“Anh không phải đã nói với em, lúc ấy vì muốn em rời đi cho nên anh mới nói những lời như vậy!” Sắc mặt Đổng Hoài Sướng thay đổi, hắn biết mình năm đó đã nói rất nhiều điều không nên nói.
“Không phải! Lúc ấy anh vốn dĩ là muốn như vậy!” La Thanh Nhạc kiên quyết phủ định.
“Cho nên em chưa bao giờ tin tưởng rằng anh yêu em, đúng không?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Cô cho rằng tất cả những gì hắn làm năm đó đều chỉ là đùa giỡn tình cảm của cô, cho nên La Thanh Nhạc không thể chấp nhận. Cho dù hắn có làm cái gì, cô đều cảm thấy đó không phải là thật lòng. Cô có thể không tin hắn, nhưng năm đó hắn thật sự đã có tình cảm với cô!
“Đó là sự thật, không quan hệ tôi có tin hay không”
“Sao em có thể nói như vậy? Hận thù phải chăng đã che mắt em rồi? Em thật sự cảm thấy anh không yêu em, mà còn có thể cưới em sao? Em đã quên chúng ta cũng từng có một khoảng thời gian hạnh phúc sao? Anh không phải kẻ xấu xa như vậy, anh đã nói, anh không cần trở thành một kẻ phụ tình trong lòng em! Anh muốn chính là một cơ hội mà thôi, anh không muốn lại làm em tổn thương thêm lần nữa!”
“Tôi nói rồi, tôi đối với anh đã không còn thù hận. Anh với tôi mà nói chỉ là một người ngoài, khoảng thời gian kia đã sớm không còn giá trị với tôi nữa”
“Tại sao em cứ muốn trốn tránh vậy?”
Đổng Hoài Sướng cầm tay cô, lúc này hắn không thể lại để cô xem như mình không tồn tại.
“Em vì muốn trốn anh nên mới không chịu để ý đến Tuyết Luân. Mỗi lần ba người chúng ta ở bên nhau em lại muốn trốn tránh, rốt cuộc em muốn trốn cái gì? Anh đã nói, anh sẽ không lại tổn thương em, anh vĩnh viễn cũng sẽ không lại làm cho em thương tâm! Vì sao em không thể tin tưởng anh?”
“Tôi vì cái gì mà phải tin tưởng anh? Anh cũng không phải là gì của tôi cả!” Cô cố gắng muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng không thể.
Đổng Hoài Sướng không để ý sự giãy dụa của cô, ra sức ôm cô vào trong ngực. Không để ý sự phản đối của cô, cúi đầu hôn lên môi của cô,không cho cô nói tiếp.
Hắn không cần nghe những lời đả thương người của La Thanh Nhạc nữa. Bọn họ rõ ràng vẫn còn yêu nhau, vì saoluôn phải tổn thương nhau như vậy?
Hắn vẫn nhớ rõ mỗi một nụ cười của La Thanh Nhạc, mỗi một lần cô nói cô yêu hắn, mỗi lần cô khóc không biết nên làm gì khi gặp mẹ của hắn, còn có cô không muốn đối mặt với sự thật, nói cho hắn biết cô không muốn hắn nói lời chia tay!
Tất cả hắn vẫn đều ghi tạc trong lòng, nhưng giờ phút này trong lồng ngực của hắn…cô gái đó lại không thể đối mặt với những tình cảm đó, ngay cả yêu cũng đều không muốn trả giá.
Nếu tất cả đều là do hắn một tay tạo thành, vậy hắn nguyện ý bù lại!
Nụ hôn của hắn đã dọa La Thanh Nhạc!
Bọn họ xa cách nhau rất lâu, không thích hợp làm ra động tác thân mật như vậy. Thế nhưng khi Đổng Hoài Sướng hôn cô, lòng của cô thế nhưng lại giống trước đây, vì hắn mà xao động.
“Vì sao mà anh không phải là gì của em? Vì sao anh lại không phải? Vì sao anh phải chịu thống khổ cả đời khi anh đã biết quay đầu lại? Chẳng lẽ chúng ta không thể trở lại như trước sao? Chúng ta không phải đã cùng nhau sống chung với những đau khổ rồi sao?Vì sao chúng ta không thể có cơ hội để bắt đầu một lần nữa? Em nói cho anh biết vì sao đi!
