỷ dị.

Với đối đáp, Thẩm Diệu Bình không giống là một kẻ ngốc, gã nói mình chưa từng làm rối kỉ cương, hoàng đế tin, to mồm nói chuyện thành ra thế này là bị liên lụy, ngài vừa thuận miệng nói cách đi công danh không muốn thu nhận, nhưng nếu cách đi thật, Thẩm Diệu Bình sẽ dùng mấy phần khả năng biện bạch xảo ngôn của gã, khiến người ta cảm thấy được tiếc nuối một cách khó giải thích.

Thẩm Diệu Bình cúi đầu, bộ dạng thành tâm xưng tội, lẳng lặng đợi hoàng đế xử lý, nhưng mà một hồi lâu, gã chỉ cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lạnh thổi qua, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy  hoàng đế phất áo bỏ đi, bên tai vang lên tiếng thái giám hô tuân lệnh thật dài——

“Bãi giá hồi cung ——!”

Đến cùng cũng chưa nói nên xử trí gã như thế nào.

Sau tiếng tuân lệnh, áp lực trong Chỉ Phong điện nháy mắt tản đi, thần sắc Tạ Tố Chi phức tạp, cũng không nghĩ tới ngày hôm nay việc vấn an tốt lành lại ồn ào thành ra như vậy, nàng thấy Tạ Ngọc Chi cùng Thẩm Diệu Bình vẫn quỳ trên mặt đất, không khỏi tức giận: “Đứng lên đi, bệ hạ đi rồi, quỳ cho ai xem đây.”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy, hừ lạnh một tiếng với Thẩm Diệu Bình, bỏ cánh tay gã ra, tự mình đứng lên, khom người với Tạ Tố Chi nói: “Hôm nay là đệ đệ không phải, khiến đại tỷ gặp phiền toái, không tiện quấy rầy thêm, ngày khác lại tới thỉnh an, xin được cáo lui trước.”

Tạ Tố Chi cũng đau đầu, phất tay đồng ý.

Thẩm Diệu Bình cũng đứng dậy từ trên mặt đất: “Diệu Bình xin cáo lui.”

Nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, bóng của Tạ Ngọc Chi đã không thấy đâu, Thẩm Diệu Bình không khỏi lắc đầu than thở, Tạ Ngọc Chi thực sự là tên què đi nhanh nhất mà gã từng gặp, gã vội vàng theo sau, không lâu sau cũng đuổi kịp.

Tạ Ngọc Chi thường ngày bước đi chậm chạp, bây giờ đột nhiên tăng nhanh tốc độ, chân tật hiện lên rõ ràng, mặt y âm trầm, nhớ tới Thẩm Diệu Bình vừa mới ở trên điện nói “Hiện tại cắt đứt với ta”, không khỏi càng thêm giận.

Thẩm Diệu Bình lại không rõ lý do, gã bước nhanh về phía trước bắt được tay Tạ Ngọc Chi, vẫn tươi cười: “Ngươi làm sao vậy, đi nhanh như vậy, không sợ té sao.”

Tạ Ngọc Chi tức giận bỏ tay gã ra: “Ngã chết ta thì thôi.”

Thẩm Diệu Bình bây giờ mới nhìn ra Tạ Ngọc Chi có chút không vui, lúc này gã hơi mờ mịt, sau đó nghĩ nghĩ, trong lòng nhất thời tỉnh ngộ. Cũng đúng, vốn là tìm một hôn phu Thám hoa, ai biết đâu đây lại là hàng nhái gian lận, nói không chừng công danh cũng bị tước đi, sự thay đổi này ai có thể vui được.

Tưởng “hiểu rõ”, cũng lười mặt nóng dán mông lạnh, hai người cách nhau một khoảng, đằng sau mỗi người đều có nha hoàn, không phản ứng gì với nhau, như người dưng vậy.

Tạ Ngọc Chi thấyThẩm Diệu Bình không có hành động gì, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, đã thấy hai tay gã chắp sau lưng, nhìn tới lui hoàng thành, huýt sáo nhàn nhã, nhìn mấy tiểu cung nữ đi qua đi lại tới quên đường về.

Tạ Ngọc Chi phất tay áo, hừ lạnh một tiếng.

Xe ngựa chờ bên ngoài cửa cung, hai người lên xe, ai nấy ngồi một bên, không ai nói chuyện, Thẩm Diệu Bình vắt chéo chân, vén rèm xe lên kiểm tra động tĩnh bên ngoài, phát hiện đã qua giữa trưa, sĩ tử bên ngoài cũng ngừng biểu tình, không khỏi thả lỏng.

Tạ Ngọc Chi bưng chén trà trên bàn thưởng thức, mỉa mai trào phúng nói: “Nhìn cái gì, sợ hoàng thượng chém đầu ngươi à?”

Thẩm Diệu Bình nở nụ cười: “Tội ta vẫn là quá nhỏ, tru di cửu tộc cũng phải đem Nhị gia cùng đi, chưa từng nghe nói sinh cùng chăn, chết cùng huyệt sao?”

Tạ Ngọc chi trong nháy mắt cười lạnh, nhíu mày nói: “Vừa mới còn nói muốn cắt đứt với ta, lúc này lại bảo muốn chết cũng muốn kéo ta cùng chết sao.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Không phải vậy, vừa nãy nói vậy bất quá là vì sợ liên lụy Nhị gia thôi, Nhị gia ngọc thụ lâm phong là một nhân tài, tội tình gì phải cùng ta treo cổ trên cây, nói không chừng khi hồi phủ, hoàng thượng ban ý chỉ, tước đi công danh, ta trở thành dân thường…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Ngọc Chi bỗng đấm một phát vào người gã, nửa người trên hơi nghiêng, nhìn chằm chằm con mắt của gã: “Có chức thì sao, dân thường thì sao, chẳng lẽ ta muốn ngươi là vì ham cái hư danh đó?”
Chú thích:

Mình không học tiếng Trung nên chỉ có thể giải nghĩa đơn giản nhé.

下雨天留客, 天留我不留: câu này thường được giải nghĩ theo hướng chung là “Trời đổ mưa muốn lưu khách, trời lưu ta không lưu.”. Nhưng nếu ngắt câu theo một cách khác thì trở thành 下雨天, 留客天, 留我不? 留. tạm dịch: “Trời đổ mưa, trời lưu khách, lưu ta không? Lưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.