Em thật sự muốn chúng ta phải sống như vậy cả đời sao? Chúng ta bây giờ đều tốt hơn so với trước kia rất nhiều,hơn mấy nghìn mấy vạn lần, em lại một lòng cố chấp ghi nhớ chuyện cũ. Em nghĩ rằng anh phải theo em cùng nhau chịu khổ mới là nghiêm túc yêu sao? Em nghĩ rằng lúc em rời đi,anh không đau lòng sao?
Em cảm thấy được một người chồng không nuôi nổi vợ mình sẽ có cảm giác gì? Vì sao em vẫn không chịu nghĩ giúp anh? Vì sao cứ muốn dùng nhữngchuyện này mà tra tấn mọi người xung quanh? Toàn bộ người trên thế giới này đều biết em bị tổn thương, đều biết em đau lòng, nhưng em lại giữ chặt nó trong lòng, như vậy thì có gì tốt?”
Hắn ôm chặt cô trong lòng, rất sợ khi buông lỏng ra thì La Thanh Nhạc sẽ rời xa hắn.
“Cho nên? Anh muốn biện minh vì chính minh mà thôi! Anh vĩnh viễn đều làm đúng, người khác thì giống như những kẻ ngốc luôn làm những điều thừa thãi, không cần thiết! Vì sao tôi không thể chấp nhất những chuyên đã qua? Vì sao tôi không chịu tha thứ? Đó là bởi vì lúc nào tôi cũng khắc khắc nhắc nhở chính mình rằng, không được phạm phải sai lầm cũ, cho dù mất đi tất cả tôi cũng sẽ không hối tiếc, vì dù sao những gì tôi có thể mất cũng đã mất đi rồi”
“Em còn có anh, hơn nữa em rõ ràng cũng yêu Tuyết Luân mà!”
“Yêu?” La ThanhNhạc châm chọc lặp lại “Yêu, chính là không cần thiết cho mọi người hạnh phúc. Đây là điều mà tôi học được từ anh!”
Lúc trước cô không yêu cũng chỉ vì tình yêu của cô đã mang đến bất hạnh. Sở dĩ cô trở nên cực đoan, không muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, toàn bộ đều chỉ vì bảo vệ chính mình mà thôi.
“Bây giờ chẳng lẽ anh còn không thể cho em hạnh phúc sao? Anh vì em mà thay đổi nhiều như vậy, anh không hề có quan hệ với những người phụ nữ khác, thậm chí đã phân chia ranh giới cùng Vân Tú. Anh cố gắng làm việc, hy vọng có thể mang lại năng lực kinh tế, để cho em cùng con được hưởng cuộc sống tốt nhất.
Anh đón Tuyết Luân về Đài Loan, cho em gặp nó. Cho dù em luôn nói những lời lạnh nhạt với anh, anh đều ở đây chờ em. Như vậy anh vẫn không thể mang lại hạnh phúc cho em sao?” Đổng Hoài Sướng gằn từng tiếng, hắn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
Nhưng hắn phải biết rằng La Thanh Nhạc cần cái gì, chỉ cần cô cho hắn còn có cái gì không đủ, hắn cũng có thể cố gắng sửa đổi khuyết điểm, cho đến khi cô chấp nhận hắn mới thôi. “Hạnh phúc của tôi do tôi nắm giữ, một chút tôi cũng không muốn lấy được thứ gì từ anh!” La Thanh Nhạc đáp lại một cách lạnh lùng. Cho dù Đổng Hoài Sướng có ôm cô, dùng những lời nói ngọt ngào để nói lên tình cảm của hắn vẫn dành cho cô, cô cũng đều không muốn tin tưởng.
“Anh cùng Tuyết Luân luôn luôn ở đây chờ em”
Đổng Hoài Sướng rốt cuộc cũng nhượng bộ, hắn biết La Thanh Nhạc không dễ dàng bị thuyết phục, mà hắn cũng không muốn bức bách cô. Bọn họ xác thật là cần thời gian.
“Cha con anh sẽ chờ em, cho đến khi em nguyện ý đón nhận bọn an mới thôi. Nhưng anh hy vọng cho dù em không chịu đón nhận anh, cũng đừng buông tha con bé. Nó đã không có cha mẹ nhiều năm. Tuy rằng anh không thể lập tức cho nó một gia đình hoàn hảo, nhưng em không thể bởi vì sự tồn tại của anh mà làm cho nó thiếu đi tình thương ấm áp của mẹ”
“Con bé đã không cần tôi, chẳng lẽ anh không nghe nó nói gì sao?” La Thanh Nhạc vừa nhớ tới những lời Tuyết Luân nói, hốc mắt lại phiếm hồng.
“Anh nói rồi, em có thể đi tranh giành tình cảm mà! Em có thể nói cho nó biết, em không phải là không cần nó. Em không phải mới vừa đáp ứng sẽ dành nhiều thời gian chơi với nó sao? Con bé chỉ là một đứa nhỏ, có đôi khi nói chính là nói mà thôi”
Đổng Hoài Sướng vươn tay nhẹ vỗ về mặt của cô, nhìn cô khóc mà đau lòng.
La Thanh Nhạc miệng cứng rắn, kỳ thật lòng của cô đều yếu ớt hơn so với bất luận cái gì. Thân thể của cô vì bị con gái cự tuyệt mà phát run, lời nói của Tuyết Luân thật sự đã tổn thương cô.
“Ngày mai là ngày nghỉ, ngày mai chúng ta đưa con bé ra ngoài chơi, cả ngày đều chơi cùng với nó, nó nhất định sẽ rất kinh ngạc, có lẽ nó sẽ tin rằng em đang nói thật”
“Cả ngày?” La Thanh Nhạc có chút dao động.
“Đúng, cả ngày. Tối nay em ở lại đây, ngủ cùng với con.Nếu con bé biết đêm nay em sẽ ở đây nhất định sẽ rất vui. Con bé khá giống em, đôi khi lòng nghĩ một đằng thì miệng lại nỏi một nẻo. Anh sẽ nói chuyện với nó trước, sau đó vào cùng nó, như vậy được không?”
Đổng Hoài Sướng nghĩ ra biện pháp lấy lòng, tay vẫn đặt ở hông cô, một tay lau nước mắt cho cô, đáy mắt còn mang theo chờ mong cùng đau lòng.
La Thanh Nhạc nhìn những động tác liên tiếp của hắn, thế nhưng lại chần chờ, cô không phải vẫn đang hận hắn sao?
Vì sao trong lòng cô vẫn là hy vọng có thể có người ôm cô, bảo vệ cô…
Không được! Cô không thể yếu ớt như vậy, La Thanh Nhạc, mày phải kiên cường! Hít Hít mũi, cố nhịn nước mắt rơi xuống, mà Đổng Hoài Sướng cũng buông cô ra, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô.
“Bây giờ anh sẽ đi nói với con bé, hai người đều là phụ nữ, em nhất định sẽ có cách khiến nó hết giận em. Con bé dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, tức giận nói mấy câu, nói xong lại quên thôi”
Đổng Hoài Sướng xoay người đi vào phòng Tuyết Luân, để lại cô một mình đứng đó.
La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy nơi vừa được ôm vẫn duy trì độ ấm, mà đoạn trí nhớ bị cô quên kia cũng đang dần trở lại…
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
Tuyết Luân vẫn còn giận La Thanh Nhạc, đêm nay cô ở lại trong phòng Đổng Hoài Sướng. Đã lâu rồi cô chưa từng ngủ cùng ai.
La Thanh Nhạc thậm chí mặc quần áo ngủ của Đổng Hoài Sướng, vốn dĩ cô không ngủ được, cô muốn về nhà. Bởi vì cô nghĩ Tuyết Luân thật sự chán ghét cô, bị con gái xa lánh cô thật sừ rất đau lòng, nhưng là cô vẫn kiên trì ở lại.
Cô hiểu nếu Tuyết Luân biết cô qua đêm ở đây, nhất định cũng sẽ không có phản ứng, nhưngcô vẫn cứ ở đây.
Nằm trên giường lăn lộn một đêm, ngoại trừ chuyện của Tuyết Luân, Đổng Hoài Sướng cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô mất ngủ.
Những thứ này khiến cô cảm thấy rất bất an.
Người kia cô vẫn luôn tìm cách né tránh, nhưng bây giờ lại là chính cô tìm tới hắn, thậm chí còn ở trong phòng hắn ngủ một đêm, cảm giác này rất khó nói.
Trước kia cô cũng từng ảo tưởng sẽ có một ngày có thể ở chung một phòng cùng Đổng Hoài Sướng, cho dù phòng không lớn, chỉ cần là nhà của bọn họ, bọn họ nhất định có thể sống thật hạnh phúc.
Nhưng chuyện đã trôi qua quá nhiều năm. Hắn cũng đã có nhà, nhưng khi cô ở trong căn phòng này, trong lòng lại hoàn toàn không cảm thấy hai chữ “hạnh phúc”.
Một đêm này đã là giới hạn của cô. Mở to mắt, La Thanh Nhạc quả nhiên nhìn thấy Tuyết Luân đứng ở trước giường như đang giật mình nhìn mình.
“Mẹ… Có phải sau này mẹ đều ở đây hay không?”
Trái tim một đứa con nít quả thật mềm mại. Vừa nhìn thấy mẹ trong phòng, toàn bộ sự kiên trì tối hôm qua của Tuyết Luân đều biến mất.
“Đêm qua không phải mẹ đã nói với con, sau này sẽ bù đắp cho con thật nhiều sao?” La Thanh Nhạc không nói rõ, nhưng lại cho Tuyết Luân một lời khẳng định mà con bé muốn.
“Hôm nay chúng ta có thể cùng đi chơi sao?”
“Có thể” Nhìn nụ cười xuất hiện trên mặt Tuyết Luân, lúc này La Thanh Nhạc mới khẳng định tối hôm qua ở lại đây là quyết định sang suốt.
“Cha nói chờ mẹ chuẩn bị xong là có thể đi. Con vốn muốn gọi mẹ dậy, nhưng cha lại nói không thể gọi mẹ”
“Được rồi, mẹ đi rửa mặt”
La Thanh Nhạc đứng lên, sửa sang lại một chút mới đi ra khỏi phòng. Sau đó liền nhìn thấy Đổng Hoài Sướng đang giúp Phật Liệt Khắc đeo vòng cổ.
Phật Liệt Khắc như đã biết được đi ra ngoài chơi, an phận nằm trong lồng ngực hắn, ngửa đầu vẫy đuôi. Mà cái vòng cổ kia cô chưa từng thấy…
“Đó là vòng cổ mới?” La Thanh Nhạc mở miệng hỏi.
“Đúng, con đi dạo phố với cha, cha đã mua nó đó” Tuyết Luân vui vẻ nói “Cha còn mua rất nhiều thứ, còn có giường mới của Phật Liệt Khắc, quần áo mới… cái gì cũng đều có, như vậy Phật Liệt Khắc mới có thể cảm thấy nơi này là một gia đình”
Nghe con gái nói như vậy, Đổng Hoài Sướng chạy nhanh tới nói một câu “Anh chỉ là hy vọng lần sau nó tới nơi này sẽ thấy tự nhiên”
“Đi thôi!” La Thanh Nhạc không tỏ thái độ gì, chỉlà thản nhiên nói “Nếu phải đi ra ngoài chơi, chúng ta nên xuất phát bây giờ!”
Cô không muốn nói bất cứ cái gì phá hủy giờ phút này. Có lẽ trong lòng, cô cũng muốn có một cuộc vui chơi đúng nghĩa.
Điều này cũng từng là giấc mộng của cô, chỉ cần một lần là được rồi. Trong lòng, cô cũng muốn có một gia đình đầy đủ.
Bọn họ đến vườn ô mai, hái rất nhiều ô mai về nhà, còn đi ăn cơm, cuối cùng mang theo Tuyết Luân đến vườn bách thú một chuyến.
Trên đường, Tuyết Luân mệt mỏi ôm Phật Liệt Khắc ngủ ở ghế sau. Thỉnh thoảng La Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn hai đứa, trên mặt cũng mang theo vui mừng.
“Nó thoạt nhìn thật vui vẻ, anh nghĩ đêm nay nó nhất định sẽ ngủ rất ngon, hẳn là sẽ không lại bắt anh kể chuyện cổ tích”
“Anh là đang khoe nó đối xử tốt với anh sao?”
Biểu hiện của con gái với Đổng Hoài Sướng chưa bao giờ thể hiện trên người cô, cho dù cô nói cái gì, Tuyết Luân cũng luôn nghe theo, thoạt nhìn như cô có một đứa con gái rất ngoan ngoan. Thế nhưng La Thanh Nhạc cũng từng nghi ngờ, con gái có chút sợ mẹ nó.
Đổng Hoài Sướng quay đầu lại nhìn con bé một cái, nhíu mày, nhưng trên mặt đã có ý cười. Hắn đã bắt đầu điều chỉnh tâm tính, hiểu La Thanh Nhạc nói những lời này cũng chỉ đang muốn bảo vệ mình mà thôi, không hoàn toàn là muốn công kích hắn.
“Cũng không phải, nó chỉ nghĩ rằnganh sẽ không cự tuyệt nó cái gì”
“Mà mẹ nó thì luôn cự tuyệt nó!”
Đúng vậy! Cô quả thật thường xuyên cự tuyệt yêu cầu của Tuyết Luân, cô thừa nhận.
“Nó chỉ cần một chút thời gian, hơn nữa nó làm như vậy cũng không có sai. Có lẽ anh là muốn bồi thường cho nó, cho nên có đôi khi ngay cả nói lời cự tuyệt đều nói không nên lời” Đổng Hoài Sướng khẳng định: “Ngoại trừ con bé, anh cũng muốn bồi thường cho em…”
“Tôi không cần bồi thường. Anh nói đúng, cuộc sống của chúng ta bây giờ xác thực tốt hơn rất nhiều so với năm đó, tôi thậm chí còn hiểu được phải vì mình mà sống, mà không phải chấp nhất chuyện tình cảm, cố gắng muốn bắt giữ hư ảo gì đó”
Đã qua nhiều năm, qua đi cái thời cô muốn mua cái gì đó nhưng không thể. Cuộc sống của cô lúc đó đều là vì tình cảm, cô bởi vậy mới mất đi chính minh. Bây giờ cô đã có rất nhiều sự lựa chọn, cô có thể lựa chọn cho mình một cuộc sống thật tốt.
“Anh thường nghĩ, em quả thật có lý do giận anh. Anh không biết đoạn thời gian kia em sống như thế nào, thậm chí không biết quãng thời gian em mang thai ra sao. Anh biết khi đó em chỉ có một mình, một mình ở nước ngoài, cũng không có bạn bè, cha mẹ anh có thể sắp xếp cho em ở một nơi nào đó, sau đó…”
“Tất cả cũng không bi thảm như anh nghi. Thật ra tôi lại rất hoài niệm những ngày đó, không ai làm phiền tôi, cũng không có ai hỏi lung tung. Có lẽ là từ khi đó tôi mới bắt đầu phát hiện ra mình thích hợp với cuộc sống độc thân, hơn nữa cuộc sống đó thật là tự tại”
Cô không nói rakhổ sở năm đó của mình. Thực tế lúc đó cô vốn dĩ cự tuyệt thân cận cùng bất luận kẻ nào, ra nước ngoài chờ sanh con, cô vẫn đều chỉ có một mình.
Tiếng Anh của cô tiến bộ thần tốc, bởi vì lâu lâu Đổng gia mới sai người đến đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, xác định đứa bé trong bụng của cô khỏe mạnh. Phần còn lại cô đều một mình làm. Có đôi khi cô nhớ lại, cũng không biếtlúc trước vì sao mình lại có thể cô đơn một mình tại nơi đất khách quê người, ngôn ngữ cũng không tốt mà vẫn có thể sống sót.
Nhưng tất cả những điều đó đối với cô mà nói, có lẽ cô sẽ không còn có thể trải qua.
“Người của anh… bọn họ có để ý em không?”
Nếu đứa bé trong bụng của cô thật sự là của Đổng gia, vậy bọn họ không có khả năng hoàn toàn không trông nom, đúng không?
“Bọn họ cho tôi tiền, với tôi thế là đủ rồi!”
Cô ở Mĩ chỉ gặp qua bà Đổng một lần,về sau cho đến khi tốt nghiệp họ mới lại gửi cho cô một bức thư. Cô chưa gặp qua ai trong Đổng gia, ngay cả khi sanh ra đứa nhỏ, cô cũng chỉ liên lạc qua điện thoại với bà Đổng.
“Bọn họ… không ai ở bệnh viện cùng em có phải hay không?”
“Anh có cần trách móc bọn họ nặng nề như vậy không? Đấy cũng không phải trách nhiệm của bọn họ. Cho tới bây giờ bọn họ đều không có nghĩa vụ phải để ý đến tôi, bọn họ thậm chí không cần phải… làm cho tôi bất kỳ một chuyện gì!”
“Bọn họ ít nhất có thể nói cho anh biết, anh có thể vì em mà làm những chuyện đó!” Đổng Hoài Sướng vẫn không thể chấp nhận mình lại bỏ qua đoạn thời gian kia.
Nhưng La Thanh Nhạc nghe xong lời của hắn, chỉ là quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô cũng không muốn đáp lại hắn.
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
“Thanh Nhạc… Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ phải làm một thằng đàn ông bội bạc” Hắn đã nhắc lại nhiều lần, hắn không muốn La Thanh Nhạc hận hắn.
Lời của hắn làmcho La Thanh Nhạc lắc lắc đầu, cộng thêm một tiếng thở dài.
“Bây giờ nói cái này cũng không còn cần thiết!”
“Nhưng anh quả thật đã phụ em!”
“Vậy thì như thế nào? Tôi còn sống, tôi lại không có tự tử. Anh đối với tôi mà nói, cũng không có quan trọng như vậy”
“Nhưng anh hy vọng em biết, em đối anh rất quan trọng”
“Tôi sẽ làm như chưa nghe thấy câu này” La Thanh Nhạc không nói gì nữa, cô đã có một ngày vui vẻ, cô cũng không muốn gì hơn nữa.
Mối quan hệ bây giờ giữa bọn họ cũng chỉ vì Tuyết Luân, ngoại trừ Tuyết Luân, cô không hề để ý đến những thứ khác. Cô chỉ tận lực khiến mình không chán ghét người này, nhưng cũng không có nghĩa là cô phải chấp nhận Đổng Hoài Sướng, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng Đổng Hoài Sướng cũng không có ý khiến cho khoảng cách giũa hai người lại thêm xa cách. Hắn bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh La Thanh Nhạc.
Một nhà ba người bọn họ luôn cùng nhau ăn cơm, La Thanh Nhạc thậm chí nhận ra ba người ở cùng một chỗ dường như càng lúc càng tự nhiên.Đổng Hoài Sướng như một người chồng, xử lý hết tất cả mọi chuyện. Đôi khi cô bình tĩnh lại, còn phát hiện ra mình đang nắm tay Đổng Hoài Sướng, mà động tác kia tự nhiên đến mức khiến cô dường như cũng không để ý đến. Càng miễn bàn đến ánh mắt của hắn nhìn cô, giống như đang nhìn thứ mà hắn yêu mến. Ánh mắt kia khiến cô hoảng hốt, nhưng cô lại không muốn thừa nhận mình muốn ở bên cạnh hắn.
Cho dù không có ai xuất hiện, cũng thường điện thoại tới lui. La Thanh Nhạc thử không quan tâm đến điện thoại của hắn, nhưng lại lo lắng có phải hắn thật có chuyện quan trọngphải nói với minh hay không…
Cô muốn nghe thanh âm của hắn, muốn hắn nói nhiều một chút, nhưng cô luôn thuyết phục mình phải tránh xa. Cô chỉ là sợ Đổng Hoài Sướng có việc gấp muốn nói với mình, hơn nữa lại có liên quan đến Tuyết Luân. Cô phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, cô liền nhận điện thoại của hắn.
Nhưng hôm nay cô quyết định có chút thay đổi…
“Tối nay anh sẽ nấu cơm, em muốn ăn cái gì?”
Đổng Hoài Sướng gần như đã trở thành đầu bếp chuyên nghiệp. Chiều nào hắn cũng đưa Tuyết Luân đi siêu thị, sau đó về nhà nấu cơm, rồi gọi điện thoại cho La Thanh Nhạc qua ăn cơm.
“Tôi… Tối nay tôi có chút việc”
“Có chuyện gì sao? Chờ em xong việc thì ăn cũng được, ăn muộn một chút cũng không sao”
“Tôi có hẹn ăn tối”
“Cùng Robert sao?”
“Đúng”
La Thanh Nhạc thừa nhận mình đúng là phải đi ăn cơm cùng Robert, mà cô đáp ứng Robert chỉ là muốn tự chứng minh rằng mình cũng có thể có một cuộc sống của riêng mình, không cần mỗi ngày phải ở chung cùng bọn họ.
Đầu bên kia điện thoại, Đổng Hoài Sướng trầm mặc một hồi. Hắn biết rõ bản thân không có tư cách để ghen tuông, hơn nữa hắn cũng không muốn vì Robert mà gây chuyện cùng La Thanh Nhạc.
“Khi nào thì em về?”
“Tôi không biết” Cô thật sự không biết”Có thể là đến khuya”
“Vậy…” Đổng Hoài Sướng không biết mình còn có thể nói cái gì.
Hắn nghi La Thanh Nhạc đã cắt đứt liên lạc cùng Robert. Thời gian này LaThanh Nhạc vẫn luôn ở cùng bọn họ, hắn còn nghĩ rằng mình có hy vọng. Tại sao lại thành như thế này?
“Tôi phả iđi họp, gặp lại sau”
Không đợi Đổng Hoài Sướng nói thêm điều gì, La Thanh Nhạc đã cúp điện thoại. Thế nhưng làm như vậy cũng không khiến cho cô cảm thấy thắng lợi, ngược lại còn có một chút áy náy. Cô lại học theo hắn, làm tổn thương hắn, lại còn làm như đây là chuyện đương nhiên. Thế nhưng khi cô thật sự làm như vậy, lại không có cảm giác vui vẻ thỏa mãn.
La Thanh Nhạc ôm tâm trạng lung lay đi ăn cơm cùng Robert. Cô vẫn nghi nếu đêm nay cô không tới chỗ Đổng Hoài Sướng dùng cơm, thì có phải cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ thay đổi hay không? Cảm giác này đều được viết rõ trên mặt cô.
Ngay cả Robert cũng nhận ra, hắn còn cười cô rằng rõ ràng là muốn ở bên cạnh gia đình mình, nhưng lại có chết cũng không thừa nhận.
Mà La Thanh Nhạc cũng chỉ mạnh miệng phản bác bọn họ không phải người nhà, cuối cùng cô còn cố ý kéo dài thời gian, không muốn trở về quá sớm, chỉ sợ chính mình về nhà sớm thì tất cả sẽ không đúng như những gì cô nghĩ tới.Cô thật sự lại bị Đổng Hoài Sướng làm cho đau đầu.
Nhưng mà khi về tới nhà, cô mới nhận ra có chuyện không ổn…
Bình thường chỉ cần cô vừa mở cửa ra, Phật Liệt Khắc nhất định sẽ nhào ra nghênh đón cô. Thế nhưng đêm nay cô lại không thấy bóng dáng của Phật Liệt Khắc.
Cô nghĩ thầm rằng có thể Phật Liệt Khắc đã ngủ rất say, cho nên mới không nhận thấy được mình về đến nhà. Cô vào trong tìm Phật Liệt Khắc, nhẹ giọng gọi thế nhưng đều không nghe thấy đáp lại, đi tới chỗ vệ sinh của Phật Liệt Khắc, cô mới phát hiện Phật Liệt Khắc như bị tiêu chảy…
” Phật Liệt Khắc?”
Rửa sạch nhà vệ sinh, cô trở về phòng tiếp tục tìm con chó, cuối cùng thấy nó nằm cuộn tròn dưới góc bàn, đôi mắt suy yếu mở ra nhìn cô, bộ dáng không hề nhúc nhích làm cho tim La Thanh Nhạc đập thật nhanh.
Cô chạy nhanh đến ôm lấy Phật Liệt Khắc vao trong lòng, chú chó nhỏ đã không còn hoạt bát hiếu động như trước, chỉ suy yếu thở dàinhư nói với cô nó không khỏe, đây quả thật làm cho La Thanh Nhạc sợ hãi!
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cô hy vọng đây là Đổng Hoài Sướng gọi tới. Thế nhưng cô lại hy vọng hắn có thể giúp mình.
“Xin chào?”
“Em đã về” Thật đúng là hắn gọi tới!
Đổng Hoài Sướng không yên tâm cô cùng Robert ra ngoài ăn cơm, cho nên cố cưỡng ép mình không được gọi cho cô. Dằn vặt vất vả lắm bây giờ hắn mới dám bấm điện thoại.
Hắn cũng khôngmuốn nói gì với La Thanh Nhạc, chỉ là muốn xác định cô đã về đến nhà hay chưa, như vậy tối nay hắn mới có thể ngủ ngon giấc.
Nhưng điện thoại vừa được bắt, hắn cảm thấy thanh âm của La Thanh Nhạc như phát run, giọng điệu rõ ràng là không bình thường.
“Có chuyện gì sao?”
“Phật Liệt Khắc hình như xảy ra chuyện…” Mới vừa mở miệng, nước mắt của La Thanh Nhạc liền rơi xuống, thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào.